Dấm Nghiện

Chương 20




Tham Lang khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy uỷ khuất, vô cùng uỷ khuất... Nhưng uỷ khuất rất nhanh chuyển thành uất ức khi hắn thấy Mạnh Hạo mừng như điên, ánh mắt hắn từ lôi đỉnh dời về cái khiên nhỏ có gắn lục lạc đang lơ lửng giữa không trung.

- Ta! Tham Lang mở to mắt, điên cuồng rống lớn một tiếng. Nhưng cho dù hắn có hét lớn đi nữa cũng không thể tạo ra ánh sáng màu lam, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy tia sáng màu lam khẽ chớp mãnh liệt trong chốc lát mà thôi.

Mạnh Hạo vẫn cứ chăm chú quan sát cái khiên nhỏ kia. Hắn hít sâu một hơi, nội tâm hắn mơ hồ có cảm giác, dường như... mình có thể khống chế cái khiên nhỏ kia.

Nội tâm hắn khẽ động, truyền ra một thần niệm. Trong chớp mắt, cái khiên nhỏ chấn động mạnh. Ngay lập tức, một luồng sáng chói loá phát tán trước mắt Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nhìn cái khiên trước mặt, hắn biết mình có thể khống chế nó một cách tự nhiên. Hắn nhận thấy dường như hắn cùng cái khiên này có một mối liên hệ thần bí. Điều này làm hắn đột nhiên hiểu rõ, muốn cắn nuốt căn nguyên sinh mệnh của Tham Lang không chỉ đơn giản là hắn tự mình dung hợp Niết Bàn Quả thứ tư.

Hắn có thể cảm nhận được, thứ thật sự khống chế cái khiên nhỏ này không phải là mình, mà là… Niết Bàn Quả thứ tư.

Cũng giống như hắn ý thức được, không phải chính hắn khống chế Chí Tôn Huyết mà là Niết Bàn Quả thứ ba.

Bất quá cùng chẳng có gì khác biệt. Ánh mắt Mạnh Hạo khẽ sáng, nhìn về phía lục lạc ngay lập tức cái chuông nhỏ nhoáng lên một cái, lơ lửng trên lòng bàn tay Mạnh Hạo, tản ra một loại cảm giác xưa cũ.

- Chẳng những giúp ta rèn luyện thân thể, tăng cường tu vi, dung hợp Niết Bàn Quả còn giúp ta luyện hoá pháp bảo, cuối cùng... ngay cả bảo vật của hắn cũng thuộc về ta. Mạnh Hạo bỗng nhiên thở dài, hắn nhìn mặt trời màu lam trên mi tâm thi thể khô héo. Thời khắc này, Tham Lang điên cuồng gầm thét.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Đa tạ tiền bối. Mạnh Hạo nói, trực tiếp thu hồi cái khiên cùng với lục lạc.

Tham Lang gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Hắn thật sự muốn khóc.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Tham Lang, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập sát ý điên cuồng. Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên thần hồn của Tham Lang, thu lấy ký ức của hắn.

- Năm đó lúc bị trấn áp, một phần thần hồn đã bị bức ra sao...

- 33 Địa, trên thực tế là 33 viên đan dược do Cửu Phong Chí Tôn để lại. Loại đan dược này cùng với đan dược do cường hãn Đạo Cảnh luyện chế được, có thể xưng là Đạo Đan.

- Như vậy mà nói, trên thực tế ta đã nuốt nửa viên Đạo Đan? Mạnh Hạo lẩm bẩm. Hắn nhìn Tham Lang, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn liếm môi, ánh mắt khẽ sáng lại không hề biết rằng thần tình lúc này của mình hoàn toàn rơi vào mắt Tham Lang. Thân thể Tham Lang khẽ run run.

Mạnh Hạo dường như đang suy nghĩ điều gì. Trong óc của hắn, ngoại trừ một phần ký ức của Tham Lang, còn có ký ức của Huyền Đạo Tử. Từ những ký ức này, hắn nhìn thấy được Huyền Đạo Tử cuối cùng cũng chết một cách lẫy lừng.

Mặc dù hắn cùng Huyền Đạo Tử đã từng trải qua sống chết. Nhưng sau khi thấy một màn kia, nội tâm Mạnh Hạo không khỏi chấn động.

"Tiên Cảnh có Chí Tôn, dưới tam nguyên có. Tam nguyên có thể coi là Đạo Chủ, đỉnh phong là sơ kỳ Đạo Cảnh. Tiếp sau đó là Đạo Tôn, lục nguyên là đỉnh phong cuối cùng là trung kỳ Đạo Cảnh.

Sau nữa chính là hậu kỳ Đạo Cảnh. Cũng chính là cảnh giới Chí Tôn. Chí Tôn thất nguyên, Chí Tôn bát nguyên, Chí Tôn cửu nguyên!"

"Cảnh giới Chí Tôn đó có thể so với Bỉ Ngạn Đại Thiên Tôn, Bỉ Ngạn Đạo Thần..."

