Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 16




Một buổi tối như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều ngủ không được. Bọn họ đang làm chuẩn bị cuối cùng, đồ vật nên đem theo thì đều đem theo, có thể cường hóa đều cường hóa, cuối cùng chính là chờ đợi.

Dịch Hi Thần gục xuống bàn, cùng Phì Tức mắt to trừng mắt nhỏ.

“Nghe lời, ngươi đừng vào túi càn khôn của ta, cứ chờ ở chỗ này, ba ngày năm ngày chúng ta liền ra, chúng ta vừa ra liền tới tìm ngươi.”

Phì Tức làm bộ nghe không hiểu, cúi đầu dùng miệng sửa sang lông chim của mình. Từ khi nó ăn một đống linh thạch của ngự thú đan tu kia, linh khí trở nên càng mạnh hơn, tâm tính liền có chút thay đổi, càng ngày càng điệu đà, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì liền chải vuốt lông chim.

Dịch Hi Thần bất mãn mà búng cái mông nó: “Này, nghe không hiểu tiếng người à?”

Phì Tức đột nhiên nhảy ra, tiếp tục chải vuốt lông chim.

“Cái thân lông tạp kia của ngươi có cái gì đẹp mà sửa sang, có sửa sang thế nào nữa thì cũng là vừa mập vừa hôi vừa xấu được không!”

Phì Tức lập tức dùng ánh mắt có thể giết người trừng về phía y.

Dịch Hi Thần cợt nhả: “Xem, đây không phải là nghe hiểu được tiếng người sao!”

Phì Tức tức giận đến mức co rụt cái cổ lại, nhất thời toàn bộ thân thể càng tròn càng mập hơn.

“Ai, ta nói thật. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây, đừng vào túi càn khôn của ta, Hư Vô giới kia…” Dịch Hi Thần suy nghĩ một chút, hù dọa nó nói, “Nơi đó có sấm chớp gió bão thật lớm, sấm vang chớp giật liên tục từng thời khắc, ngươi vốn một thân lông xám cũng đã đủ xấu rồi, lỡ như bị sét đánh một chút, biến thành chim mập cháy đen, chẳng phải là càng thêm khó coi ư?”

Phì Tức chê y nói liên miên cằn nhằn quá phiền, bay đến nóc tủ trốn đi.

Dịch Hi Thần bất đắc dĩ. Biển Hư Vô ngoại trừ có sấm chớp gió bão, còn có thật nhiều hung thú ác sát, quả thực vạn phần hung hiểm, ngay cả chính y cũng cần Trưởng Tôn Tử Quân che chở, còn không biết chuyến này thành công hay không. Y cũng không hy vọng Phì Tức mạo hiểm với bọn họ, nhưng mà Phì Tức có thể coi phong ấn như không, tùy tiện chui vào nơi nào đó liền chuồn đi theo bọn họ, y cũng thật sự không có cách nào.

“Được rồi.” Dịch Hi Thần nói, “Nhưng ngươi phải đáp ứng ta sau khi tiến vào biển Hư Vô, ngươi liền trốn trong túi càn khôn không cho phép đi ra, bằng không… bằng không bây giờ ta liền bán ngươi đi!”

Phì Tức lập tức từ trên nóc tủ bay xuống, đậu ở trên bàn thân mật cọ cọ ngón tay y, lại bắt đầu sửa sang lông chim.

Dịch Hi Thần buồn cười: “Còn để ý!”

Nhưng mà vừa hoảng thần, y thế mà lại cảm thấy bộ dạng Phì Tức sửa sang lông chim có chút… tao nhã? Dịch Hi Thần nhất thời bị chính mình dọa đến run run một cái. Một con chim mập nho nhỏ như thế, rốt cuộc làm sao có liên hệ với cái từ tao nhã này được!

Đảo mắt, sắc trời liền sáng.

Phì Tức tựa như sợ bọn họ không chịu mang theo nó, đã sớm chui vào trong túi không ra ngoài. Hai người thu thập thỏa đáng, liền đi ra cửa.

Trong Ác Hoa thành đâu đâu cũng có người, đang đi đến bờ biển Hư Vô phía đông nam. Trong những người này có người là dự định đến biển Hư Vô, có người lại là thừa cơ hội cuối cùng đi xem náo nhiệt.

Vốn dĩ ở trong Ác Hoa thành có thể nhìn thấy sấm chớp gió bão của biển Hư Vô quán thiên triệt địa, lúc này, mắt thường cũng có thể nhìn ra uy lực của sấm chớp gió bão đã suy yếu thật lớn, sấm chớp mưa bão không dày đặc nữa, cho người ta cơ hội tới gần.

