[Đam Mỹ] Quỷ Thê

Chương 15




Ninh Tiểu Nhàn chợt nói: “Đúng rồi, trang viên có Tiêu Đồ giữ cửa, nó chưa chắc đã đi vào.”

“Nguyên nhân quan trọng nhất, chính là yêu khí trong trang viên quá nồng đậm, không chỉ có hai Đại yêu là Tất Phương, Huyền Vũ, sợ rằng là đa số Yêu Vương nổi danh một phương của Nam Thiệm Bộ Châu đều đến. Xu lợi tránh hại là bản năng của bất cứ sinh vật nào, Xích Hổ đã có tính mạng, sẽ theo bản năng mà rời xa trang viên. Nhưng trong xương củanó đã in dấusứ mệnh mà Man Tổ giao cho, cho nên đối với hết thảy những kẻ thân có yêu lực, linh lực thì đều mang theo ác ý và cừu hận.”

Cho nên kẻ này lượn lờ ở bên ngoài trang viên, chuyên chọn yêu quái để xuống tay, là bởi vì trong mạc thiên địa này không có tu sĩ nhân loại – thời đại này, nhân tu còn chưa xuất hiện.

Giống như là xác minh lời của hắn, lúc này Khỉ La phu nhân rốt cục bị Xích Hổ đuổi kịp, mắt thấy đối phương lại muốn cào một phát, bản thân nàng ta sẽ có kết cục y hệt nhưthị nữ kia, nàng ta nỗ lực xoay người lại tránh cho chỗ yếu hại bị tập kịch, lại bị thuận thế lấy đỡ lấy một cái cánh tay, đau đến thân thể mềm mại, hô to nói: “Ngươi không thể làm tổn thương ta, ngươi làm sao dám làm tổn thương ta! Ngươi có biết ta là ai không?”

Kết quả Xích Hổ mắt điếc tai ngơ, mở cái miệng to như chậu máu ra cắn xuống đầu nàng ta. Lúc này nàng ta đã gần đến mặt đất, chỉ chớp mắt đã thấy hai người Ninh Tiểu Nhàn đứng ngoài ở mấy trượng nhìn xem cuộc chiến, nhất thời ác tâm nảy sinh, thầm nghĩ làm sao có thể để cho hai người này thảnh thơi được chứ, huống chi nếu có thứ gì đó ngăn cản một chút, nói không chừng mình có thể nhân cơ hội xông phá ngăn trở củaXích Hổ đểchạy trốn, lập tức tay trái khẽ vẫy, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy trên cổ tay căng thẳng, bỗng nhiên bị kéo bay lên, sau đó bị vứt thẳng về hướng Xích Hổ!

Lúc này nàng mới thấy rõ, Khỉ La phu nhân bắn ra một sợi Chu Ti (mạng nhện: tên của pháp khí) cuốn lấy mình, dùng sức kéo lên, lại muốn xem nàng như là tấm bia thịt, chống lại công kích của Xích Hổ. Lần này chuyện xảy ra quá đột nhiên, Ninh Tiểu Nhàn bị kéo bay thẳng đi. Trong nội tâm nàng mắng to không dứt, còn chưa kịp rút Răng Nanh ra tự cứu mình, Trường Thiên đã cầm chặt cổ tay nàng, một cái tay khác chẳng biết lúc nào đã cầm lấy Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, tinh chuẩn vô cùng mà chém vào sợi Chu Ti mỏng manh kia!

Ở bên trong Vân Mộng Trạch, linh tính của Nam Minh Ly Hỏa Kiếm không còn nữa, nhưng vẫn vô cùng sắc bén như cũ. Kiếm phong vừa chạm vào tơ nhện thì tơ nhện lập tức vô thanh vô tức bị dứt thành hai đoạn. Trường Thiên thuận thế ôm NinhTiểu Nhàn vào trong ngực, lại nhảy lung tung về phía trước ba bốn trượng rồi mới đứng lại nhìn lên trên trời.

Khỉ La phu nhân nằm mơ cũng không nghĩ ra, trên thân phàm nhân lại có thứ lợi khí bực này, có thể chặt đứt pháp khí của nàng ta. Nàng ta vốn là dùng sức kéo, Chu Ti vừa đứt, nàng ta đã ngửa ra sau theo quán tính, không đường không lối. Xích Hổ nắm lấy cơ hội cắn một ngụm lên cổ của nàng.

Khỉ La phu nhân vẫn hô to: “Dừng lại, ta kêu các ngươi......”

Một tiếng răng rắc giòn vang, lời của nàng đã bị gián đoạn ngay lúc đó, Cự Hổ cắn nàng nặng nề rơi xuống đất, nơi chạm đất vừa vặn chính là vị trí hai người Ninh Tiểu Nhàn vừa mới đứng.

Đúng tại lúc này, bầu trời phía đông đột nhiên truyền đến một tiếng thanh lệ vô cùng tức giận! Ngay sau đó, phía trên bầu trời vùng trang viên của Tất Phương ở nơi xa đã bị nhuộm đỏ bởi liệt diễm (đám lửa hừng hực), trong nháy mắt đám mây, sương mù đã bị bốc hơi hết sạch, trong hơn phân nửa vùng thiên địa này chỉ còn lại màu đỏ vô cùng tinh khiết!

Ninh Tiểu Nhàn nằm ở trong ngực Trường Thiên, ở xa như vậy thậm chí cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí cuồn cuộn đập vào mặt, bỏng đến sợi tóc đều cong lại. Nàng lẩm bẩm nói nhỏ một câu: “Thật là khí phái nha!”

