[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 41: #171021




Hình phạt tàn khốc nhất thượng đế dành cho tôi không phải là gây ra những đau thương kia, Mà là khiến tôi gặp lầm người, yêu lầm người.

DĨNH NGÔN

Có người từng nói rằng, bạn sẽ không bao giờ biết được số phận đưa bạn đến đâu nếu bạn vẫn chưa đủ tuyệt vọng. Vào khoảnh khắc tôi tự cứa dao vào tay mình, nhắm chặt mắt lại, cứ tưởng rằng đó đã là nỗi tuyệt vọng lớn nhất của tôi với thế giới này. Nhưng khi mở mắt ra sau đó, tôi mới phát hiện thì ra bấy nhiêu đó vẫn chẳng là gì cả.

Bởi vì, tôi còn chứng kiến một sự thật kinh hoàng hơn thế rất nhiều lần.

Hi Văn ngồi trước mặt tôi. Trong lúc tôi chưa kịp vui mừng vì anh đã trở lại, chưa kịp đón nhận việc anh cứu tôi, lại sai người băng bó cho tôi, thì người con trai mà tôi đã yêu bằng cả mạng sống đó chỉ lẳng lặng cười lạnh.

“Cô tưởng mới chỉ như thế đã có thể chết được sao?”.

Có phải tôi nghe lầm không? Hi Văn của tôi, sao anh lại có thể nói như thế? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi chịu trừng phạt còn chưa đủ sao?

Lúc tôi mơ màng còn chưa hiểu, anh đã cúi người xuống cạnh tôi, giọng thì thào không chút hơi ấm: “Cô muốn chết, ít ra cũng phải biết ai giết mình chứ?”.

Cho đến tận lúc đó, tôi vẫn chưa thể tưởng tượng được, hình phạt tàn khốc nhất thượng đế dành cho tôi không phải là gây ra những đau thương kia, mà là khiến tôi gặp lầm người, yêu lầm người.

Sau câu nói đó, Hi Văn, chàng trai vẫn dịu dàng chiều chuộng tôi từng li từng tí một biến mất. Anh thô bạo nắm lấy cánh tay vẫn đang thấm máu đỏ của tôi, kéo lê tôi trên sàn. Tôi đau đến chảy nước mắt nhưng lại chẳng thế thốt lên được lời nào. Người cuối cùng tôi nghĩ sẽ đau lòng về tôi đã biến mất rồi.

Tôi vừa bò lồm cồm vừa gắng sức đuổi theo anh, kìm nén cơn đau buốt mà anh gây ra. Trong lúc tôi còn mơ màng chưa hiểu anh dẫn mình đi đâu thì chúng tôi đã dừng ngay trước hầm rượu. Anh dùng chìa khóa mở hầm, trong lúc quay lại nhìn vẻ chật vật của tôi, nở một nụ cười như ác quỷ.

“Có bao giờ cô thắc mắc năm năm trước ai đã bắt cóc Dĩnh Hân không? Hay cô có tưởng tượng ra được ba mươi ngày đó, cô ta bị nhốt ở đâu không? Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi”.

Ánh mắt tôi lúc này chỉ còn lại nỗi kinh hoàng. Những lời Phi nói ngày hôm đó dường như lại vang vọng trong tai. Phi đã nói gì nhỉ? Hi Văn là chủ mưu vụ bắt cóc năm năm trước, Bân là đồng phạm. Những lời không tưởng này hóa ra lại là sự thật? Tôi cứ mơ màng như thế, để Hi Văn kéo lê hết từ gian phòng này qua gian phòng khác. Trong ấn tượng của mình, tôi biết rõ hầm rượu không đủ lớn thế này. Anh ta đã dẫn tôi qua một căn mật thất cực dài, nằm ngay dưới căn nhà tôi đang sống. Chúng tôi đi mãi trong hành lang hẹp, cuối cùng đến được một căn phòng lớn, Hi Văn mở cửa, bất ngờ quẳng tôi xuống sàn.