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân mới ra khỏi khách điếm, liền gặp Tiêu Ly cùng sư đồ Hồng Dịch chân nhân, Cao Thiên Trữ cũng đang ra cửa.

Tiêu Ly khẽ mỉm cười với bọn họ, lại giống như có thêm chút hứng thú so với lúc trước mới quen, nhìn bọn họ thêm vài lần mới thu tầm mắt về. Mà Cao Thiên Trữ đối với bọn họ vẫn là thái độ vô cùng bất thiện, chỉ là ngại Hồng Dịch chân nhân ở bên cạnh, gã không tiện phát tác, ngược lại cũng không nói gì.

Ra cửa Ác Hoa thành, người liền ít đi rất nhiều. Người không dự định xông vào Hư Vô giới đi tới cửa thành liền dừng lại, chen ở cửa thành xem trò vui. Bởi vậy đi ra khỏi cửa thành, đều là người có tâm đi bái kiến Hư Vô tông chủ.

Ra khỏi thành ước chừng khoảng năm mươi người, trong đó phần lớn đều là tu sĩ Kim đan trở lên, lấy kiếm tu làm chủ. Dù sao thì kiếm tu là sức chiến đấu mạnh nhất trong tất cả người tu chân, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp, những tu sĩ khác tu vi cao đến đâu, cũng không hẳn đánh thắng được những mãnh thú ác sát trong biển Hư Vô.

Dịch Hi Thần tò mò đánh giá bốn phía, chỉ thấy Tiêu Ly và sư đồ Hồng Mông phái cũng ở trong đám người ra khỏi thành.

Y đang quan sát người khác, người khác cũng đang quan sát y. Đi ở bên cạnh y chính là một vị tu sĩ Kim đan Ngọc Long phái, người kia nhìn thấy y và Trưởng Tôn Tử Quân, lộ ra biểu tình khó bề tin tưởng.

“Chào đạo hữu.” Dịch Hi Thần cười he he chào hỏi hắn.

Bộ dạng người kia như thấy ôn dịch, không chỉ không trả lời, lại còn bước vài bước qua bên cạnh, xa cách bọn họ. Nếu nói có tu sĩ dung hợp kỳ đến thử vận may, vậy cũng thôi, cái tên hậu kỳ Trúc cơ này là tới làm trò vui sao? Hắn phải cách hai người này xa một chút, nếu như thay bọn họ chia sẻ lực lượng sấm sét vậy thì chết oan rồi.

Dịch Hi Thần quay đầu nói với Trưởng Tôn Tử Quân: “Ai, nghe nói trong biển Hư Vô kia rất hung hiểm, ta nghĩ kết giao mấy bằng hữu phối hợp với nhau, nhưng đáng tiếc bằng hữu thật khó kết giao mà.”

Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn tu sĩ Kim đan kia: “Đừng tìm một thứ trói buộc.”

Tu sĩ Ngọc Long phái kia tức đến nỗi mũi cũng sắp lệch. Trói buộc? Hai tên tiểu tử này lại dám nói hắn là trói buộc? Đợi một chút bị sét đánh đừng có khóc nhè!

Những tu sĩ này rất ít người ngự kiếm, con đường ba dặm từ cửa thành đến cạnh biển, gần như đều là đi bộ tiến lên. Thứ nhất là gần đó có tu sĩ tu vi cao hơn mình, không ngự kiếm để tôn trọng; thứ hai là càng tới gần cạnh biển, sấm chớp gió bão đột kích gây rối càng lợi hại, đối với các tu sĩ mà nói thì từng bước tiếp cận có thể tìm ra mức cực hạn mà mình có thể chịu đựng.

Đi ra được nửa chặng đường, liền có mấy người không chịu được. Mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể không quay đầu trở về.

Vừa ra khỏi Ác Hoa thành Trưởng Tôn Tử Quân liền dùng linh lực của mình che chắn cho hắn và Dịch Hi Thần, như vậy mặc dù có chút tiêu hao, nhưng ít nhất có thể che chở Dịch Hi Thần chu toàn, dù sao thì phong ấn trong cơ thể Dịch Hi Thần chưa mở, để y dùng sức lực một người chống lại sấm chớp gió bão thực sự quá khó.

Dịch Hi Thần lo lắng nói: “Như vậy có thể không? Nếu như chống đỡ không được ngươi liền nói.”

