Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 36




Editor Hoa Trong Tuyết

Mộc Thất để cho Trầm Thu cắt đi lớp áo vải phía bên bụng phải, thành thạo trừ độc, hạ dao, cắt bỏ khối u, khâu lại vết thương, dáng vẻ nước chảy mây trôi.

Sau khi hoàng thành giải phẫu, nàng bỏ vào trong miệng một viên dược bảo vệ tâm mạch, vận chân khí giúp hắn nuốc xuống.

Nàng bắt mạch giúp hắn, mạch đập của hắn đã khôi phục mạnh mẽ vững vàng, không còn đáng ngại.

Sau đấy nàng lấy ra một lọ nhỏ đảo qua đảo lại vài vòng trước mũi Mộc Tương, giúp hắn từ từ tỉnh lại, một lát còn có kịch hay chờ hắn xem!

Trầm Thu lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng may đan dược cầm máu mà tiểu thư luyện có tác dụng, nếu không trước mắt nàng sẽ hiện lên tình cảnh một người bị mổ bụng máu chảy tràn lan khắp nơi......

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dọn sạch vết máu trên giường.

Mộc Thất cởi xuống đôi bao tay đã khử trùng, khe khẽ mở cửa ra, nhìn lão thái y bên ngoài sâu xa nói: "Các ngươi có thể vào nhìn tướng gia rồi, tránh cho có vài người đối với ta không yên lòng."

Nàng liếc nhìn về hướng đại phu nhân thấy nàng ta dùng ánh mắt giống như hận không thể giết chết nàng, khóe miệng nhếch lên, sử dụng ánh mắt nói cho nàng biết: thật không phải, bổn vương phi lại muốn phá hư kế hoạch của đại phu nhân đấy.

Một lát sau, hai vị lão thái y từ trong nhà đi ra, thái y đứng đầu hành đại lễ nói: "y thuật của Nhiếp Chính Vương Vương Phi quả nhiên cao thâm, không quá một canh giờ đã trị hết tình trạng bệnh của tướng gia, chỉ là vết thương trên người tướng gia......"

"Bệnh của phụ thân ta là từ trong cơ thể phát ra, bỏ đi khối u trong cơ thể, đương nhiên bệnh này đã được trị hết. Có ta tỉ mỉ điều chế dược liệu, nửa tháng sau có thể khỏi hẳn." Mộc Thất cười nhạt một tiếng, giải thích.

"Trước đó vài ngày thân thể phụ thân ta còn không có gì khác thường, lại đột ngột phát bệnh đến kỳ quặc, ta hoài nghi người bị trúng độc mãng tính. Nhưng Tướng phủ canh phòng cẩn thận, đồ ăn thức uống hàng ngày đều có người kiểm tra, người hạ độc phụ thân nhất định là người bên cạnh.

Theo ta được biết, có loại cây tên là Bách Hợp núi, hình dáng thanh nhã, nhưng thật ra cả cây đều là độc, người ăn phải sẽ có cảm giác buồn nôn, đau bụng, rút gân, nghiêm trọng hơn nó sẽ làm cho nhịp tim chậm dần, không ngừng nôn mửa. Công hiệu của loại hoa này sợ rằng đại phu nhân còn rõ ràng hơn ta, trong vườn hoa của đại phu nhân có không ít hoa này!" ánh mắt bén nhọn của  Mộc Thất roi trên người đại phu nhân, cười lạnh nói.

"Vương phi đừng ngậm máu phun người, ta là mẹ cả của ngươi, ngươi sao có thể hoài nghi ta?" Sắc mặt đại phu nhân như thường, nhưng bàn tay nắm chặt trong tay áo đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

"Không phải là ta hoài nghi, là khẳng định!" Mộc Thất ngồi lên ghế trúc bên cạnh Sở Vân Mộ, lạnh nhạt nói.

Mộc Thất quay đầu nhìn Sở Vân Mộ một cái, mặc hắn nghênh ngang cầm tay của mình, tay của hắn thon dài ấm áp, làm cho lòng nang mang một cảm giác ấm áp không rõ.

"Đưa người vào." Giọng nói Sở Vân Mộ lạnh lùng vang lên.

Hai thị về đè ép một nha hoàng mặt y phục màu xanh đi vào, nha hoàng này quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: "Nhiếp Chính vương phi tha cho nô tỳ, tha cho nô tỳ......"

"Ngẩng đầu lên." Mộc Thất ra lệnh nói.

Nha hoàng mặc y phục màu xanh ngẩn đầu lên, đây chính là nha hoàng bên cạnh đại phu nhân – Hương Tuệ.

"Nói toàn bộ những gì ngươi biết cho ta nghe, bổn vương phi sẽ vì ngươi không ngừng cầu xin tha thứ, tha ngươi một mạng." Ánh mắt Mộc Thất lạnh lẽo, giống như hàn tuyết ngàn năm, làm cho trái tim Hương Tuệ không khỏi run lên.

"Nô tỳ sẽ nói! Tất cả mọi việc đều do đại phu nhân sai nô tỳ làm! Là đại phu nhân sai nô tỳ bỏ vào ly trà của tướng gia, bởi vì dùng lượng nhỏ, cho nên dùng trâm bạc kiểm tra sẽ không bị phát hiện. Lâu ngày, tướng gia sẽ sinh ra chứng chướng bụng và tim đập nhanh. Ngày hôm qua sau khi Trấn Nam Vương mời tướng gia đi dự tiệc chiêu đãi bằng hải sản, khi trở về, đại phu nhân lệnh cho nô tỳ bỏ thêm liều lượng vào trà, ngày hôm sau tướng gia liền...... liền phát bệnh......" Hương Tuệ dập đầu nói.