"Mà sau Chí Tôn còn có một cảnh giới trong truyền thuyết, Đạo Nguyên!"

Cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng. Hắn rốt cuộc cũng biết tại sao Huyền Đạo Tử lại cố chấp như thế.

"Căn nguyên vì Đạo Nguyên mà chấn động… Đạo Nguyên chỉ là một cảnh giới trong truyền thuyết, sao có thể so với Đạp Thiên và Đạo Vô Nhai?" Mạnh Hạo đối với hai cảnh giới sau có chút xa lạ. Hắn lật lại ký ức của Tham Lang, cuối cùng cũng hiểu rõ. Đại Thiên Tôn cũng tốt, Đạo Thần cũng được, đây đều là hai thế lực năm xưa giao chiến cùng Tiên giới.

"Đạo Nguyên, Đạo Nguyên… Trong trí nhớ của Tham Lang, Cửu Phong Chí Tôn năm đó thân thể đạt tới Đạo Nguyên Cảnh nhưng tu vi chỉ được một nửa Đạo Nguyên Cảnh vẫn chưa tính là thật sự đạt đến Đạo Nguyên."

"Nếu như vậy, Đạo Nguyên thật sự sẽ mạnh đến bao nhiêu? Nếu Sơn Hải giới này xuấy hiện một Đạo Nguyên Cảnh, liệu có thể giải quyết chiến tranh giữa ba thế lực được hay không?"

"Liệu rằng sau Đạo Nguyên Cảnh còn có... cảnh giới mạnh hơn không?" Mạnh Hạo trong một lúc biết được quá nhiều, suy nghĩ cũng có chút rối loạn."

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo lắc lắc đầu, đè nén những suy nghĩ kia xuống. Hắn nhìn về phía mặt trời màu lam ở mi tâm cái xác khô kia, ánh mắt loé lên. Hắn trầm ngâm một lát, đè nén ý muốn vọng động.

"Tu vi ta chưa đủ để mở phong ấn, cắn nuốt Đạo Đan… 33 Địa nếu như cần chuẩn bị như vậy thì không cần phải nóng lòng thu hoạch."

"Chờ ta thật sự bước chân vào Đạo Cảnh, trở lại nơi này, thu lấy Đạo Đan, một bước đột phá!" Mạnh Hạo lui về phía sau vào bước, vung tay một cái, thu hết mọi pháp bảo được đặt quanh bốn phía không biết bao nhiêu năm rồi. Hắn cẩn thận nhìn xung quanh, chắc chắn không bỏ lại thứ gì mới xoay người chuẩn bị rời đi.

Tham Lang gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Hắn thề cả đời này nếu có được cơ hội chắn chắn phải nuốt Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo muốn rời đi, hắn bỗng nhiên ngừng bước, vỗ mạnh vào trán. Hành động này khiến Tham Lang không khỏi sửng sốt, không biết Mạnh Hạo đột nhiên phát điên cái gì.

Mạnh Hạo nổi giận, lại vỗ trán một lần nữa.

"Mạnh Hạo ơi Mạnh Hạo, ngươi bây giờ có tiền đúng không? Nhưng phải nhớ rằng, tiền là để dành được chút xíu, ra cửa không chiếm được chính là đánh mất, có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng để làm gì!"

"Lần này tạo hoá rất lớn, thu hoạch cũng không ít, nhưng lại không thể đại thủ đại cước!" Mạnh Hạo hít sâu một hơi, rút ra kinh nghiệm sống. Hắn nghiêm túc cúi đầu, gõ gõ vào viên gạch giữa đại điện rồi lại thở dài.

"Quả nhiên là sơ sót, đây là cục gạch không phải tiên ngọc nhưng lại ẩn chứa đạo ý. Đây chính là vật liệu thượng hạng để luyện chế pháp bảo, bất kỳ lấy đi một khối nào cũng đều có giá trị xa xỉ cả." Cặp mắt Mạnh Hạo phát sáng. Hắn lấy một thanh kiếm từ bên trong túi trữ vật, đâm thẳng vào cục gạch. Trên thanh kiếm xuất hiện một vết nứt.

- Rất là cứng nha. Mạnh Hạo liếm môi, dứt khoát lấy thanh trường thương hoá long ra. Tham Lang há mồm trợn mắt nhìn hắn đâm thẳng thanh trường thương xuống mặt đất, lực đạo rất lớn.

"Ầm" một tiếng, một mảnh gạch bay ra bị Mạnh Hạo chộp lấy. Hắn cẩn thận xem xét viên gạch, sau đó hớn hở mặt mày thu hồi nó. Cặp mắt hắn sáng lên, hắn vỗ túi trữ vật một cái, ngay lập tức Anh Vũ cùng Bì Đống nhanh chóng bay ra.

- Đừng nói nhảm. Mau dọn sạch nơi này, nhớ lấy, chín cây cột kia không được động đến. Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, nhanh chóng đi lấy một cục gạch khác.