Trưởng Tôn Tử Quân thả lỏng nói: “Có thể.” Hắn cũng không phải là giả vờ thoải mái, mà là hôm nay sau khi sấm chớp gió bão yếu bớt, thậm chí so với hôm qua hắn thử dò xét thì cường độ cũng yếu hơn rất nhiều, hắn quả thực cảm thấy bảo vệ hai người đúng là dễ như ăn cháo.

Đợi mọi người đi tới bờ biển, bốn phía đã chỉ còn dư lại chừng ba mươi người. Non nửa số người ra khỏi thành nửa đường liền không chịu được sấm chớp mà đi đường vòng.

Cạnh biển thình lình có một lôi quang tường, ngăn cản đường đi của mọi người. Độ chấn động của lôi quang tường này cũng không thấp, nghe nói độ chấn động có thể so với sấm chớp mưa bão mạnh nhất trên biển Hư Vô. Đối với mọi người mà nói thì đây là cửa rèn luyện thứ nhất, nếu như có thể thông qua lôi quang tường này, con đường dài dằng dặc trên biển sau đó hẳn là sẽ không bị sấm chớp gây thương tích. Đối với mọi người mà nói thì đây cũng coi như một lời nhắc nhở thiện ý, để tránh người không biết tốt xấu sau khi ra biển thì chôn thân trong lôi hỏa.

Một kiếm tu thử thăm dò đưa bàn tay vào trong lôi quang tường, nhất thời một tiếng hét thảm, mãnh liệt rút tay về, đã thấy bàn tay kia máu me đầm đìa, thấy cả xương trắng! Sắc mặt của hắn trắng bệch, cắn răng giãy dụa, lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng sự thực chính là tàn nhẫn như vậy, nếu như hắn cưỡng ép xông vào, đừng nói Hư Vô giới, chỉ sợ còn chưa vọt qua lôi quang tường, hắn cũng đã biến thành một bộ xương trắng. Cuối cùng, hắn vẫn là ủ rũ cúi đầu rời đi.

Mọi người thấy người đầu tiên thử nghiệm liền rơi xuống kết quả như thế, từng người từng người đều hãi hùng khiếp vía, không dám tùy tiện xông vào trong lôi quang tường, chỉ lấy một chỗ trên thân thể để thử.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng duỗi một bàn tay đi, có hộ thể, lôi quang tường không đả thương được hắn.

Tu sĩ Ngọc Long phái không dám vọng động, nhìn xung quanh, phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân lại không có việc gì, không khỏi kinh ngạc trừng mắt. Trong lòng hắn đã có chút sợ sệt, nhưng vừa rồi bị người ta xem thường là trói buộc, giờ phút này nếu rút lui, chẳng phải giống như lời Trưởng Tôn Tử Quân nói sao? Vì vậy hắn cắn răng một cái, cũng đưa một tay về phía lôi quang tường. Chỉ chạm thử, hắn mãnh liệt rút tay về —— mặc dù không bị thương tổn đến mức da tróc thịt bong, nhưng hộ thể của hắn trong nháy mắt liền bị phá, có thể thấy được biển Hư Vô này, chỉ sợ là hắn không xông được tới cùng.

Sắc mặt tu sĩ Ngọc Long phái xám xịt, trộm nhìn lén Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, sợ bị bọn họ cười nhạo, nhưng mà hai người kia lại căn bản không liếc hắn một cái. Hắn khẽ cắn răng, thừa dịp không ai chú ý, quay đầu rời đi, nhưng mà vừa quay đầu, lại nhìn thấy một ngân lang cực lớn vọt tới lôi quang tường.

“Băng phong cự lang!”

Hắn kinh hô thành tiếng.

Mọi người xoay người, chỉ thấy băng phong cự lang dùng tốc độ cực nhanh vọt về phía lôi quang tường! Mấy người mắt sắc phát hiện dưới bụng băng phong cự lang cất giấu một người.

Cao Thiên Trữ kêu lên: “Là tà đạo kia! Nhanh, tiểu đạo hữu ngươi nhanh cản bọn họ lại!”

Trưởng Tôn Tử Quân cũng nhìn thấy ngự thú đan tu nấp ở dưới bụng Lang Dược, nhưng hắn cũng không lập tức xuất kiếm, bởi vì thân thể to lớn của băng phong cự lang hoàn toàn tạo thành khiên chắn cho đan tu, trừ khi bắt được nó mới có thể không tổn thương tới người khác.

