Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà

Chương 197: Không bao giờ nữa tách ra nữa




Hoàng Hoan nếu có thể giữ được biên cương, đương nhiên là tướng tài quân sự.

Tuy nơi hiểm yếu không thể xông vào, nhưng đó là chủ ý giáo điều cứng nhắc, phải hủy bỏ.

Đều nói là giết người sẽ phải xuống địa ngục, nhưng đó chẳng phải vẫn có người làm sát thủ; đều nói là uống nhiều rượu sẽ hại sức khỏe; nhưng anh hùng hảo hán ai không uống rượu; đều nói là đàn bà làm tổn thương nguyên khí, nhưng có người đàn ông nào vui mà biết mệt? Trừ phi người đó là một thái giám sống.

Bởi vì, cái gọi là phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó.

Sợ hãi rụt rè, từng bước một, bao giờ có thể lên tới lầu cao?

Cho nên, có một số việc tuy nguy hiểm, nhưng lại là cơ hội trời cho, có thể vì người khác, mới là kẻ làm tướng thật sự.

Hoàng Hoan chính là nghĩ như vậy.

Đường Hưng Long tuy hiểm trở, cũng là do Đại Yến thủ vệ, nhưng đường Hưng Long cách Ninh Đô tầm 50 dặm, ngoài tầm tay, Đại Yến cũng chỉ là cử mấy chục người canh giữ ở đó ------ lúc này không đánh thật sự, đâu có thể có đại tướng quân nào trú đóng ở trên ngọn núi bất ngờ như thế?

Trừ phi là Ninh Đô có quân coi giữ.

Hơn nữa, căn cứ theo thám tử truyền báo, Ninh Đô phủ đang bận chỉnh quân, đâu có thể có thời gian rảnh rỗi mà tới Hưng Long thăm dò chứ?

Cho nên, bất luận tính thế nào, đường Hưng Long tuy hiểm trở, nhưng lại có sự vô hiểm đáng kinh ngạc.

Cho nên, Hoàng Hoan thấy Tà Nguyệt giáo chúng xông vào dường Hưng Long, gã không hề do dự, liền lệnh cho đại quân xông vào.

Hưng Long chỉ có khoảng cách một trượng, nói với kỵ binh, hẹp, nhanh vô cùng.

Hoàng Hoan một ngựa dẫn đầu, dẫn theo năm ngàn kỵ binh xông vào đường Hưng Long, trùng trùng điệp điệp, chỉ khiến đường Hưng Long chen chúc vô cùng.

Ngựa rất nhanh đã đuổi theo bốn người Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hồng Hạnh, Hỗ Tam Nương.

Bốn người quay lại chiến đấu, thật không dễ để ép Hoàng Hoan lùi về phía sau một trượng, quay người muốn đi, lại bị Hoàng Hoan giằng co ----thằng nhãi này một thân thiết giáp, đao kiếm khó thương, võ công cũng rất xuất chúng, thêm vào đó là thị vệ tả hữu đều dũng mãnh, nhất thời không thể đẩy lui.

Hoàng Hoan cười ha ha:

- Nguyệt Thần, không ngờ ngươi lại có một ngày rơi vào tay ta, ta một phát tiêu diệt Tà Nguyệt giáo, cứu tiểu Vương gia, có thể nói là lập được kỳ công, ha ha...

Khi đang kêu gào, liền nghe thấy trên vách đá truyền tới một giọng nói lạnh lùng diễm lệ leng keng:

- Hoàng Hoan, chết đến nơi rồi, ngươi còn không biết sao?

Dư âm từng đợt cứ vây quanh thung lũng truyền đến, càng lộ rõ sự quỷ dị.

Trong lòng Hoàng Hoan lộp bộp, ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy hai bên vách đá, đứng đầy binh lính khôi giáp chỉnh tề của Đại Yến.

Bên trái vách đá là một nữ tướng cầm đầu, mặc áo giáp trụ màu trắng, cầm trong tay đao thép, chiếu sáng dưới ánh mặt trời, anh khí kinh người, hiện rõ sự giỏi giang hết sức.

Trong lòng Hoàng Hoan thầm kêu không ổn, cố trấn định lại, trầm mặt hỏi:

- Chẳng lẽ các hạ chính là Hoa Như Ngọc thượng vị gần đây, Hoa tướng quân?

Hoa Như Ngọc lạnh lùng nói:

- Hoàng Hoan, chết tới nơi rồi, có gì muốn nói?

