Dâm Môi Sai

Chương 8: H




Cựu lạc! sau khi kết thúc giai đoạn tuần yếu trưởng lão Khắc Lý Ân dẫn theo bọn hộ vệ rời khỏi sơn cốc để lại năm mươi tên võ sĩ gia tộc trong đó có cả Hàn Phi bổ sung vào lực lượng phòng hộ quáng tràng đang thiếu.

Với sự tiến cử của Khắc Lý Ân và chiến tích trước đây, Hàn Phi trong năm mươi tên võ sĩ này thì tương đối vượt trội, không chỉ được hưởng thụ những món ngon nhất ở nơi tốt nhất, nghi trượng trưởng lão Bản Đức của quáng tràng cũng phá lệ khiêm nhường vài phần, trực tiếp ủy nhiệm hắn giữ chức vụ đội trưởng võ sĩ đi tuần tra vòng quanh.

Sơn cốc quáng tràng chiếm diện tích rất lớn, từ quáng động đi sâu vào mấy ngàn thước, gia tộc La Lạc sống ở đây cả trăm năm rồi, số lượng chiến sĩ và võ sĩ hộ vệ vượt hơn năm trăm người, hơn nữa hệ thống phòng hộ hoàn thiện có thể nói là một tòa quân sự Yếu Tắc thu nhỏ.

Nhưng tòa pháo đài này gần đây nhiều lần bị quân địch kéo đến bao vây quấy phá liên tiếp bị hao binh tổn tướng, điều này làm người chủ trì Bản Đức trong giai đoạn đầu gặp nhiều khó khăn.

Cho nên Hàn Phi trong lúc được đối đãi như một cao nhân bậc nhất cũng nhận nhiệm vụ mà mức độ khó khăn không ít, hắn làm võ sĩ tuần tra ngăn chặn tập kích của quân địch, thời gian làm việc từ giữa trưa mãi cho đến rạng sáng.

Cái này giống như hắn đang đảm nhận nhiệm vụ làm thám báo Hồng Hà Yếu Tắc lẻn vào khu tập giết thám báo man tộc, nhưng phạm vi phòng vệ lại giới hạn trong sơn lĩnh gần phía nam sơn cốc cho nên đối thủ vẫn luôn mượn yểm trợ của bóng đêm để lẻn vào quáng tràng đánh úp, lần đánh úp trong số đó có võ sĩ mị ảnh, quả thật khó lòng mà phòng bị.

Hai ngày Hàn Phi trú thủ ở sơn cốc quáng tràng, từ Cuồng Lan Yếu Tắc đưa tới chỉ thị của gia chủ hầu tước Bàng Ân công nhận bổ nhiệm mới của Hàn Phi, chỉ trong thời gian ngắn hai tuần làm cho Hàn Phi ít nhiều thở dài một hơi.

Thời gian làm nhiệm vụ mai phục của hắn là vừa đúng một tháng nếu ở trong quáng tràng lãng phí một tháng quả thật là đáng tiếc.

Liên tiếp năm ngày mỗi ngày vào lúc mặt trăng lên cao trên bầu trời đêm Hàn Phi từ quảng tràng lặng lẽ lên đường tiến vào khu vực phòng thủ tuần tra mãi đến sáng mới trở về, sơn lĩnh vào mùa rét nhiệt độ xuống rất thấp một mình chịu cái giá lạnh này mà còn phòng bị quân địch đánh lén quả thật là một cuộc sống khổ sở.

Nhưng Hàn Phi lại không hề để ý cái lạnh của đêm đông, hắn không bị ảnh hưởng gì bên cạnh có Ốc Kim cùng hỗ trợ lẫn nhau, chỉ là liên tục năm ngày đều bình an vô sự ngược lại làm hắn cảm thấy có chút khó chịu, tốt xấu gì cũng đến để hắn hoạt động cho giản gân cốt.

Buổi tối ngày thứ sáu, trên đỉnh núi Hàn Phi ngồi bên cạnh đống lửa đã đốt sẵn đang pha trộn nguyên liệu chế lên con dê đã được làm sạch, giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ.

Mùi vị của thịt nướng và mùi vị của nguyên liệu hòa vào nhau vô cùng hấp dẫn, Ốc Kim ngồi chồm hổm một bên hai mắt tỏa ý thèm thuồng miệng chảy nước bọt thành dòng như dòng sông.

- Trong bộ dạng thèm thuồng của mày chỉ có thể chia cho mày phân nữa, Hàn Phi cười mắng.

Con dê này không dễ dàng gì mà có được, cây cối xung quanh khu vực khai thác mỏ sơn cốc đều bị đốn hết sạch sẽ ngoài trừ cỏ khô ra ngay cả con chuột cũng không thấy, hắn lùng soát thật lâu mới săn được con dê rừng như thế này.

Mùi vị thịt dê càng thêm đậm đà lớp dầu mỡ của miếng thịt dê đang quay rớt xuống đóng lửa tạo ra âm thanh xèo xèo Hàn Phi dùng loan đao cắt từng miếng đưa vào miệng mùi vị càng thêm tuyệt diệu.

