[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 6: Nhất Thể Song Hồn Nỗi Khổ Của Thái Huyền Thánh Chủ




Vận tải tinh tế Ngưu Ngưu là khách quen của hành tinh thủ đô, cũng có vị trí đỗ chuyên dụng ở điểm neo đậu. Phỉ Vô Thuật ở trong phòng cực kỳ nhàm chán mò cả buổi, thì nghe được thông báo đáp xuống của tinh hạm.

Xách hành lý ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Lallot và Mạc Sinh đang đợi ngoài cửa, Hoa Hoa đứng bên cạnh Mạc Sinh đắc ý nhăn mũi với y, ánh mắt cố ý vô tình liếc sang Phỉ Vô Tranh cũng đang đợi bên cạnh, cứ như đang nói em biết anh không thích ở chung với cậu ta, nên kéo mấy anh tới hết, em thông minh chứ hả mau biểu dương em đi.

Phỉ Vô Thuật bật cười, bước qua xoa tóc Hoa Hoa, sau đó nghe Phỉ Vô Tranh bên cạnh uất ức gọi y: “Anh…”

“Chuyện gì?” Phỉ Vô Tranh thả tay xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn qua, y sẽ nhìn không hiểu vẻ mặt đầy oán niệm anh ơi sao anh không sờ em của Phỉ Vô Tranh… y thật sự không hiểu, ừm!

Vô Thuật hiếm khi không thẳng thắn cũng rất đáng yêu, Mạc Sinh cong mắt hoa đào cười vây xem, khóe mắt lại không chút dấu tích liếc nhìn Phỉ Vô Tranh, ừm, con thỏ trắng chướng mắt này thật nhìn không ra có gì lợi hại, nhưng lời của Vô Thuật luôn không sai, vậy con thỏ trắng này ngụy trang hoàn mỹ không sơ sẩy như thế, năng lực phản trinh sát cao minh thế này rốt cuộc từ đâu ra?

Giống như đã tìm thấy chuyện gì thú vị, nụ cười trên mặt Mạc Sinh càng rõ ràng, ai chà ai chà, vừa gặp được bí mật liền không cẩn thận có hơi hưng phấn, đào ra bí mật bị cố ý chôn giấu thật sau, chuyện có tính khiêu chiến như thế khiến hắn đột nhiên tràn đầy hăng hái.

Phỉ Vô Tranh không phát hiện dự tính âm thầm của Mạc Sinh, cậu chỉ mơ hồ có chút bất an, sau đó cậu quy nỗi bất an này vào chuyện sắp phát sinh hôm nay. Chuyện này quan hệ đến rất nhiều, tương lai của cậu, tương lai của Phỉ Vô Thuật, tương lai của Phỉ gia, tiến tới có thể lan tới cả tương lai của vương quốc ngầm liên bang, thậm chí là tương lai của cả liên bang.

Một hành động nhỏ ảnh hưởng to lớn, kết cấu tương lai sóng gợn hùng vĩ thay đổi, có lẽ có vô số gia tộc suy bại và vô số cường giả mất đi, vô số gia tộc hưng thịnh và vô số cường giả thượng vị, chênh lệch đảo điên, toàn bộ đều vì chuyện hôm nay.

Đây là điểm chuyển tiếp, điểm chuyển tiếp vận mệnh, không chỉ trực tiếp dính đến vận mệnh của những người trong chuyện này, còn dính đến cả liên bang.

Nhưng kỳ thật chuyện này rất nhỏ rất đơn giản, thậm chí không thể so nổi với một cuộc chiến tranh tinh cầu bố cục tỉ mỉ phức tạp.

Đơn giản như thế nhưng lại quan trọng như thế, khi làm khó tránh nội tâm thấp thỏm bất an, mục đích quá dễ dàng đạt được, luôn sẽ khiến ta chất vất tính khả thi trước khi làm, luôn sẽ lo lắng trong đó có thể có đủ ngoài ý muốn, sau khi đạt thành mục tiêu, còn sẽ hoài nghi tính chân thật của kết quả.

Phỉ Vô Tranh nghĩ, nếu kế hoạch này sẽ kéo theo nửa tinh cầu thủ đô chôn cùng, vậy cậu nhất định sẽ không có cảm giác thấp thỏm hiện tại. Chỉ vì cái giá phải trả trong kế hoạch này quá nhỏ, mới khiến cậu không cảm thấy đảm bảo, trái tim luôn treo trên không, lơ lơ lửng lửng không có cảm giác chân thật.