“Năm đó, cha cô cho người tìm kiếm khắp cả thành phố này đến tận biên giới, nhưng có chết ông ta cũng không ngờ được, con gái cưng của ông ta là bị nhốt ở đây, bên dưới căn nhà ông ta sống”.

Giọng nói Hi Văn như thể vang lên từ địa ngục. Chưa bao giờ tôi trong thấy mắt anh ấy hằn học đáng sợ đến thế. Là Hi Văn đã thay đổi, hay trước đến giờ anh ta vốn đã là như thế, vẻ ngoài thiên sứ chỉ vờ lộ ra trước mặt chúng tôi thôi?

“Tại… tại sao?”.

Đầu óc tôi đình trệ, tất cả những gì thốt ra chỉ có vậy. Tôi muốn hỏi anh nhiều nhiều lắm, nhưng rốt cuộc chỉ có thể cô đọng ở hai từ đó. Tại sao lại tiếp cận chị em chúng tôi, tại sao lại bắt cóc Hân, tại sao lại phải làm cho tôi yêu anh?

Hi Văn bước đến giữa phòng, nơi có một chiếc ghế bành cổ nằm ngay đó. Anh ta bình thản ngồi vắt chân lên ghế, châm thuốc như thể đang hưởng thụ một buổi sáng bình thường. Lúc này tôi mới nhận ra sau lưng anh là một chiếc lồng cực lớn lấp lánh ánh bạc. Chiếc lồng này khiến tôi có phần hoảng sợ. Phải là một kẻ biến thái đến mức nào mới có thể xây dựng căn phòng thế này? Mà còn là bên dưới căn nhà tôi đã sống bao năm nay?

“Ngạc nhiên lắm phải không?”. –Hi Văn phá vỡ im lặng, giọng anh trầm thấp mà đầy giễu cợt. “Chắc cô không biết, căn biệt thự này vốn là tài sản của nhà họ Lạc chúng tôi. Vốn từ thời chiến tranh, tổ tiên chúng tôi đã cho xây hầm trú ẩn này. Trải qua mấy mươi năm, có một đời chủ rất thích nuôi gấu trắng. Nhưng luật pháp lúc bấy giờ cấm tư nhân nuôi gấu, thế nên ông ta đã bí mật chuyển một chiếc lồng khổng lồ đến đây, âm thầm nuôi chú gấu đó trưởng thành. Chiếc lồng được đúc bằng bạc nguyên chất. Đừng nói là người, cho dù hai con gấu cũng không cách nào bẻ gẫy được”.

Cánh tay Hi Văn vuốt ve trên chấn song, không biết sao lại có cảm giác khiến tôi rùng mình. Thấy vẻ mặt tôi, anh ta cười, nhưng cái cười cũng chẳng bình thường như mọi khi nữa.

“Có biết tại sao tôi biết những chuyện này không?”. Hi Văn tiếp, ánh mắt bất giác trở nên sắc lạnh. “Bởi vì tôi không phải họ Diệp, tôi vốn là họ Lạc. Cha tôi là chủ cũ của căn nhà này. Ông ấy bị cha cô bức chết, nhảy từ lầu hai mươi xuống đất, thê thảm đến mức tôi không cách nào nhận ra ông ấy”.

Dù đã lường trước, nhưng đáp án này khiến tôi thật sự quá sợ hãi. Tôi co rúm người lại, song Hi Văn chẳng có vẻ gì là quan tâm đến vẻ mặt của tôi, lạnh lùng tiếp tục câu chuyện của mình.

“Sau khi ba tôi chết, mẹ tôi cũng tự sát. Cô có biết một đứa trẻ sáu tuổi, tận mắt nhìn thấy mẹ nó chết, còn phải đi nhận xác ba nó, rốt cuộc đáng thương đến thế nào không?”.