Người cách Lang Dược gần nhất rõ ràng là Tiêu Ly, chỗ y đứng chắn phía trước Lang Dược đang nhảy vào lôi quang tường, ngự thú đan tu kia thấy, thét to: “Lang Dược, đẩy ngã hắn!”

Nhưng mà Tiêu Ly lại không có bất kỳ ý tứ muốn ngăn cản bọn họ, không chút hoang mang mà lui một bước, nhường đường.

Lang Dược vọt vào lôi quang tường!

Lôi quang chói mắt đánh trúng thân thể con băng nguyên mãnh thú này, nó vì thống khổ mà cuộn tròn người lại, nhưng nó vẫn xông qua lôi quang tường! Rốt cuộc vẫn là hung thú nửa yêu nửa ma, dưới tình huống bị thương nặng, cũng có thể xông vào biển Hư Vô!

Mà ngự thú đan tu vô sỉ kia, dùng băng phong cự lang làm lá chắn, cũng không bị thương chút nào mà vọt vào biển Hư Vô, biến mất ở trước mắt mọi người.

“Tại sao ngươi không cản bọn họ lại!” Cao Thiên Trữ nhất thời nóng nảy, “Sao ngươi có thể để cho tà đạo và hung thú kia vào trong biển Hư Vô!”

Tiêu Ly hỏi gã: “Ngươi sợ hắn à?”

Cao Thiên Trữ sững sờ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Nói, nói bậy bạ gì đó! Tà đạo kia tu luyện yêu tà thuật, Hồng Mông phái ta có trách nhiệm xử trí hắn!” Phương hướng trên biển Hư Vô khó phân biệt, hung hiểm khó lường. Ai cũng không biết tà đạo kia xông vào trong đó là vì cái gì, nếu như gã chỉ là vì giết người cướp của, mai phục ở chỗ tối tập kích người khác, vậy những người khác quả thực vô cùng nguy hiểm. Cao Thiên Trữ cũng không phải là không suy xét việc này, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

“Vậy thì đi vào xử trí hắn đi.” Tiêu Ly khẽ mỉm cười, quay người đi vào trong lôi quang tường.

Bước chân y mềm mại, lại như không hề nhận ra được sự tồn tại của sấm chớp phẫn nộ, lôi quang kia không có một chút ảnh hưởng với y. Một lát sau, y cũng biến mất ở trước mắt mọi người.

Dịch Hi Thần như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng y: “Tiêu Ly này… Rốt cuộc là hạng người gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân ôm vai y, trầm giọng nói: “Ôm ta.” Dịch Hi Thần lập tức nghe lời hai tay ôm eo hắn.

Dưới chân Trưởng Tôn Tử Quân điểm một cái, hai người cũng vọt vào trong lôi quang tường!

Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy bốn phía một mảnh cường quang, không khỏi nhắm hai mắt lại. Y bị Trưởng Tôn Tử Quân ôm thật chặt vào trong lồng ngực, lôi hỏa không chút nào đánh vào trên người y. Một lát sau, cường quang yếu bớt, Dịch Hi Thần cảm thấy kích thích trên mí mắt nhỏ lại, liền mở mắt ra.

Bọn họ đã xuyên qua lôi quang tường, đến trên mặt biển Hư Vô.

“Ai, ngươi thật đúng là Vô Địch mà!” Dịch Hi Thần hưng phấn đập vai Trưởng Tôn Tử Quân. Tu vi là của Trưởng Tôn Tử Quân, cho nên trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân nắm chắc, nhưng trong lòng Dịch Hi Thần lại không chắc chắn, bởi vậy thuận lợi thông qua cửa ải thứ nhất, còn được người ta che chở không chút thương tổn, y thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà trên mặt Trưởng Tôn Tử Quân lại có chút mờ mịt. Lôi quang tường này… cũng quá yếu đi… không mạnh hơn bao nhiêu so với lôi quang kiếm của Việt Tiểu Nhu…

Chợt, bọn họ thấy được Tiêu Ly cách đó không xa. Tiêu Ly cũng không đi ra, đứng ở nơi đó, lại như đang chờ bọn họ.

Lúc này, Cao Thiên Trữ ôm đầu từ trong lôi quang tường nhảy ra ngoài, Hồng Dịch chân nhân cũng theo phía sau gã đi ra. Cao Thiên Trữ sửng sốt chốc lát, vui mừng hét lớn: “Sư phụ! Con tới đây! Con thật sự tới đây rồi!!”