Cảm giác lơ lơ lửng lửng này, sau khi tất cả phủ bụi, nhất định sẽ biến mất.

Tự nói thế với mình, cậu ngước mắt lên lần nữa, nhìn mặt Phỉ Vô Thuật, gương mặt này có đường nét sắc bén mới mẻ, mắt lá liễu thon dài, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím thành đường, mỗi thứ đều mang theo vị sắc bén lạnh cứng, thế là khi gương mặt này không cười, luôn sẽ có sự anh tuấn bức người không chút kiêng kỵ, bừa bãi tùy tiện lại cuồng vọng, gần như có thể đả thương ánh mắt người khác… giống như tính cách giấu trong xương cốt của người này.

Nhưng gương mặt này lại luôn cười nghênh ngang vô lại, lúc nhìn mình dịu dàng tới mức có thể hóa thành nước. Phỉ Vô Tranh không xoa dịu được tâm trạng cuồn cuộn của mình, cậu chỉ biết về sau sẽ không còn nhìn thấy bóng lưng người này ở trước mặt mình nữa, sẽ không còn nhìn thấy gương mặt anh trai bạch si cười ngốc.

Cậu chỉ biết những cái này, nhưng cự tuyệt đi nghiên cứu sâu hơn tâm trạng của mình.

Chỉ đợi qua hôm nay… chỉ là hôm nay lại là một ngày dài dăng dẳng…

Mấy người ôm từng tâm sự đi tới cửa khoang, lại phát hiện không ít nhân viên công tác vốn nên xuống tinh hạm làm thủ tục hoặc vận chuyển hàng hóa, lúc này cư nhiên vẫn lưu lại trong tinh hạm, đặc biệt là chen kín cả cửa khoang.

Phỉ Vô Thuật bước qua, đúng lúc nhìn thấy Samuel ôm cánh tay, quần áo bất chỉnh, vẻ mặt vô vị tựa trên vách kim loại cắn đầu thuốc. Ném ngự tỷ tóc vàng đột nhiên nhảy ra trong đầu đi, loại dời ánh mắt dính trên cơ ngực chắc nịch ra, chuyển lên gương mặt khỏe mạch thô kệch của Samuel, Phỉ Vô Thuật lúc này mới khống chế sắc mặt đừng quá quái dị, mở miệng hỏi: “Chú Sam, chuyện gì vậy? Sao mọi người đều không xuống?”

Samuel liếc sang, thấy là mấy người họ, lập tức vui vẻ: “Dô, thì ra là mấy nhóc con à!” Hắn nhướng mày như trêu ghẹo Ngô Khởi đứng cạnh Lallot, “Người trẻ tuổi, lần sau có cơ hội đánh một trận nữa?”

Ngô Khởi mở đôi mắt buồn ngủ ra, con ngươi màu đỏ khóa chặt trên người Samuel: “Được.”

“Ể ể? Chú đùa thôi.” Samuel nhanh chóng làm rõ, cười lớn, “Nhóc con cậu mà đánh là không cần mạng, ông không liều mạng với người của mình. Thằng nhóc nhà Caesar phải quản cho tốt thị vệ của mình đi.”

Lallot ôn hòa gật đầu, trong giọng nói thấp trầm lộ ra ý cười: “A Khởi trưởng thành rất nhanh, không cần bao lâu nữa, a Khởi không liều mạng cũng có thể giải quyết chú.”

“Ha ha, thằng nhóc nhà Caesar quả nhiên rất thú vị! Ông càng lúc càng vừa ý cậu đấy!” Samuel cười để lộ nguyên hàm răng trắng chỉnh tề, ném điếu thuốc trong tay, dẫm một cái dập tắt lửa, lười biếng duỗi người, khớp xương phát ra một chuỗi răng rắc thanh thúy, có tinh thần hơn dáng vẻ vừa rồi nhiều.

Lúc này hắn mới bắt đầu trả lời vấn đề của Phỉ Vô Thuật, duỗi ngón tay chỉ ra ngoài tinh hạm: “Tiểu Vô Thuật, bọn chú không phải không ra ngoài, mà là không ra được.” Hắn thờ ơ nói, “Hình như có nhân vật lớn nào đó tới, hiện tại bên ngoài đang dọn đường cho cậu ta. Tiểu thương nhân kiếm chút tiền lẻ như chúng ta, chính là đối tượng bị dọn, hiểu chửa?”