“Trong lòng một đứa trẻ sáu tuổi, thực tế nó không biết hận là thế nào, nó chỉ tự giam mình trong một nỗi ám ảnh, là nó cứu không được mẹ nó. Vốn dĩ nó có thể sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu, nhưng cuối cùng lại bị đày vào cô nhi viện sống kiếp chầu chực xin bữa ăn như những đứa trẻ khác. Thế nhưng nó chưa bao giờ bỏ cuộc, nó vẫn tin rằng dựa vào bản thân mình, một ngày nào đó nó sẽ dựng lại cơ nghiệp của ba nó, khiến ba mẹ nó có thể ngậm cười nơi chín suối”.

Đến đây, đột nhiên anh ta quay sang nhìn tôi, cười khó hiểu.

“Có lúc tôi nghĩ, nếu không có chuyện đó xảy ra, tôi vẫn an phận trong cái cô nhi viện đó, làm một kẻ tạm bợ sống bình thường, có khi bây giờ tôi chỉ là một gã vệ sĩ quèn của cô thật”.

“Tiếc là ông trời không cho tôi cơ hội đó, hay có lẽ là không cho họ Dương các người cơ hội. Bởi vì năm tôi chín tuổi, cô nhi viện đó được một nhà hảo tâm mua lại, độc quyền nuôi dưỡng, bề ngoài ra vẻ đạo đức giả cho chúng tôi một mái ấm, thực chất lại là tổ chức chuyên đào tạo sát thủ”.

“Họ đánh đập, tra tấn, hành hạ chúng tôi. Cô hiểu không, nếu có đứa trẻ nào không chịu được huấn luyện, lập tức sẽ bị họ đem ra làm bia tập bắn. Về phần những đứa có ý định trốn chạy như tôi, sẽ bị bỏ đói, bị lấy lửa nóng châm vào người, roi quất thảm khốc”.

Anh ta giơ bắp tay ra trước mặt tôi, thoáng trong ánh đèn, khiến tôi nhìn rõ vết sẹo chằng chịt.

“Nhớ có lần cô hỏi tôi tại sao tay lại có sẹo không? Cô đúng là ngốc, chẳng có chuyện đùa giỡn đánh nhau nào lại có thể để lại vết sẹo thế này. To thế này, chỉ có thể là do kim loại đúc nóng châm vào. Mấy năm trước khi thực hiện kế hoạch này, có người đã bảo tôi nên xóa hết sẹo đi, nhưng tôi vẫn giữ lại phần nơi cánh tay này. Biết tại sao không? Bởi vì tôi muốn nhớ lại tội ác mà các người đã gây cho tôi rốt cuộc là thế nào”.

Tôi thực sự sợ cái nhìn của anh ta, bất giác chỉ có thể cúi gầm mặt xuống. Thật ra, tôi từng nghĩ, Hi Văn của tôi là một chàng trai rất đáng thương. Thi thoảng ôm lấy tôi, anh vẫn gặp ác mộng. Đôi khi tôi nghe anh kêu gào bỏ trốn gì đó, nhưng lại cho rằng đó chỉ giấc mơ thế thôi. Không ngờ… Tới đây, tôi bỗng cảm thấy quả tim mình nhói đau từng chập. Bản chất anh ấy vốn không phải thế này. Anh trở thành như vậy, một phần do ba tôi gây ra sao?

“Sau này nhìn lại, có lúc tôi thật sự cảm ơn các người. Vì nếu không có các người, cũng sẽ không có Hi Văn ngày hôm nay. Vào ngày kết thúc khóa huấn luyện đó, tám mươi đứa trẻ ở cô nhi viện ban đầu chỉ còn hai mươi lăm người sống sót. Trước khi được thả trở lại xâm nhập vào cuộc sống đời thường, chúng tôi đã được gặp ông chủ bí mật đó, mà bất ngờ thế nào, ông ấy lại là người chú tưởng như đã qua đời của tôi”.