"Ngươi nói bậy! Là ai làm chỗ dựa cho ngươi dám nói bậy, để ngươi vu khống hãm hại bản phu nhân!" Hai mắt đại phu nhân trừng lớn đỏ sọc, rút trâm cài tóc trên đầu bước đến gần Hương Tuệ, lại bị thị vệ chặn lại.

"Nói tiếp." Mộc Thất chậm rãi nói.

"Cũng vào ngày hôm qua, đại phu nhân bảo nô tì đốt toàn bộ hoa Bách Hợp núi trong vườn, chỉ để lại hoa Ngân Linh có hình dáng tương tự nhưng không có độc. Nhưng nếu cẩn thận kiểm tra, vẫn tìm thấy rễ cây Bách Hợp núi trong hoa viên! Bách Hợp núi cả cây đều là độc, có thể lấy rêc cây kiểm chứng!" Hương Tuệ nước mắt đầy mặt, lớn tiếng nói.

"Người đâu, mang vật chứng!" Mộc Thất phân phó nói.

Mấy thị vệ mang theo người vào trong vườn hoa đào rễ cây lên.

"Đúng lúc mấy vị lão thái y cũng ở đây, lão thái y theo nghề thuốc nhiều năm, chắc chắn có thể làm sáng tỏ." Mộc Thất nhìn đại phu nhân giống như phát điên, cười nhạo nói.

Lão thái y lần lượt kiểm tra, đều tán thành nói: "Này xác thực là kịch độc, mùi vị hoàn toàn giống với Bách Hợp núi!"

"Nếu lão thái y đều như vậy nói, đại phu nhân, ngươi còn có lời gì để nói?" Mộc Thất nhẹ nhàng để xuống ly trà nói.

"Hương Tuệ, bản phu nhân không bạc đãi ngươi, vì sao ngươi phản bội ta?" Đầu tóc đại phu nhân rối bời nhào về hướng Hương Tuệ, lại bị giữ chặt.

"Đại phu nhân, ngươi trước giờ chỉ xem nô tỳ như công cụ, sau khi dùng xong sẽ bị ngươi vô tình vức bỏ, nô tỳ biết nhiều bí mật như vậy, ở trong tay ngươi còn có cơ hội sống hay sao? Nô tỳ muốn bảo vệ tính mạng mơi nói ra sự thật!" Hương Tuệ nhìn sang Tề Vương bên cạnh tam tiểu thư Mộc Nguyệt Ninh, mở miệng nói.

"Ngươi......" Vân Hồng Mai tức giận nói: "Mộc Nguyệt Lương, ngươi cho rằng chỉ cần chỉ ra vài chỗ không đúng, liền có thể xác định tội danh của bổn phu nhân? Có phụ thân ta là Trấn Nam Vương ở đây, ngươi đến một cộng tóc của ta cũng không chạm được! Ngươi vĩnh viễn đều không thắng được ta!"

"Hả? Vương Phi của Bổn Vương không làm gì được ngươi, cũng không có nghĩa Bổn Vương không làm gì được ngươi." Sở Vân Mộ xoay coay dao găm tinh xảo trong tay, môi mỏng hé mở nói.

"Các ngươi thông đồng với nhau...... hại bản phu nhân!" Vân Hồng Mai gần như phát điên nói.

"Không chỉ là chúng ta, ta nghĩ phụ thân chắc đã sớm tỉnh lại, moi việc hắn cũng đều nghe được rồi." Mộc Thất cười nói.

Ken két!

Cửa phòng Mộc Tương mở ra, bên trong truyền ra âm thanh lạnh lùng của hắn: "Người tới, bắt Vân Hồng Mai lại cho bổn tướng, giao cho Tông Nhân Phủ

Vân Hồng Mai bị bọn thị vệ kéo xuống, trong miệng không ngừng la lớn: "Tướng gia, ngươi không thể tin tưởng lời nói từ một phía của bọn họ. Tương Gia......"

"Thật là ồn ào!" Sở Vân Mộ hơi nhíu mày, ẩn nhẫn nói.

Lúc này Mộc Thất mới ý thức được, Sở mỹ nhân nhà mình đã bị mình lạnh nhạt một lúc lâu, đoán chừng đang tự giận dỗi như nàng dâu nhỏ, không thoải mái!

Sở Vân Mộ dùng truyền âm nói bên tai Mộc Thất: "Tiểu Thất, Bổn vương cảm thấy nếu như nàng đã được lợi lộc lớn, thì nên ở trên giường’ an ủi’ Bổn Vương thật tốt mới được."

Sắc mặt Mộc Thất vọt đỏ lên, một khắc sau đấy eo nhỏ liền bị Sở mỹ nhân ôm lấy.

"Ngươi làm gì đấy?" Mộc Thất xấu hổ nhìn hắn, hung hăng hỏi.

"Nàng nói làm gì? Gia muốn động phòng!" Giọng nói cắn răng nghiến lợi của Sở Vân Mộ truyền đến bên tai Mộc Thất, không chút ngại ngùng nhỏ giọng nói.

------ lời ngoài mặt ------

A Sở: ăn thịt ~( mang tốt khăn ăn, tốt lắm dao nĩa, mài đao sèn soẹt,,,, cười gằn)

Tiểu Thất: không được! ( níu chặc cổ áo,,,)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.