[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 15




Có một số việc, càng không mong nó tới thì nó tới càng nhanh. Một đêm tháng chín, kinh thành bị công phá, Thần vũ tướng quân Lữ Phục dẫn tướng sĩ ra cửa thành nghênh đón Cửu vương gia Tạ Thiên Hải!

Thanh âm chém giết dừng hẳn, tướng sĩ ba quân vui mừng khôn xiết.

Có người khóc, có người cười, có người lớn tiếng mắng chửi… nhưng bất luận thế nào thì hai năm chiến loạn cuối cùng đã chấm dứt, thiên hạ thống nhất.

Dân chúng mặc dù chịu đủ nỗi khổ ly biệt nhưng cũng không khiến họ mất đi hi vọng vào tương lai, mong đợi một cuộc sống thái bình. Hưng vong giao thế, triều đại thay đổi không ngừng, từng đời đã tạo thành thói quen sống an nhàn, muốn thỏa mãn bọn họ cũng rất đơn giản. Hiện tại, bất luận là người giàu hay kẻ nghèo đều muốn trải qua một tết Nguyên tiêu an lành và ý nghĩa.

Hai vị Quận vương dưới trướng Ngô vương hoảng hốt trốn đi nhưng đều bị bắt lại, chỉ là tìm kiếm như thế nào cũng không thấy bóng dáng Ngô vương.

Cửa thành rộng mở, các tướng sĩ hùng dũng đứng hai bên, các vị trung thần tiền triều liệt kê từng tội trạng của Ngô vương, không ngừng đề nghị dẫn quân vào bắt Ngô vương ra hỏi tội, nào ngờ Ôn Hải bỗng nhiên hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện bước vào cửa cung nửa bước. Ba ngày sau, hắn đích thân dẫn văn võ bá quan tới ngoài cửa cung, sai người tuyên đọc một phần chiếu thư, niệm tình thúc cháu, chỉ cần Ngô vương đầu hàng thì tội chết có thể tha,

Cửu vương gia niệm tình thân, thiên hạ không người nào không biết.

Phong thủy tiên sinh phút chốc chuyển mình thành Vương gia, một nữ hài tử bình thường ma xui quỷ khiến bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực, hết thảy những người bên cạnh đều mang mặt nạ, những lời nói, sự quan tâm thật thật giả giả khó có thể phân biệt được.

Vua dân dậy sóng, chỉ dựa vào phong thủy là có thể nghịch chuyển càn khôn?

“Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”, cuộc sống nhàn vân dã hạc cuối cùng lại biến thành âm mưu soán vị, tất cả mọi chuyện đều là do người nọ cố tình đánh lạc hướng người đời. Nàng cuối cùng cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ chung cuộc của hắn mà thôi.

Hoặc là, nàng cũng có cuộc sống của mình.

Bạch Tiểu Bích ngồi trước cửa sổ, chậm rãi thưởng trà, nội tâm không khỏi buồn cười.

“Đang nghĩ gì mà cười như vậy?” thanh âm ôn hòa đột ngột vang lên.

Bạch Tiểu Bích đã quá quen với giọng nói này, đứng dậy hành lễ, “Vương gia!”

Ôn Hải nhìn nàng, “Có chuyện gì buồn cười sao?”

Bạch Tiểu Bích cười nói: “Vừa rồi ta chợt phát hiện, những người chung quanh ta thật giống như đang diễn trò, chỉ một mình ta cho là thật, cho nên buồn cười.”

Ôn Hải nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên kéo tay nàng.

Ống tay áo bị kéo lên, để lộ vết sẹo nhạt màu.

Bạch Tiểu Bích hoàn hồn, vội kêu lên kháng nghị, “Vương gia!”

Ôn Hải buông tay nàng, cười lạnh nói: “Đỡ kiếm dùm người ta, bổn vương không thể muốn một nữ nhân như vậy sao?”

Rốt cuộc thì Phó Thu Huỳnh cũng nói cho hắn biết, Bạch Tiểu Bích cũng không ngạc nhiên, cúi đầu nói: “Vương gia hiểu lầm rồi, ta cũng không dám muốn những thứ này.”

