[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 18




Đến lúc nàng thức giấc, trong lều chỉ còn mỗi mình mình, nàng nhanh chóng vòng tay ôm lấy hai vai run lên ghê tởm thân thể này. Nàng còn phải chịu đựng điều gì tàn nhẫn hơn nữa để đạt được mục đích của nhiệm vụ được giao phó đây.

Nàng không còn nỗi đau nào lớn hơn để lấy đi thêm nhiều ngọc lệ , có hi sinh ắt phải nhận kết quả, rồi một ngày chính nàng sẽ tự tay giết chết hắn ta bù đắp lại tổn thương của mình hôm nay.

- Nương nương có muốn đi xem cánh đồng lúa mì phía đông không? - Tiểu Lộ, tì nữ thân cận mới của vương phi cố gắng làm nàng vui vẻ. Nhưng ánh mắt nàng vô thần, thờ ơ nói.

- Không!

Tiểu Lộ thấy nàng lạnh nhạt nhưng không tỏ ra kiểu công chúa hống hách, nhìn nàng buồn giấu thế càng làm cô tì nữ quyết tâm hơn.

- Thế thì vườn cây ăn quả bên sông cũng rất đáng để xem đó nương nương. Nương nương hãy vui vẻ thoải mái thích nghi như ở nhà nhé!

Nghe đến đây Sở Doanh có chút tỉnh táo. Hình như tiểu Lộ là người đầu tiên chào đón nàng đở Liên Khiết này. Tiểu Lộ chừng 16 tuổi, bộ dạng không mấy xinh nhưng mang chút khả ái, ánh mắt thật thà không phải loại người quỷ kế đa đoan. Dù tâm trạng chưa khá hơn nhưng nàng cũng cố gượng cười.

- Cám ơn ý tốt của muội. Ta không sao đâu!

- ….nhưng đại vương sẽ trách phạt. - tiểu Lộ mím môi khai ra một cách rụt rè. Sở Doanh ngạc nhiên hỏi lại.

- Đại vương ra lệnh thế sao?

- Dạ, chưa sáng đại vương đã đi đến bình nguyên cụm tộc của vương gia Đạt Khang, nghe nói do vương gia vừa qua đời nên đại vương phải đến sắp xếp.

Nàng thôi buồn bã cho thân mình nữa mà tập trung lại mọi việc. Trước lúc sang Liên Khiết nàng có biết bốn vị vương là huynh đệ ruột, họ giao đấu giành ngôi vị đại vương. Đạt Kha là tiểu đệ nhỏ nhất chiến thắng, ép ba vương gia trấn giữ các vùng đất nhỏ ven xa của Liên Khiết.

Tuy nhiên chuyện nội bộ đến giờ vẫn còn giao tranh nàng cũng vừa biết. Nếu các huynh của Đạt Kha vẫn còn có ý tranh đoạt vương vị như thế, hắn còn có động tâm quấy nhiễu biên giới Kỳ Mạc của nàng nữa, đúng là một người hiếu chiến, khó lường hết âm mưu tính toán của hắn.

- Nếu vương gia Đạt Khang chết thì nơi đó sẽ thuộc về ai cai trị vậy tiểu Lộ? - Sở Doanh hỏi chuyện từ tiểu Lộ may ra cũng giúp ít thêm cho mình tình hình nội bộ nơi mình chưa nắm rõ.

- Đại vương cai quản tất cả nhưng chia từng khu vực nhỏ cho các vương gia trấn giữ. Vùng đất ấy của vương gia Đạt Khang chắc đại vương sẽ cai quản thay luôn rồi đó nương nương!

Sở Doanh mang chút lo lắng trong lòng thầm nghĩ Đạt Kha sức vốn đã mạnh, nay trấn áp vùng đất mới của gã đại ca hắn vừa giết thì sớm hay muộn hai vị vương còn lại cũng không dám làm gì hắn. Một khi nội bộ ổn định, Đạt Kha chắc chắn không bỏ qua việc xâm chiếm Kỳ Mạc của nàng.

