Dám Yêu Em Không

Chương 43




Chủ nhật, ngày 23 tháng 9 năm 2012.

Chu kỳ sinh lý của Lâm Hề đã kết thúc được ba ngày, ban ngày Vô Song vẫn có dáng vẻ hình như tinh thần khá kém. Vì tẩm bổ sức khỏe cho Vô Song, chi phí tiêu dùng cho việc ăn uống trong tuần này gia tăng không ngừng khiến cho cuộc sống vốn không dư dả của Lâm Hề càng thêm phần gánh nặng, bây giờ cô chỉ còn khoảng một trăm đồng, mà tháng này còn một tuần nữa mới hết, chẳng lẽ cô phải gọi điện cho cha mẹ thật sao…

Hít mạnh một hơi, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, lại nghe một tiếng “cùm cụp”, cửa bị đẩy bật ra từ phía bên trong với tốc độ cực nhanh làm cho Lâm Hề không thể tránh kịp ngay lập tức đập vào mặt cô, cú giáng này mạnh đến mức cô phải lảo đảo.

Người mở cửa ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Rất đau à?”

Lâm Hề che xương gò má, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không… anh thử một lần cho biết?”

Vô Song bĩm môi, chẳng có thành ý gì mà nói: “Thật xin lỗi, hôm nay cô chậm mười phút, tôi đói bụng rồi.”

Quả thật, cô giống như đang nuôi một con quỷ đói ở trong nhà! Lâm Hề cố gắng nhẫn nhịn, không nói một lời mà bước vào phòng, xoay người vào phòng bếp rửa tay, Vô Song khoanh tay tựa vào cửa phòng bếp, hỏi: “Tối nay ăn gì?”

“Mì.” Lâm Hề nghĩ làm món ăn ngon thì chỉ có một mình Vô Song giành ăn hết, hai người ăn giống nhau, anh ta cũng chẳng thể nói gì, nhưng lại tiết kiệm được chút tiền!

Vô Song không vui nheo mắt lại: “Không có thịt xào chua ngọt à?”

“Mấy ngày trước anh đã ăn hết phần tiền ăn trong tháng này rồi, bây giờ chỉ còn lại mì mà thôi.” Lâm Hề bắt nồi nước, vẻ mặt lãnh đạm.

Vô Song chán ghét liếc mắt nhìn cô, từ từ đi lướt ra khỏi phòng bếp: “Chậc, đồng thể của tôi ở thế giới này sao lại là một quỷ nghèo thế này.”

Từ lúc anh nói ra lời này, Lâm Hề lặng yên không một tiếng động bỏ một muỗng ớt lớn vào trong bát của Vô Song, cô hận không thể đổ một thùng ớt vào trong bát của anh.

Nấu mì xong, Vô Song một bát, cô một chén, nhưng mới vừa ăn hai miếng, Vô Song liền nhíu mày: “Như thế nào cay như vậy?”

Lâm Hề không mặn không nhạt trả lời: “Đây là mùi vị mà người làm đàn ông nên ăn.”

Vô Song chau mày: “Tôi muốn ăn bát của cô.”

“Không được! Đây là của tôi!” Lâm Hề vội ôm cái bát vào trong ngực, Vô Song đâu thèm để ý đến sự phản kháng của cô, đưa tay tranh đoạt, trong lòng Lâm Hề hoảng hốt, biết cứng rắn tranh giành thế nào cũng không thắng nổi Vô Song, cô liền nhổ hai ngụm nước bọt vào trong bát. “Không được! Có nước miếng, phèo phèo!” Sau đó tùy ý cho Vô Song kéo bát đi, Lâm Hề tức giận trừng anh. “Anh không thể ăn, trả lại cho tôi.”

Vô Song lạnh lùng cười, há miệng nhổ xuống một ngụm nước bọt, sau đó trả bát lại cho Lâm Hề: “Ừ, cô ăn đi.”

Lâm Hề nghẹn họng nhìn trân trối Vô Song, Vô Song khoanh tay liếc mắt nhìn cô, nét mặt khiêu khích, quả thật giống như đang nói: “Tôi ăn không được, cô cũng đừng hòng.”

Lâm Hề tức giận đến phát run, ngón trỏ hung tợn chỉ vào anh, nửa ngày cũng không nói gì, hành vi này… hành vi này thật sự khiến cho kẻ khác giận sôi!

