Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà

Chương 202: Bất lực




- Cái gì? Thạch tham nghị bị bắt rồi?

Ngô Đồng vốn đang thích thú, thoạt nhìn thì thông minh tháo vát, thực tế lại miệng cọp gan thỏ, không có Thạch Đầu Trù bên cạnh bày mưu tính kế, lập tức tỏ rõ bản chất vô dụng của mình.

- Xử lý sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt?

Ngô Đồng chắp tay, trong nháy mắt đã toát ra mồ hôi lạnh, vỗ mạnh một cái vào đầu, trầm ngâm rất lâu, mới nói với Lưu tham tướng:

- Ngươi lập tức dẫn theo thân binh của ta tới ứng cứu Thạch tham nghị, những người này đều là thần tiễn thủ, bắn chết toàn bộ hai sơn tặc cho ta, cứu Thạch tham nghị ra.

- Tiểu Vương gia, mỹ nhân kia không cần nữa sao? Thật sự là rất xinh đẹp đó.

Lưu tham tướng thăm dò hỏi.

- Đều tại cái mồm này, còn mỹ nhân cái rắm.

Ngô Đồng thở hổn hển, nổi trận lôi đình với lưu tham tướng:

- Đi, cứu Thạch tham nghị ra, ngộ nhỡ Thạch tham nghị có chuyện gì không hay xảy ra, ta lấy đầu ngươi.

- Vâng! Mạt tướng sẽ đi cứu Thạch tham nghị.

Vừa nghe thấy Ngô Đồng muốn chặt đầu mình, Lưu tham tướng cũng không dám chậm chạp nữa, mang theo thân binh của Ngô Đồng, quay lại cứu Thạch đầu trù.

Ngô Đồng gan nhỏ, sợ sơn tặc, sợ bị bắt, ngồi xổm một chỗ nghỉ ngơi, các thân binh bao quanh còn có hơn ba trăm người, điều này khiến y cảm thấy hết sức an toàn.

Tuy khoảng cách chỉ là hơn 200m, vẫn có thể nghe rõ tiếng gầm của Lưu tham tướng đang đấu quyết liệt cùng sơn tặc.

Ngô Đồng nóng lòng như lửa, lại nghe thấy tiếng đàn du dương mạn diệu, yên ba mênh mông, phảng phất có thể an thần, thực sự thoải mái.

Nửa đêm sao lại có tiếng đàn ở đâu?

Ngô Đồng không kìm nổi ngửa đầu nhìn bốn phía, tìm nơi tiếng đàn phát ra, hơn ba trăm thân binh vây quanh cũng say mê, thần hồn ngất ngây.

Trong lúc đó, tiếng đàn thôi thúc giục giã như tiếng vó ngựa, rồi những tiếng leng keng hữu lực dữ tợn, Ngô Đồng và hơn ba trăm thân binh đang vây quanh y đầu óc như bị nứt ra, ông ông tác hưởng, trong nháy mắt như mất thần trí, mờ mịt không biết chuyện gì.

Sưu…

Từ chỗ cành nhãn, bóng của hai người mặc áo đen đang ẩn nấp bay xuống, đánh ngất Ngô Đồng, một trái một phải, giữ Ngô Đồng, linh hoạt như hồ ly, chạy dưới chân núi.

Chạy một mạch hơn mười trượng, tiếng đàn kia két một tiếng dừng lại.

Hơn ba trăm thân binh bừng tỉnh trong sự hỗn loạn, liền phát hiện Ngô Đồng đã bị hai người mặc áo đen kia cướp đi, thân binh kêu lên một tiếng dài:

- Tiểu Vương gia bị bắt đi, mau đuổi theo! Tiểu Vương gia bị bắt đi, mau đuổi theo.

Đây là việc lớn rơi đầu, đâu có thể qua loa được ---- Tiểu Vương gia nếu thật có chuyện gì xảy ra, thân là thân vệ, toàn bộ sẽ bị xử tử.

Ba trăm thân binh một loạt đuổi lên, chạy theo bóng của hai người mặc áo đen bắt cóc Ngô Đồng.

Phù….