Thật sự nàng chỉ là một công chúa, sự việc này khiến nàng quá mức nghĩ suy tính cách ngăn Đạt Kha lại. Tóm lại bằng mọi giá nàng nên tìm cách báo tình hình nội bộ bất hòa về cho phụ hoàng, sau là giết chết Đạt Kha trước trừ hậu hoạ khôn lường sau này.

Nàng đang mãi miên man nghĩ ngợi thì có tiếng tù và thổi vọng từ phía ngoài. Tiểu Lộ báo cho nàng ngay.

- Ah… đại vương trở về rồi đó nương nương!

Nàng không có mấy xúc động khi nghe tin này. Hắn ta về hay không nàng chẳng muốn để tâm, cái nàng muốn lúc này là khi nào mới tìm ra cơ hội giết chết hắn. Song dù sao thân là vương phi mới, nàng không thể ngày đầu còn cung kính, ngày hôm sau hống hách kiêu sa không ra mừng đại vương về rồi.

Thế là lòng miễn cưỡng vô hạn, nàng bước ra khỏi lều nhìn mấy phi tân khác chen nhau đón hắn.

Nhìn đám nữ nhân hắn có, kể ra có ít hơn phụ hoàng của nàng nhưng công chúa đây ghét nhất nam nhân tam thê tứ thiếp dẫu tập tục cho đó là bình thường. Dù sao nàng cũng không có thể làm thê tử của nam nhân mình yêu nên việc này cũng không cần nhọc lòng đối hoài đến.

Đạt Kha xuống ngựa, nhìn đám nữ nhân của mình hắn không biểu cảm gì nhưng cảm thấy cũng khá khó chịu như mọi ngày. Họ cứ son phấn lụa là, bu quanh hắn chỉ làm hắn loạn cả khứu giác vì những mùi hương quá đỗi hỗn tạp.

Nhưng hôm nay Đạt Kha kịp nhớ mình vừa có thêm một nữ nhân mới nên đảo mắt tìm thử nàng công chúa thú vị của mình. Mọi người đều mừng hắn về quanh hắn, trong khi nàng đứng một góc xa, thậm chí mắt đang nhìn ra phía bờ sông chứ không nhìn về phía đông người này.

Môi hắn nhoẻn cười, cả người không do dự bước theo hướng Sở Doanh. Tiểu Lộ khom người vấn an đại vương mới khiến nàng thôi nhìn cảnh. Mắt thoáng trông lại dáng người cao lớn, nàng buộc nhớ lại đêm đáng sợ, tay chân không lệnh cũng run lên sợ hãi cố kiềm chế.

Thấy nàng đứng nhưng nét mặt rõ ràng muốn bỏ chạy khỏi mình thật xa, Đạt Kha nói nhẹ không khác gì trêu chọc…

- Không phải nàng rất thích về đúng vị trí của vương phi cạnh ta hay sao lại chỉ đứng ở góc này thế hả?

Hắn nói như thế làm các phi tần khác ghen tị nhìn nàng thật ganh ghét. Nàng là công chúa, coi thường người khác là bản năng rồi nên nàng không để ý các nữ nhân cùng phu quân với mình.

Nàng chỉ nhìn Đạt Kha, nàng chỉ có một ý nghĩ là giết hắn. Nàng bằng mọi giá phải giết chết hắn không còn gì nửa dù là sợ đến run rẩy. Thế là không do dự, Sở Doanh bước nhẹ đến không nói không rằng vòng tay ôm ngang người hắn ra chiều làm nũng. Phản ứng của nàng quá tuyệt vời làm hắn phì cười, tay cũng không chờ vuốt lên đỉnh đầu nàng chỉ tầm hơn bờ ngực mình chút xíu.

Trong đám phi tần muôn sắc vây quanh, nàng là lùn nhất, dáng như trẻ con không có gì đáng hấp dẫn nhưng lại buộc hắn phải khom người nói…

- Nàng bé thật đó vương phi của ta!

