Dám Chạy Xem!

Chương 200: Tứ Đại Tôn Giả (1)




Mục Hòa Lạp Oa lúc này đã đến bên cạnh Phương Vân, khuôn mặt già nua hiện lên chút tức giận, quát lớn:

- Càn rỡ, đây chính là chỗ nhiều đời chúng ta sinh sống, làm sao có thể dung túng cho đám ác ma mấy người hoành hành ở nơi này?

Tứ hộ pháp vẻ mặt âm lạnh, cười âm hiểm nói:

- Bà lão ăn xin kia, ngươi xem ra đã chán sống rồi, ta sẽ giúp cho ngươi như ý.

Lời còn vang bên tai, Tứ hộ pháp hình bóng lóe lên lập tức xuất hiện bên cạnh Mục Hòa Lạp Oa, đưa tay nắm lấy cánh tay của bà ta.

Phương Vân nghe vậy đã biết không ổn, rống to:

- Chớ có tác quái.

Tay phải múa lên, ánh lạnh lóe sang, một thanh đoản kiếm sắc bén từ trong tay áo bay ra triển khai công kích sắc bén nhắm thẳng vào Tứ hộ pháp, ý đồ ngăn cản lão gây thương tổn cho Mục Hòa Lạp Oa.

Đối với việc ra tay của Phương Vân, Tứ hộ pháp đã sớm có tâm lý chuẩn bị, xảo diệu né tránh được làn kiếm của ông ta, bắt giữ được Mục Hòa Lạp Oa. Thấy vậy, người trong tộc lập tức kích động, gầm giận xông thẳng đến Tứ hộ pháp.

Tứ hộ pháp bật cười quỷ bí, lớn giọng nói:

- Đứng lại, ai dám tiến tới một bước, ta sẽ bẻ gãy cổ bà ta.

Người trong tộc thấy vậy ào ào dừng lại, lửa giận trong mắt lại càng lúc càng mãnh liệt.

Phương Vân vẻ mặt nặng nề, hận thù nói:

- Ngươi muốn thế nào?

Tứ hộ pháp cười đáp:

- Rất đơn giản, các ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ ra tay nhẹ nhàng.

Tát Khắc Mục Cáp đến bên cạnh của Phương Vân, hỏi tiếp:

- Ngươi thật ra muốn tìm thứ gì vậy?

Đại hộ pháp đáp:

- Trong thung lũng này có một luồng linh khí quỷ dị thần bí, chỉ cần các ngươi tìm ra, chúng ta sẽ tha cho các ngươi.

Phương Vân cả giận đáp:

- Với tu vi của các ngươi cũng tìm không được, bá tánh nơi này làm sao có thể tìm ra được luồng linh khí đó? Thêm nữa, ta ở đây đã được ba mươi năm, từ đó đến giờ chưa từng biết linh khí nào cả, các ngươi rõ ràng là cố ý làm khó chúng ta.

Tam hộ pháp hừ giọng nói:

- Ngươi không biết, chỉ có thể nói là tu vi của ngươi chưa đến mức, hoàn toàn không biểu lộ nơi này không có được luồng linh khí đó.

Tát Lan Đát lạnh lùng lên tiếng:

- Không nói đến nơi này không có, cho dù có thì đó cũng là thuộc về chúng ta, các ngươi ỷ mạnh ra tay để đoạt lấy không thấy đáng thẹn sao?

Tứ hộ pháp cười trả lời:

- Hổ thẹn? Ha ha ha…Ngươi thật lớn gan.

Giọng nói vừa biến, trong mắt Tứ hộ pháp ánh lạnh bắn ra như lưỡi đao nhắm thẳng đến Tát Lan Đát.

Phương Vân thấy vậy không ổn, nhanh chóng chuyển mình đến trước mặt của Tát Lan Đát, ý đồ muốn cắt đứt công kích tinh thần quỷ dị đó của Tứ hộ pháp, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Tát Lan Đát kêu thảm một tiếng, lập tức té xỉu ngay tại chỗ, trong khoảnh khắc đã không còn thấy thở nữa rồi. Người trong tộc thấy vậy, tức giận vô cùng, không ít thanh niên nhiệt huyết gầm giận điên cuồng xông thẳng đến Tứ hộ pháp. Phương Vân thấy vậy lớn tiếng ngăn cản, đáng tiếc lại khó mà áp chế được cơn giận của những người trong tộc.

