[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 168: Ngoại truyện: ngang qua




– Cái gì? Chẳng lẽ quấn một vòng, trải qua cửu tử nhất sinh lại trở về chỗ cũ sao?

– Con em ngươi đấy, đại gia phải mất một cánh tay mới tới được đây, là trò đùa nghịch súc sinh nào bố trí ra trêu người thế.

– Lão tử muốn hủy nơi này, một kiện bổn mạng huyền khí của ta cũng tổn thất trong ảo cảnh kia đấy.

Các loại thanh âm tức giận mắng và phàn nàn nổi lên bốn phía, một loại phẫn nộ lan tràn trong lòng mọi người.

Nhưng thanh âm mọi người dần dần nhỏ đi, cuối cùng trở nên thập phần yên tĩnh.

Bởi vì bọn hắn phát hiện mười tám người đứng trên đại điện đều đang cẩn thận quan sát bốn phía, cũng không luống cuống như bọn họ.

Mọi người lúc này mới phát hiện, đại điện này tuy rằng giống như đúc chủ điện trước kia, nhưng cũng không phải là một nơi.

Thái Thúc Tà Đình chậm rãi nói ra:

– Nơi này có lẽ chính là không gian trọng điệp, cũng là Huyền Vũ Tinh Cung chính thức rồi. Hiện giờ xem ra bố trí cũng rất đơn giản, ở đại điện Tinh Cung v bố trí xuống một tầng Thiên Mê Trận, lại khiến Tinh Cung đại điện xuyên thấu qua Thiên Mê Trân hình chiếu đến Bỉ Ngạn.

Bắc Minh Nguyên Hải mặt âm trầm, nói:

– Thế nhưng trong đại điện này không có vật gì a?

Thái Thúc Tà Đình nói:

– Cũng không hẳn vậy, chỗ đó không phải có một tấm bia đá sao? Có lẽ sẽ có ghi lại.

Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, quả nhiên ở trong một góc khuất, sừng sững lấy một khối bia đá lớn bảy xích, không thấy rõ trên đó khắc gì.

Tất cả mọi người bay đi, không khỏi bắt đầu sững sờ.

Chỉ thấy trên bia đá kia bóng loáng như ngọc, một chữ cũng không có, chỉ là trên đỉnh bia có một tấm phù lật màu vàng nhạt.

– Dừng tay.

Chỉ thấy có người vươn tay muốn gỡ phù lật kia, Thái Thúc Tà Đình đã quát to, bảo hắn ngưng lại

Người nọ hậm hực thu tay lại, trên mặt có chút bất mãn.

– Phù này thật kỳ quái ah, phù văn trên đó ta vậy mà không nhận ra cái nào cả.

Mục Chinh không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, nhìn chằm chằm vào phù lật kia sững sờ.

Hai mắt Lý Vân Tiêu lại tỏa sáng, trong nội tâm thoáng cái đại chấn. Ký hiệu ấn ký nhàn nhạt trên phù lật, đúng là Ma Ha cổ tự thiếu nét, tựa như một ít chữ khắc trên cột đá ở Hải Hoàng Điện vậy.

Bởi vì Ma Ha cổ tự chính là ngưng tụ quy tắc mà sinh, vật bình thường không cách nào chịu tải, cho nên lúc khắc phải giảm đi một số nét.

Thái Thúc Tà Đình nhìn chằm chằm vào phù lật kia một hồi, im lặng không nói.

Đoan Mộc Thương nói:

– Nơi đây không có vật gì, có lẽ dấu diếm cơ quan, hiện giờ chỉ có thể tìm manh mối từ trên bia đá này thôi.

Thái Thúc Tà Đình nói:

– Khối phù này cực kỳ trân quý, hẳn là thần phù ẩn chứa thập giai chi lực, chỉ là không biết hiện giờ còn mấy phần lực lượng.

– Thập giai thần phù.

Tất cả mọi người là kinh hãi, ánh mắt đều tỏa sáng.

Tên một gỡ trước kia thì ảo não, nói:

– Vật vô chủ, ai gặp thì được.

Thái Thúc Tà Đình nhìn hắn một cái, nói:

– Đã như vậy, nếu ngươi còn muốn thì cứ gỡ thử đi.

Người nọ khẽ giật mình, lập tức đại hỉ, cười nói:

– Tốt hi vọng các ngươi không nên đổi ý, trên tấm bia đá này căn bản không có bất luận linh khí chấn động gì cả, hẳn là lực lượng sớm đã hao tổn không còn rồi.

Hắn đưa tay qua, thoáng cái chụp lấy phù kia dùng sức gỡ xuống, lại phát hiện không chút sứt mẻ.