“Sau đó, chú Quân biết được họ thật của tôi, cho người điều tra mới biết tôi là cháu chú ấy. Nhờ thế, tôi được trả về cuộc sống bình thường trước thời hạn. Bởi vì chú ấy cũng như tôi, đều nóng lòng báo thù”.

“Vì vậy mà anh tiếp cận Hân?”. Tôi mờ mịt hỏi.

“Đúng vậy. Chú Quân nói với tôi, trong thỏa thuận mua bán giữa ba cô và ba tôi, một phần tài sản của tập đoàn hiện giờ vẫn thuộc về họ Lạc. Mật mã giấy tờ đều được ba tôi mã hóa thành bảng mã khắc chữ của họ tộc, mà cách giải bảng mã này chỉ được truyền dạy cho con trai trưởng của mỗi dòng. Vì thế, cho dù ba cô chiếm được sản nghiệp và giấy tờ ngân hàng cũng không cách nào tìm ra mật mã để giải. Sau đó, vì tránh giữ lại bảng mã phiền phức, ba cô đã tích hợp bảng mã này vào hai con chip điện tử. Lúc đầu, vì cô rất khó tiếp cận, nên tôi đành phải từ Dĩnh Hân để dò hỏi tin tức con chip đó. Chẳng ngờ lại bị cô làm hỏng mất”.

Hi Văn hạ giọng, có vẻ khinh miệt nhìn tôi: “Cô tưởng cô không nói, Dĩnh Hân không nói thì không ai biết sao? Kì thực tôi đã sớm biết cô thích tôi, nhưng lại không thể lập tức chuyển đối tượng. Hân từ chối tôi, tôi đành phải im lặng đợi thời cơ. Chẳng ngờ sau đó lại xảy ra một tình huống ngoài dự kiến khác”.

“Khi Dĩnh Hân tốt nghiệp, ba cô trao tặng cô ta món trang sức gia truyền. Chỉ có chúng tôi mới biết, họ Dương làm gì có bảo vật gì chứ, đó thực chất là hai mảnh chip mà ông ta cướp đoạt từ họ Lạc chúng tôi. Bất đắc dĩ, chúng tôi đành phải đẩy nhanh kế hoạch”.

“Chí Bân… cũng là đồng mưu của anh?”. Nhớ đến lời Phi từng nói, tôi bất giác thốt lên.

“Đúng vậy. Bân cũng là một trong số những đứa trẻ trong cô nhi viện. Sau khi tôi thất bại, đành phải để cậu ấy thay tôi từng bước tiếp cận Hân. Phần cô khi đó đang ở Mĩ, chú Quân cũng thu xếp cho tôi sớm sang đấy”.

Chính tôi cũng không biết bản thân mình đang kinh ngạc vì điều gì hơn, con người thật sự của Hi Văn, hay cái bẫy tinh vi mà bọn họ bài trí bấy lâu nay để dụ bọn tôi nhảy vào. Đầu óc mờ mịt trống rỗng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta hút hết điếu thuốc, đắm chìm trong kí ức xa xăm nào đó.

Sau đó như bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh ta đột ngột lên tiếng: “Cô biết năm đó, rốt cuộc Dĩnh Hân đã xảy ra chuyện gì không? Đến đây rồi thì chẳng còn bí mật gì nữa. Để tôi nói cô biết nhé?!”.

Tôi rụt người né tránh, không muốn nghe những lời anh ta sắp nói. Hi Văn lao tới, giằng cánh tay đang cố bịt tai lại của tôi, giọng gầm gừ như ác quỷ địa ngục: “Tôi xích cô ta trong lồng ba ngày ba đêm để cô ta hối hận vì đã phản bội tôi. Sau đó, lúc cô ta không chịu nổi nữa, tôi cho cô ta ăn, rồi cưỡng bức cô ta”.