Hồng Dịch chân nhân đáp một tiếng, vui giận không hiện: “Lúc này mới vừa bắt đầu, ngươi xúc động cái gì!”

Cao Thiên Trữ ngượng ngùng cười cười, nhưng loại đắc ý kia muốn giấu cũng không giấu được.

Mấy người khác lại thấy rõ, lúc Cao Thiên Trữ vừa tới đây, trên người gã bao phủ một tầng bạch quang, đây không phải là linh lực của chính gã, mà là sư phụ của gã đang che chở cho gã.

Trưởng Tôn Tử Quân như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tiêu Ly ở một bên.

Không bao lâu, các tu sĩ có thể thông qua lôi quang tường cũng đã tới, lúc ra khỏi thành có năm mươi người, nhưng đến trong này, dù tính cả ngự thú đan tu đã trốn mất, cũng chỉ còn lại không tới mười lăm người. Trong chừng mười người này, ngoại trừ Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, còn có Tiêu Ly lai lịch không rõ, còn lại gần như đều là nhân vật có tiếng tăm trong giới tu chân.

Mọi người nhìn nhau, ngược lại cũng đều khách khí, rất có ăn ý đồng loạt xuất phát. Lần xông vào biển Hư Vô này khác với lúc trước lấy Thương Vân bảo kiếm, các tu sĩ không tồn tại quan hệ cạnh tranh, chỉ cần có thể đến Hư Vô giới gặp Hư Vô tông chủ, người người đều có thể bái sư. Bởi vậy mọi người không những không cần cạnh tranh, nếu như có dư lực, giúp đỡ lẫn nhau một chút tự nhiên là tốt nhất, chỉ có người ngay cả mình cũng không bảo vệ được mới lo lắng bị người khác liên lụy.

Cái gọi là biển Hư Vô, cũng không phải thật sự là biển, “nước biển” tức Hư Vô, Hư Vô bao phủ toàn bộ thế giới sau lôi quang tường, tựa như một vòng xoáy hỗn độn cực lớn. Trên biển Hư Vô không có mặt trời, trong đen kịt chỉ có tiếng sấm chớp rọi sáng bốn phía. Biển Hư Vô vô ngần, sóng linh lực cực mạnh, tìm phương hướng linh lực mạnh nhất mà đi tới, đó chính là Hư Vô giới. Trong chừng mười người này có người tu vi hơi yếu một chút, căn bản là không cách nào nhận biết chút khác biệt nhỏ bé trong màn linh lực chấn động mãnh liệt này, bởi vậy vẻ mặt mờ mịt nhìn người khác.

“Ở nơi đó.” Hồng Dịch chân nhân chỉ về một phương hướng.

Tất cả mọi người đối với ông tín phục không thôi, lập tức ngự kiếm đi về phương hướng kia.

Biển Hư Vô này không phải là nhỏ, không nói đến những hung thú ác sát cực kỳ tàn bạo, chỉ sấm chớp gió bão, dùng thể chất hiện giờ của Dịch Hi Thần cũng đã không chịu đựng nổi, y nhất định phải luôn ở trong phạm vi mà Trưởng Tôn Tử Quân có thể bảo vệ, bởi vậy ngay cả kiếm của y cũng không ra khỏi vỏ, hai người cùng ngự một thanh kiếm.

Ngự kiếm phi hành trong biển Hư Vô, tốc độ rất chậm, hoặc bởi vì Hư Vô giới hạn chế mọi người phát huy linh lực, hoặc là vì không có cảnh vật bốn phía để so sánh vì vậy mới cảm thấy tốc độ chậm, mọi người ngự kiếm, hoàn toàn không cảm giác được loại tiêu sái như khi ngự kiếm phi hành ở bên ngoài, lại như ngồi chung một chiếc thuyền con, lảo đảo trong biển rộng, không biết chính mình ở nơi nào.

Dịch Hi Thần đã rất lâu không cưỡi lên kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân, y từ phía sau ôm eo Trưởng Tôn Tử Quân, đem lồng ngực kề sát tới trên lưng hắn. Vẫn là cảm giác quen thuộc như vậy, làm cho y cực kỳ an tâm mà muốn dựa vào người này. Y do dự một chút, đem cằm gác qua vai Trưởng Tôn Tử Quân.

Thân thể Trưởng Tôn Tử Quân rõ ràng cứng đờ. Cũng may ở trong cái nơi toàn là hư vô này, hắn nhất định phải cẩn thận ngự kiếm, bởi vậy lực chú ý bị phân tán hơn nửa, lực hồng hoang quấy phá tương đối có hạn.

