[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Chương 2: Nữ phò mã xuyên không




Một điều đáng xấu hổ là khi nhìn thấy con gấu đó…con gấu gắn chữ Vịt Ngan…tôi đã tưởng bở…

Không nghĩ thế sao được? Thêu chữ vịt to tướng vậy cơ mà…

Lại còn ngan…ngan là ai…ngan…ngan…ngan…lan…

Đúng rồi, tên tôi…có thể đọc lái đi…

Lẽ nào…là quà hắn tặng???

Tôi thấy rất hạnh phúc, con gấu này, so với con gấu hôm qua, giống hệt nhau, nhưng sao tôi ôm con này, lại thấy ấm áp hơn rất nhiều???

Nhắc mới nhớ, tôi đi tìm con gấu hôm qua, không thấy…

Tôi lại thêm một lần tưởng bở…tôi nghĩ, lẽ nào hắn thích tôi, nên mới ghen tỵ, và vứt con gấu kia đi…lần trước tôi đang nhắn tin, hắn cũng giật máy…lẽ nào…

Nghĩ tới đấy thôi mà tim tôi đã muốn nhảy nhót…mặt nóng bừng…xuống gặp hắn…nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, cũng không thể nhỏ nhẹ hỏi…ngại chết…

Tôi bắt đầu làm bộ hung dữ, tức giận vì mất con gấu cũ, lòng tôi cũng chỉ là muốn, hắn thừa nhận…

….

Lại là tôi đã tự đề cao bản thân rồi…

Tự mua dưa bở về ăn…

Hắn phủ nhận…tôi tất nhiên thất vọng và buồn…

Nhưng còn nổi cáu, đuổi tôi đi…

Tự nhiên tôi thấy tủi thân…tủi thân ghê gớm…

Tôi cũng không hiểu nổi tôi nữa??? Con người vốn mạnh mẽ và ít cảm xúc…tôi khóc ư? Vì chuyện nhỏ thế này mà khóc…

Cũng khó lí giải, tôi chỉ cảm thấy khóc rất thoải mái…khóc một chút…lòng nhẹ đi một chút…

Mùi hương quen thuộc ấy…hắn là tên khốn khiếp, cho tôi ở đây, cho tôi ăn sung mặc sướng…lúc đầu tôi nghĩ thế cũng tốt…giờ mới thấy khổ…

Kể ra cứ như trước kia, vô lo vô nghĩ thích hơn gấp vạn cái cảm giác để ý, quan tâm tới một người…còn là đơn phương nữa chứ…

Hắn nhất định kéo tay tôi…mà tôi thì không muốn trưng ra cái bộ mặt ê chề này…nhưng dù sao, hắn vẫn khỏe hơn tôi…

Ánh mắt hắn rất buồn…

Hắn vào nhà tắm, cầm ra một chiếc khăn ướt, nhẹ lau mặt cho tôi, đoạn nói ân cần:

-”Xuống ăn cơm thôi…”

Sao hắn cứ phải thế, từ đầu tiên, muốn lợi dụng tôi…thì cứ ra lệnh là được…cứ cái kiểu lạt mềm này…hắn đã thành công – đã vô tình buộc tim tôi…rất rất chặt rồi…

Tự nhiên tôi rơi nước mắt…tôi biết, khi khóc, giọng nói ra sẽ rất méo mó, vì vậy chỉ lắc đầu.

Hắn không ép, đi xuống nhà.

Một lúc sau mang lên một khay nhỏ. Có cơm, thịt quay, trứng rán và canh chua. Hắn không nói gì, chỉ là đỡ tôi dậy…

Sau đó cầm thìa xúc, thổi…rồi đưa trước miệng, nói nhẹ nhàng:

-”Ăn đi…”

Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều…không nghĩ tới cái công hắn nấu, rồi tử tế mang lên…tôi chỉ rất điên…không điên sao được…hắn càng làm vậy, càng khiến tôi thích hắn nhiều hơn…càng làm tôi sống rất khổ…

Tôi đã…làm một hành động, không thể chấp nhận được, đó là hất đổ cả khay cơm…

Hắn không giữ nổi bình tĩnh, quát:

-”CHỈ VÌ MỘT CON GẤU? Có đáng không?”

Hắn làm vậy, khiến tôi hiểu nhầm, cho tôi ăn dưa bở…bực, tôi quát lại:

-”ĐÁNG! RẤT ĐÁNG!”

Giọng hắn nhỏ hơn lúc trước:

-”Em thích người tặng gấu…nhiều tới vậy sao?”

-”Thế anh thì sao?”

-”Tôi không dễ siêu lòng như em…”

Ha? Hỏi tôi có thích hắn không, tôi hỏi lại thì hắn phủ nhận, thế còn muốn gì nữa…muốn tôi cứ đơn phương chạy theo hắn à…Thật bực mà…

Tôi không nói nữa, chỉ rúc đầu vào gấu…tôi nghe mấy tiếng lạch cạch, có lẽ đang dọn dẹp…hắn cũng thật kiên nhẫn…nếu đúng ra, một đại ca ghê gớm rơi vào tình huống này, chắc tôi bị ném ra ngoài cửa sổ rồi…nhưng chẳng hiểu…không biết hắn là đại ca sịn hay rởm nữa???

Đêm, hắn nhẹ nhàng bỏ con gấu xuống đất, sau đó kéo tôi vào lòng…tôi còn thức…nhưng lại chẳng thể phản kháng, hắn quả thật, là một thứ thuốc độc…biết là độc mà con người ta vẫn không thể kháng cự!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.