[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 7




Không ngờ tới sẽ gặp lại hắn ở đây, Bạch Tiểu Bích kinh hoàng, đề phòng hỏi: “Diệp công tử tới đây là muốn bắt ta trở về?”

Diệp Dạ Tâm không trả lời câu hỏi của nàng, cười nói: “Ta sai người tìm kiếm hai tháng cũng không tìm thấy thi thể, biết chắc ngươi nhất định còn sống.”

Bạch Tiểu Bích lạnh lùng nói: “Ta còn sống đối với Diệp công tử mà nói, là chuyện tốt hay xấu?”

Diệp Dạ Tâm cũng không bận tâm tới sự châm chọc của nàng, tiện tay gỡ đấu lạp trên đầy nàng xuống, “Đeo cái này lên, càng ngày càng giống dã nha đầu rồi!” giọng nói hắn vẫn ôn nhu động lòng người, chỉ là từ lúc hiểu rõ mục đích của hắn, Bạch Tiểu Bích đã không dễ dàng bị mê hoặc nữa, vạch rõ giới hạn nói: “Diệp công tử không cần giả bộ quan tâm, ta có biết cũng sẽ không nói cho ngươi!”

Diệp Dạ Tâm sửng sốt, đột nhiên dùng cán quạt quét tới, nhanh như chớp đánh trúng cổ tay nàng, rất nhanh liền lùi lại, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một cây trâm.

Trên gương mặt tuấn mỹ là nụ cười mỉm vạn năm không đổi, hắn giơ cây trâm của nàng lên nói: “Vẫn chỉ biết dùng cái này, nếu ta muốn bức cung, cây trâm này sẽ hữu dụng sao?”

Bạch Tiểu Bích nghe ra ý trào phúng trong giọng nói của hắn, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Diệp công tử muốn gì?”

Diệp Dạ Tâm tự nhiên kéo tay nàng, “Không còn sớm, ta dẫn ngươi đi ăn cơm.”

Hắn dùng phương thức khách khí nhất để biểu đạt ý tứ của mình, cho dù nàng lên tiếng cự tuyệt hắn cũng có đủ năng lực ép nàng ở lại, hơn nữa… nếu bây giờ trở về cũng khó tránh được việc hắn theo dõi, đễn lúc đó sẽ liên lụy tới cả nhà phú hộ kia.

Bạch Tiểu Bích không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải để mặc hắn lôi kéo.

Khí trời lập đông, khu vườn thanh tĩnh, trước cửa có mấy bụi hoa cúc cuối thu, vàng rực mà ưu nhã khiến người đối diện cũng lây được mấy phần khí chất không màng danh lợi.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Bích biết, bất luận bề ngoài hắn thế nào thì cũng khó che dấu được suy tính muốn lợi dụng nàng.

“Ăn nhiều một chút!”

“Ta không đói!”

Lần đầu gặp mặt, hắn cũng nắm tay nàng dẫn tới tửu lâu, mặc dù cuối cùng hắn bỏ đi để lại cho nàng một bóng lưng nhưng lần đó chính là ký ức gặp mặt đẹp nhất trong cuộc đời nàng.

Bạch Tiểu Bích ngồi trước bàn, cảm giác cánh tay trong tay áo có chút run lên.

Hắn ôn nhu gắp thức ăn cho nàng.

Bạch Tiểu Bích bất động, “Ta có thể đi chưa?”

Hắn quả nhiên buông đũa, nhìn nàng nói: “Bên ngoài không an toàn, ngươi tạm thời ở lại đây, ta bảo người thu xếp phòng ở cho người!”

Ngay cả nhốt người cũng phải tìm ra lý do hợp tình hợp lý như vậy, Bạch Tiểu Bích giận nhưng cố kìm chế hỏi: “Ngô vương dẫn binh Bắc thượng, Diệp công tử không đi lập công sao?”

“Nha?!”

“Diệp công tử quỷ kế đa đoan, lo gì không được trọng dụng?”

“Nha?!”

“Chỉ cần lập được công thì vinh hoa phú quí hưởng không hết!”

“Nha?!”

Bất luận nàng nói gì, châm chọc ra sao, hắn thủy chung vẫn giữ nụ cười mỉm, ánh mắt không hề rời khỏi nàng, lời trách mắng giống như quả đám đánh vào nệm bông, không hề có chút sát thương nào ca. Bạch Tiểu Bích bực mình, thẳng thắn hỏi: “Ngươi còn muốn giữ ta lại để dụ người sinh giờ Thìn kia sao? Tìm được hắn thì thế nào?”

Diệp Dạ Tâm không chút chần chừ nói: “Giết!”

Bạch Tiểu Bích vỗ tay nói: “Diệp công tử thật khí phách!”