Cuối cùng, chẳng ai thèm động vào bát mì kia, vẫn là Lâm Hề chịu thua nấu lại hai bát khác, mọi chuyện mới yên ổn.

Chín giờ tối, Lâm Hề đang đọc sách trong phòng ngủ, cách một cánh cửa, không ngừng truyền đến âm thanh “xẹt keng keng”, cuối cùng cô nhịn không được nữa, phẫn nộ đi ra ngoài.

Trên tivi đang chiếu phim võ hiệp, từ sau khi Vô Song “bị bệnh” nằm ở trên sô pha, cả ngày nhàm chán, có một ngày Lâm Hề mềm lòng, dạy anh cách xem truyền hình, anh liền điên cuồng mê phim võ hiệp. Mỗi tối vừa xem truyền hình vừa chê nào là “Trong chiến đấu thật sự có tên nào ngu xuẩn trước khi giết người còn hét lên một tiếng.”, nào là “Chậc, kẻ sắp chết còn phải nghe hắn ta nói mấy lời vô nghĩa.”, nào là “Tiếng đao cắt ngang cổ tuyệt đối không vang lớn như vậy.” Vân vân, nhưng anh cố tình cứ xem hoài, âm thanh mở càng lúc càng lớn, hoàn toàn ảnh hưởng đến sự học tập của Lâm Hề.

“Anh không thể chỉnh nhỏ một chút sao!”

Vô Song liếc nhìn cô một cái, sau đó âm thanh của ti vi từ 100 biến thành 90.

Lâm Hề cắn chặt răng, cái gì đều có thể nhịn, nhưng cản trở chuyện cô học hành thi cử thì tuyệt đối không thể thương lượng! Cô đi đến bên cạnh Vô Song không nói hai lời liền đi đến giành lấy điều khiển từ xa trong tay anh, Vô Song đang mê mẩn, một lúc vô ý, bị Lâm Hề kéo lấy một đầu của bộ điều khiển từ xa, Vô Song nhíu mày: “Chậc, buông tay.”

Biết tính nết của Vô Song, Lâm Hề cũng không lùi bước, nói thẳng: “Hoặc là bật âm thanh nhỏ, hoặc là tắt đi!”

“Chậc, nhiều chuyện.” Sau khi Vô Song kéo giữ bộ điều khiển từ xa lại, chẳng thèm nghe theo lời nói của Lâm Hề, Lâm Hề cũng không đồng ý, trong lúc hai người giành giật, ti vi chuyển kênh liên tục, rốt cục, Vô Song ngại phiền, dùng thêm chút lực, điều khiển từ xa liền rơi vào trong tay anh, anh cười lạnh. “Muốn tranh giành với tôi, cô còn phải luyện dài dài.”

Lâm Hề đang muốn nói, chợt nghe giọng nữ phát thanh viên trên ti vi: “Hôm nay trước cửa trường đại học XX xảy ra một tai nạn xe cộ, một người trọng thương, ba người thương nhẹ. Theo lời người chứng kiến nói, lái xe gây chuyện đã bỏ chạy vào trong trường, trường đó tên là…” Cô ngẩn ngơ, đó không phải là trường của cô sao?

23.

Cô quay đầu xem ti vi, trên đó đang phát những hình ảnh được ghi lại bằng máy quay ở cửa trường, một chiếc xe bỗng nhiên tông thẳng vào thanh chắn cảnh giới, lập tức nhắm thẳng lên lối đi bộ, bên đường có học sinh tránh né không kịp, bị xe làm cho té ngã, tình hình hỗn loạn, bảo vệ cổng đuổi theo sau gọi, còn chưa chạy tới, chỉ thấy có một người đàn ông từ trên xe bước xuống, hình như cơ thể có chút cứng ngắc, hoạt động mất tự nhiên, tựa như con chim bồ câu đứng dưới mái hiên tránh mưa trên lầu mà Lam Hề trông thấy ngày hôm đó, cho dù vẫy cánh vẫn đứng không vững. Lại có chút giống người lái chiếc xe ngày đó suýt đụng phải cô.

Người đàn ông ấy bước đi khập khiễng, dáng đi nghiêng ngả, bất ngờ chạy trốn rất nhanh, lập tức chạy vào tòa nhà giảng đường cách cổng trường không xa.