Nhìn những người trong tộc vọt đến, Tứ hộ pháp tay phải không rảnh, nhưng lại không hề để ý đến chút nào, tay trái xoay chuyển trước ngực, sau đó đánh ra một chưởng, ánh sáng đen ngòm như sương mù tản ra, bắn ra vô số bóng quỷ xông thẳng đến những người trong tộc đang ở gần đó. Lập tức, những thanh niên nhiệt huyết ra tay kia ào ào ngã lăn ra mặt đất, những người trong tộc ở bên cạnh không hề ra tay cũng bị dính líu, không ít người đã chết dưới tay những bóng quỷ nặng nề kia, khiến cho cả thung lũng đều ngập tràn một tầng khí tức bi thương.

Mục Hòa Lạp Oa thấy tình hình như vậy hai mắt trừng trừng, quát um lên:

- Dừng tay, cái thứ ác ma như các ngươi hãy mau dừng tay!

Tứ hộ pháp cười ha hả nói:

- Thế nào, lòng ngươi đã đau lòng phải không? Thế thì hãy gọi bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần tâm tình ta cao hứng một chút, liền có thể không động đến mạng người nữa.

Mục Hòa Lạp Oa hận thù nói:

- Ngươi muốn khống chế những người trong tộc của ta, đó là điều không thể, ta sẽ không để cho ngươi được như ý.

Tứ hộ pháp đáp:

- Chớ có lớn lối, ngươi hãy còn ở trong tay của ta.

Mục Hòa Lạp Oa cười giận đáp:

- Đám ác ma như các ngươi rồi sẽ bị báo ứng, ông trời sẽ không tha cho các ngươi.

Nói rồi Mục Hòa Lạp Oa đột nhiên cắn lưỡi tự vận, khóe miệng tươm ra máu tươi đỏ hồng, thân thể già lão thoáng cái đã mềm nhũn đi rồi.

Tứ hộ pháp có phần kinh ngạc, không ngờ được Mục Hòa Lạp Oa lại không sợ gì như vậy. Buông thân thể của Mục Hòa Lạp Oa ra, Tứ hộ pháp hừ giọng nói:

- Ngươi cho là tự vận rồi có thể kết thúc mọi chuyện sao? Hôm này không tìm được thứ mà chúng ta muốn, ta sẽ san bằng nơi đây thành bình địa.

Thấy Mục Hòa Lạp Oa chết rồi, những người trong tộc lại bị kích động thêm một lần nữa, trong mắt từng người tràn đầy tức giận, người đàn ông nào trong tộc cũng lấy thêm gậy gộc côn bổng đao thương, chuẩn bị dùng cái chết để bảo vệ lãnh địa của mình, báo thù rửa hận cho người đã chết đi. Phương Vân vẻ mặt bừng bừng lửa giận, nếu như tu vi của ông không yếu, ông đã sớm không thèm quan tâm gì cả xông thẳng lên. Tát Khắc Mục Cáp thân thể run rẩy, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể rút gân lột da kẻ thù trước mắt mình. Cáp Y Oa trong mắt đầy lệ, cảnh tượng trước mắt khiến tâm hồn còn bé bỏng của nó bị đả kích rất mạnh mẽ, đáy lòng thuần khiết bị che phủ một bóng ma cừu hận.

Quay đầu lại, Phương Vân nhìn những người trong tộc bừng bừng lửa giận, trầm giọng nói:

- Hôm nay ác ma đã giáng lêm, ta dùng cái tên Vũ Thánh để hứa với các ngươi, cho dù ta chết cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những người này. Bây giờ, mọi người hãy tạm thời lùi lại, giữ cho được bình tĩnh, chớ có tiến lên chịu chết uổng phí, lưu lại tấm thân hữu dụng chờ cơ hội gầy dựng lại quê nhà.

Nghe thấy những lời của Phương Vân, những phụ nữ trong tộc đều ào ào lùi lại, một bộ phận đàn ông cũng vâng lời lùi lại, nhưng vẫn còn một bộ phận thanh niên trai tráng thề chết cũng phải đi theo Phương Vân, liều mạng tranh đấu mất còn với ác ma.

Nhìn những người đó, Phương Vân khuyên bảo:

- Hiện nay, Mục Hòa Lạp Oa chết rồi, Tát Lan Đát cũng chết rồi, các ngươi phải bảo vệ Cáp Y Oa cho tốt, nàng ta chính là hy vọng của tộc ta. Những ác ma này để ta đến ứng phó, nếu như ta bất hạnh chết đi, các ngươi phải vô cùng bình tĩnh, người chỉ có sống mới có cơ hội.