“Đã lỡ xem cuộc vui thì nên biết kết quả, tối nay theo bổn vương vào cung.” Ôn Hải nói rồi đi ra cửa.

Diệp Dạ Tâm mặc áo khoác rất dày, đứng ở ngoài cửa.

Bạch Tiểu Bích liếc nhìn cánh tay hắn, thấy vết thương đã tốt hơn nhiều, có chút không tự nhiên, “Tối nay Diệp công tử cũng muốn tiến cung gặp cha người?”

Diệp Dạ Tâm vẫn đứng trên bậc tam cấp, nghe nàng hỏi vậy chỉ khẽ gật đầu một cái, cũng không nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích lại nói: “Bây giờ hắn quật ngã cha người, sau này sẽ là người nào, Diệp công tử hẳn đã biết rõ?”

Diệp Dạ Tâm cười, “Biết!”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, “Hiện tại chưa phải lúc hắn trở mặt, mặc dù hắn sẽ không bỏ qua cho Ngô vương nhưng cũng sẽ không giết ông ta ngây lập tức, nếu không chuyện này truyền ra ngoài thì hành động của hắn cũng chẳng khác gì của Ngô vương!”

Diệp Dạ Tâm như cũ nói: “Tù nhân, có lẽ một ngày nào đó ta cũng giống như ông ấy!”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, “Biết vậy sao ngươi còn không đi?”

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Ta biết ngươi lo lắng, nhưng có chuyện…”

Bạch Tiểu Bích cắt ngang lời hắn, “Ta lo lắng cái gì, chuyện của Diệp công tử không liên quan gì tới ta cả, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi như vậy thôi, hôm nay ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta sẽ không tham dự vào chuyện của các ngươi nữa, ta sẽ đi con đường của riêng mình!”

Diệp Dạ Tâm nhướng mày nhìn nàng, “Ngươi hối hận?”

Bạch Tiểu Bích không đáp, bước nhanh ra khỏi sân viện.

Lễ hội đèn lồng một năm một lần cũng được tổ chức trong dịp tết Nguyên tiêu, trong thành vô cùng náo nhiệt, cửa cung như cũ trầm lặng không động tĩnh, ngay cả bầu trời phía trên cũng mờ nhạt hơn nơi khác rất nhiều.

Ôn Hải vẫn một thân bạch y, dẫn đầu đoàn người chậm rãi đi về phía trước.

Hoàng cung lớn như vậy nhưng bên trong lại không có mấy người, đèn lồng trên hành lang không biết là do ai đốt, bọn cung nữ thái giám cũng vội né đi.

Trong điện Kim giám không đốt đèn, những cây cột nạm vàng tản ra ánh sáng lạnh, trên ghế rồng cao cao loáng thoáng có bóng người. Đoàn người dừng lại ở ngoài điện.

Lữ Phục tiến lên quát lớn: “Tạ Triết, còn không mau ra ngoài nhận tội?”

Bên trong không có động tĩnh.

Lữ Phục phất tay, lập tức có mấy tên lính rút kiếm ra, cầm đuốc đi vào trong đại điện.

Ánh lửa chiếu sáng đại điện như ban ngày, Bạch Tiểu Bích vừa nhìn đã nhận ra người trên ghế rồng, ông ta mặc long bào, gương mặt nghiêm túc, không nhúc nhích ngồi ở đó giống như tượng gỗ, không chút tức giận.

Lữ Phục kinh nghi, không biết người ngồi trên đó còn sống hay đã chết.

Ôn Hải cũng không mấy để ý, dẫn đầu đoàn người vào trong điện, “Lâu rồi không gặp, Vương thúc vẫn khỏe chứ?”

Trong đại điện đột nhiên bộc phát một trận tiếng cười.

Xác định tiếng cười chính là của người ngồi trên ghế rồng, đoàn người thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Hải cũng không để ý, đợi tiếng cười kia dần biến mất mới lên tiếng: “Khi còn bé Vương thúc từng ôm chất nhi, từ biệt nhiều năm, hôm nay thấy Vương thúc vẫn khỏe mạnh, chất nhi rất vui mừng.”