“… Cảnh sát đang ở điều tra, nhắc nhở tất cả mọi học sinh phải chú ý an toàn.” Giọng nữ phát thanh viên vô cùng bình thản. Lâm Hề lại không hiểu vì sao mà trái tim lạnh giá, nhìn vào thời gian ghi hình là khoảng bốn giờ chiều, khi đó đúng lúc cô từ phòng tự học đi ra, bởi vì hôm nay muốn mua mì nên đi cổng sau của trường, bằng không, chắc cô sẽ đúng lúc gặp chuyện này…

Cô quay đầu lại nhìn Vô Song: “Có phải… là Phược Linh không?”

Vô Song lại đổi về kênh có phim võ hiệp, bình thản gật gật đầu. “Có lẽ là vậy.”

Nghĩ đến hai lần trước thiếu chút nữa bị Phược Linh giết chết, Lâm Hề có chút khẩn trương đan ngón tay vào nhau: “Nhưng mà… không phải ngày đó đã bị anh giết chết sao?”

“Phược Linh không dễ dàng chết như vậy, mưu tính của hắn ta rất cao, lòng trả thù càng mạnh, ngày đó tôi làm hắn bị thương nặng, chắc là hắn đã tịnh dưỡng lành vết thương nên tìm chúng ta tính sổ.”

Lâm Hề nhanh chóng chảy nước mắt: “Anh đừng nói nhẹ nhàng như vậy được không! Lần trước nhìn thấy mắt hắn khiến cho người ta sợ hãi, tôi cảm thấy được hắn kinh khủng hơn những kẻ khác.”

“Đương nhiên, bởi vì hắn có đầu óc. Hơn nữa, tốt xấu gì hắn cũng coi là một trong bảy tộc Cận Vương.”

“Tộc gì?”

Vô Song ung dung nói: “Tổ chức trải qua hai mươi lăm lần thay đổi quyền lực, hai trăm gia tộc, chỉ có người của bảy gia tộc được leo lên tôn vị, được xưng là bảy tộc Cận Vương. Tuy nói rằng tổ chức để cho hai trăm người cạnh tranh công bằng, nhưng chỉ có bảy người thật sự tranh đoạt. Biết lý do vì sao không?”

Lâm Hề chần chờ, lắc đầu, Vô Song nói:

“Bởi vì tài phú, quyền lợi cùng trí tuệ luôn tiếp diễn kéo dài. Các gia tộc khác vĩnh viễn không có khả năng tích lũy tài nguyên như bảy tộc, đoạt không được tôn vị cũng là tất nhiên. Cho nên trong những người được đề cử chém giết lẫn nhau, sẽ có người tự mình lựa chọn một trong bảy người, để biểu đạt lập trường gia tộc, để bảo vệ gia tộc sau khi tân tôn chủ kế vị, có thể có được sự an bình.”

Lâm Hề bỗng nhiên nghĩ đến năm người ngày đó xuất hiện trong nhà, bọn họ… Đều biết cuối cùng mình sẽ chết, mặc dù không bị Vô Song giết chết, cuối cùng nhất định cũng sẽ bị Phược Linh giết chết, bọn họ làm như vậy… Chỉ là vì đổi lấy tương lai cho gia tộc, bọn họ đều bị chọn làm quân cờ, cũng cam tâm làm quân cờ.

Lâm Hề cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy được quá trình luân phiên quyền lực này, thật sự là máu lạnh khiến cho lòng người khiếp đảm run sợ.

“Như vậy, anh cũng là một trong bảy tộc Cận Vương?”

Vô Song gật đầu, Lâm Hề lại hỏi:

“Người đi theo anh đâu? Nếu lần trước bọn họ đều nói anh là người có khả năng kế vị nhất, hẳn là cũng có rất nhiều người đi theo anh mới đúng chứ.”

“Không có. Thứ nhất, tôi không cần. Thứ hai…” Vô Song đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười ấy làm cho Lâm Hề có chút đoán không ra. “Trong hai mươi lăm lần luân phiên quyền lực, không có người nào, lúc trước mọi người đoán có khả năng kế vị nhất, lên làm tôn chủ cả. Bởi vì người đó đều bị giết từ lúc ban đầu.”

Chuyện này đối với Vô Song, hoặc đúng hơn là đối với hai người bọn họ mà nói rõ ràng là một chuyện vô cùng khủng khiếp, vì sao anh ta lại nói đến vui vẻ như vậy…

Thấy nét mặt khó hiểu của Lâm Hề, Vô Song cao ngạo nhướng mày, nói:

“Đánh vỡ truyền thống, cô không biết đó là một trò chơi thú vị lắm sao?”

