Dâm Môi Sai

Chương 2




Võ sĩ cửu thiên đại lục hưng thịnh dân phong dũng mãnh, võ sĩ bình thường vì chút chuyện nhỏ đã ra tay rất thường thấy, nhưng ra tay thế này thật không nhiều, nếu Hồng Hà Yếu Tắc quản chế nghiêm ngặt quả thật không cách nào tưởng nổi, nhưng ở đây là Cuồng Lan Yếu Tắc, thành phố của man tộc!

Chiến phủ mà Lạc Hãn sử dụng vô cùng đáng sợ, lưỡi đao sắc bén màu đỏ lóng lánh, lại là lực lượng man huyết đấu khí, huy động hết lực chém xuống như xé rách cả bầu trời, trong không trung phát ra âm thanh vang dội, chén rượu mấy người xung quanh cầm trên tay đều bị nứt vụn ra.

Man tộc vây quanh xem liền phát ra tiếng kêu hoảng hốt, hoảng sợ lui về phía sau, cũng có không ít người rất hưng phấn mở to hai mắt, muốn nhìn thấy cảnh Hàn Phi bị chém thành vũng máu tan tành.

Nhưng khát vọng của bọn họ không xảy ra, đối với đoàn công kích ác liệt không gì sánh bằng của Lạc Hãn, thân hình của Hàn Phi vừa cử động thì dời ra nữa thước, chiến phủ hầu như không chém trúng vào Hàn Phi.

Hàn Phi tránh được một kích lạnh lùng quát một tiếng, trong nháy mắt rút chiến đao ra chặn ngang huy trảm, thân đao phát ra ánh sáng màu vàng, hung hãn bổ vào thắt lưng Lạc Hãn, đánh vào kim hệ đấu khí phá giáp và thổ hệ đấu khí hộ thể đang sản sinh hung hãn.

Thịch! Lạc Hãn cả người bay lên không trung, đụng vào đám người ngoài năm sáu thước mới ngừngi lại, đấu giáp trên người bị nứt ra một khoảng lớn, chấn động dữ dội rồi biến mất.

Hai người không may bị Lạc Hãn ngã trúng kêu lên thảm thiết, mà Lạc Hãn không quan tâm đến hai người này mà nhảy lên người họ, nỗi giận nhìn bề phía Hàn Phi, thật không ngờ y cố y giẫm đạp người bên dưới, phát ra vài tiếng kêu thê thảm!

- Đạp ta, muốn chết à!

- Cút ngay!

Mấy tên đồng bọn bên cạnh chưởi ầm lên, tất cả đều rút vũ khí ra bổ về phía Lạc Hãn

Vận khí của Lạc Hãn quả thật không tốt, phiền phức trước tiên là gây chuyện với Hàn Phi kết quả là bị đánh cho một trận thê thảm, bây giờ lại đắc tội với người khác, mà tệ hại nhất là đấu giáp bây giờ của y đã bị phá vỡ, năng lực phòng ngự giảm xuống rất nhiều, ngay cả võ sĩ bình thường cũng không uy hiếp được.

Hai thanh loan đao và một chiến phủ bổ tới, Lạc Hãn bất lực chỉ có thể lui về phía sau giơi chiến phủ lên đỡ, hai người phía dưới vẫn kêu thảm thiết không ngừng, hai tên đồng bọn của y biết tình hình không ổn cũng lập tức ra hỗ trợ.

Trong quán rượu nhất thời loạn lên, vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, nội trong mấy phút ngắn ngủi lại biến thành một trận chiến hỗn loạn hai bên đều có bạn hữu thân thuộc của mình, thể là bọn võ sĩ lưu lãng và lính đánh thuê người mạo hiểm xung quanh cũng bị cuốn vào, tiếng mắng chửi và tiếng chém giết đan lẫn vào nhau, biến thành một trận đại chiến hỗn loạn!

Ngược lại Hàn Phi là người gây ra trận hỗn loạn này người ta lại không quan tâm tới, dựa vào quầy rượu của tửu điếm xem cảnh hỗn loạn này, nhìn bàn ăn, chén rượu, ghế thậm chí là thân người bay lượn khắp nơi, hắn quả thật không biết làm sao.

Mà hầu rượu trong tửu điếm còn có các nữ lang sớm đã quen với tình cảnh như thế này rồi, nhao nhao tìm kiếm chỗ núp cho an toàn, hai gã hầu rượu vẫn đang núp ở phía sau quầy rượu đánh cược.

- Ta nói đội tuần tra nội trong hai phú sẽ tới, cược một kim tệ!