Tôi sững sờ nhìn Hi Văn, đột nhiên có một khát vọng mãnh liệt muốn lao đến kéo lớp mặt nạ người kia xuống, để con ác quỷ hiện hình, nhưng đôi tay đã bị giữ chặt, chỉ có thể run rẩy bị anh ta khống chế. Hi Văn đè tôi nằm ngửa dưới sàn, hướng mặt tôi đến nhìn rõ chiếc lồng bạc, thỏa mãn hưởng thụ nỗi sợ hãi đang dâng lên trong tôi.

“Em gái cô rất quật cường, cô ta không giống cô, chỉ chịu cứng chứ không chịu mềm. Vậy nên tôi đành phải xuống tay với cô ta. Tôi bắt cô ta khai ra nơi giấu món trang sức đó, nếu không sẽ bắt trói cô ta, bịt mắt cô ta lại, để mỗi ngày đều có thể làm đồ chơi trên giường của tôi, Chí Bân và các anh em khác. Nhưng cô ta vẫn không nói. Tôi lại hạ thuốc, để cô ta quỳ xuống cầu xin chúng tôi…”.

“Đừng… đừng nói nữa”. Tôi run run thét lên, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó, nhưng anh ta không tha cho tôi, ép tôi mở mắt, giương cái nhìn lạnh căm xuyên thấu da thịt tôi.

“Chắc cô chưa từng tưởng tượng được, đứa em gái của cô khi đó tuyệt vọng đến thế nào. Khi mơ hồ thì quỳ xuống cầu xin tôi, lúc tỉnh táo lại chỉ một mực muốn tự sát. Nơi này không có vật gì hữu dụng, thế là cô ta tự dùng răng cắn cổ tay chính mình, muốn bản thân mình từ từ mất máu mà chết”.

“Anh thật bỉ ổi!”.

Cuối cùng, tôi cũng không chịu được nữa mà hét lên. Thật sự tôi từng đoán về những gì Dĩnh Hân đã trải qua trong ba mươi ngày đó, nhưng nay nghe Hi Văn tường tận kể lại từng chi tiết, tôi lại cảm thấy không chấp nhận nổi. Tôi yêu thương người đàn ông này, trao cho anh ta tất cả lòng tin của tôi, nhưng anh ta lại tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm đó. Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao Dĩnh Hân lại bị mất trí. Một đứa con gái cao ngạo như nó lúc đó làm sao có thể chịu đựng loại hình sỉ nhục như vậy?

Hi Văn cười cười, thỏa mãn khi tôi đã nổi nóng, anh ta hạ giọng thấp hơn, vẻ bỡn cợt: “Bỉ ổi bằng ba cô sao? Lúc biết ông ta hại ba tôi phải nhảy lầu tự sát, cô có cảm thấy ông ta bỉ ổi không?”.

“Nhưng đó là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến Dĩnh Hân, và cả… tôi…”.

Mấy tiếng cuối tôi thốt lên thật khiên cưỡng. Đúng vậy, cho dù ba tôi hại chết ba anh ta thì đã sao chứ? Tôi và Dĩnh Hân có tội gì mà phải chịu bị anh ta hành hạ? Chẳng lẽ anh ta điên rồ tới mức không nhớ ra rằng lúc sự việc xảy ra chúng tôi chỉ mới hai, ba tuổi sao?

“Không liên quan tới các người?“. Hi Văn cười lạnh. “Thế cô biết mỗi ngày cô nằm trên chiếc giường cũ của ai không? Biết các người đã trưởng thành, ăn sung mặc sướng bằng tiền mồ hôi nước mắt của ai không? Biết tôi đã trải qua những gì không? Thế nhưng tôi vẫn phải cảm ơn các người. Nếu không vì các người, nếu không khắc sâu trong lòng ý định phải trả thù, chắc chắn tôi không thể sống được đến ngày hôm nay”.

Đoạn, Hi Văn loạng choạng đứng thẳng dậy, nhờ thế mà tôi đã có chút hơi để thở. Anh ta đứng trên cao, cứ ngạo nghễ nhìn xuống tôi đang thở hồng hộc, cười lạnh như băng.

