Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà

Chương 199: Tuyết Nhu, Hãn Nguyệt




Phiên tăng Tây Vực không tiêu diệt được Tà Nguyệt giáo, không bảo vệ được kho lúa Ngô Đồng, nhưng phàm là còn sống, sẽ bị áp giải vào tù, đợi chết.

Lại cũng không ngờ Định Nam vương khai ân, để họ lập công chuộc tội, còn mời rượu thịt đám hòa thượng này.

Bọn họ sống ở Tây Vực, trời sinh luyện được giáo huấn ưng thuật, lần này vừa hợp lúc phát huy công dụng.

Trên hai bả vai Thập đại trưởng lão mang hai đầu chim ưng, con ngươi sáng quắc, hữu thần, nhìn chằm chằm về một thứ, gần như có thể giết người. Mười vị phiên tăng cưỡi bảo mã, ngựa không ngừng vó, chạy suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng tới được bên trong dãy núi mà mơ hồ Tiểu Cửu thường lui tới, mười con bảo mã kia lại mệt mỏi, ngã xuống đất mà chết.

Một đám Phiên tăng nhanh chóng hội hợp với mười mấy đường kỵ binh, thả ra chim ưng, tìm kiếm hành tung của Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu có bản đồ trong tay, chạy trốn trong những vùng núi ngoằn nghèo và các bờ ruộng, đâu có thể để cho kỵ binh tìm thấy hành tung chứ?

Trong nháy mắt, năm ngày đã trôi qua, đêm hôm khuya khoắt.

Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng đang chạy trong đêm, chợt nghe thấy tiếng chiêm chiếp trên không truyền tới, xơ xác, tiêu điều, lạnh lùng mà nghiêm nghị.

Trần Tiểu Cửu có thể thấy mọi vật trong đêm, nhìn lên trời, mơ hồ có thể thấy hai con chim to đang bay trên đỉnh đầu, khinh thường cười nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Hai con súc sinh lông rẹt, kêu la cái gì?

Độc Hoàng thấy Tiểu Cửu nói như vậy, hệ thống lại tiếng kêu chiêm chiếp đó, không khỏi lo lắng, nhíu mày:

- Tiểu Cửu, việc lớn không tốt, chúng ta bị ưng theo dõi rồi.

- Cái gì? Bị chim ưng theo dõi?

Tiểu Cửu vừa nghe, cũng có chút lo âu:

- Có thể trùng hợp như vậy sao?

Đang lúc lo được lo mất, Tiểu Cửu nghiêng tai lắng nghe, liền mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa rất hỗn độn, đang chạy như bay về bên này.

- Có truy binh tới rồi…

Trần Tiểu Cửu cẩn thận lắng nghe, liền thấy không ổn, lại có ba hướng, phân tán chạy tới, mơ hồ vây kín xung quanh.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, ngay cả Thạch Đầu Trù chịu được độ xóc, cùng gần như tìm thấy hy vọng, đứt quãng nói:

- Trần Tiểu Cửu, chỉ cần ngươi thả ta, ta…ta sẽ cầu xin Định Nam vương tha cho ngươi một con đường sống, bằng không, ngươi chết là cái chắc.

- Thạch công tử, ngươi vừa khéo nói ngược rồi.

Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:

- Không phải ta chết chắc, mà là tai họa của ngươi tới rồi, ta vốn định để ngươi sống thêm vài ngày, nhưng ông trời muốn bắt ngươi, ta cũng không có cách nào khác.

Thạch Đầu Trù quá sợ hãi, run rẩy:

- Sao cơ? Ngươi….ngươi muốn giết ta? Ngươi… ngươi lại dám giết ta?

- Đúng vậy! Ta giết ngươi thì sao?

Trần Tiểu Cửu mờ mịt khó hiểu:

- Ta không giết ngươi mới là chuyện lạ.

Thạch Đầu Trù vội nói:

- Ngươi không phải muốn dùng ta để cải trang thành tiểu Vương gia làm mồi sao? Nếu ngươi giết ta rồi, ai làm mồi dụ cho ngươi nữa?

