[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Chương 47: Bình minh xuân sắc [ Hạ ] [ H ]




“ Mẹ ~ chúng ta đi thôi “ cô mặc quần áo đơn giản không cầu kì nhưng không mất đi nét xinh đẹp của cô ngược lại càng thêm sức sống , tỏa sáng khiến Vũ Hàn Phong rung động .

Bà thấy con gái sắp xếp xong thì bà không nhiều lời liền ra khỏi phòng chuẩn bị xuất viện cho con bé “ ừm..đi thôi tiểu Tuyết“.

Uyên Tuyết đang ra khỏi phòng bỗng cô dừng lại xoay người nhìn Vũ Hàn Phong cười vui vẻ

“ cám ơn anh và cũng rất vui khi gặp anh, hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại bye bye bác sĩ phong “

sau đó cô ra khỏi phòng cùng mẹ xuất viện mà không đợi anh đáp lại.

Còn Vũ Hàn Phong ngơ ngác nhìn cô đi mất hút mà không kịp nói gì luôn,anh hồi hồn lại liền cười khẽ đôi mắt anh lóe lên phúc hắc dường như không còn khí chất dịu dàng,từ tốn hết

“ Tuyết nhi ,em rất thú vị,…lần sau gặp lại hy vọng em đừng bỏ chạy ..nếu không thì anh sẽ bắt em vào lồng đấy “

nghĩ vậy anh ra khỏi phòng làm tiếp công việc khám bệnh của anh.

--Nhà Uyên gia---

Tới nơi cô xuống xe nhìn ngôi nhà trước mặt mình ,cô ngạc nhiên thốt lên

“ Nơi này đẹp quá “

ý nhà mình còn đẹp hơn ,khổng lồ hơn nhà này nha ..hắc hắc..

(tác giả: thôi đi … tự kỉ quá rồi *hắc tuyến*; Uyên Tuyết: thì sao, có vấn đề..Hứ *Kiêu ngạo*)

Bà nghe câu nói đó thì cười khẽ

“ con gái, con sống nơi này lâu vậy mà sao còn nói câu đó vậy,nhìn con cứ như con chưa từng bước chân vào nơi này ấy”

Uyên Tuyết hết hồn đổ mồ hôi liền cười

“ hắc hắc… mẹ à, do con ở bệnh viện lâu nên về nhà thấy nhớ, nhìn khung cảnh nhà mình tự nhiên con mới thốt lên thôi, thôi thôi chúng ta vao nhà thôi mẹ, chắc mọi người đang chờ trong nhà a~”

Bước chân vào nhà ,bà quản gia nhìn tiểu thư và phu nhân về liền cúi chào cung kính cười

“ chúc mừng tiểu thư xuất viện và mừng tiểu thư về nhà”

Cô giật đầu cảm ơn rồi vào phòng khách liền thấy cha ,em trai cô ở đây

“ con về rồi mọi người có nhớ con không hihi “ nói xong cô nhảy ‘vèo’ ôm cha cô .

Uyên Hàn Phong giật mình nhìn bảo bối trong lòng biết là con gái liền cười từ ái

“ đương nhiên baba nhớ con, con đấy sau này đi đứng cẩn thẩn ,không thì để baba mụ mụ lo lắng con đấy bảo bối “

Uyên Tuyết nghe baba nhắc đến tai nạn đầu cô hắc tuyến ,cười xấu hổ

“A… tất nhiên con sẽ cẩn thận ,baba yên tâm hihi “.

Uyên Hàn nhóc thấy cô không để ý đến nhóc ,nhóc tức lắm liền dùng chân bé nhỏ của mình đá cô lên giọng cắt ngang

“Chị , còn em thì sao, bộ em là người vô hình à,hừ! “

Uyên tuyết ăn đau xoay người đầu sỏ gây ra ,liền ngây người bởi nhóc vô cùng giống hệt em trai trước kia của cô ,cô cười vui vẻ véo mạnh má nhóc

“ nhóc con , sao chị bơ em chứ ,chị còn hận không thể chà đạp khuôn mặt đáng yêu của em đây này, giờ chị xuất viện rồi thì nhóc chuẩn bị tinh thần cho tương lai đi nhá .”

Uyên Hàn kinh ngạc trước kia chị đâu hành động như thế với mình ,cậu nhớ mỗi khi gặp cậu chỉ cười và sợ cậu chọc,trêu chị mình thôi .Nhưng cô như vậy cậu rất vui vì sau này không còn tẻ nhạt ,có thể chơi cùng chị của mình.

Nghĩ vậy nhưng bề ngoài thì cáu lên “Này.buông tay chị tính véo khi nào “

Cô cười híp mắt nhìn má nhóc đỏ lên càng thêm đáng yêu

“ chị thích thì véo …nhóc tính làm gì chị sao ..hắc hắc”

Uyên Hàn trừng mắt “chị..chị…sao có thể vô lại như vậy”

“ có sao, có sao…ai nha nha..em đừng có mà oan cho chị nha tiểu quỉ, chị đây là thương em đó nha “ mắt cô chớp chớp 1 cách linh động ,cười vô (số) tội ,buông tay xòe ra nhìn cậu giảo hoạt.

Uyên Hàn nghẹn họng trừng mắt “…..” Ô ô... cậu điên rồi ,cậu muốn chị trước kia quay lại cho cậu trêu chọc chứ không phải là cậu bị a~~~

Còn cha mẹ cô nhìn cảnh này mà vui mừng cho con gái ,không khí xung quanh càng thêm ấm áp hài hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.