Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 11: Thế Giới 1




Dịch: Kidlove (meomoon86) 

Biên: Tùy Nhã

Nếu như nói bị một đầu bếp vừa đen vừa thô kệch nằm đè lên người không tính là xui xẻo, nếu như cả người đã bị đẩy ngã còn bị ôm thắt lưng ở trên đất cũng không tính là xui xẻo nhất. Như vậy, cái cảm giác vừa ấm áp vừa mềm lại vừa thơm rất hợp ý   đang hiện lên trong đầu hắn nhất định là điều xui xẻo nhất.

Ý nghĩ vừa lóe lên ở trong đầu thì thân thể hắn cũng đã theo bản năng hành động tương ứng.

Đôi môi mềm mại có hương vị ngọt ngào, mỗi lần đầu lưỡi hắn đụng phải đều giống như cảm nhận mỹ vị chưa bao giờ được thưởng thức. Như vậy làm sao có thể rời bỏ nơi ấm áp này, chỉ cần thêm chút lực đạo thì hắn sẽ càng được nếm nhiều hơn nữa hương vị ngòn ngọt.

“Khụ khụ —— ”

Cuối cùng, tiếng ho sặc sụa của vị tổng quản cũng kéo thần trí Minh Đồng quay trở lại, trên đôi má ửng hồng đột nhiên lại biến sắc đen một lần nữa. Hắn nghĩ sẽ dùng lực đẩy người nam nhân đang đè trên người ra. Nhưng khi hắn dùng lực thì mới cảm thấy ở trên lưng hắn dường như bị đau đến ứa mồ hôi lạnh. Nam nhân phía trên cũng không dậy nổi, bộ dáng bị kinh hách đang trợn tròn con ngươi.

Người nên bị kinh hách phải là Minh Đồng hắn chứ! Minh Đồng tức giận suy nghĩ. Hắn tốn hơi thừa lời hỏi: “Vẫn chưa chịu dậy?”

Lúc này, nam nhân mới bò dậy, lại có vẻ mặt thương tiếc nhìn cái bàn cùng cái ghế bị gãy rồi lại nhìn mỹ nhân bị thương ở một bên.

Nam nhân đột nhiên kéo ống tay áo của Minh Đồng, hỏi: “Vương gia sẽ bồi thường chứ?”

“Cái gì?”

Sự thương tiếc trên mặt người này càng sâu, ánh mắt ôn nhu vượt qua mỹ nhân rơi trên cái bàn, “Ngươi phải bồi thường những cái bàn này cho ta.”

“...”

Minh Đồng cuối cùng cũng sự tức giận bùng nổ. Hắn thu chiết phiến(chiếc quạt) lại, hét lớn một tiếng “Phong điếm!”. Lập tức, không biết từ nơi nào có vô số thị vệ vương phủ xuất hiện, tay chân lưu loát dán giấy niêm phong ở khắp nơi. Minh Đồng lúc này mới hài lòng gật đầu và chỉ tay vào mũi nam nhân, nói: “Ngươi, dám thương làm tổn hại bản vương. Cố ý gây rối!  Phong điếm, mang đi!”

Hắn vừa nói xong, thị vệ bắt chéo cánh tay của nam nhân ra sau lưng. Nam nhân cũng không phản kháng nhưng trên mặt có sự hoảng hốt, la lớn:  “Takhông phải cố ý! Ta thật không phải cố ý muốn hôn môi ngài, là đầu lưỡi Ngài tự tiến vào!”

Một tia “lý trí” trong đầu Minh Đồng cuối cùng cũng đứt đoạn. Minh Đồng chuyển cổ tay vung chiếc quạt trong tay biến thành vũ khí đặt ngang trên cổ nam nhân.

“Câm miệng!”

Nam nhân cuối cùng nghe lời ngậm miệng chặt, hầu kết hắn giật giật dường như đang cố gắng nhẫn nại, cuối cùng vẫn run rẩy mở miệng nói:——

“Thế nhưng, thế nhưng ta thực sự không có khả năng phụ trách Ngài! Ta đã đính hôn, ta không thể cưới Ngài được!”

Tiếng nói của nam nhân vừa dứt, trong phòng bốn phía đều lặng ngắt như tờ. Qua một lát, cuối cùng, tổng quản bên người Minh Đồng “Phốc” một tiếng, xé rách sự vắng vẻ, quỷ dị trong tiểu điếm.

Đều là trứng gà, đều là gạo, đều là hành thái nhưng sao mùi vị lại bất đồng. Đây cũng chỉ là cơm nước bình thường, đầu bếp trong vương phủ vì sao lại không thể làm ra món ăn có tư vị giống cái kẻ nghèo hèn kia.

Dáng vẻ Minh Đồng có chút oải, hỏi: “Người kia bây giờ sao rồi?”

“Vẫn bị nhốt tại sài phòng, một ngày ba bữa, đã gầy đi không ít.”

“Tốt! Còn không chịu vào làm ở trù phòng sao?”

“Đúng vậy!”

“Con mẹ nó! Bản vương nhìn hắn #@¥%%¥*& còn có thể chịu đựng được bao lâu!” Minh Đồng liên tiếp thốt ra lời mắng nhiếp vì phẫn nộ mà trên gò mã trắng nõn của hắn đã đỏ ửng.

Nhưng cũng lúc này có hai người lặng lẽ khiêng một người kéo tới trước mặt Minh Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.