[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 35: Tên Họ Cố Kia Không Phải Dạng Tốt Người Tốt Lành Gì




Hai ngày sau.

Phạm Gia mặt cao hứng, mở hai cánh cửa to đùng bằng gỗ, phía trên điêu khắc rồng, điêu khắc phượng, hai con vật tượng trưng cho sự cao quý, thiêng liêng, cao thượng không thể xâm phạm, vừa nhìn vào đã biết chủ nhân ở đây rất không bình thường.

Chính xác là không bình thường vì đây là nhà của Phạm Gia, một gia tộc thầy trừ tà cổ xưa, một trong những gia tộc lớn nhất tỉnh.

Đương nhiên tỉnh ở đây, không phải nhỏ, vì tỉnh Bình Dương vốn đã rất lớn, cùng với sự hiện diện từ lâu trong vùng đất lịch sử, nơi này có rất nhiều người Hoa sinh sống, vì vậy sự thịnh vượng của bùa chú, thầy trừ tà đạt tới đỉnh điểm.

Trải qua sự việc Trịnh Tả, bọn họ trong lòng bồn chồn không yên, nhất là Phạm Gia, bởi hắn là bạn thân nhất của Trịnh Tả, bọn họ nghĩ rất nhiều cách, nhưng để thực hiện được đều phải có thực lực nhất định, muốn có thực lực.

Khảo nghiệm.

Chỉ có cách hiện tại, cho nên hắn liền gọi hai tên kia tới nhà mình khảo nghiệm, còn về Đoàn Kiều, hắn cũng tấm tắc không thôi, cô nàng kia không ngờ lại là người của Đoàn Gia, Đoàn Gia cùng với Phạm Gia, Trần Gia bình định thiên hạ thầy trừ tà, tạo thành thế chân vạc đã bao lâu, vả lại cô nàng kia thực lực còn mạnh hơn hắn đâu chỉ chục lần, trước mắt kiểm tra hai tên này, đề thăng thực lực của mình là chính.

Nhìn hai tên mặt ngơ ngác Nguyễn Đạt cùng Nguyễn Quang, Phạm Gia mặt đắc ý có phải choáng ngợp trước sự cao quý của nhà ta không, chính xác là hai bọn hắn đều choáng váng, thật sự quá giàu đi, xung quanh nơi nơi đều một màu hoàng kim chói sáng, không biết đều là vàng nguyên chất hay dát vàng.

Trước mặt, là một căn phòng to lớn, trải đầy sự cổ xưa, ở giữa có một bàn thờ, xung quanh còn một cái đỉnh lớn, các hộp gỗ chất đầy, ở phía chính giữa đại sảnh, đứng một ông lão mặt hiền lành vuốt râu.

“Thưa ông, con mang bọn họ tới rồi” Phạm Gia khẽ khom lưng, giọng thành khẩn.

Ông Phạm Gia vuốt râu:”hai đứa trước tiên cứ thoải mái, việc cũng rất đơn giản”.

Ông lão ngày hôm trước đã được Phạm Gia nhờ vả, hắn liên tục bám theo ông nội mình cầu muốn bạn hắn được khảo nghiệm có tư cách làm thầy trừ tà hay không, ông hắn không cách nào không thể đồng ý, biết sao được, hắn là đứa cháu duy nhất trong nhà.

Mặc dù không tin tưởng hai đứa bạn của hắn sẽ có tư cách làm thầy trừ tà, biết sao được tỉ lệ thiên phú thầy trừ tà xuất hiện trên người bình thường rất hiếm, nào có thể cả hai đứa đều có được thiên phú.

Ông Phạm Gia chỉ cái đỉnh bảo:”Phạm Gia, cháu mang cái đỉnh kia lại đây”.

Nhìn cái đỉnh to lớn, Phạm Gia vẻ mặt khổ sở, thật sự nhìn lại chính mình, hai đứa như mình cũng khó lòng mà khiêng nổi nó, lại đáng thương nhìn về phía ông nội.

Trông thấy vẻ mặt đưa đám của cháu nội mình, ông lão lông mày nhảy nhảy:”không lẽ cháu còn chưa làm chủ được linh lực của mình?”.

“Kém một ít hỏa hầu” Phạm Gia giọng hơi thấp.

Hắn nhanh chóng xua tay, thấy ông nội mình có vẻ có xu thế giận dữ, hắn liền đổi đề tài:”ta làm chính sự thôi ông”.