Trong rừng, chỗ bóng tối, rất nhiều đao nhọn đâm ra, đâm trúng vào ngực, vào cổ họng các thân binh, vô số thi thể ngã xuống một cách khó hiểu, mùi máu tươi tràn ngập, lộ ra một hương vị âm trầm.

Không ổn!

Sơn tặc rất đông, trúng mai phục rồi.

Thân vệ trưởng tận mắt thấy các thân vệ từng người chết đi, vội vàng hô lớn:

- Lưu tham tướng, đồ tạp chủng, mau mang người về, tiểu Vương gia gặp nạn! Con mẹ ông mau cút về đây.

Người này vừa tức giận mắng lên, khiến Lưu tham tướng khó xử.

Ông ta đang mang người giằng co với hai sơn tặc, cố gắng cứu Thạch Đầu Trù ra, lại đâu nghĩ đến cái khác, Thạch Đầu Trù còn chưa được cứu ra, tiểu Vương gia lại bị kẻ cắp bắt đi rồi.

Nghe tiếng Lam Linh thúc giục gấp, Lưu tham tướng cũng bất chấp mọi thứ, quay người dẫn đại đội người ngựa đi ứng cứu Ngô Đồng.

Tiểu nương tử kia giơ đao chém xuống, một tiếng phù, một cái tai của Thạch Đầu Trù bị cắt đứt.

Máu tươi văng khắp nơi.

Cằm của Thạch Đầu Trù bị cắt phăng, nói không ra lời, nước mắt ào ào chảy xuống, kêu lên ba ba không ngừng.

Tiểu nương tử chỉ dao vào Lưu tham tướng, lạnh lùng nói:

- Ngươi dám rời khỏi đây, ta sẽ giết chết hai người này.

- Hả?

Lưu tham tướng cảm thấy đau đầu, ngộ nhỡ Thạch Đầu Trù chết rồi, cho dù cứu được Tiểu vương gia ra, mình cũng khó lòng thoát chết?

Đang lúc do dự, một tiếng phù, chỉ thấy nương tử kia giơ đao chém xuống, một tai khác của Thạch Đầu Trù cũng bị cắt phăng, lại chỉ vào Lưu tham tướng, cười lạnh nói:

- Ngươi thật dám đi! Ngươi đi đi ta xem…

Lưu tham tướng quả nhiên không dám đi nữa, lau mồ hôi, cầu xin nói:

- Bà cô, rút cuộc là muốn thế nào? Bà cô cần gì, ta đều cho hết, bà cô chỉ cần nói ra! Bà cô không nói ra, ta làm sao biết được bà cô cần gì chứ?

Nam thợ săn kia lạnh lùng nói:

- Ta muốn cái đầu trên cổ ngươi, ngươi đồng ý cho không?

- Cái này..

Lưu tham tướng hoảng sợ lùi về phía sau ba bước, nộ khí đằng đằng nói:

- Sao có thể được chứ? Ngươi mau nói, rút cuộc muốn cái gì? Ta không có thời gian đùa với nhà ngươi…

Chỉ có cãi nhau như vậy, thời gian nửa nén hương đã trôi qua.

Lại nghe thấy tiếng của thân vệ trưởng Lưu Tường vọng tới:

- Họ Lưu kia, sao ông còn chưa xông tới đây? Ông không muốn sống nữa sao? Tiểu Vương gia đã bị bắt đi rồi, con mẹ ông còn tốn hao cái gì? Mau chạy lại đây cho bố, ta xong rồi, con mẹ ngươi chứ.

Lưu tham tướng vừa nghe thấy vậy, liền tỉnh lại trong cơn hỗn độn.

Ông ta không để ý tới sự sống chết của Thạch Đầu Trù nữa, chỉ để lại hơn ba trăm binh lính ở lại nghĩ cách cứu Thạch Đầu Trù, còn mình thì mang theo hơn một ngàn binh sĩ điên cuồng chạy theo hướng có tiếng của thân vệ trưởng.

Lần này tiểu nương tử và thợ săn kia cũng không ngăn cản, thấy Lưu tướng quân dẫn theo người đã đi xa, nàng thảnh thơi huýt sáo.

Sưu…

Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, chợt xông tới hơn ba mươi người mặc áo đen.

