Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 38




Edit Hoa Trong Tuyết

Mặc trang phục nam tử, ngọc thụ lâm phong, thêm quạt nhẹ lay động, cũng có phong thái của công tử văn nhã.

Nàng từng bước tiến vào Hoa Nguyệt lâu, liền bị một nhóm cô nương quây ở cửa.

"Công tử, tối nay có muốn chọn cô nương làm bạn không? Có thể chọn ta được không?" Một cô nương cầm một cây quạt nhỏ, dựa vào đầu vai Mộc Thất nói.

Mộc Thất dùng quạt ngọc trong tay đẩy ra các nàng đang lưu luyến yêu thương, cười yếu ớt nói: "Đáng tiết tối nay bản công tử có hẹn, thứ cho không thể tiếp chuyện được."

Dứt lời, nàng lấy lấy tốc độ như sét đánh lao ra khỏi đám người.

Để không kinh động người khác, nàng không tiện lộ ra võ công, nhưng là các cô nương yếu đuối nhiệt tình không buông, như lang hổ vồ mồi quây nàng lại.

Mộc Thất vỗ tráng, cắn răng, từ trong lòng ngực móc ra hai tờ ngân phiếu, vò làm một nắm ném vào trong đám người, hô to: "Ai muốn ngân phiếu? Giành được thì là của mình ——!"

Mọi người ùa lên, Mộc Thất thừa dịp loạn lạc mà lên lầu, trên lầu chính là nhã gian giành cho khách quý, góc độ cực tốt, nhưng mắt nhìn xuống tình cảnh dưới lầu.

Chợt, bả vai Mộc Thất bị người phía sau vỗ vỗ, nàng cảnh giác xoay người, một quyền đánh về phía sau.

Người sau lưng xì khẽ một tiếng, nhẹ nhàng trốn khỏi công kích của nàng.

"Mộc huynh, đã lâu không gặp." Tô Vọng Ngôn cả người mặc một bộ trường bào màu xanh xuất hiện trước mặt Mộc Thất, mặt như hoa mùa xuân, đôi mắt sáng như ánh trăng đêm rằm, trên người mang theo hơi thở nhẹ như mưa nhỏ của Giang Nam.

Có câu"Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma"** dùng để hình dung Tô Vọng Ngôn, thật thích hợp hơn hết.

"Đã lâu không gặp, Tô huynh." Lời Mộc Thất vừa ra khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, sửa lời nói: "Ta muốn hỏi Vọng Ngôn huynh, khỏe không?"

"Rất khỏe." Tô Vọng Ngôn cười một tiếng.

Dưới lầu vang lên âm thanh trầm trồ khen ngợi, Mộc Thất nhìn xuống dưới, thấy bốn tỳ nữ che nửa mặt mặc trang phục Tây Vực ôm đàn tỳ bà, nhẹ nhàng tung bay.

Nhưng làm nàng chú ý không phải cái này, mà là vị thủ lĩnh trên người mặt trang phục sặc sỡ của miêu cương.

Một chỗ khác, Thập Lục cả người đang mặc trang phục của tiểu nhị khoa chân múa tay làm ra hiệu, muốn nói với nàng mọi việc đều nằm trong bàn tay.

"Không biết Mộc huynh đến đây muốn làm gì?" Tô Vọng Ngôn cũng đứng ở bên cạnh, ánh mắt lạnh nhìn vào tình cảnh dưới lầu, lại nhìn đến khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Mộc Thất, cười nhạt.

"Thế nào? Không có việc gì thì không thể tới nơi này đi dạo một chút?" Mộc Thất quay đầu đi, cười nói.

"Tại hạ chỉ là lo lắng nếu nhiếp chính vương biết vương phi, ban đêm đến đây phong hoa tuyết nguyệt, chắc sẽ phóng hỏa đốt trụi nơi này." Tô Vọng Ngôn nói.