- Sao có thể chứ, nội trong năm phút thì không sai, một kim tệ ta cược theo ngươi, không được quỵt đó!

- Thú vị... Hàn Phi thì thào nói, thuận tay cầm một chén rượu trên quầy uống một ngụm.

Ầm!

Nương theo một tiếng nổ, cửa lớn của tửu điếm bị người làm đổ nát, mấy tên võ sĩ mặc võ trang và một tên cầm đầu võ sĩ chạy vào, võ sĩ cầm đầu lớn tiếng nói:

- Dừng tay, chúng tôi là đội tuần tra quân đoàn Bạo Hổ, buông tất cả vũ khí và ngồi chỏm xuống đất cho ta!

Bọn người trong tửu quán đang đánh nhau ồn ào náo nhiệt đột nhiên giống như bị trúng phép biến thành đá, chợt dừng lại trong giây lát, nhưng chỉ là trong thời gian rất ngắn, có người chưởi lớn:

- Ngồi chỏm xuống, các huynh đệ, đánh chết thằng chó nhãi ranh đó!

Lời nói còn chưa dứt, ghế, bàn, chén, rất nhiều đồ đạt bị chiến sĩ tuần tra đập vỡ nát, võ sĩ cầm đầu tức thời mở đấu giáp tránh trận hỗn loạn này, nhưng thủ hạ của y có thể gặp tai ương, mấy người này không chừng bị đầu rơi máu chảy.

- Giết cho ta, võ sĩ dẫn đầu hổn hển hét lớn, dẫn đoàn người đi về phía trước, phía sau còn rất nhiều võ sĩ chiến sĩ tuần tra vọt tới, quy mô trận chiến càng lớn hơn tức thời bạo phát.

Sự tình có chút lớn, tình hình thế này Hàn Phi cũng không biết làm sao chỉ đứng ngây ra bên cạnh xem náo nhiệt, đang lúc đó hắn đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, bên cạnh có người gọi nhỏ:

- Võ sĩ đại nhân, đến đây

Hàn Phi vừa quay đầu lại nhìn, phát hiện người gọi mình chính là La Lệ Á nữ lang tửu quán lúc nãy, nàng đang đứng ở sau quầy vẫy tay.

Không một chút do dự, Hàn Phi thả người bay qua quầy, mang theo La Lệ Á từ cửa nhỏ thoát khỏi tửu quán.

Phía sau tửu quán là cái hẻm nhỏ, cuối hẻm là một con đường lớn có người qua lại, Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, hắn không ngờ rằng mới vừa vào Cuồng Lan Tắc Yếu thì đụng với võ sĩ đội tuần tra.

- Đi, thiếp dẫn chàng đi đến La Lạc gia, Na Lệ Á không khỏi phân trần kéo tay Hàn Phi, nhìn Hàn Phi với ánh mắt cung kính

- Võ sĩ đại nhân, chàng thật lợi hại, chỉ một đao đã đánh bay tên Lạc Hãn đáng chết kia, lần này thiếp có thể kiếm....

Câu nói phía sau nàng định nói tiếp nhưng lại thôi, Hàn Phi cười phá lên, cùng nàng đi tới con đường lớn, phía sau còn có chiếc xe ngựa.

Dọc theo đường lớn thời gian trôi qua rất nhanh, xe ngựa vào khu nam của Cuồng Lan Tắc Yếu, khu quân sự và khu sinh sống của quý tộc, giữa khu bắc và khu nam Tắc Yếu được ngăn bởi bức tường đá, trước cửa lộ còn có võ sĩ quân đội canh gác.

Nếu xe ngựa có mang ký hiệu của quý tộc và quân đội thủ vệ sẽ để cho qua, Hàn Phi điều khiển xe ngựa đột nhiên bị chặn ngang, nhưng sau khi Na Lệ Á đưa một tấm ngân bài, võ sĩ thủ vệ không nói gì khoát tay cho vào.

Sau khi lọt qua cửa, Na Lệ Á có chút ái ngại chủ động nói:

- Võ sĩ đại nhân, không dám dối ngài, thiếp là vì gia tộc La Lạc chiêu mộ võ sĩ, vẫn xin ngài lượng thứ cho sự dấu diếm của thiếp.

- Không có gì, Hàn Phi không để ý khoát tay nói, chỉ cần tiền thù lao nhiều, cho ai cũng giống nhau thôi.

Sự rộng lượng của Hàn Phi làm cho Na Lệ Á thở dài một hơi, do sự quấy rối của Lạc Hãn, đây là võ sĩ đầu tiên nàng chiêu mộ thành công sau khi gia nhập vào gia tộc La Lạc, hơn nữa xem ra thực lực khá dũng mãnh, nếu có thể thành công được gia tộc La Lạc chiêu mộ, vậy thì...

