Dâm Môi Sai

Chương 16




Đêm.

Ánh đèn màu trắng, chiếc giường màu đỏ, không khí dâm mị, người đàn ông bị trói.

Đó là một người đàn ông thân hình gần như hoàn mỹ, cao chừng một mét chín mươi, tứ chi thon dài, cơ bụng chắc nịch, mỗi múi thịt đều cứng chắc đàn hồi. Chỉ nằm như thế, cũng tràn đầy sức mạnh.

Hắn đeo cái bịt mắt màu đen, trừ nó ra, toàn thân trên dưới chỉ có một cái quần lót màu đen, quần lót đen góc bẹt, phía trước nổi cao, tuy không cương, nhưng, cũng có thể tưởng tượng khi nó thức tỉnh sẽ có trạng thái nào.

Hai tay người này bị một sợi dây thừng cột lại, hai chân bị xích sắt cố định, lồng ngực nhấp nhô, làn da màu cổ đồng được màu đỏ nhạt tô điểm càng thêm dụ hoặc.

“Lâm Dược.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, “Cậu đã làm gì tôi!”

“Lạc Lạc, tôi yêu anh.”

Lâm Dược nhào lên, cắn tai hắn nói. Caesar cứng người, giọng điệu hòa hoãn lại: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi yêu anh, rất yêu rất yêu.” Lâm Dược vừa nói, vừa nhúc nhích trên người hắn, “Tôi yêu làn da anh, yêu răng anh, yêu lỗ tai anh, yêu chỗ này của anh…”

Y hôn da hắn, cắn môi hắn, nói tới cuối, còn sờ phía dưới của hắn, chỗ đó, đã có hơi cứng.

“Toàn thân trên dưới của anh tôi đều đã xem qua rồi, cũng sờ qua rồi, nhưng, còn có một chỗ, tôi chưa từng tiếp xúc. Lạc Lạc, tôi yêu anh như thế, thì không thể nhẫn nhịn chuyện này! Lạc Lạc, anh lại yêu tôi như thế, cũng tuyệt đối sẽ không để tôi nhẫn nại chuyện này chứ!

Y nói, tay thì đã thò vào trong quần lót, ngón tay đảo quanh mật huyệt: “Nơi này, tôi vẫn còn chưa đi vào.”

“Lâm Dược, cậu vi phạm hiệp nghị!” Nói tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy một dòng hơi nóng, dục vọng bừng bừng, “Cậu bỏ thuốc tôi?”

“Đúng đó.”

“Lâm Dược, công bằng của cậu đâu?”

“Đây chính là công bằng của tôi mà, Lạc Lạc, anh từng bỏ thuốc tôi, hiện tại tôi cũng phải trả lại chứ.”

Lâm Dược cười hi hi nói, kéo quần lót hắn xuống, ngậm thứ đã cương to đó vào, Caesar nhịn không được rên một tiếng.

“Rất thoải mái đúng không?”

Caesar không đáp, Lâm Dược lầm bầm một câu: “Lạc Lạc, anh thật nhỏ nhen.”

Nói xong, cũng không miễn cưỡng hắn, mò được dầu bôi trơn, bắt đầu chuyên tâm mở rộng mảnh đất xử tử chưa từng có người tiến vào.

“Lâm Dược, hiện tại cậu dừng tay, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”

Caesar nghiến răng nói, Lâm Dược cười hi hi đáp: “Lạc Lạc, anh trước kia cũng từng để tôi làm mà, chẳng qua lần đó tôi mềm lòng, không làm. Trước kia anh nhường tôi, hiện tại không nhường… ừm, nói tới cùng, anh vẫn không muốn đúng không, nhưng không sao, anh không muốn, tôi tự lấy, cái này cũng coi như là phúc lợi tôi vốn nên được hưởng.

Nói rồi, đã lấy được dầu bôi trơn, bôi lên ngón tay, sau đó cẩn thận đâm vào, nơi chưa từng mở rộng tất nhiên là đóng chặt, nhưng lần này Lâm Dược rất có nhẫn nại, hơn nữa cũng hạ quyết tâm, cho dù có nghe Caesar rên lên đau đớn, cũng chỉ nhẹ tay chút, chứ không dừng lại.

Cuối cùng, một ngón tay thuận lợi đâm vào, y bắt đầu lần mò bốn phía, ấn ấn chỗ này, chạm chạm chỗ kia, cuối cùng khi chạm tới một chỗ, Caesar cứng người.

“Là chỗ này rồi, đúng không? Nơi này rất thoải mái, đúng không?”

Lâm Dược vừa nói, vừa ấn ấn chỗ đó, Caesar tuy muốn khống chế, nhưng nơi đó, lại là điểm mẫn cảm giống phía trước, huống hồ hắn còn bị bỏ thuốc, cho dù ý chí hắn vẫn tỉnh táo, nhưng thứ vốn vì đau đớn mà mềm xuống lại dần dần cứng lại.

