Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 32




Dịch: meomoon86

Biên: Tùy Nhã

Minh Đồng không biết da mặt mình có phải lại dày thêm một tầng, dù đứng trước mặt là địch ý băng lạnh nhưng hắn vẫn phong sinh khởi thủy như bình thường. Chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt đó của Nam Lạc, hắn luôn cảm thấy nơi trái tim của hắn gần như là đau đớn.

Mười mấy ngày kế tiếp, Định Vương gia đối với công việc lau bàn dọn bát đã dần quen thuộc, mặc dù trên mặt hắn vẫn có một nụ cười dữ tợn đáng sợ. Chẳng qua không có ai có thể bỏ qua tay nghề của Nam Lạc, cho nên trong tiệm có nhiều thêm một người xinh đẹp mà quá hung thần ác sát vẫn không ngăn được khách đường xa mộ danh ngày tới một nhiều thêm.

Một ngày nọ, mặt trời mọc sớm, Minh Đồng cảm thấy tinh thần mười phần sáng lạn như đỉnh đầu có ánh dương lên cao, thế nhưng mi mắt của hắn thì không ngừng giật nhảy, hắn gần như có thể cảm nhận tai họa sắp tới.

Đúng như dự đoán, còn chưa tới giữa trưa, có hai người đàn ông sóng vai đi vào, Minh Đồng đang bưng thức ăn suýt nữa đem đổ bát súp chua cay ở trong tay vào đỉnh đầu của một khách nhân, tiếp đó lòng bàn chân hắn như bốc khói khỏi mặt đất mà chạy trốn vào phòng bếp.

Nam Lạc đang rang cơm xào trứng khá là kinh ngạc nhìn Minh Đồng, “Bên ngoài không vội sao?”

“Không có bận rộn, rất rảnh rỗi!”

Minh Đồng xoa xoa mồ hôi trán, ư hắn nhìn thức ăn ở trên bàn và mấy khối đậu rang, ngay lập tức xông tới cầm dao thái và hung hãn chặt xuống. Những thức ăn kia liền vang lên một tiếng vang nhỏ, Nam Lạc đau lòng liếc nhìn thức ăn ở trên bàn, hỏi: “Đao thái sắc bén, Vương gia hay là để ta tự làm đi.”

“Không không không, ta dùng kiếm có thể một lần xuyên mười lá, vừa nhanh lại vừa chuẩn, thức ăn này dùng đao tuyệt đối rất lợi hại!”

Minh Đồng dứt lời càng đùa nghịch dao thái, từng dao từng dao hạ xuống không hề giống cắt đậu rang mà ngược lại giống như khai sơn phá thạch*.

Cuối cùng cũng thấy một tiếng kêu thảm của Minh Đồng, ở trên ngón giữa gần như xuất hiện một vết máu, khối thịt lớn bị dao thái hung hăn đập xuống rơi vào giữa màu trắng của đậu rang trông hết sức nhức mắt.

“A—— ”

Minh Đồng tự giác bản thân hết sức mất mặt, hắn vội vàng đem đầu ngón tay giấu ở sau lưng, nhưng hắn không nghĩ tới Nam Lạc vọt mấy bước tới trước mặt hắn, thần sắc ưhốt hoảng, còn chảo cơm xào trứng bị bỏ quên trên bếp lửa mà bị cháy.

“Mau đưa ta xem!”

Trên ngón tay trắng nõn bị mất đi một mảng thịt, lưỡi dao đâm vào rất sâu, có thể nhìn thấy xương. Nam Lạc nhìn chằm chằm vào vết thương mà bất động thanh sắc.

“Nam Lạc?”

Minh Đồng nghi ngờ hỏi thử một câu, đổi lại hắn nhận được một cái trừng mắt của Nam Lạc, mà bên trong mắt có chút hồng ——

“Ngài, ngài thật là một tên ngu ngốc!”

Minh Đồng tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh cũng không biết rằng có một ngày hắn sẽ bị Nam Lạc mắng ngu ngốc, vì kinh ngạc mà rất lâu hắn không nói ra lời.

“Đi, cùng ta trở về!”

“Không được! Tuyệt đối không thể đi ra ngoài!”

Vừa nghe thấy phải ra  khỏi phòng bếp này, Minh Đồng lập tức có biểu cảm thà chết cũng không khuất phục.

“Trên dao chặt đồ ăn này có rỉ sét! Phải nhanh chóng cùng ta trở về, ta còn phải mời đại phu cho ngài!”

“Không đi ra, không đi ra!”

Định Vương ăn vạ một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, sau khi giằng co với nhau, Nam Lạc đầu đầy mồ hôi cắn chặt răng một cái, ôm chặt Minh Đồng vào ngực bước đi ra khỏi phòng bếp.

Nam Lạc bước nhanh đi tới tiền đường, “Thật có lỗi với các vị, ta bây giờ có việc cần ra ngoài gấp.”

Mọi người đồng loạt đưa mắt quét qua người ở trong ngực Nam Lạc, mỗi người ồ lên tán thưởng một tiếng, còn duy nhất hai người kia là rất có thâm ý khác mà nhìn thêm mấy lần, trong đó có một người mặc chiếc áo choàng diễm lệ gập vào lật ra chiếc quạt xếp trong tay mình tạo thành tiếng vang “Chậc chậc”.

Ghi chú:

Phong sinh khởi thủy = gió nổi nước lên

Mộ danh = Yêu mến tiếng tốt của người khác.

Khai sơn phá thạch = Khai phá nơi hoang vu hiểm trở; tạo nền móng cho một công việc khó khăn phía trước  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.