Sau khi Lâm Hề im lặng một lúc lâu, hỏi một vấn đề vô cùng thực tế: “Vậy bảy người đề cử được bảy tộc Cận Vương tuyển ra, hẳn là lợi hại nhất trong hai trăm người, hơn nữa trừ anh ra, những người khác đều có không ít người đi theo… Như vậy, trong sáu người khác đó, có mấy người đi vào thế giới này vậy?”

Nụ cười trên mặt Vô Song càng trở nên thần bí khó lường, anh nhìn Lâm Hề trong chốc lát, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ một: “Toàn bộ.”

Nghĩ đến còn năm người âm hiểm giống như Phược Linh vậy, đầu của Lâm Hề không thể kiểm soát được mà choáng váng, đời cô sao vầy… quả là đường đời ngang trái!

24.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hề đang sắp xếp đồ vật muốn đi ra ngoài, lại bị Vô Song chắn ngay cửa: “Mấy ngày nay tốt nhất cô nên ở trong tầm mắt của tôi, bằng không, tôi sẽ không đảm bảo là không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Nghĩ đến ánh mắt của Phược Linh, Lâm Hề không khỏi rùng mình: “Ngay cả ban ngày cũng không an toàn sao?”

“Ngày hôm qua cô đã thấy rồi đó, chuyện xảy ra vào buổi chiều.” Vô Song rút một cuốn sách ra khỏi lòng của Lâm Hề, tùy ý lật hai trang, bên trong viết toàn chữ. “Lại nói, cô vẫn cố gắng đọc mấy cuốn sách như vậy, mỗi ngày đều đi học tập cuối cùng đạt được thành quả gì chứ? Lấy ra cho tôi xem xem.”

Lâm Hề tức giận đoạt lấy cuốn bài tập về: “Đây không phải là thứ có thể trưng bày ra!”

Vô Song khoanh tay, liếc mắt nhìn cô: “Mấy thứ này căn bản chẳng dùng để làm gì, không bằng ném hết đi rồi theo tôi học mấy chiêu phòng thân thì thực dụng hơn…”

“Anh biết cái gì!” Lần đầu tiên Lâm Hề nghiêm túc cắt ngang lời nói của Vô Song, chăm chú nhìn anh nói. “Đây là ảo tưởng.” Cô đẩy Vô Song, tông cửa xông ra, Vô Song sửng trong nháy mắt, nhíu mày đuổi theo:

“Chậc, không phải đã bảo cô ở trong nhà sao!”

Vì sao muốn thi cao học, vì sao phải tiếp tục đọc sách, vì sao phải theo đuổi nghiên cứu cả cuộc đời? Kỳ thật không cần người khác nói Lâm Hề cũng biết, bởi cô chỉ thành thạo việc này. Còn những chuyện khác, cô đều rất dở.

Vô Song đi theo sau Lâm Hề với vẻ mặt chẳng có chút kiên nhẫn nào, ra ngoài ban ngày làm cho anh cảm thấy không thoải mái, ngay cả tốc độ bước chân của Lâm Hề như vậy cũng làm cho anh cảm thấy quá nhanh, anh đang muốn gọi Lâm Hề lại, bỗng nhiên từ bên đường lao ra một con chó hoang, anh vốn đang không để ý lắm, nhưng con chó đó vọt thẳng tới phía trước Lâm Hề, dừng bước, nhìn cô vẫn không nhúc nhích.

Lâm Hề dừng bước, cúi đầu nhìn con chó, chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên con chó kia sủa hai tiếng, xoay người liền chạy, chạy thẳng vào lùm cây chẳng có bóng người.

“Làm sao vậy?” Anh tiến về phía trước hai bước, Lâm Hề bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy thắt lưng anh, ngực cô áp vào trong lòng Vô Song, khiến cho anh không tự chủ được mà nhớ đến buổi sáng ngày hôm ấy, dáng vẻ của Lâm Hề khi mới ra đi tắm ra ngã vào trong lòng anh, đó… là cảm giác gì… Chợt thấy xoang mũi nóng lên, Vô Song cực kỳ sợ vội bóp chặt mũi, nhịn một hồi lâu, anh giả vờ lạnh lùng nói: “Chuột rút à?”