- Còn cần mồi nữa sao? Ngươi vốn rất thông minh, có phải trong năm ngày này lang thang vất vưởng, khiến ngươi trở nên ngu ngốc rồi không?

Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:

- Ngươi làm mồi đã năm ngày, còn Nguyệt Thần hành quân có chậm nữa, lúc này cũng đã đi tới biên giới Ninh Đô rồi, đó cũng là địa bàn của bọn ta. Đại cục đã định, bây giờ, ta lại mang theo ngươi như mang theo một sợi dây thừng, bị theo đuổi không bỏ, mới gọi là ngốc.

Thạch Đầu Trù hoảng hồn, không biết thế nào cho phải,

Tuy Tiểu Cửu nói năng bình thản, không tỏ ác khí, nhưng hắn đã dự cảm được, lần này mình thật sự đã sơn cùng thủy tận, hoàn toàn không có cơ hội liễu ám hoa minh.

Lúc này, y bị trói không thể cử dộng, bằng không, y đã tình nguyện dập đầu với Tiểu Cửu, cũng muốn cầu xin cơ hội một lần tham sống sợ chết.

Nhưng, nghĩ tới những việc ác trước đây từng làm với Trần Tiểu Cửu, cũng biết mình khó thoát chết ---- với tính cách của Tiểu Cửu, cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Nghĩ tới đây, Thạch Đầu Trù trở nên điên cuồng, giãy dụa, một đầu vọt tới Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu hơi trốn tránh, Thạch Đầu Trù liền xông xuống lưng ngựa, đầu đập vào đá, máu tươi chảy ra, mắt thấy không sống nổi.

- Chậc…, không ngờ là tự sát, tính cách quá mạnh rồi!

Trần Tiểu Cửu vừa nhìn, liền cảm thấy chốc lát không ngớt.

Đôi mắt Thạch Đầu Trù vô thần, khí tượng của sinh mạng dần dần tiêu tan, khóe mắt động vài cái, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Ta hận ngươi, ta từng là con nhà giàu có, trong tứ đại gia tộc ở Hàng Châu đứng thứ hai, nhưng ngươi luôn gây khó dễ cho ta, liên thủ với Chu gia, Phan gia, luôn đối kháng với ta, ngươi nói, ngươi dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy? Ta rút cuộc đắc tội gì với ngươi?

Cái chết cận kề, lời nói cũng đau lòng.

Trần Tiểu Cửu xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt Thạch Đầu Trù, nói:

- Không phải ngươi đắc tội với ta. Mà là hành vi của ngươi bất nghĩa, để đạt được mục đích, không việc gì không bỏ qua, điều này…đã vi phạm tới chuẩn tắc làm người.

- Bằng không, ngươi trái lại thử nghĩ xem, tại sao ta có thể dung nạp được Trư Ngộ Năng, dung nạp được huynh đệ Phan thị, hơn nữa Phan An từng đắc tội với ta, ta vẫn tha thứ cho hắn. Thậm chí, ta còn có thể dung nạp được Thôi Châu Bình kẻ luôn làm chuyện ác tới tận cùng, hơn nữa còn bồi dưỡng hắn làm phủ doãn phủ Ninh Đô, nhưng đối với ngươi, tuyệt không thể có chút nhẫn nại.

- Tại sao?

Thạch Đầu Trù hơi thở yếu ớt, vẫn giữ sức, không cam lòng truy hỏi.

- Bởi vì, ngươi sinh ra đã là một tên bại hoại bất trị, ngươi khiến cho bốn chữ "nhân tính bản ác" phát huy tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Huynh đệ Phan thị thủ túc tình thâm. Là ngươi mơ ước tới của cải của Phan gia, châm ngòi vào tình nghĩa huynh đệ của họ. Trư Ngộ Năng có ân oán gì với ngươi? Ngươi lại hết lần này tới lần khác giật dây Long nhị gây khó dễ cho hắn? Hơn nữa tới cuối cùng, ngay cả Long Đại vì ngươi mà chết? Sự bại trận của Lý gia, lẽ nào không có chút can hệ gì tới Thạch Đầu Trù ngươi?