- Cám ơn đại vương đã khen thiếp! - Sở Doanh trả lời, tay vẫn không rời người hắn. Cố tìm dùng chính bản thân chiêu dụ hắn.

Đạt Kha nghe nàng nói chỉ cười một nụ cười khác khó hiểu…

- Nàng nghĩ ta nói như thế là khen nàng sao?

- Không… nhưng nếu thiếp không thấp bé thì người cũng đâu đặc biệt để ý đến thiếp trong số các phi tử khác có đúng không đại vương? Được như thế mà người quan tâm hơn thì thiếp rất vui xem như là khen rồi.

Đạt Kha không nói nhưng môi vẫn cười. Sở Doanh chẳng sợ ánh mắt đáng sợ của các phi tần khác, nàng không dụ hắn, độc chiếm hắn thì lấy ai để nàng giết nữa. Rồi Đạt Kha thuận tay ôm lấy bế nàng lên cao sát vào người.

Tuy đang chủ động ôm hắn nhưng hắn chạm lại nàng sợ phát khiếp rồi. Thật sự nàng không muốn gần hắn ta tí nào cả nhưng vẫn phải nín nhịn trong tay hắn…

- Thế này thì dễ thấy nàng nhất mà ta không mỏi cổ đúng không vương phi?

Sở Doanh không cười cũng không đáp lời, tay nàng ôm vai Đạt Kha nhìn ra sau các phi tần tức điên lên. Họ cứ thoải mái nhìn cả hai bên nhau mà ganh tị, cả chính nàng cũng không hiểu tại sao mình và nam nhân này lại phải làm ra bề ngoài như rất hòa hợp trong khi nàng biết hắn đối với nàng giả dối không thua gì mình cả.

——————

Sở Doanh nhìn chú chim bồ câu bay vút nhanh chóng khuất vào đêm tĩnh mịt chỉ lẻ loi những ánh sao theo dãy lấp lánh như vệt trên bầu trời. Đưa ánh mắt nhìn xa xăm, nàng tự thấy những vì sao xinh đẹp kia thật là may mắn hơn mình rất nhiều. Tuy chúng xa vạn đạm nhưng còn có nhau sát cánh không phải chịu cảnh cô đơn như nàng thế này.

Những ngày sau đó nàng thấy có chút nhẹ nhõm kèm theo hoang mang hơn vì Đạt Kha không đến “sủng ái” nàng thêm lần nào nữa. Sở Doanh dĩ nhiên không muốn hầu hạ nằm dưới thân cho hắn thỏa mãn nhưng nếu hắn ghẻ lạnh thì bao giờ nàng mới có cơ hội ra tay.

Tâm trạng mâu thuẫn này khiến nàng điên loạn, ăn ngủ đều không thể dễ chịu. Đêm nay hi vọng bồ câu sẽ về đến Kinh thành của Kỳ Mạc. Khi phụ hoàng biết tin nàng báo về sẽ biết cách đề phòng Đạt Kha hơn.

Đêm thật lạnh khi sương buông xuống thấm nhẹ lên áo choàng lông mỏng của nàng, Sở Doanh chần chừ vẫn chưa vào khi nhìn dãy trời sao lấp lánh kia. Và Đạt Kha đi ngang qua làm nàng có chút giật mình tuy nhiên vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh thoát của một công chúa. Thật ra mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều sợ hãi.

Đạt Kha thấy nàng, môi mỏng dễ cười đương nhiên càng rộng mở, bước chân nhanh chóng đến bên nàng…

- Nàng không lạnh hay sao còn đứng đây hả?

- Trời đêm nay sao rất đẹp nên thiếp chỉ muốn ngắm một lát thôi! - Nàng nhẹ nhàng trả lời cùng hắn dẫu lòng có chút run rẩy lo hắn hoài nghi mình.

Đạt Kha nhìn ánh mắt nàng khi nói vẫn vững vàng nhìn vào mắt mình. Hắn không giấu được chút hài lòng kì lạ lại vui vẻ hỏi nữa.

- Vậy ra nàng có sở thích ngắm sao!? Còn ở Kỳ Mạc nàng hay ngắm sao nửa đêm thế này ư?

