[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 23




Thiên Huyền Nhất Chỉ, thế không thể đỡ.

"Súc sinh, ngươi dám à?"

Ngay lúc Long Ngạo chuẩn bị truy kích Dương Bất Cử chợt nghe một tiếng gầm giận dữ. Một vị võ giả nội kình Thập Trọng Thiên bỗng nhiên xuất hiện, chính là Dương Thần, cha của Dương Bất Cử. Lúc này trên mặt Dương Thần tràn ngập tức giận, vừa xuất hiện liền không nương tay đánh ra một chưởng, như muốn đưa đối phương vào chỗ chết. 

Long Ngạo có sự tự tin đối với thực lực của chính mình, nhưng thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa phải là địch thủ của một vị võ giả Nội kình Thập Trọng Thiên. Mặc dù vậy Long Ngạo không hề lùi bước, vẫn xuất ra Thiên Huyền Nhất Chỉ đồng thời kết hợp với Đại Từ Đại Bi Thủ đối phó với chưởng của Dương Thần.

“Ầm.”

Hai người chạm vào nhau, nội kình bắn ra, Long Ngạo bị đánh văng ra ngoài, khóe miệng chảy máu, thân thể lung lay sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm đo ván. 

Dương Thần thấy đối phương có thể tiếp lấy một chưởng của mình thì hình như rất kinh ngạc. Bởi vì vừa rồi hắn đã xuất ra mấy thành đạo lực trong lòng hắn biết rất rõ, không chỉ nói một tên phế vật như Long Ngạo, mà đến cả võ giả nội kình Bát Trọng Thiên gặp phải chưởng này sợ rằng đều ăn không tiêu.

"Ỷ lớn hiếp nhỏ, Dương gia thật đúng là đê tiện vô sỉ." - Long Ngạo phản kích.

"Hừ, ngươi dùng trò vặt thắng con ta thì thôi, còn muốn đuổi tận giết tuyệt, tiểu súc sinh, có phải ngươi cho rằng mình là người Long gia mà ta không dám giết ngươi?" 

"Không nên đem sự vô sỉ của ngươi mà đẩy sang thân người khác, ai đúng ai sai tự có công đạo, nhưng mà hôm nay có thù, ngày khác ta nhất định sẽ báo."

"Báo thù?" - Cười nhạt hai tiếng, sắc mặt Dương Thần trong nháy mắt chuyển lạnh, sát khí phủ toàn thân, lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ không có cơ hội, bởi vì ngày hôm nay ngươi phải chết."

Nói xong, thân thể Dương Thần động lần thứ hai, có vẻ như không cần để ý thực lực cùng với tuổi tác của đối phương, lần này Dương Thần rõ ràng động sát niệm, không nghĩ tới Long gia phía sau thiếu niên, trước tiên cứ giết xong rồi tính. 

"Dương Thần, cuối cùng ngươi còn biết xấu hổ hay không?"

Âm thanh vừa hạ xuống, một bóng người trong nháy mắt đã lao tới phía Dương Thần. Không lưu tình chút nào, trong nháy mắt hai người đã giao thủ ba chiêu, Dương Thần rõ ràng không địch lại, bị trúng một chưởng kêu lên thảm thiết, thân thể như diều đứt dây văng sang một bên.

Thân là võ giả Nội kình Thập Trọng Thiên nhưng Dương Thần phải lộn một vòng rồi mới miễn cưỡng ngừng lại, thân thể gần như lung lay sắp ngã, sắc mặt tái nhợt, nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cất giọng thù hằn: 

“Long Nghị, ngươi dám ra tay?"

"Vì sao ta không dám? Ngươi còn dám giết con ta, không chỉ nói xuất thủ đánh ngươi, kể cả hôm nay ta giết ngươi, chắc chắn cũng sẽ không có ai trách ta, ngươi tin không?"

Nghe được lời Long Nghị nói, sắc mặt Dương Thần quả thực khó xem tới cực điểm. 

Dương Thần trong lòng hiểu rất rõ, nếu đối phương dám giết mình, gia tộc chắc chắn sẽ không buông tha Long gia, nhưng kết quả bất kể như thế nào, hắn đều coi như thua rồi.

"Long Nghị, Long Ngạo, các ngươi chờ xem, nỗi nhục hôm nay ngày khác ta nhất định sẽ tìm các ngươi tính sổ."

"Bất kỳ lúc nào xin cứ đến chỉ giáo." 

Nhìn bọn người Dương gia dần dần khuất bóng, đám người vây xem bốn phía cũng bắt đầu thưa thớt. Nhưng suốt từ sáng đến tối, đề tài nghị luận ầm ĩ nhất của Xích Hỏa trấn chính là về sự kiện của hai đại gia tộc tại chợ phiên.

"Phụ thân."

"Đi theo ta." 

Long Ngạo bất đắc dĩ nhún nhún vai, bởi vì hắn căn bản nhìn không ra lúc này cha rốt cuộc có biểu cảm gì, hắn chỉ có thể theo sau lưng cha đi đến Long gia.

Bên trong căn phòng của Long Nghị cùng Mộc Lâm.

"Ngạo nhi, mau tới đây, mẹ nhớ con muốn chết." 