Nàng kỳ thật đã mai phục ở đây rất lâu rồi.

Vì phối hợp hoàn thành đại kế của Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc mang theo cha con Phòng thị, La Đồng, Từ Hạt Tử, Hắc Sơn, ngày đêm đi, đuổi tới Ninh Đô.

Thôi Châu Bình lúc này đã triệt tiêu được tri phủ Ninh Đô, bản thân đã lên vị trí Đại tướng biên cương, vốn nghĩ mở tiệc chào mừng Hoa Như Ngọc, để toàn quân nghỉ ngơi.

Nhưng Hoa Như Ngọc nghiêm khắc cự tuyệt, dẫn theo chín ngàn đại quân mỏi mệt, đóng quân cách Hưng Long 50 dặm.

Vì đề phòng vạn nhất, Hoa Như Ngọc cực nhọc cùng với binh lính ngày đêm đóng ở Hưng Long.

Tuy hành động này khiến binh lính có nhiều khó hiểu, nhưng với sự tín nhiệm và sùng bái uy nghiêm của Hoa Như Ngọc, dưới trướng không một tên lính nào dị nghị.

Cùng lúc đó, Hoa Như Ngọc còn thỉnh giáo Phòng Linh phòng ngự của Bình Châu, và công tích cá nhân của Hoàng Hoan, người giữ Bình Châu.

Thời gian mấy ngày, đã biết biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, giờ phút khai chiến này, Hoa Như Ngọc cũng nghiêm nghị không sợ.

Hơn nữa, trời cao không phụ lòng người.

Sự xuất hiện của Tà nguyệt giáo chúng, đại quân Hoàng Hoan đuổi theo sau, khiến Hoa Như Ngọc vui mừng, lo âu nhiều ngày đã thành hư không.

Tà Nguyệt giáo chúng quay lại, có nghĩa là mẹ nuôi và Tiểu Cửu cũng trở về, đây là điều vui mừng thứ nhất.

Hơn nữa, Hoa Như Ngọc thông qua sự giảng giải của Phòng Linh cũng biết Hoàng Hoan là tướng quân dám mạo hiểm, thích mạo hiểm, cũng có thể đoán được y sẽ không để ý tới sự bố trí địa thế, thúc ngựa tiến tới, điều này không phải là bị mình vây bên trong sao, đây là tin vui thứ hai.

Thấy Hoàng Hoan dẫn theo toàn bộ năm ngàn kỵ binh xông vào đường Hưng Long, Hoa Như Ngọc mới quát lớn, kinh sợ gã, cũng khiến đám người mẹ nuôi thoát khỏi hiểm cảnh.

Trong lòng Hoàng Hoan nghẹn khuất, đâu ngờ mình liều lĩnh, lại rơi vào bẫy lớn?

Lúc này, gã không dám thể hiện, chắp tay nói với Hoa Như Ngọc:

- Hoa tướng quân, vẫn xin bớt giận, việc là thế này, một tướng sĩ dưới trướng của ta trộm bảo kiếm của ta, chạy tới nơi này, còn bảo kiếm đó thực sự là đồ quan trọng với ta, trong sự giận dữ, mới điểm binh, xông vào đường Hưng Long.

- Haha….đầu ta nóng lên, quên mất đường Hưng Long vẫn là địa bàn của Đại Yến, xin lỗi, thực sự xin lỗi, Hoa tướng quân đừng tức giận, ta bây giờ mang quân lui ra, nhất định không dám để Hoa tướng quân khó xử.

Gã dối trá nói xong, lập tức thay đổi hướng, muốn lui về.

- Hoàng Hoan, ngươi thật sự cho rằng bổn tướng quân tin vào lời của ngươi sao?

Hoa Như Ngọc lạnh lùng cười:

- Ngươi thân là đại tướng quân, dám cả gan vượt giới, truy sát đội bạn của bên ta, tội đương nhiên phải chịu trừng phạt, bất luận nói xạo thế nào, bổn Tướng quân cũng sẽ không để ngươi đi ra khỏi đường Hưng Long.

- Hoa Như Ngọc, lẽ nào ngươi không quan tâm tới đại cục sao?

