[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 24: Làm Công Cụ Tìm Bảo Bối




Dịch: CP88

May mà đây chỉ là thu hình, chứ không phải chiếu live.

Thi Điềm tức sôi máu, cô tin là Kỷ Diệc Hoành cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Bởi vì anh có thiên phú nên khi ở trường học đều được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, dù thi đấu có gặp khó khăn cũng chưa bao giờ để trong lòng. Nhưng lần này thì khác.

Tiếng tranh cãi dưới khán đài càng lúc càng kịch liệt. "Kết quả sắp đặt! Kết quả sắp đặt!"

Người của tổ đạo diễn gấp rút đứng ra hòa hoãn cục diện căng thẳng, "Xin đừng kích động, mọi người bình tĩnh."

"Làm sao mà bình tĩnh được? Năm so với trắng bảng, nói ra không bị người ta chế giễu là các người làm quá lộ liễu sao? Nhất định phần lớn người bỏ phiếu đều là fans của huấn luyện viên kia......."

Fans của tổ bên này vừa nghe, cũng nổi giận, "Rốt cuộc là nhà ai mới chiếm đa số hả? Mắc cười chết thôi, có ai mà không biết tên Đậu yêu nhà mấy người thích nhất trò chìa tay xin thương cảm, còn khóc, khóc cái con khỉ, khổ nhục kế quả nhiên luôn hữu dụng mà!"

Thi Điềm không quan tâm cuộc chiến miệng lưỡi của bọn họ, hiện tại cô chỉ hận không thê xông lên đài đứng bên cạnh an ủi Kỷ Diệc Hoành.

Trong lòng cô chua xót không thôi, lại chỉ có thể bất lực ngồi đó không thể làm gì, cái gì cũng không giúp được. Rõ ràng là anh dựa vào chính thực lực của mình đánh bại đối thủ, dựa vào cái gì để khi trong miệng người khác lại biến thành kết quả sắp đặt từ trước chứ?

Lục Nhất Lạc ngồi dưới khán đài cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày, tổ đạo diễn đã bắt đầu đứng ra điều đình cơn giận dữ của bọn họ.

Huấn luyện viên của đội đối phương rốt cuộc vẫn phải đứng ra, "Mọi người bình tĩnh, đã là thi đấu thì phải tôn trọng quy tắc của cuộc thi......"

Thi Điềm biết chỗ này không cho sử dụng điện thoại, nhưng sợ rằng có một số hình ảnh sớm muộn cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài, cô lén lút đưa tay vào trong túi, lấy điện thoại ra.

Cô chỉnh âm lượng lên cao nhất, lại mở ghi âm.

MC cũng bắt đầu lên tiếng giảng hòa, "Bản chất của thi đấu vốn là khắc nghiệt, cũng nói rõ phía sau mỗi người đều có những vất vả khó khăn. Biểu hiện của Kỷ Diệc Hoành khi đứng trên sân khấu đã rõ như ban ngày, hiện tại hãy để cho cậu ấy chia sẻ ngày thường mình luyện tập như thế nào......"

"Chúng tôi không muốn nghe!"

"Nói anh ta đi xuống!"

"Đúng, đi xuống đi! Mau cút về nhà!"

Thi Điềm thật sự là tức muốn nổ phổi!

Lục Nhất Lạc không nhịn được nữa, từ hàng đầu tiên đứng lên, hướng về phía đám người ồn ào phía sau quát lên, "Không chơi nổi thì đừng có chơi! Nếu không cam lòng thì về nhà tắm rồi đi ngủ đi!"

Huấn luyện viên của Kỷ Diệc Hoành cũng không ngồi lại, người quản lý trực tiếp dẫn theo anh ta rời khỏi, tổ đạo diễn thấy vậy, không thể làm gì khác là tạm dừng ghi hình.

Kỷ Diệc Hoành được MC dẫn về hậu trường nghỉ ngơi, trước khi anh đi xuống sân khấu liếc về phía cách đó không xa, nhìn thấy Thi Điềm đứng dậy.

Cậu thiếu niên hơi vung tay lên, ra hiệu cho cô biết không sao hết, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Viền mắt Thi Điềm ửng hồng, cô cũng không muốn ở lại, chỉ là khi quay đầu thì gặp phải đám fans cuồng đùn đẩy nhau muốn xông lên.