Ngô vương nói: “Ta ôm là Tạ Thiên Thành. Ngươi đến tột cùng là Tạ Thiên Hải hay Tạ Thiên Thành?”

“Vương thúc ôm đương nhiên là ta, Tạ Thiên Hải!” Ôn Hải thản nhiên nói.

Ngô vương lắc đầu, “Làm sao có thể?”

Trầm Thanh bước lên nói: “Năm đó Kính phi nương nương có thai, được tiên hoàng ban cho ngọc bội khắc tục danh của Vương gia, gia phụ tận mắt nhìn thấy, Trầm gia cũng đã xác nhận qua, ngọc bội kia chính là của Cửu vương gia.”

Ôn Hải nghiêm mặt nói: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra, lúc Vương thúc vào thành có từng nghĩ tới ngày hôm nay?”

Ngô vương không đáp, chỉ không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới, không nghĩ tới, sao có thể như vậy được…”

Lữ Phục phất tay, “Bắt lại!”

“Chờ đã!” Diệp Dạ Tâm bỗng nhiên ngăn thị vệ lại, bước lên trước hỏi: “Xin hỏi phụ vương, Thất Nga đang ở đâu? Ta đến tột cùng là có thân phận gì?”

Ngô vương hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Ngươi đã biết?”

Diệp Dạ Tâm trầm mặc trong chốc lát, thở dài dài nói: “Ta vốn chỉ nghĩ mẫu thân đã chết, nhưng trên đời này làm gì có người cha nào lại hạ độc chính con ruột của mình, phụ thân âm thầm phái người hạ độc ta rồi lại giả bộ như mình đang tìm cách giải độc để khống chế ta.”

Ngô vương cười lạnh, “Hóa ra ta đã đánh giá thấp ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng đang âm thầm tìm cách, nếu không phải tiện nhân kia trộm giải dược đưa cho ngươi thì ngươi làm sao có thể làm hư đại sự của ta!”

Diệp Dạ Tâm nhìn ông ta. “Thất Nga đang ở đâu?”

Ngô vương cười lạnh nói, “Kẻ dám phản bội ta còn có thể sống được sao?”

Diệp Dạ Tâm khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra nói: “Từ nhỏ ta đã bị sư phụ mang lên núi học nghệ, từng ở trong địa lao của Thiên Tâm luyện võ ba năm, sau này ta mới phát hiện, ta ở đó không chỉ là ba năm, lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, các ngươi cố tình nhốt ta trong bóng tối khiến ta không thể phân biệt được tháng năm. Năm nay ta không phải hai mươi bốn tuổi như các ngươi nói, mà đã hai mươi sáu rồi!”

Bạch Tiểu Bích ngẩn người, không trách được hắn có thể đi lại trong bóng tối, hóa ra là đã ở trong địa lao rèn luyện nhiều năm.

Ngô vương quả nhiên không phủ nhận.

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Hai mươi sáu năm trước, không có thị thiếp nào của phụ vương sinh con cả, ta cũng đã từng tính toán qua, phụ vương chỉ có hai người con trai duy nhất, vậy thì ta là ai? Cha mẹ ruột của ta là ai? Hiện tại đang ở nơi nào?”

Ngô vương nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên khoát tay nói: “Ta mặc dù thua nhưng ngươi cho rằng Tạ Thiên Hải sẽ bỏ qua cho ngươi? Thân thế ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết, bất quá trước đó, ta muốn nghe lai lịch của hắn.”

Ánh mắt nhìn về phía Ôn Hải.

Tiên hoàng cải trang xuất cung có thích một cô gái dân gian nên đã đem nàng tiến cung, phong làm Kính phi. Đáng tiếc ân sủng của quân vương khó được lâu dài. Kính phi mang thai nên không thể hầu hạ tiên hoàng, tiên hoàng mê đắm Mi phi với vào cung. Kính phi lập tức bị vắng vẻ.

Trong lòng Kính phi biết Hoàng hậu luôn ghen tị cùng ôm hận với mình, sợ khó thoát khỏi độc thủ của nàng ta. Có thể tồn tại trong chốn hậu cung, Kính phi đương nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nàng sớm đã sắp đặt tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu, biết được Hoàng hậu cũng có thai nên đã sớm lên kế hoạch đánh tráo.