Lâm Hề không trả lời, cọ cọ đầu vào cổ của anh, sau đó nghiêng mặt, há miệng, cắn cổ anh. Vô Song nhíu mày, cảm giác răng nanh đang ma sát ở cổ anh, không nhẹ không nặng, bỗng nhiên, cô mút mạnh, giọng nói của Lâm Hề rất hấp dẫn: “Em muốn anh.”

Trái tim sắc bén của Vô Song hơi rối loạn trong chốc lát, ngay sau đó liền lạnh mặt, tay vừa nhấc lên, bắt lấy cằm Lâm Hề, hơi dùng một chút lực khiến cho cô không thể không nhả ra, sắc mặt Vô Song lạnh như băng: “Đi ra.”

“Hì hì hi.” Lâm Hề bỗng nhiên cười rộ lên một cách quỷ dị. “Tử Thần thế nhưng hôm nay thật biết thủ hạ lưu tình nha, bình thường không phải là trực tiếp bóp rơi cằm người khác sao?”

“Ta sẽ không nói đến lần thứ ba, đi ra.”

“Không.” Lâm Hề cười hì hì nói. “Nếu ngươi thật sự xuống tay được thì giết ta đi.”

Ngón tay hơi hơi căng thẳng, cằm Lâm Hề bị bóp chặt đến đỏ lên, nơi tương đồng trên mặt Vô Song cũng ửng đỏ. Lực bóp thả lỏng, mắt Vô Song trầm xuống, trong lòng lẳng lặng suy nghĩ cách ứng phó, nụ cười của Lâm Hề càng sáng lạn: “Tử Thần đây là đau lòng cho mình sao, hay là đau lòng cho cô gái này?”

“Ta trao đổi cho chô ấy.” Sau một lúc lâu im lặng, bỗng nhiên Vô Song bình tĩnh nói. “Ngươi ở trong người Lâm Hề cũng không lệnh cho cô ấy tự sát được, chẳng qua chỉ muốn dùng cô ấy đến áp chế ta, ngươi muốn mượn tay của ta ra sức diệt trừ những người được đề cử.”

Phược Linh nheo mắt cười đến cực kỳ vui vẻ: “Không hổ là Tử Thần, nhanh như vậy đã hiểu được lòng ta.”

Vô Song không để ý tới giả ý nịnh hót của hắn, giọng nói thản nhiên: “Sức khỏe của cô ấy không chịu nổi năng lượng của thế giới kia, không bao lâu sẽ chết, cũng không có gì tốt cho ngươi, ta nguyện trao đổi cho cô ấy, ngươi trong người ta, dùng ta đi giết kẻ khác.”

“Hy sinh bản thân mình?” Phược Linh nâng tay sờ hai má Vô Song. “Thật sự vĩ đại. Nhưng mà ngươi đã nói như vậy, ta đây liền cúng kính không bằng tuân mệnh…” Hắn cố tình kéo dài âm cuối, đánh giá sự lạnh lẻo sát ý trong mắt Vô Song, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói như vậy với ngươi sao?”

25.

Đôi mắt Vô Song hơi hơi nhíu lại, ánh sáng lạnh trong mắt càng sâu.

Phược Linh lùi lại hai bước, cười nói: “Đại khái ta có thể đoán được, nếu ta đồng ý đề nghị của ngươi, sẽ có ba kiểu chết, thứ nhất, trong lúc chưa kịp nhập vào ngươi sẽ bị ngươi chém chết. Thứ hai, sau khi tiến vào trong người ngươi, lập tức bị tử khí trong người ngươi giết chết. Thứ ba, linh hồn của ta sẽ từ từ bị ngươi phản ngược lại, Tử Thần uống máu người mà lớn lên, ta cũng không tin tưởng là nắm được ngươi trong tay.” Cô sờ sờ mặt mình. “Ta cảm thấy cơ thể này tốt lắm, linh hồn chủ nhân yếu ớt cực kỳ dễ nắm trong tay, còn có thể dựa vào đó mà áp chế Tử Thần, ngươi đừng xem ta thành kẻ ngu xuẩn mà lừa gạt, ta cũng không mắc mưu.”

Vô Song cười lạnh: “Phải không, vậy chúng ta chơi trò khác?”

Phược Linh đảo mắt nhìn anh, chợt thấy thân hình Vô Song chợt lóe, nhặt mấy quyển sách tham khảo rơi trên mặt đất, Phược Linh tò mò trừng mắt nhìn, trêu ghẹo nói: “A? Chẳng lẽ trên sách này có chú ngữ khiến cho linh hồn cô gái này tỉnh lại, ngươi niệm thử để ta nghe chơi.”