Anh Vũ cũng Bì Đống vốn là đang muốn dài dòng, vừa nghe Mạnh Hạo nói xong, liền nhìn xung quanh, hai đôi mắt cùng phát sáng, cả hai cùng nhanh chóng chạy theo Mạnh Hạo, không ngừng lấy gạch lên.

Một khối, hai khối, ba khối... Rồi đến 10 khối, 30 khối, 100 khối… Mạnh Hạo vẫn điên cuồng, thân ảnh hắn như gió cuốn, quét ngang bốn phương tám hướng. Cứ như vậy, thanh trường thương liên tục đào từng viên gạch lên.

Chứng kiến một màn này, Tham Lang mở to mắt không thể tin, ánh mắt còn mang theo khiếp sợ. Hắn nhìn thấy Mạnh Hạo không tiếc thanh trường thương trong tay, thời khắc này cứ điên cuồng đào, thân thể Tham Lang khẽ run run.

Hắn cảm thấy, Mạnh Hạo này không phải là kẻ dễ chọc đến!

Phải nói là vô cùng, vô cùng không dễ chọc đến. So với sát tinh khắc tinh hắn gặp năm đó lại càng kinh khủng hơn.

"Sát tinh năm đó chỉ là muốn ta chết. Nhưng tên Mạnh Hạo này chẳng những muốn ta chết mà ngay cả xương cốt cũng không tha!"

Tham Lang còn chưa cảm khái xong, Mạnh Hạo đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn bốn bức hoạ ở bốn phía, ánh mắt sáng lên. Hắn rất nhanh bổ nhào tới, chỉ trong chốc lát, toàn bộ bốn bức hoạ đều bị Mạnh Hạo đào ra.

Mí mắt Tham Lang giật giật, hắn nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, nội tâm đã sớm rối loạn. Hắn luôn cảm thấy tên của mình rất phù hợp với tính cách của hắn nhưng thời khắc này, hắn chợt phát hiện, hắn so với Mạnh Hạo kia, còn... chính trực hơn.

Đúng lúc này, ánh mắt Mạnh Hạo như điện xẹt quét qua bốn phía, một lần nữa đối mắt với Tham Lang khiến hắn khẽ run, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hắn sợ rằng Mạnh Hạo phát điên xong, ngay cả mình cũng không buông tha.

- Đồ điên, tên này là tên điên!

Tham Lang lẩm bẩm, há mồm trợn mắt. Giờ khắc này, Anh Vũ cùng Bì Đống không ngừng dọn sạch mọi thứ ở đại điện, trừ bỏ chín cây cột kia, hết thảy đều dọn sạch

Tham Lang ngơ ngác nhìn khắp bốn phía, nơi đây vốn là một đống hỗn độn, bây giờ giống như bị chó gặm, trụi lủi một phiến, chỉ có chỗ hắn đang ở là còn hoàn chỉnh. Tham Lang run rẩy, hắn phát giác Mạnh Hạo này thật sự rất kinh khủng.

"Ta đã đánh giá thấp. Hắn không phải ngay cả xương cốt cũng không tha, mà là ngay cả xương cốt chôn dưới đất cũng phải đào xuống 30 ngàn trượng... Lấy đi toàn bộ…"

"Người như thế không thể trêu, tuyệt đối không thể trêu vào. So với ta, hắn mới chính là Tham Lang!" Tham Lang hít ngược một hơi. Mắt thấy Mạnh Hạo vừa muốn rời đi, không ngờ hắn đột nhiên quay đàu lại, liếc nhìn Tham Lang một cái.

Thân thể Tham Lang run lên, lại thấy Mạnh Hạo vỗ tay lên trán. Động tác này khiến nội tâm Tham Lang cả kinh.

"Như thế nào lại quên cái này?" Mạnh Hạo căm tức, hắn cảm thấy mình không còn nhạy cảm như trước. Thân thể hắn vừa nhoáng một cái, chạy thẳng tới chỗ Tham Lang, vòng ra phía sau. Nơi đó có một bức điêu khắc bằng đá, phía trên điêu khắc là một mặt trời. Mạnh Hạo động tác thành thạo, nhanh chóng phá huỷ bức điêu khắc kia, cất mặt trời vào túi trữ vật.

Sau đó, hắn lại kiểm tra tỉ mỉ toà đại điện một lần nữa, chắc chắn rằng đã đào hết mọi thứ trên mặt đất, lúc này mới nhoáng lên một cái, mang Bì Đống cùng Anh Vũ vội vã rời đi.

Tham Lang nhìn thân ảnh Mạnh Hạo rời đi, lại nhìn khắp bốn phía, lần này hắn thật sự muốn khóc. Hắn có thể tưởng tượng, 33 toà mộ, hắn ở nơi này... chính là nghèo nhất.

"Ta thực đánh giá thấp hắn rồi. Cho dù là chó gặm cũng không dọn sạch bằng hắn…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.