Người xung quanh chú ý tới thân mật giữa hai người, chỉ xem bọn họ là một đôi đạo lữ, cũng không tiện nói gì.

Dịch Hi Thần nhỏ giọng nói: “Tử Quân, ngươi nói xem đại lang kia đến tột cùng muốn làm gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân khẽ lắc đầu.

Cái thứ nô khế này, nó không giống với ma cổ. Ma cổ sẽ ăn mòn thần trí của người trúng cổ, thời gian lâu dài, người sống cũng không khác gì đã chết, hoàn toàn thành một con rối bị người ta bài bố. Con rối này lợi hại bao nhiêu, hoàn toàn xem người thao túng con rối, dù là một vị đại năng đương thời bị người ta chế thành con rối, nếu như thao túng con rối là một đứa bé, vậy đại năng cũng chỉ có bản lĩnh của đứa bé. Mà nô khế, bản chất của nó là một loại khế ước, người định khế truyền đạt mệnh lệnh với người bị định khế, hắn có rất nhiều thủ đoạn bức bách người bị định khế nghe theo chỉ thị của hắn, ví dụ như khiến người ta sống không bằng chết, đau đến không muốn sống, thế nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế thần trí của người bị định khế, bởi vậy hoàn thành mệnh lệnh thế nào, thì người bị định khế có suy tính của chính mình. Bởi vậy nếu như người bị định khế hơi chút thông minh, một vài mệnh lệnh không muốn chấp hành cũng có thể nghĩ biện pháp qua loa cho qua.

Mà cách làm của Lang Dược, lại không cho bọn họ cảm giác là hắn đang qua loa. Ví dụ nói về việc xông vào biển Hư Vô, Lang Dược trọng thương chưa lành, nếu như hắn không muốn xông, hắn nhất định có thể không xông vào. Nhưng hắn vẫn liều cả tính mạng…

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đợi tìm được bọn họ, ta xông vào thức hải của bọn họ nhìn xem liền biết.”

Dịch Hi Thần gật gật đầu: “Nếu như có thể biết nô khế và thuật chết thay của bọn họ đến tột cùng là hạ thế nào, có lẽ có thể tìm được giải pháp.”

Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân có thông minh đi nữa, như loại bàng môn tà đạo chân chính này trước giờ bọn họ chưa từng nghiên cứu qua, tự nhiên không biết. Bọn họ chỉ biết là, tất cả linh khế đều là trói chặt linh hồn, cho nên mặc dù bọn họ giết ngự thú đan tu kia, cũng không thể hoàn toàn giải trừ khế ước, chỉ có khi ngự thú đan tu kia hồn phi phách tán, khế ước mới có thể giải trừ. Nhưng ngự thú đan tu kia âm hiểm nhất ở chỗ gã không chỉ hạ nô khế với nhóm yêu thú, còn hạ thuật chết thay, nếu muốn giết gã, những yêu thú đáng thương đó đều sẽ chết trước gã. Muốn phá giải một loại tà thuật, đầu tiên bọn họ cần biết rõ nó.

Đang nói, cách bọn họ không xa một kiếm tu đột nhiên từ trên kiếm lộn xuống.

“A!” Có người phát ra tiếng kêu thảm, “Ta bị tóm lấy rồi!”

Xung quanh hắn chẳng có cái gì cả, lại giống như là trúng tà quơ tay múa chân giãy dụa, tựa như đang tranh đấu với thứ gì đó không nhìn thấy, dáng vẻ rất là buồn cười.

Thế nhưng không có ai cười được.

Dịch Hi Thần đột nhiên thắt chặt cánh tay đang ôm eo Trưởng Tôn Tử Quân, giọng điệu coi như trấn định: “Hình như có một cái tay nắm lấy chân của ta!”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ôm chặt ta, đừng buông tay.”

Thương Vân bảo kiếm bọn họ đạp dưới chân đột nhiên nổi lên ánh lửa, Dịch Hi Thần lập tức cảm giác cái tay vô hình chộp vào mắt cá chân y buông lỏng ra.

“Là ác sát!” Hồng Dịch chân nhân đột nhiên lao xuống phía dưới, đón lấy kiếm tu vừa mới rơi khỏi kiếm, nói, “Lửa!”