Trong lòng hắn thở dài, cho dù có linh lực, cũng không phải dễ dàng làm chủ, thế sự thật hay trêu đùa người.

Mắt thấy ông lão từ tay phiêu phù một nguồn năng lượng màu vàng, luồng năng lượng thoáng chốc bao trùm cái đỉnh nâng nó lại đây.

Nguyễn Đạt, Nguyễn Quang há hốc mồm, tận mắt trong tình huống bình thường được thấy, vẫn không cách nào giữ bình tĩnh nổi.

“Việc đầu tiên, hai đứa chỉ cần đặt tay lên đầu đỉnh, tập trung suy nghĩ rằng trong tay mình có một dạng sức mạnh đặc biệt nào đó là được” ông lão phân phó.

Cẩn thận từng li từng tí đặt tây trên đỉnh, Nguyễn Đạt lẩm bẩm:”nhất định phải làm thầy trừ tà, nhất định phải làm thầy trừ tà”.

Nghe Nguyễn Đạt lẩm bẩm, ông lão không khỏi xì cười, đứa bé này ngốc có chút đáng yêu, đợi lát nữa mặt nó không khỏi thất vọng thu tay về đi.

Bất quá kém chút nữa, ông lão há hốc mồm nhìn từ trông đỉnh phát ra nhiều tia sáng, những tia sáng như lưu tinh bùng nổ mạnh mẽ.

“Thủy thuộc tính linh lực”.

Nhận thấy xung quanh có một tầng hơi ẩm, ông lão không tin được, tỷ lệ người bình thường xuất hiện thầy trừ tà thiên phú thấp đến hi hữu, không ngờ tùy tiện cháu mình tìm một người đã có.

Nhận ra có điều ký lạ, Nguyễn Đạt mặt hớn hở,:”tôi có thể làm thầy trừ tà đúng không “.

Ông lão gật đầu, Nguyễn Quang vẻ mặt hâm mộ.

Ông lão nói tiếp: “phía sau còn một dạng thử thách”.

Nguyễn Quang nuốt ngụm nước bọt, lần này là tới mình rồi.

Hắn đặt một tay trên đỉnh, thấy phía đỉnh không có một tí phản ứng, ông lão thở dài, làm gì có thể tình cờ xuất hiện cả hai người đều là thầy trừ tà thiên phú, có một đã là rất may.

Bỗng phía đỉnh phát ra hai loại nhan sắc ánh sáng, một nhu hòa như nước, một nóng bỏng như lửa.

Ông lão khóe miệng run rẩy:”đây là song thuộc tính thầy trừ tà, hai loại hệ thủy, hệ hỏa linh lực trên một người”.

Thầy trừ tà đều không có cố định một loại linh lực, tình huống hiếm thấy đều có người xuất hiện hai loại linh lực khác hệ, người này nhất định sẽ phát triển một cách rất mạnh mẽ, tương lai huy hoàng hơn người khác rất rất nhiều.

……

Bầu trời tối như mực, khung cảnh mọi thứ tan xơ, nhưng không hiểu vì sao Trịnh Tả ở đây lại có thể nhìn rõ mọi thứ.

Không hiểu vì sao mình xuất hiện tại đây, bất quá hắn cũng không thể nào tập trung suy nghĩ cho vấn đề đó được, hắn cảm thấy cả người mình đều rất đau.

Vài phút trước đó, quỷ hồn Nguyền Nguyệt bởi vì trọng thương trong người, còn mang theo Trịnh Tả mở thông đạo trở về thế giới của mình, không cách nào an toàn mang theo hắn, liền gặp trở ngại, cả hai đều bị tách ra trong lúc đi tới thế giới này.

Trịnh Tả mồ hôi trĩu hạt:”đau quá…”.

Cả người hắn đều nằm quằn quại trên mặt đất, co rút từng cơn.

Hắn cảm giác cả thế giới này như đều chống lại hắn, hắn như một con virus đang bị tiêu diệt.

Chính xác như Trịnh Tả nghĩ, thế giới này đang tự chủ bài xích hắn, cảm nhận có một sinh vật sống không thuộc về thế giới của mình, bất cứ ai đều cũng sẽ bài xích nó.

Trong đầu Trịnh Tả hiện ra từng khung cảnh.