Nhân viên tại khán đài chặn lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài, khu vực phía trước còn có đoàn chuyên gia bình phẩm và truyền thông, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không phải sẽ trở thành trò hề cho người ta chê cười sao?

Mấy kẻ cố tình gây sự từ ban đầu còn ầm ĩ không thôi, một vị đạo diễn tiến lên, dẫn theo bọn họ đi ra ngoài.

Thi Điềm bước nhanh lẫn vào trong đám người, nhìn thấy có một chỗ ngồi còn đặt bảng điện tử cổ vũ ghi Thẩm Lượng, liền nhanh chóng cầm lên ôm vào ngực.

Thi Điềm theo đoàn người chen ra bên ngoài, có người bất mãn lên tiếng, "Đạo diễn Vương, chúng tôi đều biết cả rồi, cuộc so tài này như thế là không công bằng, các người vậy mà lại không quản."

Tên đàn ông đi đầu tiên làm động tác im lặng, mãi đến khi đã mang toàn bộ những người này vào một căn phòng mới lên tiếng, "Có nói cũng không thể nói như vậy, fans của nhà Thẩm Lượng mấy cô là nhiều nhất, lượt bỏ phiếu cũng nhiều nhất."

"Nếu đúng như lời ông nói, vậy đội của Thẩm Lượng phải thắng hết chứ, vì sao cả năm người đều thua?"

"Mấy cô đừng có quên, còn có đoàn chuyên gia bình phẩm nữa, trong tay mỗi người bọn họ đều có mười phiếu."

"Vậy cũng không được, không công bằng, chính là kết quả đã được sắp đặt từ trước."

Thi Điềm trốn trong đám người sợ bị nhận ra nên không dám nói lời nào, đạo diễn Vương khuyên bọn họ nửa ngày, cuối cùng nhận được thông báo, nói chương trình sẽ thu lại.

"Được rồi được rồi, chuyện này cũng không có gì hay để mà ồn ào lên. Ban tổ chức chương trình cũng có quy định của ban tổ chức chương trình, nếu đã là thi theo đội, thì sẽ không thể loại toàn bộ người của Thẩm Lượng, mấy cô cũng một vừa hai phải thôi."

Ngọn lửa này xem như tạm thời được xoa dịu đi, đạo diễn Vương đưa bọn họ ra ngoài, người đứng bên cạnh Thi Điềm liếc tấm bảng trong tay cô, "Hình như vừa rồi chị đâu có thấy em?"

"Em ngồi ở hàng sau."

Cô gái kia nửa tin nửa ngờ nhìn cô. "Em từ đâu đến?"

"Trùng Khánh."

"Đủ xa nha."

"Vì Thẩm Lượng, chút đường ấy có tính là cái gì."

"Ôi, cái này thì đúng rồi, Đậu Đậu nhà chúng ta chính là có ma lực như vậy đấy."

Dạ dạ, chị gái nhà ngươi nói cái gì cũng đúng.

Thi Điềm theo đoàn người trở lại trường quay, cô không đến thẳng khu vực kia mà lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi trở lại, toàn bộ đèn trong trường quay đều đã tắt, cô lén lút ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu.

Tổ đạo diễn hiển nhiên đã xoa dịu được mọi người, hai vị huấn luyện viên cũng giống như người không liên quan, cần nhận xét thì nhận xét, cần cổ vũ thì cổ vũ.

Chỉ là sau khi tiếp tục, phía Thẩm Lương rõ ràng lật ngược tình thế, hai trận liền đều thắng.

Thời gian ghi hình cho vòng này bỏ ra rất nhiều thời gian, cuối cùng đội của Kỷ Diệc Hoành trong hữu kinh vô hiểm(*) tiến vào vòng tiếp theo, mà đối phương buộc phải nhịn đau loại đi ba người.

(*) trong kinh sợ không có hiểm nguy

Thi Điềm ngồi đến mức eo mỏi lưng đau, sau khi chương trình kết thúc, người ngồi xung quanh lập tức đứng lên nhao nhao rời đi.

Cô đi theo dòng người đi ra ngoài, nơi này người đè người, thật vất vả mới thoát ra ngoài, lại nghe được cách đó không xa có người hô lên. "Nhìn kìa, đó không phải chính là người mắng chúng ta sao?"

