Đàn Chỉ Thần Công

Chương 8




Hiệp trợ? Cô đương nhiên có thể hiệp trợ, chỉ cần có thể giúp phụ vương trừ đi hậu hoạn, dù cô có chết cũng không nói từ không!

“Nước cờ kế tiếp này có đáng tin không?” Tĩnh Nghi không yên tâm truy hỏi.

Hồng Nhi vội hồi báo: “Xin tiểu thư yên tâm, chủ nhân nói, cánh cửa Ma Huyễn Giới một trăm năm mới mở một lần, hơn nữa, địa điểm mỗi lần đều không giống nhau, chỉ cần bọn chúng bước vào rồi, thì vĩnh viễn không có cách nào trở ra được.”

“Ngươi chắc chắn phụ vương có cách làm cho Lê Ngạo bước vào sao? Pháp lực của hắn vô cùng cao cường” cô ấy rất lo lắng, trong lòng cũng có chút không nỡ.

“Tiểu thư người đừng quá lo lắng, Ma Huyễn Giới là Nữ Tôn Quốc, cho dù là thần, là ma, là tà, chỉ cần bước vào nơi đó tất cả pháp lực đều sẽ mất hết, trừ khi đi ra khỏi Ma Huyền Giới, nhưng… chưa từng có kẻ nào ra khỏi được.”

Tĩnh Nghi nghe giải thích như vậy, tâm tình lập tức tốt lên, cô vì đại cục đã nhẫn nhịn chịu đựng ở bên cạnh cái đồ ngu ngốc đần độn kia nhiều năm như vậy, cô đã chịu đủ cái sự ngu ngốc của ả ta lắm rồi, lần này nếu ả chết ở Ma Huyễn Giới, vậy thì, cô có thể làm những việc cô muốn làm rồi, đó là hút hết dương khí của đàn ông khắp thiên hạ!

Tô Tiểu Thiến ngươi muốn hận, thì hận dáng vẻ tầm thường của ngươi mà vẫn còn có thể mê hoặc chúng sinh, ngay từ giây phút cô bắt đầu hiểu chuyện, liền được an bài bước vào cái thôn quê của ả, cùng ả kết bạn, ả thật sự cho rằng cô không nhìn thấy cái gì sao? Những linh thể kia cô nhìn còn rõ hơn ả, chỉ là cô giả vờ như không biết mà thôi!

“Tiểu thư người phải nhớ, cánh cửa Ma Huyễn Giới kỳ ngộ một trăm này sẽ mở đúng vào lúc 7 giờ 7 phút 7 giây tại cửa Tây Cảng, đường Thành Hoa, nó chỉ mở ra đúng 17 giây ngắn ngủi” Hồng Nhi nhắc nhở.

“Biết rồi, buổi tối lúc 7 giờ, ngươi chuẩn bị đến hiệp trợ ta là được, ngươi đi trước đi” Tĩnh Nghi cười một cách lãnh khốc, hạ lệnh đuổi người.

Hồng Nhi gật đầu rồi hoá thành một trận gió đen biến mất.

Ả ta vừa rời đi thì Tĩnh Nghi vốn đang hung ác lập tức yên tĩnh lại, Lê Ngạo ta đoán sai về ngươi rồi, thực ra ta tưởng rằng ngươi là người phàm, nhưng cho dù ngươi có là người phàm thì ta cũng sẽ không hút dương khí của ngươi, bởi vì ta nhìn trúng ngươi rồi!

Đáng tiếc…

Đáng tiếc tấm lòng của ta ngươi lại hoàn toàn không thấy được, nếu ngươi đã vô tình với ta, vậy thì chớ trách ta ra tay tàn nhẫn với các ngươi!

****** Đường phân cách tan học ******

“Ủa, sao ngươi lại đến đón ta?” Minh Diệm cau mày không vui hỏi.

Tĩnh Nghi mỉm cười, “Nè, thái độ của mày là sao, tao không thể đến sao, mẹ già của mày biến mất một tháng là tao chăm sóc mày đó nha, mày là thằng nhóc không có lương tâm mà” Tĩnh Nghi giả bộ làm như tức giận, xoay người đi đầu cũng không ngoảnh lại nói.

“Ê, đồ thô lỗ, đồ thô lỗ” Minh Diệm đuổi theo, “Được rồi, coi như ta không đúng được rồi chứ?” nói xong nó mở cửa xe ngồi vào, trong mắt Tĩnh Nghi léo lên một tia cười gian, sau đó cô ưu nhã mở cửa xe ngồi vào.

“Nè, người đàn ông đó là ai vậy?” cô biết rồi vẫn hỏi.

Minh Diệm nghe xong cười nói: “Đẹp trai chứ?”

“Đẹp trai” cô thật sự nói thật, nếu như không đẹp trai mê hoặc người, thì trái tim cô sao lại mất đi chứ?