Đêm lâm bồn, Kính phi vì kiệt sức mà chết, song chuyện này cũng không làm ảnh hưởng tới kế hoạch đánh tráo. Ngày hôm sau, Hoàng hậu cũng lâm bồn, hai tâm phúc của Kính phi thuận lợi tráo đổi hoàng tử. Sau đó Hoàng hậu hạ thủ giết Cửu hoàng tử mà không biết rằng người mình giết chính là con trai ruột của mình.

Trên điện một mảnh tĩnh lặng.

Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Ai cũng biết mẫu phi ta đến từ dân gian nhưng lại không ai biết nàng vốn là nữ nhi của hội chủ phái Đang Nguyên. Lúc nàng hạ sinh ta là giờ Thìn, một mùi hương lạ tràn ngập trong phòng, biết số mệnh ta khác thường, sẽ có đại họa sát thân nên đã dùng bí thuật che dấu tướng mệnh, nói với người ngoài ta sinh giờ Tỵ, sau đó mới chết vì lao lực. May mà lúc ấy phụ hoàng sủng ái Mi phi, trừ mấy thiếp thân cung nữ cùng y nữ đỡ đẻ thì không ai biết chuyện này.”

Ngô vương trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hay cho một kế đánh tráo! Người đời đều nói Kính thái phi là người thiện lương, đáng tiếc cũng chỉ là nữ nhân, vì để giữ mạng con mình mà bất chấp tất cả. Thái hậu đến chết cũng không biết được, con trai ruột lại bị nàng đích thân hạ lệnh thiêu chết.”

Lữ Phục lập tức bước lên nói: “Kính thái phi đương nhiên là người thiện lương, nếu không phải Thái hậu sai người phóng hỏa, Thập vương gia tự nhiên vô sự.”

Ôn Hải lại nói: “Hai cung nữ kia giữ di thư do chính mẫu phi ta viết về thân thế của ta, bảo ta đi tìm cậu mình ở phái Đang Nguyên, nhưng Thái hậu đối với ta có ân nuôi dưỡng, ta không thể không hiểu chuyện mà làm việc có lỗi với người. Không nghĩ tới Vương thúc mơ ước có được giang sơn, không niệm tình thân, hoàng huynh cùng bốn vương huynh đều bị hại chết, may mà ngày thường ta ít tiếp khách nên cũng không mấy người để ý, cộng thêm Vương phi vì đại nghĩa diệt thân mới giúp ta thoát được một kiếp này.”

Bạch Tiểu Bích quay mặt sang chỗ khác. Bất luận chân tướng chuyện Thập vương phi chết như thế nào, cuối cũng cũng giữ được mỹ danh ‘đại nghĩa diệt thân’ này.

Sắc mặt Ngô vương càng thêm quái dị.

Ôn Hải nhìn ông ta, “Vương thúc còn gì để nói không?”

“Ta không còn lời nào để nói.” Ngô vương chậm rãi lắc đầu, đột nhiên cười lớn. “Hay, khá khen cho công ơn nuôi dưỡng của Thái hậu. Hóa ra đam mê tửu sắc chỉ là lớp ngụy trang, ngươi đã sớm tìm được thế thân. Không nghĩ tới ngươi còn trẻ mà đã dày tâm kế đến vậy, bổn vương thua tâm phục khẩu phục.”

Ôn Hải cũng không để ý tới sự giễu cợt của ông ta, “Vương thúc quá khen!”

Ngô vương lắc đầu, cười lớn hai tiếng rồi lại lắc đầu, đến cuối cùng thì cười không ngừng lại được.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Ôn Hải nhìn ông ta, “Vương thúc cười chuyện gì?”

Ngô vương nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng đắc ý nói: “Tạ Thiên Hải, cho dù ngươi tính toán tường tận như vậy, nhưng ngươi cho rằng giang sơn này đến lượt ngươi làm chủ sao?”