“Thì ra Lạc Lạc cũng thích thế này à.”

Lâm Dược lại thêm một ngón tay, vừa ma sát vừa nói. Caesar vừa tức vừa bực, đến giờ, hắn cũng biết chạy không thoát nữa, vì thế nói: “Cậu muốn làm gì thì nhanh lên!”

“Người ta cũng muốn mà, chỗ này của người ta đã thế này rồi.”

Lâm Dược dùng thứ sưng to của mình cọ cọ lên chân hắn, giọng nói hơi uất ức: “Nhưng Lạc Lạc vẫn là lần đầu tiên mà, người ta muốn để anh có ấn tượng tốt đẹp, từ nay về sau sẽ thích cảm giác này.”

Caesar không nói gì, trong lòng thì đang hung tợn: “Cậu đợi đó!”

“Lạc Lạc, anh có phải đang nghĩ tương lai sẽ thu thập tôi? Người ta sẽ không cho anh cơ hội này. Anh quên hôm nay là ngày gì sao? Ngày kỷ niệm kết hôn bảy năm của chúng ta, tôi đã nói với Carlos rồi, vì kỷ niệm bảy năm vĩ đại này, chúng ta muốn trăng mật lần hai, một tháng này, chúng ta sẽ không ra khỏi phòng!”

Lâm Dược cười hê hê: “Sau một tháng, Lạc Lạc, anh nhất định sẽ thích cảm giác này. Cho dù không thích… tôi cũng đòi đủ rồi.”

Khóe miệng Caesar co rút.

“Hơn nữa, tôi thấy anh hiện tại đã thích rồi, xem chỗ này, cao hứng thế nào nè, cao hứng chảy nước rồi.”

Lâm Dược búng một cái lên phần đỉnh của hắn, vì kích thích và thuốc, nơi đó sưng to vô cùng, phía trước còn tiết ra dịch thể.

Caesar hừ một tiếng.

“Rất muốn đi, rất thoải mái đi. Để tôi vào chứ? Để tôi vào tôi sẽ để anh thoải mái…”

Caesar rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu: “Hôn tôi…”

Môi hơi mở, cổ họng động đậy, Lâm Dược nhìn, nuốt nước miếng, hôn xuống.

Môi lưỡi giao nhau, quấn quýt tới lui, hai người đều sôi sục dục vọng.

“Buông tôi ra, tôi muốn ôm cậu…” Caesar khàn giọng, mang theo mấy phần dụ hoặc, “Tôi muốn sờ cậu.”

“Thật sự chỉ ôm tôi?”

Tay Lâm Dược đi tới chỗ dây thừng, Caesar lại nói: “Tháo bịt mắt của tôi xuống, tôi muốn nhìn cậu.”

Lâm Dược tháo bịt mắt xuống cho hắn, đôi mắt màu đen đã hơi đỏ, thấp thoáng còn mang theo sóng nước, trên gương mặt thế này, càng gợi cảm dị thường.

“Lạc Lạc…”

Lâm Dược hôn lên, Caesar lại nói: “Để tôi sờ cậu…”

Giọng càng thêm thấp khàn, giống như nhẫn nại không được, tay Lâm Dược lại tới chỗ dây thừng, như thể muốn cởi ra, nhưng cuối cùng lại thu về.

“Lạc Lạc, tôi cũng muốn anh sờ tôi, nhưng, tôi sợ mở ra rồi, anh không chỉ sờ thôi.”

“Lâm Dược!”

Lâm Dược cười hi hi, nhấc chân hắn lên, đâm vào, Caesar hít ngược một hơi.

“Lạc Lạc, anh rất chặt, thật nóng, ừm ừm, tôi, tôi thật thoải mái, anh cũng thoải mái đúng không?”

Khi cử động eo, đồng thời cũng giúp hắn ma sát phía trước, dưới hai kích thích, Caesar cuối cùng bắt đầu rên rỉ.

Tốc độ trước sau càng lúc càng nhanh, dục vọng của hai bên cũng càng lúc càng dâng lên đỉnh điểm, khi Caesar cảm thấy mình sắp bắn ra, phía trước lại bị giữ chặt.

“Buông, buông ra…”

“Nói anh thích.”

Lâm Dược thở dốc, Caesar không nói.

“Nói anh thích…” Cắn ngực trái của hắn, “Nói anh thích, tôi sẽ buông ra…”

Nói rồi, phần eo lại cử động vài cái, Caesar cuối cùng nhịn hết nổi: “Tôi, tôi thích…”

“Thích cái gì?”



“Thích thế này sao?”

“Thích.”

“Nào, nói dính lại.”

“Lâm Dược, cậu đừng quá đáng!”

“Nói dính lại tôi sẽ không quá đáng.”

Vừa nói, vừa xoay chuyển, Caesar cuối cùng nói: “Tôi thích, thích thế này…”

“Vậy mới ngoan.”

