Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 16: Thế Giới 1




Dịch: meomoon86

Beta: Tùy Nhã


Hôm đó nhất định là thần xui quỷ khiến, là ác mộng lớn nhất đời này của Minh Đồng.

Minh Đồng thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc thì hắn đã trúng cổ độc gì mà lại có thể chủ động hôn nam nhân cao lớn. Thậm chí… hắn lại còn cảm thấy đó là hương vị mềm nhất, ngọt  ngào nhất mà hắn từng hưởng qua.

Minh Đồng chui đầu vào trong chăn. Hắn hận bản thân không ngủ được một giấc chết luôn để khỏi nghĩ tới bộ mặt khiếp sợ của nam nhân khi được hắn hôn. Hay tốt nhất là khi tỉnh ngủ thì vứt hết, quên hết tất cả mọi chuyện tống khứ sau lưng. Hắn thật không ngờ Nam Lạc lại như nghiệt chướng không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn, làm người ta chưa kịp hận.

Đêm mộng xuân thoải mái lười biếng. Mắt hắn di chuyển ánh nhìn, bộ dáng xinh đẹp chờ mong, đang muốn vận động thân thể một chút thì phát hiện ở trong chăn nệm có một thứ dinh dính dị thường!

Người nào không biết Định vương được gọi là đệ nhất mỹ nhân là người cực kỳ phong nhã trác tuyệt, là người bắt giữ vô số tâm hồn thiếu nữ nhưng chưa từng động tình. Hắn chưa bao giờ thiếu người bên gối càng khỏi cần nói tới cái chuyện mộng tinh rất mất mặt này. Kết quả là, khi Mình Đồng phát hiện ra chuyện này, hắn sửng sốt đứng ngây ngô cạnh mép giường tới nửa khắc mà vẫn bất động.

Hắn ném một cây đuốc vào giường, đốt hết chăn nệm, sợ là ngay cả vương phủ này hắn cũng đem đốt đi. Minh Đồng nhìn khói đen bốc lên, quyết định chết cũng không để người khác biết cái kẻ đêm qua trong mộng mây mưa cùng hắn thật ra là một nam nhân vừa đen vừa cường trắng – đầu bếp Nam Lạc kia được!

Mộng xuân này thật sự đáng sợ, Minh Đồng trốn vào kỳ quán, ngồi ngay ngắn, phía đối diện là đương thời kỳ quán Sở Ngâm cô nương. Đợi Minh Đồng ấp úng nói xong, Sở Ngâm che miệng cười một tiếng, nàng hết sức vui mừng. Không phải là nàng không đồng tình hoàn cảnh trước mặt của lão hữu chơi cờ này, thật sự là nàng không nhìn ra bộ dáng Minh Đồng này là kẻ mà mọi người đều yêu thương mà muốn một tay giúp hắn.

Sở Ngâm lấy ống tay che ý cười, trong lúc đó con cờ màu trắng chiếm xuyên về trận thế, cắt đứt toàn bộ quân trước và quân sau của phe địch, không đợi Minh Đồng suy tư, nàng cười tủm tỉm hỏi: “Có thể là vì ngài thích hắn không?”

Câu nói cả kinh rơi giữa không gian khiến đồng tử đen như hồ ly giảo hoạt ngày thường nhất thời trừng lớn, lúc sau Minh Đồng mới nói: “Làm sao có thể như vậy!”

“Vậy là chán ghét?”

“... Ngược lại cũng không.”

Minh Đồng chần chừ đáp lại khiến Sở Ngâm lại cười một tiếng, “Không thích không ghét, chẳng qua là mỗi ngày  ngài đều suy nghĩ về người ta, hàng đêm đều gặp trong mộng?”

“... Bổn vương chỉ thích thức ăn do hắn làm! Hắn vừa cao lại vừa to như vậy thì thôi đi, trời sinh còn đen nữa, tắt đèn rồi ngay cả người cũng nhìn không thấy rõ. Bổn vương sao có thể thích người như vậy! “

“Vậy Vương gia hôn hắn làm gì?”

“Đầu của Bổn vương bị cửa kẹp!”

“Tư vị kia như thế nào?”

“... Ngược lại cũng không tệ.”

“Trong mộng có mùi vị chứ?”

“Khụ khụ —— “

Minh Đồng “Ba” một tiếng gấp chiết phiến lại che đi một nửa gò má ửng đỏ. Ngay lúc này, Tổng quản vương  phủ đẩy cửa thông báo, hắn nói là Tần Vương mời Kỳ qua phủ uống rượu ngắm trắng làm tăng thêm tình nghĩa huynh đệ.

“Nhất định là Minh Niệm thương nhớ Thái Phó người kia cho nên mới tìm Bổn vương mượn rượu giải sầu!”

Vẻ mặt Minh Đồng vội vã, đáy mắt lại giấu được sự lo âu, vội vàng đứng dậy cáo từ. Sở Ngâm cũng đứng dậy đưa tiễn, đôi mắt nàng lúc nào cũng như cũ yêu kiều nở một nụ cười.

Minh Đồng quen thuộc nội viện đi thẳng tới lương đình. Bên trong lương đình một Tần vương trẻ tuổi tự mình độc chẩm, trong đôi mắt hoa đào lưu chuyển một sự tịch mịch khiến người đau lòng.

“Tới tới tới, uống rượu!”

Minh Niệm đã thấm men say, sau khi đem bầu rượu giao cho Minh Đồng lại ngửa cổ uống uống, rượu trong ly rượu tràn cả ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.