Ánh mắt Ôn Hải thản nhiên như không, “Bổn vương không có tư cách thì ai có tư cách?”

Trầm Thanh cũng nói: “Đến bây giờ rồi mà ngài còn không chịu nhận tội?”

Ngô vương cười lớn, chỉ vào hắn nói: “Trầm gia đã thề thần phục Tạ gia, ngươi nên nhớ Thái tổ năm đó đã tự mình đề ra qui củ, ngai vị này truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chỉ truyền cho con trưởng mà thôi!”

Trầm Thanh nói: “Vương gia làm phản, các vị hoàng từ cùng hai vị Vương gia khác đều đã chết, chỉ riêng Cửu vương gia thoát được, lại có công bình định chiến loạn, lập người làm tân vương có gì không ổn?”

“Không có con trưởng? Kẻ nào nói không có con trưởng?!” Ngô vương đột ngột dừng cười, “Bổn vương năm đó có gặp một chuyện lạ, vừa hay kể cho các ngươi nghe.”

“Hai mươi sáu năm trước, lúc bổn vương còn ở kinh thành. Một buổi đêm nọ đi ngang quả cửa cung, thấy một thái giám chuyên phụ trách việc mua thức ăn trong cung mang theo một giỏ trúc đi ra ngoài, bộ dáng lấm la lấm lét. Bổn vương sinh nghi nên đã bắt hắn lại tra hỏi, lại thấy trong giỏ trúc có một đứa bé mới mấy ngày tuổi, dưới sự tra hỏi, thái giám kia đã khai rõ mọi chuyện. Vốn hắn là anh trai của một cung nữ tên Đông Thanh, hắn nói nàng ta chịu ân huệ của Kính phi, đêm đó Hoàng hậu nhốt Cửu hoàng tử trong phòng rồi ra lệnh phóng hỏa, nàng ta có tâm báo ân nên âm thầm cứu Cửu hoàng tử ra ngoài, nhờ huynh trưởng đưa ra khỏi cung.”

Đại điện lặng ngắt như tờ.

Ngô vương cười lớn, “Chân chính Cửu vương gia đã sớm thành Thập vương gia ở bên cạnh Hoàng hậu, cung nhân kia trộm đưa Cửu vương gia nào ra khỏi cung, các ngươi nghĩ xem?!”

Sắc mặt mọi người trắng bệch.

Đứa bé kia hiển nhiên là “Cửu hoàng tử” sau khi bị đánh tráo rồi, chân chính Thập vương gia – Tạ Thiên Thành, hoàng tử do chính Hoàng hậu sinh ra.

Ngô vương lại nói: “Bổn vương lúc đó cũng nghĩ đó là Cửu hoàng tử, lúc đó Kính phi đã chết, hoàng huynh sủng ái Mi phi, cũng muốn âm thầm lợi dụng chuyện này, đến tận hôm nay mới hiểu được ẩn tình bên trong, các ngươi nói xem có phải rất đúng lúc không?”

Ôn Hải trầm giọng hỏi: “Vậy Thập đệ đang ở chỗ nào?”

Ngô vương chậm rãi quét mắt nhìn đám người trong đại điện một lượt, cuối cùng dừng lại trên người một người.

Mọi người theo ánh mắt của ông ta nhìn lại.

Trên gương mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên cũng bị tin tức kia dọa cho ngây người.

Ngô vương ác ý cười nói: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Bổn vương thu dưỡng người là đúng, chẳng lẽ các ngươi còn không đoán được?”

Sắc mặt mọi người đại biến, khó khăn nhìn về phía sau.

Lòng Bạch Tiểu Bích đã sớm lạnh băng, Ngô vương ở trước mặt mọi người nói ra chân tướng mọi chuyện, dụng ý rất rõ ràng, vốn chỉ cần hắn chủ động buông tha thì có lẽ còn đường sống, nhưng những lời này của ông ta nhất định sẽ dẫn đến kết cục huynh đệ tương tàn.

Cha truyền con nối, chỉ truyền cho con trưởng, thân phận đã quyết định vận mệnh của hắn.

Làm gì có ai nguyện ý đem giang sơn mình vất vả bình định được giao cho người khác?