“Khí phách hay không cũng không quan trọng,” Diệp Dạ Tâm không đổi sắc nói: “Người sinh giờ Thìn kia là sư phụ ngươi sao?”

Bạch Tiểu Bích kinh hãi, ép buộc bản thân trấn định lại nói: “Sư phụ ta đến tột cùng có phải người kia hay không làm sao ta biết được? Người cũng đã bị ngươi đánh bay xuống vách đá, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, chỉ sợ…”

“Nói dối!” Diệp Dạ Tâm dùng cán quạt chỉ về phía nàng, “Nếu quả thực hắn đã chết thì ngươi… ánh mắt ngươi nhìn ta sẽ không như bây giờ mà sẽ chất đầy hận thù!”

Bạch Tiểu Bích không trả lời, cười lạnh nói: “Có những chuyện không thể dựa vào hiểu biết về phong thủy địa thuật được đâu.”

“Đúng vậy, vì không thể dùng hiểu biết về phong thủy địa thuật để lập công nên không thể làm gì khác là ở đây đợi ngươi!”

“Ngươi cho rằng giam lỏng ta sẽ có tác dụng?”

“Ta giam lỏng ngươi sao?” Diệp Dạ Tâm phá lên cười nói: “Cho dù ta thả ngươi đi, ngươi cũng không dám đi.”

Bạch Tiểu Bích trầm mặc. Trần Thụy nói đúng, chút tâm tư này của nàng sao có thể qua mắt được hắn?

Rất lâu sau đó, Bạch Tiểu Bích lần nữa lên tiếng, giọng nói đã không còn châm chọc như trước: “Ngô vương xấu xa như vậy, mưu phản soán ngôi, làm hại dân chúng lang thang không nhà cửa, Diệp công tử vì sao phải giúp hắn?”

Diệp Dạ Tâm cười nói: “Đuổi tận giết tuyệt huynh đệ ruột thịt, nghi kỵ công thần, phế trưởng lập ấu. Hoàng thượng bất nhân là chuyện cả triều đình đều biết, giang sơn đổi chủ cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Chẳng qua là Ngô vương thiếu kiên nhẫn hơn, chấp nhận mang tội soán ngôi suốt cuộc đời này!”

Bạch Tiểu Bích lại nói: “Nhưng hắn bỏ mặc sự sống chết của dân chúng, tru diệt người phái Đang Nguyên, thủ đoạn toàn nhẫn, tâm địa độc ác như vậy có khác gì Hoàng thượng?”

“Có đế vương nào tay không nhuốm đầy máu tanh? Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ, có thể hiểu được bao nhiêu chuyện chứ?” Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, chậm rãi nói: “Huống chi, hắn mặc dù ngoan độc nhưng liệu có bằng người đứng phía sau kia không?”

Bạch Tiểu Bích khó hiểu hỏi lại, “Diệp công tử có ý gì?”

Diệp Dạ Tâm khẽ mỉm cười: “Mưu nghịch, hành thích vua, mượn tay hắn trừ đi Tứ vương gia cùng Thập vương gia, có lẽ tất cả mọi chuyện sớm đã nằm trong dự liệu của người kia? Về phần tru diệt phái Đang Nguyên, ngươi làm sao biết đó có phải ý của người kia hay không? Thuật sĩ mưu toan nhúng tay vào chuyện triều chính không phải là chuyện tốt gì, ngươi thông minh như vậy, sao không nghĩ thử xem, đến tột cùng là ai ngoan độc hơn?”

Từ lúc nghe được chuyện phái Đang Nguyên, đáy lòng Bạch Tiểu Bích vẫn luôn chôn dấu một ý niệm đáng sợ, chỉ là nàng sợ không dám tìm hiểu, hiện tại nghe hắn nói trắng ra như vậy, càng thêm phiền lòng: “Diệp công tử đang nói tới ai, ta thật sự không hiểu!”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng nói: “Sư phụ ngươi, hắn mới thật sự là ngươi có dã tâm mưu nghịch, ta nghĩ, người trong triều cùng Hạo vương đều là người của hắn.”

Bạch Tiểu Bích im lặng không lên tiếng.

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Hắn cố tình dấu tướng tinh mệnh, lợi dụng phái Đang Nguyên tìm kiếm chủ nhân ngôi sao kia để dời đi sự chú ý của Hoàng thượng. Thân phận thật sự của hắn chỉ sợ ngay cả người Đang Nguyên cũng không biết rõ. Đang Nguyên xảy ra chuyện, ngươi có thấy hắn gấp gáp chút nào không?”

Bạch Tiểu Bích nói: “Hắn vốn không phải người Đang Nguyên, sao phải gấp gáp?”

