Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 301: Đại Kết Cục




Huyền Huyễn ngoài ý muốn, sau bức tường cổ mộc bụi gai dĩ nhiên là một từ đường.

Lúc đầu, cậu tưởng tượng khả năng nhất là một bãi tha ma đầy đất bạch cốt, hiện tại nhìn từ đường rường cột chạm trổ này, cậu thật ra ngạc nhiên.

Ở xã hội phong kiến cổ đại Trung Quốc, gia tộc quan niệm tương đương khắc sâu, một thôn xóm sẽ sinh hoạt một hoặc mấy gia tộc cùng họ, vì vậy thành lập từ đường tế tự tổ tiên, loại từ đường này gọi "đền thờ", cho nên ở một làng thấy từ đường là cực kỳ bình thường, đặc biệt như thôn núi tương đối lạc hậu này, nhưng mà, khiến Huyền Huyễn kỳ quái là, từ đường không chỉ là nơi tế tự tổ tiên hoặc tiên hiền, khi có hôn, tang, thọ, hỉ vân vân, đều lợi dụng từ đường rộng rãi làm chỗ hoạt động. Cho nên từ đường sẽ xây giữa làng, phương tiện thôn nhân bái tế hoặc sử dụng, xây bí mật, bảo hộ nghiêm mật như vậy rất hiếm thấy.

Đứng ở nơi cao đưa mắt nhìn lại, từ đường này ba mặt giáp rừng, lối đi duy nhất là xuyên qua bức tường bụi gai, như vậy xem ra, từ đường này là cấm vào.

Nhìn cỏ dại cao nửa người phía dưới, Huyền Huyễn không dám tùy tiện nhảy xuống, cậu ngồi trên một nhánh cây tráng kiện, tỉ mỉ quan sát tình thế.

Từ đường bình thường quy mô lớn hơn, chất lượng tốt hơn nhà dân, gia tộc càng có quyền thế và tiền tài, từ đường càng chú ý, đại sảnh cao to, hoa văn tinh xảo, vật dụng thượng đẳng, là một loại tượng trưng quang tông diệu tổ. Từ đường trước mắt rộng rãi hoa lệ, có vẻ không hợp với thôn núi lạc hậu hơn bốn mươi hộ người.

Chẳng lẽ là tiền nhân lưu lại, không phải thôn dân ở đây xây? Huyền Huyễn âm thầm phỏng đoán, thế nhưng từ đường này mới tinh không giống niên đại đã lâu, quái tai!

Tự hỏi một hồi, cậu quyết định xuống dưới nhìn rõ, lấy phù chú, niết quyết quăng ra, một mồi lửa đốt sạch cỏ dại dưới tàng cây, lúc này mới thoải mái nhảy xuống.

Bốn phía vắng vẻ, nghe không chút tiếng động, cậu không dám sơ ý, từ ba lô lấy ra một thanh mộc kiếm cầm trong tay, vừa lưu tâm tình huống dưới chân, vừa tùy thời chú ý động tĩnh xung quanh, chậm rãi tiếp cận.

Càng tới gần, Huyền Huyễn càng cảm nhận một loại sát khí vô hình, khiến người khó có thể đi tiếp, bất đắc dĩ, cậu ngừng lại, trên trán chảy ra mồ hôi, khí tức có chút gấp gáp, hôm trước linh hồn xuất khiếu tiêu hao quá nhiều linh lực, hai ngày này nghỉ ngơi không tốt, giờ có chút cật lực.

Xem ra hôm nay không thích hợp thám hiểm, Huyền Huyễn cười khổ, thế nhưng buông tha, lại thấy không cam, càng là thần bí cổ quái càng có thể khiến cậu hứng thú, cậu tuy không phải người cố chấp, thế nhưng đôi khi vẫn có chút chấp nhất.

Gần nhìn, càng nghĩ từ đường này hoa lệ dị thường, cửa sổ lưu ly thải họa, trụ gỗ đàn hương điêu khắc tường vân biên bức, lầu son gắn đầy tinh thạch, không chỗ không phải tinh phẩm, nhưng mà, từ đường vốn tản mát khí thế mỹ lệ đường hoàng lại bao phủ sương đen mỏng manh, âm khí sát nhân, nếu một từ đường nơi chốn tiết lộ quỷ dị như vậy bên trong không có quỷ, Huyền Huyễn thế nào cũng không tin.

Cậu tính tiến lên một bước, bỗng nhiên mộc kiếm trong tay tựa hồ đụng phải gì, đẩy ra bụi cỏ nhìn, là một tượng đá, Huyền Vũ trong tứ phương thần, trên tượng đá buộc sợi dây, trên dây cột chuông và bùa màu đen, đây là--

Huyền Huyễn trừng to mắt, ngồi xuống nhìn kỹ, không sai, đây là tỏa hồn linh của Minh Giới, ngẫm lại, cậu đứng lên dạo quanh từ đường một vòng, quả nhiên ở tây, đông, nam ba hướng phát hiện tam thần Bạch Hổ, Thanh Long và Chu Tước, Huyền Huyễn thử lướt chân qua sợi dây, lập tức cảm nhận khí lưu rất mạnh, như một bức tường vô hình, ngăn cản bất luận sinh vật tới gần.

Không sai, đây là kết giới của Minh Giới, lẽ nào bên trong phong ấn ác quỷ? Nếu là ác quỷ, từ đường này lại là thế nào?

Huyền Huyễn nghĩ mãi không ra, bất quá, nếu ở đây có kết giới của Minh Giới, cậu không thể vào, tuy hiếu kỳ, thế nhưng cậu không tính đắc tội Minh Giới, hơn nữa nếu như không cẩn thận, thả thứ giam giữ bên trong ra, vậy thật gây họa.

Quyết định rất nhanh, Huyền Huyễn không dừng lại, dọc theo đường cũ mà về.

Ánh mặt trời yếu ớt chiếu trên cái chuông đen kịt nhiễu quanh người Chu Tước, chiết xạ ánh sáng rét lạnh, bộ phận giấu trong bụi cỏ của chuông, nứt ra một cái khe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.