Trầm Thanh bước lên trước, lớn tiếng quát: “Tạ Triết to gan, dám lấy con ruột giả mạo Thập vương gia, tội đáng xử chết.”

Lữ Phục cũng lập tức ra lệnh: “Người đâu, bắt ông ta lại, đừng để ông ta hồ ngôn loạn ngữ!”

Đám đại thần tỏ ra ngần ngại, Bạch Tiểu Bích hoảng sợ, giống như mọi việc xảy ra không liên quan tới mình, không thúc giục cũng không ngăn cản.

Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn hoàng thất mưa tanh gió máu.

Bạch Tiểu Bích nhìn sang Ôn Hải ở bên cạnh, lại thấy hắn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Đám trung thần tâm phúc của Lữ Phục vừa nghe lệnh, lập tức xông lên muốn bắt người.

Ngô vương cũng không sợ hãi, cười to nói: “Là thật hay giả, thái giám kia còn đang ở chỗ Dương lão gia, các ngươi kiểm chứng thì biết, hmm… ha ha ha…” tiếng cười chợt dừng lại, Ngô vương vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế rồng, chỉ là khóe miệng tràn ra máu tươi, gương mặt không giấu được sự đắc ý.

Hơn phân nửa mọi người bị một màn này dọa cho kinh ngốc.

“Vương thúc thế nào rồi?” thanh âm nhàn nhạt phá vỡ sự yên lặng.

Một vị tướng quân bước lên thử dò xét hơi thở của Ngô vương rồi nói: “Đã chết rồi ạ!”

Ôn Hải gật đầu.

Không có người nào lên tiếng, chẳng biết từ lúc nào, đại điện đã xuất hiện một đám binh lính mang theo cung nỏ, nhất tề nhắm thẳng vào người nọ, cộng thêm những cao thủ trong đại điện, muốn chạy thoát là chuyện không thể nào.

Không người nào hạ lệnh bắn tên, cũng không có người nào lui lại.

Thời gian như ngừng trôi.

Một kế đánh tráo hoàn mỹ, vận mệnh an bài nhưng lại giúp hai huynh đệ tìm được đường sống, ngày hôm nay lại đứng đối diện nhau.

Ôn Hải cười một tiếng, người đối diện cũng cười một tiếng.

Rốt cuộc, trên đại điện vang lên tiếng nói vô lực của Bạch Tiểu Bích, “Hoang đường, nghịch tặc kia nói nhảm, căn bản không thể tin được. Qủa thực quá hoang đường!”

Trầm Thanh lại nói: “Sẽ có người tin, tin tất sinh loạn!”

Bạch Tiểu Bích chỉ nhìn Ôn Hải, “Vương gia sao có thể tin lời nói một phía được. Ngô vương cùng đường nói loạn, cũng không có bằng chứng cụ thể, chỉ cần những người ở đây hôm nay không nói ra thì sẽ không có người nào biết cả.”

Ôn Hải không để ý tới nàng, “Nam quận vương giúp Ngô vương mưu phản, hành tẩu giang hồ, lấy thuật phong thủy hại tính mạng nhiều người, chuyện nhà Trấn quốc công cũng do một tay Quận vương gây nên, tâm địa ác độc phải chịu tội gì?”

Diệp Dạ Tâm mỉm cười, “Vương huynh định tội rất đúng!”

Ôn Hải chậm rãi giơ tay lên.

“Không được!” Bạch Tiểu Bích không nhịn được xông tới, giơ cánh tay cản trước mặt hắn, “Những chuyện kia đều là Ngô vương bảo hắn làm, không liên quan tới hắn. Các ngươi đang lo lắng thân phận của hắn đúng không? Hắn tuyệt đối không phải là Thập vương gia gì đó, là Ngô vương hãm hại hắn, các ngươi không nhìn ra sao?”

Ôn Hải lạnh mặt nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích lại nói: “Hắn họ Diệp, không phải họ Tạ, là con nuôi của Ngô vương, vĩnh viễn sẽ không tham dự chuyện triều chính!”