Diệp Dạ Tâm nói: “Hắn chẳng qua chỉ lợi dụng bọn họ, cuối cùng qua cầu rút ván mượn đao giết người, đến tột cùng là ai ngoan độc hơn ai, tiểu nha đầu?”

Bạch Tiểu Bích trả lời một cách mỉa mai, “Qua cầu rút ván không phải là chuyện Diệp công tử hay làm sao? Đừng tưởng rằng ngươi như vậy thì tất cả những người khác đều giống như ngươi!”

Diệp Dạ Tâm cười nói: “Nếu tâm không ngoan độc thì sao có thể lập mưu tính kế như vậy? Ta là người xấu, hắn cũng không phải là người tốt. Ngươi là phúc tinh của người sinh giờ Thìn kia, sẽ là trợ lực cho hắn cho nên có rất nhiều người muốn hạ thủ với ngươi để phòng ngừa hậu hoạn, ta vốn cũng có ý định giết ngươi.”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn nói: “Đa tạ Diệp công tử hạ thủ lưu tình!”

Diệp Dạ Tâm không để tâm tới lời nàng, thong dong nói: “Nếu hắn chính là người sinh giờ Thìn kia, cố ý mang theo ngươi bên người lại còn thả cho ngươi tới gặp ta, ngươi không cảm thấy mọi chuyện rất kỳ quái sao?”

Bạch Tiểu Bích ngẩn người, đáy mắt xẹt qua hàn ý.

“Ta lúc trước không tin nhưng hôm nay thì đã tin rồi!”

“Tin cái gì?”

“Mọi chuyện đều có duyên số!”

Nhớ lại cuộc đối thoại trên núi ngày đó, toàn thân Bạch Tiểu Bích phút chốc cứng ngắc, trong lòng không khỏi phiền não.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin hắn, cũng sẽ tin ngươi sao?”

“Tin hắn cũng tốt mà tin ta cũng được, mọi chuyện đều do ngươi quyết định.” Diệp Dạ Tâm cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào chén nàng, ôn nhu nói: “Thức ăn lạnh rồi, mau ăn đi!”

Kinh thành trong tình thế nguy cấp, màn đêm bao phủ khiến không khí vốn bị đè nén càng thêm phần khẩn trương. Từng nhà đóng chặt cửa, trên đường lớn ngay vắng tanh không một bóng người, đèn dầu thưa thớt, thỉnh thoảng có một vài tên lính tuần đi tuần ngang qua.

Hai bóng người vội vã đi vào ngõ hẻm trước mặt, một người cầm lồng đèn mặc quan phục, người còn lại nhìn rất quen thuộc, không phải Trầm Thanh thì là ai?

Cửa lớn đóng chặt, một ánh đèn cũng không có.

Ánh mắt Trầm Thanh chợt lóe: “Vị khách quí kia đến tột cùng là người nào?”

Viên quan kia làm tư thế mời nói: “Trầm chỉ huy sứ gặp rồi sẽ biết!”

Trầm Thanh cũng không hỏi nhiều nữa, đẩy cửa bước vào.

Khoảng sân phía trước không lớn lắm, ánh đèn mờ nhạt, cửa đại sảnh mở rộng, một thân ảnh lạnh lùng đứng cạnh bàn.

Trầm Thanh kinh nghi: “Đây là…”

Người nọ chậm rãi xoay người lại, cười một tiếng: “Trầm chỉ huy sứ!”

Thấy rõ người trước mặt, Trầm Thanh kinh hỉ, lập tức tiến lên quì xuống hành lễ: “Thần, Kinh đô Chỉ huy sứ Trầm Thanh tham kiến Vương gia!”

Ôn Hải chắp tay, lạnh lùng cất tiếng: “Trầm chỉ huy sứ tham kiến Vương gia nào?”

Trầm Thanh cúi đầu nói: “Tham kiến Thập vương gia, Thanh vương gia!”

Hắn còn chưa dứt lời, viên quan bên cạnh bỗng nhiên quì xuống: “Vi thần Tôn Sùng tham kiến Cửu vương gia!”

Trầm Thanh phút chốc ngẩng đầu, thất thanh hỏi lại: “Cửu vương gia?”

Ôn Hải nhìn hắn hỏi: “Trầm chỉ huy sứ hoài nghi bổn vương giả mạo sao?”

Trầm Thanh sửng sốt nửa ngày mới cúi đầu nói: “Thần không dám, nhưng Thập vương gia ở trong vương phủ hiện nay rõ ràng là…”

Ôn Hải cắt ngang lời hắn nói: “Người nọ chỉ là thế thân, Thanh vương gia chân chính chính là bổn vương!”

Trầm Thanh tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn cúi đầu nói: “Thần ngu dốt!”