- Càng những việc ta không dung, ngươi mượn quyền thế của cha nuôi thái giám của ngươi, tham gia vào chính trị, không để ý tới đại nghĩa dân tộc, mưu toan mua lương thực, kiếm tiền trên quốc nạn, nếu không phát rồ tới cực điểm, có thể làm ra những việc tổn hại tới dân sinh an cư không? Lẽ nào trong mắt nhà ngươi, tiền, quyền, thắng là tất cả sao?

- Ta…

Thạch Đầu Trù nghe tới đây, đôi mắt trở nên vô cùng mờ tối, dường như đã muốn rời khỏi thế giới này.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Ngươi nghĩ xem ngươi rút cuộc xấu xa thế nào? Cho dù chạy trốn tới bên cạnh Ngô Đồng, vẫn không cam tâm, trăm phương ngàn kế toan tính làm đại quan.

- Phòng Linh là cánh tay đắc lực của Định Nam vương, đã lập nhiều công lao hiển hách cho Định Nam vương, đứng trên lập trường của hắn, hắn trung với Định Nam vương, không có sai lầm. Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi vì thăng quan, vì xóa chướng ngại vật trên đường làm quan của ngươi, không ngờ vu cho Phòng Linh tội tạo phản. Tội danh tạo phản, không tiếc bêu danh công lao ngàn năm của Phòng Linh, không tiếc để một nhà mười tám người của Phòng Linh bị tàn sát, với bản tính lang sói của ngươi, chết không hối cải, ta không giết ngươi, há chẳng phải trời đất không dung sao?

- Ta …ta không phục.

Thạch Đầu Trù tuy gần chết, trong ánh mắt u tối vẫn không cam lòng như cũ, ngón tay run rẩy vươn ra, chỉ vào Tiểu Cửu nói:

- Đã có ta? Sao còn sinh ra ngươi chứ? Đã sinh ra ta, sao còn sinh ra ngươi? .....

Ầm!

Nói còn chưa xong, cánh tay đang giơ lên cao kia liền rơi xuống đất, đôi mắt như cá chết, mở to, u ám mà thê lương.

- Y đã chết rồi…

Độc Hoàng vuốt tóc Tiểu Cửu, đôi mắt đặt trên gương măt của Tiểu Cửu, cũng không biết hắn ngây ra ở đó, rút cuộc đang nghĩ những gì.

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ tin không, nếu Thạch Đầu Trù không gặp ta, sẽ trở thành một tên phản tặc cướp đoạt chính quyền?

Trần Tiểu Cửu dựa trên đùi Độc Hoàng, tuy cảm nhận được sự mềm mại của cặp đùi, nhưng không có tâm tư tiết độc.

- Tin! Sao lại không tin chứ?

Độc Hoàng kéo Tiểu Cửu đứng dậy, bàn tay giơ ra, nhéo mặt Tiểu Cửu, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ còn tin, nếu ta không gặp Tiểu Cửu, nói không chừng còn chịu khổ trong rừng.

- Đây gọi là người tốt sẽ được báo đáp.

Trần Tiểu Cửu chợt hưng trí, ôm eo Độc Hoàng, mạn diệu nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, ơn cứu mạng, xuống chín suối tương báo, tỷ tỷ, nước suối của tỷ ở đâu?

- Nước suối? Ta đâu có nước suối?

Độc Hoàng ngây ra một lát, liền phát hiện đôi mắt của Tiểu Cửu, đang nhìn chằm chằm vào giữa chân mình, ngón tay chỉ vào trán Tiểu Cửu, gắt:

- Ngươi à, chính là không chịu có tâm tư tốt gì, vừa rồi còn đứng đắn như vậy, bây giờ lại lộ ra nguyên hình rồi.

- Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao? Trước mắt tỷ giả bộ đứng đắn là một việc rất khổ sở.