Hơn ba trăm tên lính bao vây tiểu nương tử, muốn cứu Thạch Đầu Trù, bọn họ không kịp đề phòng, đột nhiên bị hơn ba mươi người mặc áo đen giết chết hơn trăm người.

Còn lại hơn hai trăm binh sĩ kia phản ứng lại, kết thành trận thế, muốn vây quanh những người áo đen. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tiểu nương tử cười lạnh một tiếng, giao Thạch Đầu Trù cho một người mặc áo đen, tiện tay lau mặt, quệt qua cái mặt nạ da người kia, lộ ra khuôn mặt yêu mị của Hồng Hạnh.

- Tà Nguyệt Thánh cô? Lại là Tà Nguyệt thánh cô?

Trong đám người có rất nhiều người nhận ra chân dung của Hồng Hạnh, nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Tà Nguyệt Thánh Cô, các binh sĩ không khỏi sợ hãi vô cùng.

Hồng Hạnh thả người tiến gần quân địch, con dao trong tay tung bay, huyết khí tung hoành, tiếng kêu thành khối, trong nháy mắt liền chiếm thế thượng phong.

Hai trăm binh sĩ kia tuy là tinh binh, nhưng trước mặt cao thủ hung hãn giang hồ Tà Nguyệt giáo, lại kém như lá khô bông rách.

Hơn nữa, rừng cây dầy đặc, không thể triển khai hết được ưu điểm của người đông thế mạnh.

Một lát sau, đã bị giết hơn một nửa.

Còn lại hơn trăm người sớm đã bị cảnh giết chóc đáng sợ này làm cho bể mật gần chết, quay đầu bỏ chạy, vì mạng sống, cái gì cũng không để ý nữa.

Tà Nguyệt giáo còn muốn truy đuổi tiếp, Hồng Hạnh vội phất tay, nói:

- Xuống núi! Hội hợp như kế hoạch.

Hồng Hạnh nhìn Thạch Đầu Trù, Vương tham tướng, bỗng nhiên giơ tay chém xuống, một đao liền giết chết Vương tham tướng.

Lại nhìn kỹ Thạch Đầu Trù, cười nói:

- Thạch công tử, còn nhận ra ta không?

Vẻ mặt Thạch Đầu Trù kinh ngạc nhìn Hồng Hạnh ------ y thật không ngờ, ngày xưa hoa khôi Hồng Hạnh ở Túy Hương lầu lại chính là Thánh cô của Tà Nguyệt giáo.

Tứ đại hoa đán cũng gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt mềm mại.

Xuân Tuyết đi lên trước, bàn tay nhỏ dã man uốn éo trên cằm của Thạch Đầu Trù, sau một lúc đau khổ, Thạch Đầu Trù lại có thể nói chuyện.

- Đừng….Đừng giết ta.

Thạch Đầu Trù cố nén sự sợ hãi, cười nói với Hồng Hạnh:

- Nhớ ngày đó, chúng ta còn cùng chơi cờ vua! Hồng Hạnh cô nương, chúng ta cũng coi như người quen cũ, xin cô giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho ta! Sau này ngậm cỏ kết hoàn, nhất định sẽ hậu báo.

Lại nói với tứ đại hoa đán:

- Bốn vị cô nương, ta chưa từng có gì đường đột tới các vị, các vị tha cho ta một lần đi.

Hồng Hạnh nhếch miệng cười, nói:

- Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ không giết ngươi.

Xuân Tuyết cũng cười nói:

- Bốn tỉ muội chúng ta cũng sẽ không giết ngươi.

Thạch Đầu Trù thở dài một hơi, bình tĩnh lại, cảm động tới rơi nước mắt nói:

- Cái này…ta yên tâm rồi, đa ta các vị tỷ tỷ không giết…

Lời còn chưa nói xong, lại nghe tiếng cười khanh khách của Hồng Hạnh và bốn tỷ muội Xuân Tuyết, tất cả đồng thanh nói:

- Tiểu Cửu sẽ giết ngươi.

Thạch Đầu Trù trợn mắt, vừa tức giận vừa sợ hãi, liền hôn mê.

- Vô lại.

Hồng Hạnh phất tay, dặn dò nói:

- Đi! Mang con chó chết này xuống núi, tìm Tiểu Cửu, bắt được Thạch Đầu Trù rồi, Tiểu Cửu nhất định sẽ rất vui.