Ôn Hải đột nhiên cười cười, đưa tay đỡ hắn đứng dậy nói: “Thập vương gia hay Cửu vương gia thì có gì khác biệt, bất quá cũng chỉ là danh hiệu hàng thứ, quan trọng là… bổn vương họ Tạ, Trầm chỉ huy sứ chỉ nhận thức danh hiệt sao?”

Trầm Thanh vội vàng đứng dậy, “Vương gia dạy rất đúng, chỉ không biết lần trước Vương gia vì cớ gì mà đi không từ giã?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Ôn Hải ngồi xuống, ra hiệu cho Trầm Thanh ngồi xuống: “Không cần giữ lễ, ngồi xuống trước đi!”

Ở đây gần một tháng, Bạch Tiểu Bích mới biết nơi đây là biệt viện của một phú hộ. Từ ngày đó trở đi, Diệp Dạ Tâm cũng không tới tìm nàng, chỉ để lại hai thiếp thân nha hoàn hầu hạ nàng, dĩ nhiên còn có thêm mấy hộ vệ thân thủ bất phàm canh giữ bên ngoài nữa. Nhưng hắn không đến, Bạch Tiểu Bích càng thêm gấp gáp, nàng mất tích như vậy không biết nhà phú hộ kia có bị Ôn Hải trách cứ không? Tuy nói Diệp Dạ Tâm không hạn chế nàng ra ngoài, nàng cũng từng nghĩ đến việc nhờ người truyền tin về nhưng sau khi cân nhắc lại lại thôi, nàng biết rõ thủ đoạn của Diệp Dạ Tâm, dù sao cũng không thể làm bậy, mạo hiểm tính mạng được.

Từng ngày cứ như vậy trôi qua, Bạch Tiểu Bích rốt cuộc không nhịn được, đi tìm mấy tên hộ vệ nói: “Ta muốn gặp Diệp công tử!”

Ở trong phòng, một cô nương chuyên chú gảy đàn, Diệp Dạ Tâm ngồi nghe bên cạnh.

Bạch Tiểu Bích bất chấp tất cả, đẩy cửa bước vào: “Diệp công tử đến tột cùng muốn gì?”

Cô nương kia vội vàng ngừng đàn, ngẩng đầu nhìn Diệp Dạ Tâm.

Diệp Dạ Tâm nhíu mày, không trả lời câu hỏi của nàng mà nhìn tên hộ vệ: “Ai cho phép ngươi đưa nàng đến đây?”

Thấy hắn làm như không thấy mình, Bạch Tiểu Bích nắm chặt tay, cướp lời nói: “Là ta không nên tới, quấy rầy nhã hứng của Diệp công tử, muốn trách cứ trách ta, không cần mắng hắn!”

Diệp Dạ Tâm quả nhiên không nói gì thêm, xoay người đỡ cô nương kia dậy nói: “Ta còn chút chuyện quan trọng cần làm, nàng trở về trước đi, khi khác ta sẽ tới đón nàng.”

Nụ cười của hắn khiến Bạch Tiểu Bích khó chịu, những điều muốn hỏi sớm đã bị nàng quên sạch, xoay người bỏ đi. Mới đi được mấy bước thì lại nghe thấy hắn nói với cô nương kia: “Tính tình muội muội ta không tốt, để ta bảo thị vệ đưa nàng về, ta đi xem muội muội một chút!”

Lửa giận trong lòng Bạch Tiểu Bích dâng lên, không khống chế được bản thân dừng bước, xoay người căm tức nhìn hắn: “Ai là muội muội của ngươi?”

Diệp Dạ Tâm không chút bận tâm tới sự giận dữ của nàng, ra hiệu cho hộ vệ dẫn cô nương kia đi rồi mới quay đầu kéo tay nàng, “ Đi, ta đưa ngươi về!”

Bạch Tiểu Bích hất tay hắn: “Ai cần ngươi đưa về?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng cười nói: “Tiểu nha đầu, là ngươi tới tìm ta trước. Quầy rấy ta nghe đàn, bây giờ lại còn phát hỏa với ta, ta lại làm gì khiến ngươi tức giận rồi?”

Bạch Tiểu Bích ngẩn người một lúc lâu mới nhìn hắn hỏi: “Ngươi phía nhiều người như vậy canh giữ ta là có ý gì?”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Bảo vệ ngươi!”

Bạch Tiểu Bích không nhịn được cười lớn, “Không phải là giám thị ta sao?”

“Là ngươi nghĩ vậy thôi!” Diệp Dạ Tâm nói, “Ngươi vội vã tới tìm ta không phải là vì lo lắng sư phụ ngươi trách phạt mấy người kia sao, ta đã phái người đi báo tin rồi.”