Người nọ biến sắc, lập tức vận chuyển đế khí, lúc này liền nhẹ nhõm gỡ phù xuống, chỉ thấy trên phù lật lóe lên ánh sáng màu vàng, những Ma Ha cổ tự không trọn vẹn kia bắt đầu biến hóa, một số nét thiếu khuyết dần dần tăng thêm.

Tất cả mọi người cảm nhận được một cổ lực lượng mênh mông bành trướng tuôn ra, hai mắt đều trừng trừng.

Trong lòng người nọ cũng có chút sợ hãi, nhưng chợt kinh hỉ, chỉ thấy lực lượng trên phù lật dần dần ổn định lại, cuối cùng nhất tất cả Ma Ha cổ tự chợt lóe lên rồi biến mất, hóa thành một tấm phù lật bình thường.

– Haha, ha ha, quả nhiên không có việc gì.

Người nọ đại hỉ, đơn thủ vừa lộn, liền thu phù kia vào, đắc ý nhìn qua mọi người, nói:

– Không có ý tứ, đa tạ rồi, kiện bảo bối đầu tiên của Tinh Cung thuộc về tại hạ.

Tuy rằng hắn cũng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ác ý và ác độc, nhưng chỉ cần vừa ra đại điện này, hắn liền có tự tin có thể thuận lợi rời khỏi.

– Chữ, trên tấm bia đá có chữ viết rồi.

Đột nhiên không biết ai kêu một tiếng, mọi người vội vàng dời mắt tới, chỉ thấy chỗ gỡ phù lật, quả nhiên xuất hiện chín chữ nhỏ.

Đoan Mộc Thương xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua chín cái chữ nhỏ kia, nhẹ giọng nói:

– Ngàn vạn lần không nên gỡ thần phù xuống...

– Ngàn vạn lần không nên gỡ thần phù xuống...

Mọi người:...

Mục Chinh trừng mắt, mắng:

– Đây là ý gì? Mấy chữ này ở dưới hoàng phù kia, phải gỡ phù ra mới xem được, cố ý đùa nghịch chúng ta sao.

– Đúng đấy, hiện giờ gỡ cũng đã gỡ rồi, làm sao bây giờ?

Tất cả mọi người bắt đầu thì thầm, không ít người hô:

– Nếu không chúng ta dán lại đi.

Tên nam tử được thần phù kia sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Vật ấy đã thuộc về ta, mơ tưởng.

Thái Thúc Tà Đình cũng nâng cằm vào trầm tư, nói:

– thật có chút tà môn.

Hắn vừa mới dứt lời, trên tấm bia đá vốn bóng loáng như ngọc đột nhiên hiện ra hai chữ to: Trấn Tà.

Chữ to do cổ thể tạo thành, lộ ra màu vàng nhàn nhạt, đột nhiên tản ra địa diệt

“Két”

Toàn bộ trên tấm bia đá xuất hiện một đạo vết rạn rất nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, chỉ nháy mắt, toàn bộ tấm bia đá đã rậm rạp chằng chịt các vết rạn.

“Phanh”

Dưới ánh mắt mọi người, nó phát ra tiếng nổ rất nhỏ, thoáng cái đã hóa thành một đống bột mịn.

– Cái này.

Lý Vân Tiêu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói:

– Có cảm giác xấu a.

Mục Chinh nói:

– Ta cũng thế.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên trên đại điện truyền đến âm cổ nặng nề, một cổ mục nát chi ý lan tràn ra, giống như Cự Thú ngủ say đã lâu chợt thức tỉnh vậy.

Tất cả mọi người tâm thần đại chấn, thoáng cái trở nên cảnh giác, thậm chí còn có chút bối rối.

Bắc Minh Nguyên Hải trầm giọng nói:

– Đều trấn định cho ta, mười vạn năm qua đi, thứ có lợi hại hơn nữa cũng thành cặn bã rồi.

– Đúng vậy, Nguyên Hải đại nhân nói rất đúng.

Đoan Mộc Thương tỉnh táo nói:

– Dùng thực lực mọi người chúng ta, trừ phi là cường giả Thần Cảnh đích thân tới, nếu không thực không có gì phải sợ cả. Mà dưới phiến thiên không này, cường giả Thần Cảnh sớm đã tuyệt tích rồi.

Hai người vừa ra lên tiếng, mọi người lập tức yên tĩnh lại, tùy ý đạo âm cổ kia quanh quẩn khắp đại điện

Thê lương bi thương, du du.

Cẩn thận lắng nghe, một loại cảmgiác trầm mặc thê lương lan tràn trong lòng mọi người, phảng phất tất cả trôi qua, tuế nguyệt đã sớm đi xa, trong thiên địa chỉ còn lại đạo tà âm này.

Bỗng nhiên, trên đại điện chớp động một đạo lục quang, xuất hiện một cỗ hủ thi, toàn thân thối rữa đến biến dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.