Hoàng Hoan nghe vậy, trong lòng không khỏi bất an, vội đe dọa:

- Lúc này Định Nam vương và Đại Yến đang bình thuận, không có chút gợn sóng nào, hai bên hữu hảo, bách tính yên ổn. Hoa tướng quân dám tự ý khai chiến, há chẳng phải là không để ý tới bách tính sao? Hoàng đế Đại Yến, sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

- Còn nữa, ta tuy hiện giờ rơi vào thế hạ phong, nhưng thế lực của Định Nam vương, ngươi có thể chống lại sao? Hoa tướng quân dám dấy lên chiến hỏa, trăm vạn hùng binh của ta sẽ mở mang bờ cõi, lao thẳng tới Ninh Đô, đến lúc đó, Đại Yến thành địa ngục, mà kẻ khởi xướng, lại chính là Hoa Như Ngọc ngươi.

Gã chậm rãi nói, có vài phần khua môi múa mép.

- Quả là một tên miệng lưỡi.

Hoa Như Ngọc cất tiếng cười to:

- Hoàng Hoan, Định Nam vương không có lòng thần phục, ta thân là tướng quân Đại Yến, vốn với tư tưởng thà đau ngắn còn hơn đau dài, dọn sạch dư nghiệt cho Đại Yến, lấy lại sự yên bình cho bách tính, có gì là sai? Hơn nữa, Đại Yến ta binh cường tướng mạnh, mọi sự đã chuẩn bị, lúc này không khai chiến, còn đợi tới khi nào?

- Hoàng Hoan, chỉ cần ngươi xuống ngựa đầu hàng, tự trói tay, ta đương nhiên tha cho ngươi một mạng, nếu binh sĩ thuộc hạ của ngươi cũng làm theo, vứt hết binh khí, nguyện làm tù binh, ta cũng sẽ khai ân, giữ lại mạng sống cho họ. Nhưng giả dụ các ngươi dám dựa vào địa thế hiểm yếu mà chống lại, thì đừng có trách ta tàn sát sinh linh.

Hoàng Hoan vừa nghe, liền cảm thấy dựng tóc gáy, cũng biết Hoa Như Ngọc là quyết tâm muốn giết chết mình.

Thân là tướng quân giữ Bình Châu, sao có thể đầu hàng?

Hoàng Hoan ngẩng đầu nhìn sĩ binh trên vách đá, phát hiện họ cũng không đeo cung tên, chỉ có một cái ống đen nhánh thò ra, thật rất kỳ lạ.

Trong thoáng chốc lòng lại linh hoạt hẳn lên.

Bị nhốt trong khe hẻm, sợ nhất chính là …., bị tên bắn tới, binh hoảng mã loạn, ngựa chạy lung tung, giẫm đạp lên nhau, binh sĩ bị giẫm chết, số lượng chết còn nhiều hơn bị bắn tên, bởi hỗn loạn cùng một chỗ, lại chạy không thoát, chỉ có thể chết trong sự hỗn loạn.

Nhưng, thế cục hiện tại lại không giống, trong đội ngũ này rõ ràng không có cung tên, bọn họ nhiều nhất chỉ là ném thương xuống.

Nhưng súng này lại chỉ có mấy khẩu?

Trong lòng Hoàng Hoan lại suy nghĩ, lúc này nếu lui về phía sau, đại đội sẽ hỗn loạn, nếu mang theo kỵ binh xông lên phía trước, chỉ cần mình đầu lĩnh, thế trận không loạn, rất có cơ hội xông ra khỏi đường Hưng Long, chuyển bại thành thắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nghĩ tới đây, Hoàng Hoan lập tức gào lớn:

- Các huynh đệ, quân địch không có cung tên, không có dư uy, chúng ta bây giờ xông lên, bắt sống Hoa Như Ngọc! Ai có thể bắt được Hoa Như Ngọc, sẽ đem những người này thưởng cho người đó mang về làm vợ, các huynh đệ, xông lên.

Hoàng Hoan giương đao, điên cuồng xông lên phía trước.

Rầm........

Liên tiếp, những tiếng súng ing tai nhức óc vang lên, Hoàng Hoan vừa xông lên một trượng, liền bị đánh thành mắt sư tử, ngay cả chiến mã dưới háng, cũng ngã trong vũng máu.

Hoa Như Ngọc tức giận Hoàng Hoan nói lời vô lễ, lệnh kỳ vung lên, mấy trăm thân binh bên người nổ súng, cùng vọt tới phía Hoàng Hoan.