Bạch Tiểu Bích thất sắc, “Ngươi…”

Diệp Dạ Tâm cười nói: “Tiểu nha đầu giấu diếm thật cực khổ!”

Hóa ra hắn sớm đã biết nàng lo lắng cho người nhà phú hộ kia, cố tình trì hoãn khiến nàng gấp gáp? Bạch Tiểu Bích nghiến răng nói: “Ngươi làm gì bọn họ rồi?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng cười nói: “Không làm gì cả, bọn họ rất tốt!”

Bạch Tiểu Bích rất nhanh hiểu được ý hắn, “Ngươi bỏ qua cho bọn họ là muốn bọn họ dụ sư phụ ta xuất hiện?”

Diệp Dạ Tâm thở dài nói: “Ngươi quá thông minh!”

Bạch Tiểu Bích vung tay muốn tát hắn: “Hèn hạ!”

Diệp Dạ Tâm dùng cán quạt, dễ dàng chặn lại tay nàng, “Nơi này có tiến bộ!” Hắn vừa nói vừa dùng đầu quạt gõ trán nàng, “Nhưng nơi này càng lúc càng tệ!”

Bạch Tiểu Bích căm tức nhìn hắn.

Hắn thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Tuy ta tạm thời không có ý định đụng tới bọn họ, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục vô lý, cố tình gây sự với ta thì ta cũng không dám chắc chắn.”

Bạch Tiểu Bích chán nản, có lẽ do hắn đã quá nhân nhượng nàng nên nàng mới có thể hết lần này tới lần khác quên mất thân phận bản thân mà làm ra những chuyện thất thố như vậy, “Bọn họ chẳng qua là hảo tâm chứa chấp ta, những chuyện khác bọn họ không biết!”

Diệp Dạ Tâm không chút lưu tình vạch trần nàng, “Đến bây giờ vẫn còn nói dối ta? Là có người nhờ bọn họ chiếu cố ngươi mới đúng!”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn nói: “Không phải Diệp công tử cũng dối gạt ta đó sao, ta nói dối để bảo vệ sư phụ ta, so với Diệp công tử thì không hèn hạ bằng!”

Diệp Dạ Tâm nói: “Ta hèn hạ, nhưng sư phụ mà ngươi bảo vệ cũng chưa chắc tốt hơn ta!”

Bạch Tiểu Bích nhìn thẳng vào hắn nói: “Khích bác ly gián, ngươi chỉ biết những thủ đoạn này thôi sao?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, “Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? Ta thấy ngươi không giống như đến cầu tình, nếu muốn mắng ta thì hiện tại có thể trở về được rồi!”

Được hắn nhắc nhở, Bạch Tiểu Bích mới nhớ tới mục đích chính muốn tìm hắn, giọng nói cũng bớt gay gắt đi hẳn: “Xin Diệp công tử bỏ qua cho trên dưới một nhà phú hộ kia!”

“Vậy thì ngươi cứ an tâm ở đây, không cần suy nghĩ nhiều!” Diệp Dạ Tâm lần nữa kéo tay nàng, “Đi, ta đưa ngươi về!”

Bạch Tiểu Bích theo bản năng hất tay hắn ra.

Diệp Dạ Tâm quay đầu nhìn nàng.

“Ta không thích mùi hoa quế trên người ngươi!”

“Thì ra lỗ mũi của ngươi thính như vậy!” Diệp Dạ Tâm dùng sức kéo nàng tới trước mặt, đôi mắt đen nhánh đầy ý cười, “Tiểu nha đầu giận vì chuyện này sao? Ngươi đến tột cùng là không thích mùi hoa quế hay không thích những cô nương kia?”

Bạch Tiểu Bích không nhịn được, lớn tiếng nói: “Ngươi tìm cô nương thì có liên quan gì tới ta? Vì sao ta phải tức giận?”

“Ngươi yêu thích ta!”

“Diệp công tử tự trọng!”

“Chính miệng ngươi đã nói, bây giờ còn không chịu nhận?”

“Đó là chuyện đã qua!”

“Bây giờ không phải?”

Hắn càng nói càng thái quá, Bạch Tiểu Bích cả giận nói: “Diệp công tử đừng quên, ngươi đã cứu ta nhưng cũng hại sư phụ ta, lúc ấy ta suýt chết đuối, hôm nay mạng của ta là do chính ta nhặt về!”

Diệp Dạ Tâm vẫn cầm tay nàng, “Chuyện đã qua lâu vậy mà vẫn còn ghi hận?”

“Mặc dù là chuyện đã qua nhưng ta suýt nữa bị hại chết, chẳng lẽ còn muốn ta cảm tạ ngươi?”