Ác sát vô hình, là do sát khí của những người từng chết trong biển Hư Vô lưu lại biến thành, chúng nó không có linh thể, không có ý thức của mình, chỉ có địch ý đối với vật còn sống mà từ lúc sinh ra đã mang theo, chuyện duy nhất chúng làm cũng là chuyện duy nhất muốn làm chính là cướp đoạt sinh mệnh. Bởi vì vô hình, cho nên kiếm chém không đứt giết không chết, nhược điểm duy nhất của chúng chính là sợ lửa.

Đám tu sĩ vội vội vàng vàng niệm pháp quyết, nếu là người hỏa linh căn thì còn may mắn chút, có mấy người còn chưa kịp triệu hỏa, đã bị ác sát lôi xuống từ trên thân kiếm, rơi vào hư vô.

Phần lớn mọi người đã tự lo không xong, mặc dù những người còn dư lực đã hết sức trợ giúp người khác, nhưng số lượng ác sát nhiều, dù là ai cũng không cách nào bảo vệ mọi người.

Hồng Dịch chân nhân bận rộn sứt đầu mẻ trán, tiếp được hai kiếm tu rơi khỏi kiếm. Ông ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sắc mặt chợt biến, thất thanh kêu lên: “Cẩn thận!”

Đột nhiên một đám lửa đốt ở sau lưng Cao Thiên Trữ, Cao Thiên Trữ đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang. Gã mới vừa cảm giác được một sức lực rất lớn túm gã về phía sau, gã thầm nghĩ không tốt, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy phía sau nóng lên, nguồn sức mạnh kia liền biến mất.

Vẻ mặt gã mờ mịt, là ai cứu gã?

Hồng Dịch chân nhân bay tới, chắp tay với Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đa tạ tiểu hữu cứu viện tiểu đồ.”

Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Tự mình cẩn thận.”

Cao Thiên Trữ biết được người cứu gã là Trưởng Tôn Tử Quân, vẻ mặt do dự, ngượng ngùng nói: “Chó ngáp phải ruồi đi…”

Dịch Hi Thần được Trưởng Tôn Tử Quân vững vàng che chở, ác sát không dám tới gần người y, y để trống tay, thấy ai nguy hiểm, có thể giúp cũng tận lực giúp một cái. Tuy nói hỏa linh lực của y không mạnh, nhưng tốt xấu có chút ít còn hơn không, ngược lại cũng khiến hai tu sĩ rơi vào khốn cảnh thở ra được một hơi.

Dịch Hi Thần đang tìm kiếm ai cần trợ giúp, liền thấy Tiêu Ly chắp tay đứng ở một bên, cực kỳ tiêu sái. Thế mà không có bất kỳ ác sát nào tập kích y, mà y cũng không có ý tứ muốn cứu viện bất luận người nào, cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Dịch Hi Thần nhíu mày. Y càng ngày càng xem không hiểu Tiêu Ly đến tột cùng là hạng người gì. Lúc đầu thấy Tiêu Ly nở nụ cười thân mật, lại cứu viện đại lang, còn tưởng rằng y là một cao nhân đắc đạo thiện tâm, bây giờ nhìn lại… cũng không phải nói y là kẻ ác, chỉ là dường như y xem thiện ác cùng tình nghĩa đều rất nhạt, khi đó cứu viện Lang Dược, cũng giống như cử chỉ hứng thú nhất thời.

Số lượng ác sát càng ngày càng nhiều, nơi này quả thực thành một vùng biển ác sát, mọi người càng ngày càng nhìn đầu không để ý được đuôi, mỗi người đồng loạt bị vài cái tay vô hình kéo trước kéo sau. Các tu sĩ không ngừng triệu hỏa, nhưng linh lực trong Hư Vô giới vốn đã chịu hạn chế, tuy rằng hỏa có thể ngăn được nhất thời, nhưng không chịu được sát khí mãnh liệt càng ngày càng nhiều của ác sát, ánh lửa luôn không kéo dài được mà lập tức dập tắt. Người có dư lực trợ giúp người khác càng ngày càng ít.

Một tu sĩ bị kéo rớt xuống kiếm, hai tay chặt chẽ níu lấy kiếm của mình, còn có mấy cái tay túm hắn xuống dưới, hắn sắp không chống đỡ được, ngón tay níu lấy kiếm đang dần dần buông ra. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn xuống, dưới bàn chân là một mảnh màu đen tinh khiết, một khi rơi xuống, liền bị hư vô nuốt chửng. Hắn nhất thời tê cả da đầu, kêu thảm cầu cứu Tiêu Ly cách hắn gần nhất: “Đạo hữu, cứu ta!”