Tuy độ chính xác của súng không cao, nhưng mấy trăm phát súng cùng bắn ra, đâu có thể để Hoàng Hoan có cơ hội sống sót?

Phòng Linh đứng bên cạnh Hoa Như Ngọc, nghe tiếng súng, can ngăn nói:

- Hoàng Hoan có kỳ mưu, có sự can đảm, nên giữ lại! Đáng tiếc! Ai.

Hoa Như Ngọc cười nói:

- Lời của Phòng tiên sinh rất phải, ta cũng biết Hoàng Hoan là một kiêu tướng! Nhưng đây là cuộc chiến thứ nhất, ngay cả tướng mang binh, một cỗ diệt hết, lấy giết địch để đe dọa quân tâm, lấy chấn động quân sĩ cũng để các tướng giữ Ninh Đô biết, quân của Định Nam vương, nói ngoa, chỉ thường thôi.

Phòng Linh vừa nghe, trong mắt bắn ra sự khôn khéo, tán thưởng nói:

- Hổ phụ sinh hổ tử.

Hoa Như Ngọc chỉ, tự tin cười:

- Phòng tiên sinh còn hẳn một câu chưa nói.

- Câu nào?

Phòng Linh vẻ mặt tò mò.

Hoa Như Ngọc nói:

- Hổ phụ không có khuyển tử, tuấn lang không cần vợ.

Tuấn lang không cần vợ?

Phòng Linh vừa nghe, không khỏi cười ha ha:

- Thật hay cho câu tuấn lang không cần vợ! được! rất được! Phòng Linh bái phục tự đáy lòng.

Năm ngàn kỵ binh trong Hưng Long vốn đã bị Hoàng Hoan khơi dậy sĩ khí, đều muốn bắt giữ Hoa Như Ngọc, cảm nhận được sự phong tình mạnh mẽ của nữ tướng quân.

Nhưng đâu ngờ Hoàng Hoan vừa phát ra lời nói hùng hồn, liền đã chết một cách oanh liệt như vậy. Nhìn cơ thể giống như mắt sư tử kia, chúng kỵ binh cuối cùng đã biết được sự lợi hại của binh lính Đại Yến.

Ngưu Bác thân là phó tướng, cũng biết đại cục không ổn, vội chỉ huy binh sĩ rút khỏi đường Hưng Long, lại cũng không dám ngốc nghếch xông về phía trước, trong lòng buồn bực – rút cuộc là vũ khí gì, không ngờ lại có lực sát thương mạnh tới vậy? Lẽ nào chính là yêu thuật?

Hoa Như Ngọc cắn môi, mắt phượng đầy uy, phất lệnh kỳ.

Rầm…..

Năm ngàn cây súng, cùng phát ra ngọn lửa.

Tiếng súng ù ù, liên tiếp bắn ra như sóng biển, dời non lấp biển bay tới.

Tiếng súng ầm ầm vang vọng thung lũng, đinh tai nhức óc, chiến mã hí dài, những tiếng khó lóc của binh lính bị trúng đạn vang lên như sấm.

Lúc này, đường hưng Long đã trở thành một địa ngục trần gian.

Tiếng súng cùng nhau, chiến mã, binh sĩ bị thương, trận thế đại loạn, chiến mã mờ mịt chung quanh, binh lính đều xuống ngựa, chiến mã giẫm đạp lên binh sĩ, thi thể trở nên nát bét.

Mùi máu tươi dày đặc, chiến mã càng thêm bạo loạn, xông ra khỏi chuồng ngựa, binh sĩ bị giẫm đạp lên, còn nhiều hơn là số lượng người bị bắn chết.

Hoa Như Ngọc thuộc lòng binh thư, cũng biết sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền như vậy.

Cho nên, sau khi bắn phá trên một diện tích lớn, nàng liền cho đội súng kíp bắn ngay vào hai hàng kỵ binh đầu.

Chỉ cần chiến mã hai đầu, binh sĩ ngã xuống, thi thể của người và ngựa chất thành núi, một số kỵ binh ở giữa kia đâu có thể chạy ra khỏi đó được. Họ chỉ đợi những chiến mã đang kinh sợ bị giết chết, trừ lần đó ra, không có kiểu chết này lần thứ hai.

Phòng Linh nhìn đường Hưng Thịnh mờ mịt khói súng, buồn bã nói:

- Giang sơn sinh người tài vẫn có, lẫy lừng cũng chỉ một thời, già rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.