“Ta hại ngươi khi nào?”

“Ngươi không trực tiếp hại ta nhưng ngươi lợi dụng ta, lúc trước là lợi dụng ta thay người tìm người sinh giờ Thìn kia, bây giờ lại muốn lợi dụng ta hại sư phụ ta, ta cho dù thích người khác cũng sẽ không thích ngươi nữa.”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, “Thích người khác? Tiểu nha đầu cũng biết thế nào là thủy tính dương hoa rồi?”

Thủy tính dương hoa? Hắn lại dám dùng từ này để hình dung nàng? Bạch Tiểu Bích giận đỏ mặt, “Diệp công tử với ta đã không còn quan hệ, tại sao ta không thể thích người khác? Huống chi, Diệp công tử với ta là quan hệ gì? Người nào qui định trước kia thích người thì bây giờ không thể thích người khác? Người ta thích hiện tại chính là sư phụ ta!”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng hỏi: “Hắn thích ngươi?”

“Dĩ nhiên!” Bạch Tiểu Bích nghĩ một đằng nói một nẻo, “Thô kệch nha đầu cũng có người thích là chuyện rất kỳ quái sao?”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Không kỳ quái!”

Giọng nói không mang theo ý cười nhạo của hắn ngoài ý muốn khiến Bạch Tiểu Bích sửng sốt, đột nhiên thấy cổ tay đau buốt, không nhịn được kêu lên: “Ngươi làm cái gì?!”

Diệp Dạ Tâm thở dài nói: “Đưa ngươi về!”

Hắn đi rất nhanh, Bạch Tiểu Bích gần như phải chạy theo mới kịp, nhiều lần suýt ngã, nhưng hắn cũng không vì vậy mà chậm lại, lực đạo nắm tay nàng ngày càng tăng.

Bỗng nhiên, một thân ảnh màu hồng từ đâu vọt tới.

Mắt thấy kiếm quang kia sắp đánh trúng hắn, Bạch Tiểu Bích theo bản năng đưa tay ngăn chặn, “Diệp công tử!”

Nhưng Diệp Dạ Tâm là ai cơ chứ, hắn đã sớm phát hiện có người theo dõi, âm thầm phòng bị, hiện tại đối phương xuất thủ coi như cũng kịp thời. Hắn nghiêng người tránh né, chiết phiến trong tay hướng thẳng tới cổ họng đối phương, lại không ngờ tới Bạch Tiểu Bích đột nhiên bước tới chắn cho hắn, nhất thời kinh hãi, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì trên cánh tay nàng đã rạch một đường, máu tươi nhanh chóng chảy xuống.

Người đánh lén là một hồng y nữ tử, thấy mình chém hụt, lập tức thu kiếm, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Dạ Tâm nói: “Cẩu tặc họ Diệp, nạp mạng đi!”

Nàng vừa dứt lời thì cổ tay bị vật gì đó đánh tới, lực đạo khá mạnh, kiếm trong tay nhất thời văng ra, Diệp Dạ Tâm thản nhiên đỡ lấy.

Diệp Dạ Tâm dùng kiếm chỉ thẳng vào nàng ta, đồng thời đưa tay kéo Bạch Tiểu Bích bị thương vào lòng, cúi đầu hỏi: “Sao rồi?”

Cứu người không được còn khiến bản thân bị thương, Bạch Tiểu Bích ảo não, nhịn đau nói: Không sao!”

Hồng y nữ tử nhìn rõ gương mặt Bạch Tiểu Bích, vừa kinh hãi vừa vui mừng lên tiếng: “Các ngươi… ngươi không chết? Vậy biểu ca của ta đâu? Huynh ấy sao rồi? Còn sống không?”

Bạch Tiểu Bích khó hiểu nhìn nàng ta.

Diệp Dạ Tâm ở bên cạnh lên tiếng giải thích cho nàng: “Phó tiểu thư, con gái của Hội chủ Đang Nguyên phái!”

Bạch Tiểu Bích lập tức hiểu ra vấn đề, “Hắn là biểu ca của ngươi?”

Phó tiểu thư nhìn Diệp Dạ Tâm rồi lại nhìn Bạch Tiểu Bích, sắc mặt trầm xuống, “Các ngươi… các ngươi giúp đỡ Thiên Tâm làm hại huynh ấy?”

Bạch Tiểu Bích vội nói: “Không có, hắn chưa có chết!”