Tát Khắc Mục Cáp trong lòng chua xót vô cùng, quay người nói với mọi người:

- Mọi người hãy nghe lời, để lại tấm thân hữu dụng, chờ đợi cơ hội.

Thấy Văn Vũ song thánh đã bắt đầu mở miệng, tâm tình kích động của những người trong tộc lúc này mới từ từ bình tĩnh trở lại, tiến lên ôm lấy Cáp Y Oa từ từ lùi lại.

Phương Vân thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tát Khắc Mục Cáp:

- Lão bằng hữu, thời gian không còn nhiều, ngươi cũng phải đi rồi.

Tát Khắc Mục Cáp lắc đầu trả lời:

- Không được, đây chính là nhà của ta, ta không thể nào bỏ qua tất cả mọi người được.

Phương Vân cười cười, có phần đau thương, quay đầu lại không nói gì với Tát Khắc Mục Cáp nữa, tay nắm chặt đoản kiếm từ từ tiến đến Tứ hộ pháp.

Tát Khắc Mục Cáp chần chừ một lúc, khẽ giọng nói:

- Lão bằng hữu, cẩn thận.

Nói rồi ông liền lui xuống.

Nhìn Phương Vân, Đại hộ pháp khẽ cau mày lại, có phần không vui nói:

- Người này có phần ngoan cố, xem ra sẽ lãng phí của chúng ta không ít thời gian.

Tứ hộ pháp âm lạnh nói:

- Không hề gì, ta vừa hay muốn ngứa tay, hãy để ta đưa hắn đi một đoạn đường.

Tam hộ pháp lên tiếng:

- Để tránh trễ nãi thời gian, chúng ta chi bằng làm song song hai việc, bắt lấy đứa bé gái nhỏ kia, dùng nó làm con tin, cũng có thể bớt đi một phen khó khăn vướng mắc.

Tứ hộ pháp khinh thường nói:

- Có gì mà trắc trở? Muốn giết sạch những người này cũng hệt như giết chết một đám kiến vậy thôi, dễ dàng như trở bàn tay.

Nhị hộ pháp lên tiếng:

- Giết người thì không thành vấn đề, nhưng nếu giết sạch những người này rồi, chỉ sợ cung chủ biết được cũng không hề vui chút nào.

Đại hộ pháp nói:

- Lo lắng của Nhị hộ pháp không phải không có lý, đề nghị của Tam hộ pháp cũng đáng để thử qua.

Tứ hộ pháp nghe vậy hừ khẽ một tiếng, có phần không được vui vẻ.

Lúc này, Phương Vân đến trước mặt Tứ hộ pháp cách chừng một trượng, dùng kiếm trong tay chỉ vào lão, quát lên:

- Ngươi giết người vô tội, hãy nhanh chóng tiến lên chịu chết đi!

Tứ hộ pháp đang lúc tâm tình không được vui, thấy Phương Vân cuồng vọng như vậy, lập tức bật cười giận một tiếng, hừ giọng nói:

- Chỉ bằng vào ngươi, quả thực là không tự lượng sức mình.

Phương Vân lạnh lẽo nói:

- Cho dù ngươi là yêu ma phương nào đi nữa, ngươi ở nơi này phạm tội nghiệt vô cùng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Tứ hộ pháp gằn giọng nói:

- Khẩu khí thật lớn lối, ta xem ngươi có được bao nhiêu phần bản lĩnh.

Lời còn vang bên tai, Tứ hộ pháp đã nhanh như bóng quỷ, một chưởng liền vỗ thẳng vào trước ngực của Phương Vân, khi ra tay rất âm thầm.

Phương Vân tâm thần chấn động, nhanh chóng nghiêng mình né tránh, đoản kiếm trong tay lóe lên ánh đỏ, bắn ra làn kiếm dài cả trượng, thi triển một chiêu Hoành Tỏa Bát Phương.

Toàn thân lùi lại, Tứ hộ pháp nhanh như bóng quỷ, không những né tránh được làn kiếm của Phương Vân, còn bay vút lên không trung, cây trượng đầu rồng trong tay đột nhiên rung lên, sau đó thoát khỏi tay bay ra hóa thành một con rồng khổng lồ dài cả chục trượng phóng thẳng đến Phương Vân.

Thấy tình hình này, Phương Vân vẻ mặt nặng nề, mũi chân điểm xuống mặt đất, thân thể xông thẳng lên trời né tránh được đợt công kích đầu tiên của con rồng khổng lồ. Sau đó, Phương Vân lơ lửng trên không, đoản kiếm trong tay đảo chuyển lay động, làn kiếm dày đặc tầng tầng hội tụ lại, hình thành một cột kiếm đỏ rực chém thẳng đến đầu của con rồng khổng lồ. Lập tức, làn kiếm và con rồng gặp nhau tại một điểm, không ai né tránh ai, hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán, chớp mắt liền phát nổ vỡ tan.