Minh Diệm nghe thấy vậy cười một cách đắc ý, lão tử của nó đương nhiên là đẹp trai thiên hạ đệ nhất rồi, hiện giờ điều nó mong chờ nhất chính là bọn họ có thể nhớ lại ký ức trước đây, còn nó thì có thể làm một đứa trẻ bình thường.

“Ừm, còn một lát là đến rồi, mày có muốn chợp mắt một chút?” Tĩnh Nghi vừa lái xe vừa đề nghị.

Minh Diệm nghe cô nói như vậy, cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, sau đó ngáp một cái nói: “Ta nghi nghơi một lát” nói xong, liền ngủ say.

Tĩnh Nghi nhìn nó đang ngủ cười khinh thường nói: “Trong xe chứa đầy mê hương tao đặc chế, mày cứ an tâm mà ngủ đi, qua 10 phút nữa, mày có thể đi đến một thế giới khác hưởng thụ đãi ngộ ‘đặc biệt’ dành cho mày” nói xong, cô nhấn ga chiếc xe lướt nhanh trên con đường bằng phẳng chỉ để lại một đường cong sáng trắng.

Tô Tiểu Thiến cứ truy hỏi người tài xế của y rốt cuộc là ai, nhưng từ đầu đến cuối y lại không thèm để ý đến cô, tại sao, tại sao cô lại muốn biết như vậy? Tại sao cô lại có chút đau lòng?

Ngươi tài xế đó sao lại mang đến cho cô cảm giác quen thuộc đến thế, chỉ tiếc, anh ta từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ đứng ở bóng râm dưới lầu, có vẻ như anh ta rất sợ ánh nắng mặt trời? Bởi vì anh ta luôn đi chuyển theo phương hướng của bóng râm.

Buổi trưa, cô mang cơm xuống, anh ta không nói nhưng từ đầu đến cuối cũng không chịu nhận, hết cách, cô đành phải mang cơm lên, khi đó nhìn bóng dáng cô độc của anh ta cô có chút đau lòng.

“Ngươi không cần thương tiếc cho hắn, đó là việc hắn phải làm, cũng là việc hắn nguyện ý làm” Lê Ngạo nằm trên sô-pha đôi mắt khép hờ lười nhác nói.

Tô Tiểu Thiến bất lực nhìn y nhàn nhã tự tại, than nhẹ một tiếng đi vào nhà bếp lau chùi bếp ga, chính vào lúc này, di động của cô ‘reng reng reng’ vang lên không ngừng, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhận.

Tĩnh Nghi: (giọn nói mang theo nức nở) Tiểu Thiến cậu đến nhanh lên, hu hu, mình vừa đến đón Minh Diệm, ai ngờ bị một quái vật mặc đồ đỏ cướp đi mất rồi, hu hu.

Tiểu Thiến: (Trong lòng khủng hoảng, giọng nói run rẩy) Nó… nó bị ma nữ cướp đi rồi? Bọn họ đang chạy đến chỗ nào?

Tĩnh Nghi: Hu hu, bọn họ chạy đến cửa Tây Cảng đưởng Thành Hoa rồi, hu hu, cậu mau đến đi.

Tiểu Thiến: Cậu đừng hoảng, mình lập tức tới liền.

Cúp điện thoại, Tô Tiểu Thiến cầm lấy túi xách bên cạnh mở cửa đi.

“Đi đâu?” Lê Ngạo từ sô-pha ngồi dậy hỏi.

“Minh Diệm xảy ra chuyện rồi” câu trả lời này của Tô Tiểu Thiến vang vọng khắp cầu thang, còn cô thì nhanh chóng chạy xuống.

Lê Ngạo huơ tay một cái liền đã xuống dưới mặt đất, “Đi theo ta” sau đó hai người nhanh chóng biến mất.

Ngay tức khắc, cả hai người đến được địa điểm Tĩnh Nghi chỉ, quả nhiên, cô gái áo đỏ kia trong tay ôm lấy Minh Diệm đang hôn mê.

“Cô muốn làm…?” Tô Tiểu Thiến còn chưa kịp nói xong, cô gái áo đỏ liền ném Minh Diệm vào trong một cái hố đen, sau đó liền cười một cách thể lương rồi biến mất.

“Minh Diệm…” Tô Tiểu Thiến không thèm nghĩ ngợi liền xông đến.

“Khoan đã” Lê Ngạo gào lên, nhưng y chưa kịp nói xong thì cô đã bước vào cái động không đáy kia, y cũng không nghĩ nhiều liền bước vào theo.

Bỗng chốc, cái động không đáy kia biến mất, Tĩnh Nghi từ ngõ hẻm tối đen bên cạnh đi ra, trên mặt cô hiện lên nụ cười đắc ý, “Tô Tiểu Thiến ngươi đừng có trách ta, muốn trách thì trách ngươi vận đào hoa quá tốt đi, thật khiến ta đố kỵ! Các ngươi đến Ma Huyễn Giới phải sống cho thật tốt đó” dứt lời, cô ngẩng đầu ha ha cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.