Phó tiểu thư ngây người, rất lâu sau đó mới lẩm bẩm nói: “Huynh ấy không chết, vì sao không tới tìm ta? Cha ta, bọn họ cũng…” nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng ta oán hận nhìn Diệp Dạ Tâm, “Họ Diệp kia, ta có thành quỉ cũng không tha cho ngươi đâu, nếu không phải người Thiên Tâm các ngươi xúi giục, Ngô vương như thế nào…”

“Có Phó mỹ nhân thành quỉ tới tìm ta, Diệp mỗ cầu còn không được.” Diệp Dạ Tâm mỉm cười cắt ngang lời nàng ta, ném thanh kiếm tới trước mặt nàng ta nói: “Hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng, Phó tiểu thư là người thông minh, chẳng lẽ đến bây giờ cũng không rõ? Hắn bất quá chỉ lợi dụng người Đang Nguyên làm bọn ta mất cảnh giác. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Chuyện thiên hạ đâu phải trò đùa, nếu chỉ dựa vào chút phong thủy địa thuật mà có thể giành được giang sơn, thật quá mức nực cười! Chỉ là một bang phái giang hồ nho nhỏ mà không biết lượng sức mình, mưu toan muốn mượn thân phận hắn nhúng tay vào giành giang sơn, rốt cuộc rước lấy đại họa, đây chính là lí do vì hắn không tới tìm các ngươi!”

Sắc mặt Phó tiểu thư trắng bệch, thét chói tai: “Ta không tin! Huynh ấy là biểu ca ta, cha ta là cậu ruột của huynh ấy. Điều này sao có thể chứ??”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Là đúng hay sai, Phó tiểu thư chẳng lẽ không biết?”

Khóe miệng Phó tiểu thư không kìm được khẽ run lên, nhìn Bạch Tiểu Bích chằm chằm: “Huynh ấy ở đâu? Ta… ta đi hỏi huynh ấy!”

Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Ta không biết!”

Phó tiểu thư lẩm bẩm, “Không thể nào! Ta không tin!”

Diệp Dạ Tâm chỉ lo lắng vết thương trên tay Bạch Tiểu Bích, vội đỡ nàng đi về phòng.

Có lẽ là do đau đến chết lặng nên lúc bôi thuốc không có cảm giác gì cả, nào ngờ đến tối, vết thương đau nhức không thôi, Bạch Tiểu Bích cắn răng chịu đau nhưng vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Diệp Dạ Tâm đột ngột đẩy cửa bước vào, “Tiểu nha đầu, đau sao?”

Bạch Tiểu Bích nhanh chóng lau nước mắt, lắc đầu.

Diệp Dạ Tâm ngồi ở đầu giường, đưa tay sờ trán nàng, nhíu mày nói: “Vết thương quá sâu, quả nhiên là sốt rồi, ta bảo các nàng đi nấu thuốc.”

Bạch Tiểu Bích có chút mất tự nhiên nói: “Ta không sao, Diệp công tử không nghỉ ngơi sao?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Đã biết ai ác hơn ai chưa?”

Phái Đang Nguyên gặp chuyện có ai mà không biết, nghe tin cậu ruột chết mà hắn cũng chỉ gật đầu một cái rồi thôi. Bạch Tiểu Bích không muốn suy nghĩ nhiều, “Đến lúc này rồi mà Diệp công tử vẫn không quên khích bác ly gián!”

Diệp Dạ Tâm nhẹ nhàng nâng cằm nàng, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nàng, “Khích bác ly gián? Ta xấu xa như vậy, vì sao ngươi còn muốn cứu?”

Bạch Tiểu Bích có chút tức giận, tránh tay hắn, “Diệp công tử nhiều lần cứu giúp, ta bất quả cũng chỉ muốn trả ơn mà thôi. Là ta không lượng sức mình, tự mình chuốc khổ.”

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Ta cứu ngươi nhưng cũng hại ngươi, mạng ngươi bây giờ là do ngươi nhặt về được, đã không còn quan hệ tới ta nữa.”

“Diệp công tử sẽ bỏ qua cho nhà phú hộ kia?”

“Vì chuyện này sao?”

“Đúng vậy!”

“Thật vậy chăng?”

“Thật!”

Diệp Dạ Tâm cũng không trêu chọc nàng nữa, giơ cánh tay nàng lên xem xét, “Còn chảy máu, có đau hay không?”

Bạch Tiểu Bích sửng sốt, vội vàng rút tay về nói: “Không đau!”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng rồi nói: “Ta đi xem thuốc được chưa!”

Thấy hắn chậm rãi đi về phía cửa, ánh đèn chiếu rọi tấm lưng vững chãi, Bạch Tiểu Bích không hiểu tại sao lại cảm thấy chua xót, buộc miệng kêu lên: “Diệp công tử đừng làm việc cho Ngô vương nữa, được không?”

Diệp Dạ Tâm dừng bước, xoay người nhìn nàng cười nói: “Hắn là phụ vương ta, là cha ta, ngươi muốn khuyên ta phản bội cha mình sao?”