- Không nhiều… Chỉ là trong cung không thể nào ngắm được cảnh trời đêm dài vô tận như nơi đây.

Lần này nàng nói mang chút buồn ẩn giấu, mắt hướng theo dãy thiên ngân kia ngẫm lại đời nàng vừa sinh ra đã là công chúa cao cao tại thượng, nhung lụa ngọc ngà thứ gì cũng có như con chim quý nhốt hẳn trong cung. Đến lúc ngỡ rời lồng son bay xa tự tại thì lại phải sang nơi chốn xa lạ này, không muốn vẫn phải ở gần người nam nhân nàng sợ hãi không có chút tình cảm gì.

Được cái này mất cái kia, chính nàng cũng hiểu nên chưa bao giờ đòi hỏi hạnh phúc cả vì nàng chính là một công chúa không bao giờ thay đổi.

Và Sở Doanh có chút kinh ngạc khi phát hiện ra Đạt Kha nhìn nàng nhưng không cười, song rõ ràng ánh mắt hắn tỏ ra vô cùng cao hứng. Lòng nàng có chút sợ hãi, loại người như hắn cười cười nói nói thân thiện đã ám máu tanh rồi nói gì lại có biểu hiện đáng ngờ như thế.

- Xem ra nàng ở nơi đó không tự do đúng không?

- … phải! Tù túng, ngột ngạt…

Sở Doanh không dám nói nhiều nữa, cả nhìn còn không dám nhìn lên quá cao lo sẽ phải nhìn trực diện hắn dẫu hắn đang đứng trước mặt nàng. Đạt Kha chợt giơ tay vuốt lấy vành tai lạnh ngắt của nàng. Tay hắn ấm áp khiến tai nàng đang lạnh càng muốn tê dại.

Nàng lấy can đảm dù run sợ vẫn nhìn lên, hắn nhìn nàng, ánh mắt âu yếm khó hiểu, môi mỏng nhếch khẽ ra một nụ cười nhạt không như là giả vờ như hắn tươi cười bình thường…

- Nàng là vương phi của ta, nếu nàng muốn tự do ta sẽ cho nàng tự do. Nàng thích đi đến đâu ta không ép, ta vốn là loại người cực ghét ai miễn cưỡng bên ta hoặc làm gì đó nói là vì ta nhưng thâm hiểm mưu tính… Nàng biết không? Toàn là một lũ dối trá!

Nói những chữ cuối, hắn khom nhẹ sát xuống gần mặt nàng. Trên lệ nhan của Sở Doanh lúc này tái hẳn, có cảm giác chính hắn đem đao kề cổ nàng rồi chứ không phải là tay ôn nhu chạm vào nàng.

Và phía sau lính canh chạy đến báo với con chim bồ câu trong tay làm nàng giật thót. Đạt Kha vẫn là nhìn nàng không thèm ngoảnh lại nghe thuộc hạ quỳ báo.

- Bẩm đại vương, bồ câu người sai bắt lại đây ạ! Trên chân chim còn có thư, nội dung e là….

Sở Doanh run ngay, lập tức bàn tay hắn giữ chặt lấy mặt nàng, hắn vẫn nhất mực nhìn nàng không đổi hướng nhẹ nhàng ra lệnh…

- Hủy thư, thả con chim đi! Bổn vương biết người nào gửi thư rồi tự ta sẽ xử lí, các ngươi lui đi!

Toàn thân nàng chấn động, bàn tay hắn tuy nhẹ nhàng nhưng cũng tựa xiềng xích treo chì kiềm nàng xuống. Hắn trông ánh mắt nàng đang lộ ra run sợ mình môi nhanh chóng cười thích thú. Nàng tưởng muốn qua mặt hắn dễ dàng lắm sao? Người ta thù ghét ngầm sau lưng chống hắn một, hắn càng tính trước đi mười diệt trước thù, lùi tận góc hậu họa sau này! Sở Doanh lúc này biết ra phải chăng là quá muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.