Trần Tiểu Cửu quay tay lại nhéo hai má trắng mịn của Độc Hoàng, yêu thương nói:

- Ta muốn chạm vào một chút...

Hai người đang làm càn.., liền nghe thấy tiếng vó ngựa ba bên truyền tới, tốc độ dự đoán nhanh hơn bình thường ba phần.

Trần Tiểu Cửu thầm kêu lên một tiếng, ba chân bốn cẳng trói Thạch Đầu Trù vào lưng hãn huyết bảo mã, thử một lát, lại cực kỳ vững chắc.

Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng xoay người nhảy lên lưng Ô Nhã, Độc Hoàng gắt giọng:

- Nói trước, không cho phép ngươi sờ mông ta.

- Cũng được.

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, ôm eo mềm mại của Độc Hoàng, dính sát ngực vào lưng Độc Hoàng, giơ roi thúc ngựa, đồng thời xua đuổi hãn huyết bảo mã, chạy về hướng duy nhất không có truy binh đuổi tới hướng đông nam.

- Ai da, ngươi thật tệ….

Độc Hoàng hờn dỗi một tiếng, lắc mông vài cái, rồi để tùy ý hắn ôm.

Chim ưng vẫn luôn bay trên đỉnh đầu Tiểu Cửu, Ô Nhã có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng ánh mắt và đôi cánh của chim ưng.

Trên đường, Tiểu Cửu luôn để ý tới tốc độ của truy binh ba bên.

Cuối cùng, phía trước xuất hiện một ngã tư, Độc Hoàng, Tiểu Cửu và Ô Nhã ẩn nấp trong rừng, né tránh ánh mắt của chim ưng.

Trần Tiểu Cửu lấy ra một con dao găm, tùy tay đưa ra, đâm trúng vào mông hãn huyết bảo mã, dao ngập trong thịt năm phân.

Hãn huyết bảo mã đâu chịu được sự ngược đãi như vậy, hí dài một tiếng, cưỡi theo Thạch Đầu Trù đã chết, lao thẳng tới bên trái đường, vì mông bị dao đâm, trong nháy mắt tốc độ nhanh chóng phát ra, so với Ô Nhã cũng không kém là bao.

Hãn huyết bảo mã một đường chạy xa, tiếng vó ngựa càng ngày càng nhỏ, tiếng kêu chiêm chiếp trên đầu của chim ưng, đôi cánh giương lên, cũng bay qua.

Trần Tiểu Cửu trốn trong rừng, im lặng chờ đợi, bàn tay đã vờn qua eo Độc Hoàng, vô cùng thân thiết ôm lấy.

Độc Hoàng trốn vài cái, cuối cùng cũng không né tránh.

Tiểu Cửu đang sờ rất thoải mái, lại thấy đầu ngựa Ô Nhã tiến vào, chen giữa vai Tiểu Cửu và Độc Hoàng, khiến hai người không thể không tách ra.

- Ngươi muốn phá hỏng chuyện tốt của ta!

Tiểu Cửu xoa đầu Ô Nhã, cười mắng nói.

Một nam, một nữ, một ngựa, đang trêu chọc nhau, liền cảm thấy trời đất rung chuyển, một trận vó ngựa dồn dập vang lên.

Theo tiếng quát lớn, ba đội kỵ binh trước sau hiện lên, truy đuổi theo hướng hãn huyết bao mã chạy.

Theo sự quan sát, ba đội ngũ tập kích có chừng hơn năm ngàn người.

Đây là một đội ngũ khổng lồ.

Độc Hoàng, Tiểu Cửu nín thở, Ô Nhã cũng ngậm miệng, không dám phát ra tiếng động.

Thời gian nửa nén nhang trôi qua, ba đội kỵ binh đã truy kích về phía bên trái đường núi, Tiểu Cửu lúc này mới nhảy lên lưng ngựa cùng Độc Hoàng, thẳng tiến về phía bên phải của đường núi.

Còn lúc này, chim ưng sắc bén trên đỉnh đầu, đã không thấy bóng dáng đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.