Giờ khắc này cho dù là ai đều rõ ràng, Hỏa Điểu Tất Phương nổi giận. Nơi này là địa bàn của hắn, làm sao có thể để cho dị vật quấy phá ở chỗ này?

Xích Hổ làm cho Khỉ La phu nhân bị thương nặng, nghe được tiếng kêu của Tất Phương, lại thấy được dị trạng như vậy, biết được đối phương cũng không dễ chọc, cho nên mở rộng miệng ra,vứt Khỉ La phu nhân trên mặt đất, bản thân nó thì ngửi ngửi hai lần trong không trung, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hai người Ninh Tiểu Nhàn một cái, run rẩy da lông toàn thân, một lần nữa hóa thành một đạo hồng quang chạy về hướng đông, thời gian không đến một nhịp thở đã bỏ chạy mất dạng.

Qua không được bao lâu, Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy trên người chợt lạnh, giống như bị ngâm trong dòng suối, không nhịn được rùng mình một cái, chẳng qua cảm giác này đến nhanh mà đi cũng nhanh, giống như chỉ là ảo giác trong nháy mắt. Nhưng nàng biết, đây là do Tất Phương đang sử dụng thần niệm cường đại, quét nhìn tất cả sinh linh trong sơn cốc, chẳng qua là mình và Trường Thiên hiện tại cũng là phàm nhân, ở trong thần niệm của Tất Phương thì nhỏ bé như chiếc nhân, không bị hắn để vào trong mắt một chút nào.

Nhưng Xích Hổ lại không giống vậy. Quả nhiên sau lần quét nhìn này, Hồng Vân đốt thấu trời đã bắt đầu di động nhanh chóng, xem phương hướng nó đi đến, chính là phía đông mà Xích Hổ đang đi.

Lúc này, Trường Thiên đã đi đến trước mặt Khỉ La phu nhân, ngồi xổm xuống.

Tổn thương kiểu như xương sọ bị gãy nát nặng thế này mà đặt trên cơ thể phàm nhân thì chính là lập tức không còn mạng, chẳng qua là ả nhện yêu này có sinh mệnh lực cường đại, lúc này đang hấp hối, cũng chưa chết hẳn. Đại khái là thần kinh nơi đôi mắt bị hao tổn, nàng ta liên tiếp nháy mắt, ánh mắt vốn động vào lòng người đã không còn tồn tại, chỉ còn lại con ngươi càng trở nên lớn hơn.

Nàng còn có thể nhìn thấy lang quân tuấn mỹ mình vừa ý đang đi lên trước, cúi người, đưa tay phủ lên trán của nàng. Ngón tay của hắn thon dài, đầu ngón tay cũng rất ấm áp, xúc cảm so với nàng tưởng tượng còn tốt hơn. Nàng còn nghe được hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu ở bên tainàng, nhưng nàng không nghe được âm thanh, cho nên hắn lại nói một lần nữa, lúc này nàng rốt cục nghe rõ, hắn nói là: “Ngươi cùng Man tộc có quan hệ gì?”

Hắn làm sao mà biết được? Đây là bí mật được chôn ở chỗ sâu nhất trong lòng nàng!

Trường Thiên thấy con ngươi nàng đột nhiên co rụt lại, biết là nàng đã nghe thấy, cho nên đem hai tay ngón cái đặt ở trên huyệt Thái Dương của nàng, bắt đầu sử dụng Sưu Hồn Thuật.

Lần tìm kiếm này đã mất thời gian khá lâu.

Ninh Tiểu Nhàn ở một bên thông khí, trong lòng có chút lo lắng. Tuy nói có Xích Hổ dẫn dắt ánh mắt của các Đại yêu rời đi chỗ này, nhưng nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị thủ hạ của Tất Phương tìm đến, đến lúc đó bọn họ có thể nói không rõ ràng rồi.

May là thời gian Trường Thiên cần cũng không lâu, sau khi thu tay lại, nguyên thần vẫn bị áp chế của Khỉ La phu nhân liền xông ra từ đỉnh đầu, chỉ cao chưa được hai thốn, diện mạo giống như đúc bản thân nàng ta. Nguyên thần tiểu nhân vừa nhảy đến giữa không trung muốn chạy trốn thì đã bị Trường Thiên một phát bắt được.

Phàm nhân này, cư nhiên có thể tay không bắt được nguyên thần của nàng! Nàng kinh ngạc tới đây, lúc này mới nhớ vừa rồi hắn đã chạm vào huyệt Thái Dương của nàng, trên đầu ngón tay có xuất hiện lục quang nhàn nhạt, sau đó lại truyền đến đau đớn như bị đào rỗng đầu!

Còn có cái gì không rõ chứ? Nam tử này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, nàng ta lại không ngừng chắp tay tạ tội với hắn, hi vọng hắn có thể bỏ qua cho mình. Hiện tại nàng biến thành người nhỏ thế này mà nhìn hắn, xem thửtuấn nhan kia có phải vẫn không có biểu cảm gì hay không, lúc nhìn về phía nàng thì mắt phượng có sáng ngời như trước hay không, giống như là thứ vàng tinh khiết nhất, nhưng cũng lạnh lẽo giống như vàng, ánh mắt coi thường chúng sinh như vậy, ánh mắt xem vạn vật như là con kiến hôi như vậy, nàng chỉ nhìn thấy qua trên mặt Huyền Vũ. Lúc trước tại sao nàng ngu muội đến mức muốn một lòng một dạ bắt hắn chứ? Người nam nhân này chẳng lẽ là......

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều. Bàn tay Trường Thiên nhẹ nhàng bóp lại, nguyên thần của Khỉ La phu nhân liền hóa thành hư vô.

Sau đó, hắn bình chân như vại phủi phủi y phục, đang muốn nói chuyện thì ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.