Tô Vọng Ngôn là chủ của Hoa Nguyệt lâu?

Mộc Thất thu lại biểu hiện không thể tin, gấp lại quạt nói: "Có ta ở đây, hắn tuyệt đối không thể như thế. Ta tới này chỉ là để tìm người, hôm nay đã tìm được người rồi, nói bừa, đã làm phiền huynh."

Dứt lời, nàng đã thừa dịp ánh đèn tối đi, nhón chân nhảy xuống lầu.

Mộc Thất đi đến bàn bên cạnh người miêu cương, đúng lúc lúc này, Thập Lục bưng rượu đi ngang qua bên cạnh Mộc Thất, chân trượt, rượu trong khay hất toàn bộ lên người miêu cương ngồi bàn bên cạnh.

"Khốn kiếp, tìm chết!" Một nam tử miêu cương vỗ bàn, dùng ngôn ngữ không quá lưu loát nổi giận mắng.

Mộc Thất vội vàng tiến chịu tội: "Tại hạ không cẩn thận làm đổ bầu rượu, làm bẩn bộ y phục của vị huynh đệ này, thật đắt tội."

Một người Miêu Cương khác người hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản đao, đặt trên gáy Mộc Thất.

Thập Lục  muốn ra tay, lại bị Mộc Thất ấn xuống.

"Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi có biết vị này chính khách quý của nước Đại Lịch, là hoàng tử miêu cương tôn quý, Đạt Cửu Vi Quang!" Người nọ bừng bừng nổi giận, đứt quãng nói.

Mộc Thất cười xòa nói: "Tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, đã đắc tội với khách quý của Đại Lịch, không bằng thì cho ta một cơ hội chuộc tội. Nếu tối nay tại hạ bồi mấy vị chơi đàu vui vẻ, chuyện này liền xóa bỏ, được không?"

Ngồi trên ghế Đạt Cửu Vi Quang đặt ly rượu xuống, khẽ gật đầu.

"Các vị, mời." Mộc Thất dẫn đường nói.

Trên lầu trong gian phòng trang nhã, Mộc Thất để cho Trầm Hạ ngồi phái sau rèm lụa gảy đàn, hướng ra bờ sông, ở dưới cửa sổ bày một bàn cờ.

Hai mắt Vi Quang tỏa sáng, ở Mộc Thất ngồi xuống trước mặt nói: "Đây là, cờ tướng!"

"Không sai, chắn chắn Vi Quang vương tử sẽ cảm thấy rất hứng thú với cờ tướng." Mộc Thất nhếch môi cười yếu ớt.

Nàng đã ra lệnh thám tử của Trầm Hương Cát tra rõ sở thích của Vi Quang, biết hắn thích  nhất là bắn cung và đánh cờ, mới bày ra bàn cờ làm hợp ý hắn.

Mộc Thất bưng lên một vò rượu ngon, rót đầy cho cả hai nói: "Đây là thượng đẳng hoa tuyết Trần Nhưỡng, lấy nước không có nguồn lúc đông chí ủ rượu, lại chôn ở dưới cây đào bốn mươi năm, mở ra hương bay mười dặm, người đi đường đều say."

Vi Quang nếm rượu, tán dương: "Quả thật là rượu ngon!"

"Không bằng chúng ta bàn luận về kỳ nghệ một chút, người thua uống một chén hoa tuyết Trần Nhưỡng." Mộc Thất uống một hơi cạn rượu trong chén.

"Không, người thua uống một vò rượu ngon! Bổn vương tử khó khăn lắm mới gặp được tri kỷ ở đây, tối nay không say không về!" Vi Quang cười sang sảng nói.

Ánh mắt Mộc Thất dâng lên vẻ giảo hoạt, nhíu mày nói: "Tốt!"

Hai người ở dưới ánh trăng đánh cờ đến tàn cục, cờ tướng là điểm mạnh của Mộc Thất, cộng thêm có Nhiên Ông vụng trộm hỗ trợ, không quá một canh giờ, Vi Quang đã uống say.