Tương đối náo nhiệt, khu bắc hỗn loạn và dơ bẩn, khu nam của Cuồng Lan Yếu Tắc chắc chắn phải ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều, người đi trên đường không nhiều, phần lớn qua lại là người trong quân bộ, quý tộc, thương nhân và tùy tùng của bọn họ vân vân, một số người bình thường khác ăn mặc đều sạch sẽ, đoán chừng là gia thuộc của tùy quân, ngoài trừ phong cách kiến trúc có khác ra, xem ra so với khu thương nghiệp cao cấp thành hố nhân tộc bình thường không khác nhau gì mấy.

Xe ngựa rẽ vào phía đông của con đường, rất nhanh rời khỏi khu thương nghiệp tiến vào trong con đường Lâm Ấm , hai bên đều là biệt thự xa hoa, rõ ràng là chỗ ở của một quý tộc và các quan quân cao cấp.

Bất luận là loại tộc nào đều tồn tại giai cấp đặc quyền, thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa là đặc tính chung của quý tộc, về điểm này nhân tộc phong phú nhất tinh thần hưởng thụ phát huy đến cực hạn, cũng là cái để quý tộc man tộc noi theo, những hoa viên biệt thự như thế này là nhiển nhiên.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một trạch đệ rất lớn, Hàn Phi có chút kinh ngạc phát hiện, giữa cửa rõ ràng là bốn võ sĩ người gấu của thú tộc

Thú tộc từ trước đến giờ đều là minh hữu của nhân tộc, bộ lạc thú tộc sinh sống ở chiến thần sơn mạch một cách phòng ngự hiệu quả ngăn cản man tộc tiến vào đế quốc Quang Huy, gia tộc La Lạc có thể sử dụng võ sĩ thú tộc làm hộ vệ, không thể nghi ngờ thực lực và khí phái của gia tộc La Lạc

Sau khi kiểm tra tấm ngân bài chính minh thân phận của Na Lệ Á, hai người thuận lợi đi vào giữa trạch đệ của gia tộc La Lạc, một võ sĩ đến dẫn họ vào trong sân thí võ bên cạnh hoa viên.

Sân thí võ không lớn, nhưng bên trong có đầy đủ các loại phương tiện, có không ít người ở đây, có mấy tên võ sĩ man tộc ngồi ngay ngắn trong phòng nhìn các võ sĩ đang thi đấu trong sân.

Trông sân thí còn có mười mấy võ sĩ mặc trang phục khác nhau và bốn năm nàng nữ lang đang đúng, nhìn bộ dạng các nàng và Na Lệ Á rất giống nhau đều dẫn võ sĩ chiêu mộ được tới gia tộc La Lạc để khảo hạch.

Đây là một thủ đoạn chiêu mộ nhân tài của hào môn quý tộc gia tộc thường dùng, bọn họ sẽ thuê rất nhiều nữ lang xinh đẹp, từng được huấn luyện sơ lược sau đó đưa vào trong tửu quán lôi kéo võ sĩ lưu lãng có năng lực, đây không phải là phương thức chiêu mộ duy nhất của bọn họ, nhưng lại là một cách rất có hiệu quả.

Thấy Na Lệ Á dẫn Hàn Phi đi qua, mấy nàng nữ lang tỏ ra kinh ngạc, một trong số đó tiến lên trước cười nói: Na Lệ Á muội muội, thật là không ngờ nàng hôm nay cư nhiên dẫn đến một võ sĩ.

Khẩu khí tuy thán tán, nhưng vẻ châm chọc trên mặt ai cũng có thể nhìn thấy, phòng chừng vì công việc giống nhau bình thường ít ai phân cao thấp.

Đối với khiêu kích của đối phương, Na Lệ Á hoàn toàn không hề để ý, chỉ là nhẹ nhàng ngẩng đầu đi qua.

Nàng dẫn Hàn Phi đến trước mặt quản sự gia tộc đăng ký phụ trách, đem ngân bài trên tay đặt lên bàn.

- Na lệ Á , chiêu mộ một tên võ sĩ gia tộc.

Thấy diện mạo của Na Lệ Á như vậy, mấy nàng nữ lang đó tỏ vẻ xem thường.

- Kéo gì mà kéo, một tuần mới chiêu được một võ sĩ, được hay không được còn không biết sao?

- Nàng có thể chiêu được người à, nhiều nhất là hàng thiết vệ.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.