Lời nói của Ngô vương là thật hay giả thì cũng đã rất rõ ràng, thần sắc mọi người trở nên cổ quái, ai có thể tin tưởng sự đảm bảo của một nữ nhân mà tự lừa mình dối người chứ?

Lữ Phục lắc đầu, “Vương gia!”, lúc này nếu không quyết định dứt khoát, nhất định sẽ lưu lại hậu hoạn về sau.

Bạch Tiểu Bích cũng lắc đầu, “Vương gia!”

Ôn Hải rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tới đây, nếu không đừng trách bổ vương trở mặt không lưu tình.”

Cung nỏ lập tức được đám binh lính nâng nên, nhất tề nhắm thẳng về phía Diệp Dạ Tâm.

Bạch Tiểu Bích đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên quì xuống nói: “Sư phụ, sư phụ tha cho hắn đi!”

Phía sau có người nhẹ giọng thở dài, một cánh tay đỡ nàng dậy, “Tiểu nha đầu, trở về đi thôi!”Bạch Tiểu Bích dùng sức hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ai là tiểu nha đầu? Ngươi cho rằng ta là ai, ta chỉ thấy áy láy vì ngươi có ngày hôm nay cũng một phần là do ta, sau này chúng ta không ai nợ ai nữa.”

Cánh tay kia dùng sức kéo nàng đứng dậy.

Diệp Dạ Tâm nhìn Ôn Hải, “Ta nhận tội cũng được, chỉ mong Vương huynh sau này…”

“Muốn giả mù sa mưa làm người tốt, cầu xin hắn đối xử tốt với ta sao?” Bạch Tiểu Bích cắt ngang lời hắn, “Ta bị các ngươi lợi dụng qua lợi dụng lại đã đủ rồi, ngươi cho rằng bây giờ ta còn tin các ngươi?”, nàng nhìn thẳng vào Ôn Hải, “Ta bất quá chỉ là một thường dân, vốn cho là chạy thoát khỏi Phạm gia thì còn có sư phụ đối tốt với ta, chỉ nguyện cùng hắn đi khắp thiên hạ. Ta đã từng nghĩ Diệp công tử thật lòng quan tâm ta, nào ngờ lại bị cuốn vào những chuyện này, tất cả các ngươi đều lừa gạt, lợi dụng ta, hôm nay còn dư lại cái mạng này do ta làm chủ, muốn giết thì giết luôn cả ta đi!”

Không gian trầm mặc một cách đáng sợ.

Ôn Hải nhìn nàng, đáy mắt lạnh như thể kết băng, “Muốn đồng sinh cộng tử với hắn?”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, “Đồng sinh cộng tử? Hắn đã từng cứu ta, xin Vương gia tha cho hắn một mạng!”

Không có ai đáp ứng.

Thời gian chậm chạp trôi qua, không biết qua bao lâu, ước chùng hơn nửa canh giờ hoặc là một canh giờ…

“Hai canh giờ, ta cho ngươi hai canh giờ!” Ôn Hải nhìn bậc thềm ngọc cao cao phía trước, lạnh lùng nói.

Hai canh giờ là cơ hội cuối cùng hắn dành cho nàng. Bạch Tiểu Bích trầm mặc một hồi lâu, thấp người hành lễ rồi kéo Diệp Dạ Tâm ra khỏi đại điện.

Không nhận được lệnh, đám binh lính nâng nỏ chần chừ, rốt cuộc tách ra nhường đường cho hai người.

Diệp Dạ Tâm dừng bước, đưa tay lấy một vật bên hông xuống, “Vật này thảo dân giữ lại cũng vô dụng, vốn định dùng nó để xác minh thân thế, nào ngờ Ngô vương hồ đồ, không nhớ ra được chuyện gì, không bằng tặng cho Cửu vương gia.”

Lữ Phục bước đến nhận lấy rồi dâng lên cho Ôn Hải, hóa ra đó chính là mảnh binh phù điều động binh lực ba thành Tây Nam.

Bạch y như tuyết. Lần đầu nàng gặp hắn cũng như vậy, tôn quí, cao cao tại thượng khiến người ta sinh lòng kính sợ, không dám lại gần. Hắn không nói chuyện cũng không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.