“Còn nữa. Cô có biết mẹ cô chết như thế nào không?”.

Tôi lập tức ngây ngốc nhìn anh ta, không nói được lời nào.

“Lúc tôi cùng vài người cứu hộ đến tìm kiếm người bị nạn. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là bà ta, cả người ngã ra khỏi xe, đầu đập vào thành kính. Nhưng tôi quyết định không cứu bà ta, ngược lại, tôi chọc thủng đáy thùng xăng, sau đó vờ như tận tâm tận sức cứu người tài xế đáng thương kia”.

“Anh…”. Tôi lắp bắp, hoàn toàn bất lực. “Ngay cả cái chết của mẹ tôi cũng là tác phẩm của anh ta sao?”.

“Năm đó tôi tạm thời rời khỏi cô, chẳng vì áy náy hay cắn rứt lương tâm gì cả. Chẳng qua là cảnh sát đã có điểm hiềm nghi, vì thế chú Quân đành phải rút tôi ra khỏi khu vực nguy hiểm ngay lúc đó. Chỉ có vậy thôi. Hiểu chưa cô ngốc?”.

Không từ nào diễn tả được nỗi tuyệt vọng của tôi lúc này. Hóa ra, bấy lâu nay kẻ mù lòa vốn chỉ có mình tôi. Yêu thương một kẻ đã giết chết mẹ mình, hại em gái mình, sau đó còn dẫn hắn về, trao cho hắn tâm huyết mà ba đã tốn bao tâm sức mới dựng nên được. Cái kết này là xứng đáng cho tôi có phải không?

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta, cười lạnh nói: “Chẳng phải anh ghét nhà họ Dương đến vậy sao? Thế sao còn cứu tôi, không để tôi chết đi?”.

Hi Văn nhếch môi, không vội trả lời câu hỏi của tôi: “Tôi không chỉ phá hủy các người, tôi còn muốn nhấn chìm các người xuống tận cùng địa ngục. Bây giờ nhìn cô tôi đã rất thỏa mãn rồi, nếu cô chết đi, tôi sẽ không cản”.

Trong giọng nói của Hi Văn không có một tia hối hận. Tôi cười cợt bản thân mình. Rốt cuộc tôi cũng hiểu, bao nhiêu năm qua chỉ mỗi mình tôi ôm tình yêu đơn phương. Nghĩ đến kết cục của Hân, của mẹ, tôi lại càng trách bản thân mình. Ván cờ này Hi Văn đã thắng, mà còn thắng rất đẹp. Cơ thể tôi, tâm hồn tôi, tất cả đều bị hủy hoại dưới tay anh ta, ngay cả một chút tự tôn cũng không còn.

Tôi cười như điên dại, tiếng cười vang lên lanh lảnh là thế, nhưng tâm hồn chỉ còn một khoảng âm u mịt mờ. Vốn khi đến đây còn có một câu hỏi canh cánh trong lòng ‘anh ta có thật lòng yêu tôi không?’, nhưng đến giờ phút này thì chuyện đó cũng chẳng còn cần thiết nữa.

Trông thấy thái độ của tôi, Hi Văn cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Có lẽ cảm thấy đã đủ, anh ta kéo tôi vào lồng, đóng cửa chốt lại, sau đó hài lòng nhìn tôi dở điên dở dại. Tôi muốn nhào đến giết tên đàn ông này ngay lập tức, nhưng sức tôi không bằng hắn, chỉ có thể để hắn tự do sắp xếp.

“Cô muốn chết tôi càng không để cô chết”. Hắn nói, vỗ tay trêu đùa lên má tôi. “Cô còn sống, ít ra còn có chỗ cho tôi lợi dụng. Vì vậy phải càng yêu quý bản thân mình một chút”.

Hắn đi rồi, tôi vẫn ngồi ngây dại trong chiếc lồng đó. Thế giới tươi đẹp bao nhiêu năm bỗng chốc vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.