Phỉ Vô Thuật: “Nhân vật lớn?”

Mạc Sinh nghiền ngẫm chấm môi: “À, tính ngày, thiếu tướng Hastings tới tinh cầu thủ đô hồi báo tình trạng chiến đấu, chính là mấy ngày này. Hôm nay chẳng lẽ là ngày anh ta tới?”

Samuel tán thưởng nhìn Mạc Sinh: “Nhóc con Mạc gia cũng không tồi, nói đúng rồi, là cậu ta.” Sau đó vỗ một cái lên đầu Phỉ Vô Thuật: “Con quá kém cỏi, trong tin tức mấy hôm trước đã nói tới cái này, con lại làm trò xấu gì nữa!”

“Tui lại không phải người Mạc gia, không chơi tình báo…” Phỉ Vô Thuật chẳng hề gì nhún vai, lúc trước y luôn ở trong trò chơi, đi đâu xem tin tức chứ!

Chẳng qua nói thế, y ngược lại đào ra được cái người Hastings này từ trong ký ức.

Hastings Fernan, sinh ra trong gia tộc Fernan là thế gia quân chính, hiện tại là thiếu tướng trẻ tuổi nhất toàn liên bang. Mà trong mười năm tương lai, hắn sẽ dùng tốc độ như kỳ tích khó thể tin nổi tăng lên thành thượng tướng, chỉ cách chức vị nguyên soái, thống soái cao nhất quân đội liên bang một bước.

Thực lực cụ thể của hắn, Phỉ Vô Thuật không rõ, duy nhất có thể xác nhận là, trong mười năm sau, hắn là một trong bảy mươi ba bậc thầy điều khiển cơ giác truyền kỳ của liên bang.

Bậc thầy điều khiển truyền kỳ là cảnh giới tất cả kỵ sĩ cơ giáp đều mơ tới, cảnh giới đó không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả rõ ràng, mà khi tiến vào cảnh giới đó, tự nhiên sẽ hiểu được nó ra sao. Nhưng tất cả mọi người đều rõ một điểm, bậc thầy điều khiển truyền kỳ có thể lấy một địch ngàn, là tồn tại có thể đơn độc kiêu chiến nhiều tinh hạm trong vũ trụ.

Cho dù hiện tại Hastings vẫn chưa phải bậc thầy truyền kỳ, nhưng chỉ dựa vào các phương tiện truyền thông đang tuyên truyền cho hắn, về các chiến dịch lớn nhỏ hắn ở bên ngoài tiêu diệt hải tặc tinh tế, đã đủ khiến không ít thiếu niên nhiệt huyết xem hắn là thần tượng trong lòng.

Tuy Phỉ Vô Thuật chưa từng sùng bái ai, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hiện tại nghĩ tới người này đang ở gần đây, y liền rục rịch muốn thử, muốn đi xem thử cái tên thiên phú yêu nghiệt đó.

Y trước kia từ sớm đã bị bẻ gãy đôi cánh, mỗi khi thấy người này trong tin tức, chỉ có thể nuốt nỗi khổ sở tràn đầy vào, nghĩ nếu mình không bị phế, phải chăng cũng có thể sống đầy sắc màu như hắn. Mà hiện tại, y có năng lực để đuổi theo vị truyền kỳ liên bang này hơn nữa vượt qua hắn, thế là rất muốn gặp hắn, xuất phát từ tâm tình mong ước đã lâu nào đó.

Có lẽ có thể nói thế này, ở kiếp trước, vị Hastings này, kéo dài mơ ước của y. Cho nên muốn gặp người này, gặp người trên mức độ nào đó đã được y ký thác mơ ước.

Lần này Hastings trở về tinh cầu thủ đô hồi báo tình hình, đại khái cũng là sau một lần quét sạch hải tặc tinh tế trở về. Phỉ Vô Thuật híp mắt, lặng lẽ nhếch khóe môi: “Dô, Lallot, Mạc Sinh, có muốn cùng đi chiêm ngưỡng thiếu tướng đại nhân trẻ tuổi nhất không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.