Bạch Tiểu Bích ngẩn người.

Hai tháng tiếp theo, ngoại trừ thỉnh thoàng ra ngoài làm việc, phần lớn thời gian Diệp Dạ Tâm đều ở biệt viện chiếu cố nàng. Vết thương trên cánh tay Bạch Tiểu Bích dần khỏi hẳn nhưng trong lòng lại càng bất an hơn cả.

Hắn với Ôn Hải đều có chung mục đích, hai người sớm muộn cũng sẽ thành kẻ địch, mà thắng thua… kết quả sớm đã định sẵn.

Tin tức truyền tới theo đúng dự liệu.

Ba ngày trước, Ngô vương đánh hạ kinh thành. Trước ngày phá thành, thủ cấp của kẻ phản bội Lý thị bị treo trước tường thành thị uy, lòng quân phẫn nộ. Hoàng thượng, các hoàng tử khác cùng Thập vương gia đều bị sát hại. Ngô vương khóc lớn, quyết bắt cho được đảng phái của Lý thị, toàn bộ xử chém, Tứ vương gia sợ tội tự vẫn.

Một cuộc mèo khóc chuột giả từ bi thập phần khôi hài, chỉ là Ngô vương đưa tay bịt chuông mà thôi.

An xa hầu Lý Đức Tông đến tột cùng có mưu phản hay không, Hoàng thượng đến tột cùng là chết trên tay người nào, Tứ vương gia có thật sự là sợ tội tự vẫn hay không, trong lòng mọi người đều rõ cả, chẳng qua là không ai dám lên tiếng nói ra. Đám gian thần vội vàng nịnh bợ Ngô vương, chỉ có hai cựu thần trung thành không sợ chết, lớn tiếng mắng Ngô vương rồi đập đầu tự tử.

Bạch Tiểu Bích nghe xong tin tức từ kinh thành gửi tới, cũng không mấy ngạc nhiên.

Diệp Dạ Tâm cười nói: “Thập vương gia cùng vương phi đều bị sát hại. Vương gia là giả nhưng Vương phi là thật, hóa ra tiểu nha đầu muốn giấu chính là chuyện này, hắn hẳn là Thập vương gia đi?”

Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Làm sao ngươi biết?”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Lúc phụ vương ta tới thì bọn họ đã chết cả. Thập vương gia Tạ Thiên Thành suốt ngày ở trong phòng trầm mê tửu sắc, rất ít tiếp khách, nhưng lúc hắn còn bé phụ vương ta đã từng ôm qua, tự nhiên sẽ phân biệt được thật giả. Không nghĩ tới ngay cả Vương phi của mình hắn cũng hạ thủ được, không những thế còn đổ hết tội lỗi lên đầu phụ vương ta.”

Bạch Tiểu Bích nói: “Vương phi là người Hoàng thượng phái tới giám thị hắn.”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Nếu không có sự tương trợ của nàng ta, ngươi nghĩ hắn có thể qua mắt được Hoàng thượng? Qua cầu rút ván trên đời này đâu chỉ có mình ta?”

Bạch Tiểu Bích im lặng không nói.

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Ta chỉ thắc mắc một chuyện, hắn vì muốn làm mọi chuyện giống thật mà không ngại lưu lại cả ngọc bội cùng con dấu, không có hai thứ này, sau này hắn làm cách nào để chứng minh thân phận của mình?”

Bạch Tiểu Bích kinh nghi, nếu không có tín vật chứng minh thân phận thì sau này hắn lấy danh nghĩa gì khởi sự?

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng trong chốc lát rồi đứng dậy nói: “Bất luận thế nào, hắn muốn phụ vương ta khinh địch, mục đích của hắn đã đạt được. Thương thế của ngươi cũng sắp khỏi hẳn, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi Bắc thượng.”

Bạch Tiểu Bích kéo vạt áo hắn.

Diệp Dạ Tâm cúi đầu nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích vội vàng buông tay, “Diệp công tử nhất định phải đi?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng nói: “Sư phụ ngươi cao minh như vậy, sợ là phụ vương ta không ứng phó nổi, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Ngươi nếu lo lắng thì nên đi cùng ta!”

Bạch Tiểu Bích thấy hắn nhìn thấu tâm tư mình, cũng không giấu diếm nữa, “Có phải ngươi muốn dùng ta để uy hiếp sư phụ?”

Diệp Dạ Tâm phá lên cười, “Nếu hữu dụng như vậy ta nhất định sẽ làm, ta tới bây giờ mới biết, ngươi còn là một nha đầu ngốc nghếch!”

Bạch Tiểu Bích nói: “Ta vốn ngốc nghếch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.