Tung mình bay lên, Phương Vân né tránh dòng khí đánh vào mình, đoản kiếm trong tay bay lượn tới lui, không ngờ ông lại thi triển Ngự kiếm quyết công kích thẳng vào Tứ hộ pháp. Ồ khẽ một tiếng, Tứ hộ pháp thu lại cây trượng đầu rồng, thân thể đảo chuyển giữa không trung, lập tức hóa thành vài chục vài trăm bóng người phân bố khắp cả khu vực phương viên vài trăm trượng, khiến cho người ta không thể phân biệt rõ ràng được đâu mới là chân thân thật sự của bà ta. Phương Vân tâm thần chấn động kinh khiếp, hết sức cảnh giác đối với sự quỷ dị của địch nhân, lập tức thu hồi lại thanh đoản kiếm toàn thân hiện lên ngọn lửa đỏ rực, khí thế cả người lập tức dâng lên cấp tập.

Cảm ứng được biến hóa của Phương Vân, Đại hộ pháp, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp đang quan sát cuộc chiến đều có phần kinh ngạc, bọn họ không phải kinh ngạc trước tu vi của Phương Vân, mà bởi vì pháp quyết dương cương ông ta tu luyện vừa hay tương khắc đối với pháp quyết do Tứ hộ pháp tu luyện. Điểm này, Tứ hộ pháp cũng để ở trong lòng, nhưng lại không hề để ý chút nào, ngược lại còn thu lại thân pháp ảo ảnh, bay lên đến độ cao ngang bằng với Phương Vân, không ngờ lão ta lại muốn đánh thẳng trở lại.

Giận dữ trừng Tứ hộ pháp, vẻ mặt uy nghiêm của Phương Vân tràn đầy bá khí, thanh âm như tiếng sấm quát lên:

- Đến đây, để ta đưa ngươi xuống địa ngục!

Hai tay nắm chặt kiếm giơ cao quá đầu, làn kiếm đỏ rực bắn thẳng đến bầu trời, hội tụ thành một cột sáng nối liền với trời đất, hỗ trợ với khí thế cực dương cực dương chém thẳng xuống đầu của Tứ hộ pháp.

- Đến đây, xem ai đưa ai xuống địa ngục.

Cây trượng đầu rồng múa lên, Tứ hộ pháp toàn thân khí đen hội tụ rồi tuôn dọc theo cây trượng đầu rồng phun ra ngoài, hóa thành một con rồng ánh sáng màu đen ngòm gầm thét đón lấy một chiêu của Phương Vân.

Hai luồng ánh sáng một đỏ một đen hội tụ giữa không trung, hai bên thuộc tính tương phản với nhau, sức mạnh lại tương khắc, chỉ vừa mới tiếp xúc liền kích hóa, liên tục không ngừng tích lũy sức mạnh điên cuồng, chỉ trong chốc lát đã hình thành một quả cầu ánh sáng chứa đựng sức mạnh hủy diệt. Rất nhanh, quả cầu ánh sáng đã bành trước đến cực hạn, luồng sức mạnh hủy diệt đó không có chỗ để phát tiết, lập tức nổ tung giữa không trung, tạo thành một cái động đen ngòm vặn vẹo rồi hút lấy Phương Vân và Tứ hộ pháp vào trong đó.

Vụ nổ kéo dài chốc lát, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Phương Vân cùng với Tứ hộ pháp ai nấy từ trong động đen vặn vẹo uốn gãy đó bay ra, mạnh yếu lập tức phân rõ ràng. Bên trái, Tứ hộ pháp bay ra được khoảng chừng vài chục trượng, thân thể đảo chuyển giữa không trung vài chục vòng, cuối cùng hóa giải được sức mạnh xung kích đó, ổn định giữa không trung, vẻ mặt có phần âm lạnh nặng nề. Bên phải, Phương Vân bắn thẳng xuống đất, sau đó thân thể run rẩy, miệng phun máu tươi đầm đìa, cả người lùi mãi cả chục bước mới miễn cưỡng dừng lại được, bộ mặt tái nhợt như giấy trắng.

Tát Khắc Mục Cáp thấy vậy trong lòng nảy sinh đau thương, hét lên:

- Lão bằng hữu …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.