“Thực sự nói không chừng là có thể.” Nói xong, chỉ nghe “ba” một tiếng, Vô Song lưu loát xé một trang sách. “Không tỉnh, tôi đốt hết đống sách này.” Anh xuống tay không hề lưu tình chút nào, lại túm lấy xé thêm hai trang.

Trong tiếng giấy bị xé nghe được tiếng cười ha ha của Phược Linh: “Ngươi cho rằng âm thanh đó có thể khiến cho một cô gái nhỏ đấu lại ta? Cho dù cô ấy có chút pháp lực của chúng ta.”

Nghe thấy lời nói này của Phược Linh, Vô Song nhướng mày, nở nụ cười: “Tậc tậc, thì ra thế giới này cũng không nhàm chán như ta tưởng.” Trong thời gian anh cười lại có thêm hai trang bị xé, âm thanh xé rách lọt vào tai Lâm Hề, từ từ xâm nhập, giống như chạm thẳng vào linh hồn của cô.

Lâm Hề cảm thấy mình đang chìm nổi trong một nơi tối tăm, thân thể khi nặng khi nhẹ, xung quanh một bầu không khí yên tĩnh, chỉ có một vài âm thanh nhỏ vụn truyền vào thế giới của cô. “Xèn xẹt” dễ nghe giống như âm thanh cuốn sách lướt qua đầu mũi của cô, hoặc như là cuốn sách tham khảo cô từng đọc lướt qua, âm thanh từng tờ từng tờ được lật qua, động lòng người biết bao nhiêu.

Bạn học rồi cũng xa cách, bạn bè thì cũng có lúc bất hòa, mặc dù là người thân cũng có khi có khoảng cách, chỉ có sách tham khảo cùng bài tập, chúng là vật ngay thẳng trong thế gian, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cô…

Âm thanh “Xèn xẹt” càng lúc càng lớn, cơ hồ có chút chói tai, cái này… không đúng! “Không tỉnh, tôi sẽ đốt hết đống sách này!” Âm thanh ác mộng đột nhiên vọt vào trong đầu, tựa như kim đâm, ai… muốn đốt sách tham khảo của cô! Ai dám!

Mạnh mẽ mở mắt ra, chỉ thấy Vô Song xuống tay tàn nhẫn xé mất hai trang sách, mà ở dưới chân anh ta, đã có rất nhiều “Thi thể” tuyết trắng lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Không! Dừng tay! Anh ta đang làm cái gì! Tên đáng chết ngàn đao kia đang làm cái trò vô liêm sỉ gì vậy!

Lâm Hề muốn há miệng mắng chửi người, muốn nhào tới cắn chết Vô Song, muốn đồng quy vu tận cùng với anh! Nhưng cơ thể cô chẳng thể động đậy được, giống như có một người đang khống chế cô, cái gì cư nhiên dám ngăn trở cô vậy! Tìm cái chết à! Người nọ dùng miệng của cô kích động nói: “Không thể nào! Năng lực của ta, sao lại biến mất! Không thể nào!”

Hình như có cái gì đó từ sau ót vọt lên đỉnh đầu cô, sau cảm giác nóng mãnh liệt thì thân mình cô mềm nhũn, phút chốc té ngã trên đất, Vô Song vứt bỏ cuốn sách đang cầm trong tay, chạy về một hướng, trước khi đi chỉ nghe dường như anh ta khen ngợi nói:

“Cảm ơn cô, ảo mộng cũng có chút giá trị.”

Gặp quỷ à… Cảm ơn… Cả người Lâm Hề run rẩy, giống như dùng hết toàn lực vươn đầu ngón tay đụng đến những trang sách rơi rụng trên mặt đất, những trang sách bị xé từng tờ từng tờ một, tri thức bị nắm chặt đến nhăn nhúm.

Lần này… Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tên trứng thối đó! Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tên trứng thối đó! Tuyệt đối không!

Mấy học sinh ngẫu nhiên đi ngang qua đường kỳ quái quay đầu nhìn thấy một nữ sinh đột nhiên ngồi dưới đất ôm một đống trang sách mà gào khóc, nếu không phải nhìn thấy tên quyển sách, có lẽ mọi người đều nghĩ là bạn trai của cô tự tay xé hết những bức thư tình của họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.