Đâm rút nhanh chóng, sau đó, khi mình muốn phóng ra, liền buông tay, hai người đồng thời lên đỉnh điểm.



Lâm Dược mở mắt ra, trong nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà đờ đẫn một lúc mới hoàn hồn.

Đây là biệt thự của Caesar, tại ngoại ô Las Vegas, vì y dựng cờ hiệu “viết bản thảo kiểu phong bế”, nên dã dọn từ tầng cao nhất JA tới đây.

“Thì ra, là một giấc mơ.”

Nhìn quần lót đã ướt của mình, y có chút tiếc nuối ngồi dậy, viết bản thảo bảy ngày, cũng có nghĩa là đã bảy ngày không làm, khó trách lại mơ mộng xuân như thế.

Nhưng mộng này chắc không đơn thuần, nói ra thì, ngày kỷ niệm kết hôn của họ sắp tới rồi, tuy không phải là lần thứ bảy, nhưng, mơ mà, lẽ nào còn có thể đúng như thật sao?

Giấc mơ này lẽ nào là một điềm báo? Lâm Dược sờ cằm nghĩ.

Đã lâu như vậy, y không áp đảo được Caesar một lần, tuy y không mấy để ý với vấn đề trên dưới, nhưng, nếu một lần cũng không có, thì cũng có chút mất mặt.

“Có lẽ, đây chính là ông trời nói cho mình biết, phải tới một lần.”

Nghĩ thế, y tắm rửa, thu dọn đồ đạc, hưng phấn ra ngoài, khi đi ngang qua tiệm thuốc bên đường, y do dự một chút, vẫn vào dạo một vòng, sau đó xách túi ngồi lên xe, tuy những thứ này ở chỗ Caesar đều có, nhưng nếu hôm nay là ngày y trở người làm chủ, thì đương nhiên phải do y chuẩn bị.

Trên đường y còn mua một bó hoa, khi tới JA còn tới nhà bếp tìm một chút nguyên liệu. Tài nấu ăn của y không tính là cực tốt, nhưng tự nuôi mình nhiều năm rồi, cơm bình thường vẫn biết làm.

Vì thế, khi Caesar trở lại, thấy y đang bận rộn trong bếp.

“Đây coi là bồi thường sao?”

Mỗi lần khi chạy bản thảo, Lâm Dược liền tránh đi, nói là tư duy của y không thể bị quấy nhiễu, câu này có lẽ có thể lòe người khác, nhưng đối với Caesar, thì lại có hiềm nghi khác__ Năm đó lần đầu tiên y viết bản thảo cho [Thời báo Las Vegas], cũng không thấy y sợ bị làm phiền.

Lâm Dược cười hê hê, không trả lời.

Tối nay, Lâm Dược hiếm khi không dài dòng, còn rất thân thiết không ngừng gắp đồ ăn cho Caesar, cuối cùng còn vô cùng tự giác thu dọn chén dĩa.

“Lạc Lạc, hôm nay chúng ta bắt đầu sớm chút đi!” Lâm Dược hoạt động cổ tay một chút, kiên định nói, “Tôi có lòng tin trăm phần trăm, hôm nay nhất định có thể thắng!”

Ván bài bắt đầu.

Mười phút sau, Lâm Dược tê dại nhìn bàn bài.

Hai mươi phút sau, y bị ôm từ nhà tắm ra.

Ba mươi phút sau, y bị bức nói thoải mái.

Bốn mươi phút sau, y bị quay cuồng tới thở dốc.

Năm mươi phút sau, y cuối cùng được cho phép lên cao trào.

Một tiếng sau, y uể oải đá Caesar: “Vừa vừa được rồi, đừng quá đáng!”

“Bảy ngày, tôi phải làm cho đủ!”

Lâm Dược bi phẫn cắn góc chăn, lẽ nào thật sự phải đợi tới bảy năm sau y mới có thể đạt được nguyện vọng?

“Lạc Lạc, lần này tôi thật sự có lòng tin trăm phần trăm, bài cũng rất tốt.” Khi bị lay lắc tới xương cốt cũng sắp rã, y cuối cùng được buông tha, y vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì nói ra nghi hoặc của mình, “Tại sao vẫn thua chứ?”

“Lần sau tiếp tục nỗ lực.”

Caesar hôn lên chân mày y nói, Lâm Dược có chút mê hoặc: “Tôi đã trăm phần trăm rồi, lẽ nào phải bộc phát tiểu vũ trụ sao?”

Caesar không nói gì, hắn không biết tiểu vũ trụ là gì, nhưng hắn biết, trừ khi Lâm Dược có thể nghĩ ra, hoặc hắn bằng lòng hạ thủ lưu tình, nếu không, y vĩnh viễn cũng không thể thắng hắn trong kiểu đấu này.

Thủ đoạn bảo đảm chiến thắng vĩnh viễn không phải là thiên ngoại phi tiên.

Ngoài thuật đánh bài, còn có gian lận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.