"Chính là cô ta!"

Thi Điềm nhấc mắt nhìn qua, mấy người Kỷ Diệc Hoành từ một lối khác đi ra, nhưng bởi xe dừng lại trước cửa chính nên bọn họ bắt buộc phải đi qua nơi này.

Lục Nhất Lạc nhìn thấy một đám người chen chúc muốn nhào lên, một tay liền bắt lấy cánh tay Kỷ Diệc Hoành, một tay kia tự nhiên ôm lấy thắt lưng anh, "Đi mau!"

"Mình thấy Kỷ Diệc Hoành nhất định là có người chống lưng."

"Nhất định là vậy, hơn nữa người chống lưng cũng đủ mạnh!"

Thi Điềm càng nghe càng tức giận, càng tức giận thì càng cảm thấy cánh tay kia của Lục Nhất Lạc đặc biệt chói mắt. Cô ấy mang theo Kỷ Diệc Hoành bước nhanh khỏi đó, cuối cùng ngồi lên xe, để lại tất cả những thứ loạt thất bát tao kia quẩn quanh bên tai Thi Điềm.

Những người kia còn đang hăng say nói, Thi Điềm nhịn không đi xuống, cô bước nhanh về phía trước rồi đạp vào gót chân đối phương.

Người kia á lên một tiếng, ngã dúi dụi vào người đứng phía trước, chỉ là nơi này đi qua đi lại nhiều người như vậy, làm sao biết được là ai giẫm ai chứ?

Kỷ Diệc Hoành ngồi lên xe, Lục Nhất Lạc nói tài xế mau lái đi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Khoan đã."

"Có chuyện gì sao?"

"Thi Điềm ở đó, chờ cậu ấy rồi cùng về."

Lục Nhất Lạc bởi vì chuyện ngày hôm nay mà tâm tình vốn đã không ra làm sao, "Bên ngoài chỗ nào cũng có thể bắt xe, tự em ấy trở lại được."

"Tôi không yên tâm."

Thi Điềm đi xuống mấy bậc thang, còn đang nghĩ xem phải về khách sạn thế nào thì nghe thấy tiếng còi xe truyền tới.

Cô cẩn thận từng chút một đi lên, mãi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, lại đợi đến khi cô nhìn rõ ràng Kỷ Diệc Hoành và Lục Nhất Lạc ngồi bên trong, lúc này cô mới mở cửa xe ngồi vào.

"Vì sao lại chậm như thế?" Kỷ Diệc Hoành khẽ hỏi.

Thi Điềm không muốn trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô sao có thể so sánh với anh chứ, đi ra có người che chở, còn được ôm trong ngực bảo vệ.

***

Bát Bát: Được rồi, mọi người đừng mắng Lục Nhất Lạc nữa, dù gì cũng là người mình haha

Nếu vẫn không được, vậy lấy cái danh nghĩa là fans 8, 9 năm của 1 nhóm nhạc nam (Được rồi, cái này áp lên mấy lão nhà ta thì có vẻ không đúng cho lắm, nhưng cái hồi còn trẻ trâu ta cũng hay quan sát nhà khác mà haha) và linh cảm của 1 người dịch giả, ta đề xuất với các nàng hãy nhìn theo hướng bản năng của người quản lý idol, mọi hành động của Lục Nhất Lạc đều xuất phát từ thân phận của cô ấy chứ không phải mục đích trở thành tình địch của Điềm Điềm. Tuy tiểu Hoành chỉ là diễn viên lồng tiếng, nhưng bởi cái nhan sắc đó quá là khủng bố, tài năng và nhan sắc dễ khiến cho người ta có tham vọng cao hơn với con gà đẻ trứng vàng của mình mà (Một vài hành động của Lục Nhất Lạc với mối quan hệ của tiểu Hoành và Điềm Điềm có thể khiến mọi người thấy khó chịu, nhưng có một câu này của cô ấy, rằng không ai muốn bỏ phiếu cho bạn trai của cô gái khác, xét theo tham vọng hướng cho tiểu Hoành đi theo con đường thần tượng nhanh và ngắn thì câu này cũng không sai.) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.