Thập Lục thừa cơ hội này, thuấn di đến bình phong sau lưng bốn cao thủ, dùng ngân châm đánh bất ngờ làm họ bất động.

Phù phù!

Bốn người cùng kêu lên ngã xuống đất, Vi Quang chợt tỉnh táo một chút, rút ra đao trong tay áo: "Ngươi...ngươi thế nhưng ám toán chúng ta!"

Mộc Thất né tránh công kích, lui về phía sau mấy bước nói: "Đây không phải là ám toán, ta là muốn làm một giao dịch với Vi Quang vương tử."

"Ngươi......" Vi Quang vừa muốn ra tay, Nhiên Ông đã từ cửa sổ nhảy vào, đưa tay điểm huyệt đạo của hắn.

Nhiên Ông cảm thấy mình làm như thế cũng rất quang minh lỗi lạc, cùng đồ đệ làm việc tính kế người khác cũng không ổn, thật sự rất mất phong độ.

Tuy nói cái cách này dùng tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút không được, không khỏi quay đầu lại nhìn Mộc Thất có chút khinh bỉ hừ một tiếng, ngồi ở ngoài cửa sổ uống rượu một mình.

Mộc Thất bất đắc dĩ cười một tiếng, duỗi ngón bắn một viên thuốc vào miệng Vi Quang, giải huyệt đạo của hắn.

Thuốc này nàng phối theo ác mộng nguyền rủa mà Nhiên Ông dạy, cộng thêm một chút đổi mới, nghiên cứu ra đan dược, có thể trong thời gian ngắn làm cho người uống rơi vào trạng thái bị thôi miên, khống chế tâm trí của hắn.

"Nói! Miêu Cương có thể có một loại vu thuật, có thể vô hình hạ nguyền rủa lên người ta, làm cho người ta chết sớm?" Thập Lục lạnh giọng hỏi.

Vi Quang ngoan cố lắc đầu, muốn giữ vững tỉnh táo, ngậm miệng không đáp.

Mộc Thất phe phẩy quạt ngọc bước lên, lại cho Vi Quang uống thêm một viên thuốc,  cười gằn nói: "Đây là thực cốt tán, nếu không có thuốc giải ta đặc chế, bảy ngày sau xương cốt sẽ bị hòa tan, cả người sẽ trở thành không có xương giống như một quái vật. Vi Quang Vương nếu mang kết quả như vậy trở về Miêu Cương mà nói......"

------ lời ngoài mặt ------

Một khéo: hoàn thành bên này nhiệm vụ, trong nhà tức giận đằng đằng sở mỹ nhân sẽ phải tìm tới cửa ~( vỗ trán ~) Tiểu Thất, thật ra thì ngói cũng không muốn thô bán cho ngươi,,,,

Tiểu Thất: đến đây đi, bản tiểu thư, Bổn Các Chủ, bổn vương phi...... Không sợ!

A Sở: giọng nói cứng như thế, nghĩ sáng sớm ngày mai xuống giường không được sao?

** Kỳ úc 1 

Chiêm bỉ Kỳ úc, 

Lục trúc a a (y y). 

Hữu phỉ quân tử. 

Như thiết như tha. 

Như trác như ma. 

Sắt hề! Hạn hề! 

Hách hề! Hoán hề! 

Hữu phỉ quân tử, 

Chung bất khả huyến (huyên) hề!

Dịch nghĩa 

Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ, 

Tre xanh mới mọc mềm mại rườm rà. 

Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công). 

Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi tiện cắt ra, món đồ phải trau dũa thêm cho trơn láng). 

Như đã dồi mài lo việc tu thân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình phải dồi mài cho bóng sáng). 

Người ấy rất trang trọng uy nghiêm. 

Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ. 

(Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã, 

Thì dân chúng rốt cùng không thể quên người được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.