- Bằng hữu, xem chừng lâu thế này nhất định là đói rồi, chi bằng ngồi xuống ăn chút thịt dê, đột nhiên hắn mở miệng nói.

Chỉ là trong sơn lĩnh trơ trọi thế này ngoài cỏ khô và đá ra không có người thứ hai sinh sống độc thoại của Hàn Phi có vẻ vô cùng quái dị.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời một tảng đá đen sẫm cách sơn địa hơn mười thước bên trái hắn đột nhiên chuyển động nhẹ liền theo sau đó một hình người dần dần hiện ra rõ ràng là vóc dáng một võ sĩ.

Ngươi làm thế nào nhận ra ẩn náu của ta một giọng nói trầm thấp vô cùng sửng sốt.

Hàn Phi cười với đôi phương, ẩn núp và thuật ngụy trang đều vô cùng tinh xảo thậm chí thoát khỏi cái nhìn và nghe cực kỳ nhạy bén của Ốc Kim, nhưng cũng không thoát khỏi thần thức của hắn.

Đối phương rõ ràng là núp trước ở đây chỉ là lúc hắn đến lại không phát động công kích, cho nên giả vờ không phát giác mà ngồi bên cạnh đóng lửa nướng thịt, ngược lại không ngờ tính nhẫn nại của người này không phải là bình thường vẫn núp sau tảng đá cho tới cùng.

Có chút thú vị Hàn Phi cười nhạt hỏi chặn lại:

- Tại sao không xuất thủ

Lấy thực lực bây giờ của hắn cho dù là gặp cường giả cấp thiên không muốn lẫn trốn cũng không có gì khó, đối với võ sĩ hải dương cùng cấp có tràn đầy lòng tin chiến thắng đối phương, cũng không đủ để làm cho hắn cảm thấy có nguy hiểm, hơn nữa bản thân hắn không phải là người man tộc, cho nên trong tâm thái vô cùng nhẹ nhàng, nếu đối phương không có ý xuất thủ hắn cũng không ngại trò chuyện.

- Ngươi rất nguy hiểm, võ sĩ nghĩ ngợi rồi nói:

- Ta không nắm chắc phần thắng để trả lời câu hỏi của ngươi.

- Đây là bí mật của ta Hàn Phi mỉm cười nói.

Võ sĩ nhất thời u sầu đột ngột đi tới trước mặt Hàn Phi ngồi xuống từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ cắt lấy một khối thịt dê rất lớn.

Dưới sự chiếu sáng của đống lửa, Hàn Phi thấy rõ diện mạo của đối phương tên võ sĩ trung niên này có khuôn mặt hình chữ điền rộng rãi khuôn mặt góc cạch thể hiện sự sắc sảo giống như là một đao phủ, thân thể cường tráng phía dưới hàng lông mày rậm rạp là hai con ngươi đen sáng ngời có thần, ở trong man tộc tuyệt đối được xem là một mĩ nam tử.

Nuốt miếng thịt dê trong miệng võ sĩ trung niên vụng về nói:

- Thịt dê nướng rất ngon chỉ tiếc là không có rượu.

Hàn Phi vớt lấy túi hành lý bên cạnh móc ra một bầu rượu ném qua đối phương.

Võ sĩ trung niên không chút khách khí tiếp lấy vặn nút bình uống một ngụm lớn hài lòng mà thở phào nhẹ nhõm.

Rượu thơm thịt ngon rất dễ rút ngắn khoảng cách hai người Hàn Phi và võ sĩ trung niên ban đầu vốn là kẻ thù không đội trời chung của nhau, một miếng thịt một chén rượu được dọn ra rất nhanh được chén hết.

Sau khi ăn uống no say võ sĩ trung niên thõa mãn vỗ vỗ vào cái bụng căng trướng nói:

- Đa tạ sự chiêu đãi của ngươi bây giờ nên nói vào chuyện chính đi, nếu như ta không đoán sai ngươi chính là A Đức Tư võ sĩ kim vệ mới đến của La Lạc gia.

Không sai, Hàn Phi cầm bầu rượu uống một ngụm rồi điềm đạm nói

Có hứng thú gia nhập vào Thiết Kỳ gia không? danh hiệu huân tước đế quốc còn có vị trí nghi trượng trưởng lão ánh mắt của võ sĩ trung niên đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, không cần lo nghĩ tìm cách phá giải khế ước máu của chúng ta.

Điều kiện quả thật là rất tốt Hàn Phi mỉm cười nói:

- Không cần kéo dài thời gian, nếu người ngươi chờ đã tới rồi đó.

Hắn đột nhiên đứng dậy xương cốt toàn thân phát âm thanh hung bạo như tiếng đậu rang, hào quang đấu khí màu máu xuyên qua cơ thể mà phát ra ngoài, lực lượng vô hình vô chất rất nhanh áp lấy đối phương.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.