Mộc Lâm, mẹ của Long Ngạo, cũng là người Mộc gia Lôi Vân thành. Mộc Lâm có địa vị rất cao ở Long gia, nguyên nhân rất đơn giản chính là phía sau Mộc Lâm có một gia tộc khổng lồ.

Mẹ con hai người đã lâu không gặp, ôm nhau cùng nói chuyện tình thân. Chỉ có ở trước mặt cha mẹ Long Ngạo mới có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, bởi vì hắn biết trên thế giới này những người duy nhất không hại hắn chỉ có hai người, một là cha, một là mẹ.

"Được rồi, Ngạo nhi, hiện tại ta có việc hỏi con, nghe nói cách đây không lâu con đã khiêu chiến với Long Ngọc Lang? Có việc này hay không?" 

Thì ra là thế, Long Ngạo còn đang nghi ngờ, vì sao đang yên đang lành, cũng không phải là họp gia tộc hàng năm mà cha mẹ lại đổi ý trở về nhà. Hoá ra là vì chuyện của mình, trong lòng hắn như đang chảy một dòng nước ấm. Đây chính là người thân nhất, là tình yêu vô tư nhất cha mẹ dành cho hắn.

"Cha, con đã khiêu chiến Long Ngọc Lang, một năm sau con nhất định phải đánh bại hắn."

"Vậy con nói cho ta biết, tu vi của con bây giờ đạt tới cảnh giới gì?" 

Long Nghị nhìn sâu vào đứa con trai trước mặt. Sau khi trở về gia tộc Long Nghị biết con trai đã ngưng luyện ra nội kình thành công, từ nay về sau, con trai hắn cũng có thể giống những người khác, nỗ lực hướng sang tầm võ đạo cao hơn.

"Nội kình Thất Trọng Thiên." - Đối với cha mẹ, Long Ngạo không giấu giếm chút nào.

"Nội kình Thất Trọng Thiên?" 

Long Nghị cùng Mộc Lâm hình như còn có chút không phản ứng kịp. Cách đây không lâu, Ngạo nhi vẫn chỉ là một phế vật không ngưng luyện ra nội kình, bị người đời châm biếm chế nhạo, vì sao mấy ngày ngắn ngủi, con trai của mình bỗng nhiên lại trở thành võ giả Nội kình Thất Trọng Thiên?

Nội kình Thất Trọng Thiên có ý nghĩa như thế nào Long Nghị đương nhiên rất rõ, thậm chí còn khẳng định đây đâu phải phế vật gì, rõ ràng là siêu cấp thiên tài.

Hình như có chút mông lung, Long Nghị hỏi lần nữa: 

"Ngạo nhi, con nói lại một lần nữa, tu vi của con bây giờ đạt tới cảnh giới gì?"

"Cha, con đã đạt đến cảnh giới Nội kình Thất Trọng Thiên."

Câu trả lời đã rất rõ ràng. Cả Long Nghị và Mộc Lâm đều sững sờ nhìn con trai ở trước mặt. 

Trong giây lát, Long Nghị ngửa mặt lên trời cười như điên, trong khóe mắt hình như có ngấn lệ chực tuôn trào. Mười năm, trọn mười năm, đứa con trai này của hắn, thiên tài trước đây của gia tộc không biết vì nguyên nhân nào bị lưu lạc thành phế vật. Nhưng sự thực trước mắt lại khác.

Mười năm qua Long Nghị chưa từng có suy nghĩ từ bỏ, vẫn luôn nghĩ tới không biết bao nhiêu biện pháp để giúp Long Ngạo ngưng luyện thành công nội kình. Có lẽ trời xanh có mắt, đứa con trai Long Ngạo của hắn đã không còn là “phế vật” nữa.

"Ngạo nhi, kiểu này được, ta có con trai như con cũng cảm thấy hài lòng lắm. Nhưng con có biết Long Ngọc Lang thân là đệ tử thiên tài của gia tộc Lôi Vân thành, tu vi của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Con có tự tin sau một năm nữa sẽ đột phá cảnh giới Tiên Thiên hay không?” 

Cảnh giới Tiên Thiên là cảnh giới mà rất nhiều võ giả Hậu Thiên tha thiết ước mơ, nhưng muốn đạt được cảnh giới Tiên Thiên vốn khó như lên trời, ngay cả Long gia hay toàn bộ Xích Hỏa trấn cũng không có một vị võ giả Tiên Thiên nào, tình trạng này đã nói rõ tất cả vấn đề.

"Cha ơi, con không biết trong vòng một năm con có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên hay không, nhưng con chỉ biết một việc, đã xác định chuyện gì trong lòng thì cho dù chết cũng phải làm. Hơn nữa con khiêu chiến với Long Ngọc Lang là vì có đủ tự tin sẽ đánh bại hắn.”

Lúc này trên người Long Ngạo tản mát ra sự kiên định cùng tự tin vô cùng mạnh mẽ, loại kiên định cùng tự tin này vợ chồng Long Nghị vẫn nhìn thấy trong suốt mười năm qua. Hai người chợt phát hiện, so với trước khi ngưng luyện ra nội kình, thì con trai của họ hiện tại càng thêm kiên định cùng tự tin. 

Con trai mình đã thay đổi thật rồi! Trong lòng hai người cùng nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.