Một đứa bé trai vẻ mặt rất hiền lành, nhưng lúc này nó trông rất vô cùng đau khổ, trước mặt nó, một người đàn ông trung niên to tiếng:”Trịnh Tả, mày làm cái gì đó, không biết nơi này không phải chỗ đi lung tung chơi đùa hay sao”.

Đứa bé trai mím môi, nó rất khờ khạo, nó không có nhiều bạn, nó chỉ muốn ra ngoài, tiếp xúc với mọi người, để mọi người sẽ quan tâm nó.

Nó không biết gì cả, nó không biết nhân tình ấm lạnh, nó chỉ đơn giản tìm tới sự quan tâm của người khác.

Chợt, người đàn ông trung niên, giọng nói to tiếng biến đổi thành nhẹ nhàng:”Trịnh Ngọc, con làm gì ở đây, nơi này không chơi đùa được, để cậu Tư lấy bánh kẹo cho con ăn nhé”.

Nói rồi, người đàn ông trung niên dặn đứa bé gái đứng tại đó, ông ta thì vào nhà lấy bánh kẹo.

Đứa bé trai trên khuôn mặt ngây ngô kia là nụ cười khờ khạo.

Thời gian lại xoay chuyển,

Đứa bé trai đã lớn khôn hơn một tí, nó đang nhìn đứa trẻ, rât nhỏ, nó biết đó là em họ của nó, nó thấy rất nhiều người đều thương em họ nó.

Nó cũng muốn được thể hiện tình thương của mình, nó lủi thủi mới, vừa tính mở miệng đã nghe tiếng quát.

“Trịnh Tả, không thấy em mày đang khóc”.

Hóa ra chủ nhân của giọng nói trách mắng đó là mẹ của nó.

Đứa bé trai vẫn chỉ cười ngây ngô đứng tại đó, dần dần lủi thủi biến mất.

Vài năm sau,

Đứa bé trai đã không phải đứa bé, nó đã là một cậu thanh niên.

Nó đứng dựa vào góc tường, nghe hết mọi thứ.

“Thằng nhóc Trịnh Tả nó khờ lắm, cái gì cũng không biết, chả được gì như em nó Trịnh Ngọc, xem đứa bé hoạt bát đáng yêu chưa, nó thì lầm lì ít nói”.

“Thậm chí đến mẹ nó cũng không ra gì”.

“Nhà nó thì có ai mà ra hồn”.

Nó ánh mắt đuộm buồn, trong lòng nó thề thốt, sau này tôi sẽ giàu sang, tôi sẽ cho các người xem, các người sẽ hối hận khi khinh rẻ tôi, khi xem thường gia đình tôi.

Trịnh Tả ánh mắt dần mơ hồ.

Hắn lúc này không cảm thấy đau đớn, khẽ đung đưa hai tay, cảm giác kỳ lạ.

Mọi thứ xung quanh trắng xóa một màu, hắn kiên nhẫn đi từng bước.

Không biết đã đi được bao nhiêu bước, nhưng hắn chỉ biết hắn đã đi rất lâu.

Trong tầm mắt xuất hiện một đứa bé gái mặc áo đỏ, nhìn nó rất quen mắt, Trịnh Tả không khỏi buồn phiền nhớ lại, rốt cuộc là ở đâu.

Thấy nó hai chân đung đưa theo nhịp, hắn liền mắt mở to, là nó, đứa bé gái đã xuất hiện trong giấc mơ kỳ lạ lần trước.

Lần này đứa bé gái không quay về phía Trịnh Tả, vẫn đưa lưng về phía hắn, giọng nói nhẹ:”anh có cam lòng mà chết đi không”.

Trịnh Tả không hiểu đứa bé nói ý gì.

Chợt hắn cảm thấy người hắn rơi rớt vào một khoảng không gian đen kịt, nó rất tối, đồng thời rất lạnh.

Người hắn cứ rơi xuống mãi không ngừng.

Ở thực tế, Trịnh Tả lúc này hô hấp gấp rút, thế giới này ngày càng bài xích hắn.

“Chi”

Một đợt cuối cùng, thế giới một lần rung động, tim Trịnh Tả ngừng đập.

Trịnh Tả không còn tiếp tục rơi, mà hắn đã biến mất, ý chí của hắn đã tan rã.

Một nơi nào đó, đứa bé trai vẫn cứ tiếp tục tìm kiếm tình thương từ người khác, nó chỉ muốn được mọi người quan tâm như những đứa trẻ khác, mắt nó mang vẻ u buồn, mím môi cố gắng không khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.