Lưu Tường mang theo ba trăm thân binh đi cứu Ngô Đồng, nhưng căn bản không đủ cho những người mặc áo đen này giết.

Đám hắc y này ai cũng lợi hại vô cùng, đặc biệt là mấy cô gái mặc áo đen cầm đầu, giết huynh đệ của mình giống như là thái rau, làm cho lạnh ngắt lòng người.

Các huynh đệ đều chết trận rồi, Lưu tham tướng mới dẫn các cung tiễn thủ đuổi tới, khiến Lam Linh khóc không ra nước mắt.

Lam Linh chỉ vào hướng kia, quát:

- Đám người mặc áo đen kia xuống núi rồi, chúng ta mau đuổi theo, mất tiểu Vương gia rồi, chúng ta sẽ bị chu di cửu tộc đấy.

Lưu tham tướng không dám chậm trễ, cùng với Lam Linh, mang theo hơn một ngàn binh sĩ, trùng trùng điệp điệp đuổi xuống chân núi.

Dưới sự ngăn cản của Tà Nguyệt giáo bao gồm Nguyệt Thần, Tuyết Tử và Hỗ Tam Nương, Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng mang theo Ngô Đồng đã hôn mê, thong dong xuống núi, đợi những thứ khó được bình yên.

Hỗ Tam Nương sở dĩ sắp xếp như vậy, chính là sợ Chương Tùng Lĩnh địa thế phức tạp, một khi chém giết, rất dễ khiến Ngô Đồng thừa dịp chạy mất.

Tiểu kế như vậy, trước hết bắt được Ngô Đồng vào tay, cũng không sợ các binh lính càn quấy tới lẳng hoa.

Một lát sau, liền nhìn thấy Hồng Hạnh và bốn tỷ muội Xuân Tuyết lôi theo Thạch Đầu Trù chạy tới hội hợp.

- Hạnh nhi, nàng thật lợi hại, không ngờ lại bắt được Thạch Đầu Trù rồi…

Trần Tiểu Cửu nghênh đón, thơm Hồng Hạnh một cái.

Hồng Hạnh ngượng ngùng cười, chỉ vào bốn tỷ muội Xuân Tuyết, cười nói:

- Không phải một mình thiếp bắt được, còn có công lao của bốn tỷ muội Xuân Tuyết! Chàng cũng không thể thơm một mình thiếp…

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, nhìn bốn tỷ muội Xuân Tuyết đang lùi về phía sau mấy bước, bỡn cợt nói:

- Cái hôn này tạm giữ lại, để sau rồi làm.

Bốn tỷ muội Xuân Tuyết nhìn nhau, trong lòng vui thích – có thể có được câu nói này của Tiểu Cửu, sau này sẽ có cách để nói.

Mấy cái miệng rộng của Trần Tiểu Cửu cứ thế đi xuống, đánh tỉnh Thạch Đầu Trù.

Thấy ánh mắt hung ác của Trần Tiểu Cửu nhìn lại, Thạch Đầu Trù phịch một cái quỳ xuống đất, năn nỉ nói:

- Trần công tử, chúng ta tốt xấu gì cũng từng quen biết, đều là ta không tốt, đều tại ta có mắt không tròng, nhìn nhầm người, đứng sai đội! Công tử đại từ đại bi, coi ta như một con chó, tha cho ta được không? Cầu….cầu xin công tử.

- Thả ngươi?

Trần Tiểu Cửu cười:

- Thả ngươi là có lỗi với chó! Ngươi tự so sánh mình với chó, thật là cất nhắc ngươi rồi.

Hắn cười, rút Hiên Viên kiếm ra, định chém đứt đầu Thạch Đầu Trù.

Hồng Hạnh ngăn hắn lại, chỉ vào Thạch Đầu Trù và Ngô Đồng, cười nói:

- Tiểu Cửu, chàng không thấy dáng người của hai người này gần giống nhau sao?

Trần Tiểu Cửu so sánh cẩn thận, mới phát hiện ra sự diệu dụng trong đó, cười xấu xa nói:

- Hồng Hạnh, nàng lại lập công rồi, để Tiểu Cửu thơm một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.