Nhưng mà Tiêu Ly chỉ đứng trên kiếm nhìn, nụ cười trên mặt khiến người ta tràn ngập hi vọng, lời nói ra lại làm người ta tuyệt vọng: “Xin lỗi, bất lực.”

Hồng Dịch chân nhân xông lại muốn cứu tên kiếm tu lung lay sắp rớt đó, lại nghe Cao Thiên Trữ cũng hét thảm một tiếng: “Sư phụ!”

Hồng Dịch chân nhân quay đầu lại, chỉ thấy Cao Thiên Trữ bị một bàn tay vô hình bóp cổ. Sắc mặt gã đỏ bừng lên, chân đã bay lên không rời khỏi kiếm của mình, chỉ cần cái tay vô hình kia vừa buông lỏng, gã sẽ rơi vào trong vực sâu hư vô.

Hồng Dịch chân nhân cắn răng một cái, đến cùng vẫn lựa chọn đồ đệ của mình, niệm chú quyết giúp Cao Thiên Trữ giải vây.

Trưởng Tôn Tử Quân che chở Dịch Hi Thần, đồng thời giúp một tu sĩ gần đó giải vây, cũng không để ý tới người đáng thương kia.

“A!!” Chỉ nghe một tiếng hét thảm, kiếm tu kia tuy rằng kiên trì chịu đựng không có buông tay, nhưng linh lực hắn tiêu hao hết, theo kiếm của mình đồng thời rơi vào vực sâu hư vô, chỉ trong chốc lát liền bị biển Hư Vô nuốt chửng, không thấy người, không nghe tiếng.

“Nhanh! Nhanh đi về phía trước!” Hồng Dịch chân nhân kêu lên.

Sóng linh lực nơi này rõ ràng dị thường, xem ra là nơi ác sát quần cư. Không thể nào mà cả biển Hư Vô đều là như vậy, chỉ cần bọn họ có thể thoát khỏi khu vực này, thì có thể thoát khỏi ác sát dây dưa.

Đột nhiên một đạo lam quang chói mắt từ trong hư vô xuất hiện, một tiếng vang thật lớn, bổ trúng một kiếm tu Linh Việt phái!

Lôi quang thối lui, kiếm tu Linh Việt phái kia dĩ nhiên biến thành một người toàn máu, cùng với kiếm của mình đồng thời rơi xuống.

Mọi người gần như là sững sờ.

Bọn họ triền đấu với ác sát đến luống cuống tay chân, đều quên mất trong biển Hư Vô này còn có sấm chớp gió bão phiền lòng. Bọn họ đều không còn để tâm vào việc phòng ngự sấm chớp mưa bão, kết quả một đạo sấm chớp hạ xuống, kiếm tu kia không hề phòng bị lập tức bị đánh thành trọng thương, lần này sợ là ngay cả kim đan cũng phải bị đánh nát.

Vào lúc này lại thấy Tiêu Ly vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên hành động. Y đột nhiên bay qua, tiếp được người máu đang rơi xuống, bàn tay đặt ngay tim của người đó, dưới bàn tay bốc lên hắc quang. Vốn dĩ mọi người đều có thể cảm giác được linh lực của vị kiếm tu Linh Việt phái kia đang tiêu tán, nhưng Tiêu Ly này vừa cứu, mức tiêu tán linh lực của hắn ta liền yếu bớt!

Một lát sau, kiếm tu máu chảy đầm đìa kia tỉnh lại.

Tiêu Ly nói: “Trở về đi, nơi này không thích hợp với ngươi.”

Kiếm tu Linh Việt phái kia mờ mịt vươn tay xoa ngực mình. Vừa nãy hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái, có thứ gì đó đang rời khỏi thân thể của hắn, không riêng gì linh lực, thật giống như ký ức, sinh mệnh còn có một vài thứ không nói rõ được cũng không tả rõ được đều cùng nhau trôi đi. Hắn chưa từng trải qua, đủ loại cảm giác trộn lẫn cùng nhau, thật giống như… linh hồn bị xé rách… Nhưng mà tay Tiêu Ly đụng vào, mấy thứ đang trôi đi liền không trôi nữa, thậm chí chút ký ức nhỏ nhặt cũng bổ sung lại, thứ duy nhất còn đang trôi đi, cũng chỉ có linh lực của hắn. Người này… đến tột cùng là ai?

Hết chương 38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.