Đài

Chương 12




Edit: kaylee

Năm đó, Lâm gia chỉ bởi vì chuyện này, bị Đệ Nhất thành nghiêm trị! Cho nên Lâm gia càng hận Hồng Liên Lĩnh chủ hơn.

Phong Tiêu Tiêu cười lắc lắc đầu: "Phong trưởng lão, loại suy nghĩ này của ngươi không đúng, mười Võ Thánh kia quả thật đều không phải rất cường đại, nhưng tốt xấu gì cũng là Võ Thánh! Hắn một người ở cảnh giới Võ Đế có thể tránh được mười người vây giết, hơn nữa còn đánh chết một người, đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được sao? Nhưng mà, ta ngược lại thật ra rất tò mò rốt cục Hồng Liên Lĩnh chủ này là dạng người thế nào, nếu có duyên nhưng là muốn gặp một lần."

Nói tới đây, trong đầu Phong Tiêu Tiêu bất giác hiện ra một bóng dáng, ánh mắt xuất hiện một chút hoảng hốt.

Không biết hắn —— rốt cục ở nơi nào?

"Ha ha ha!"

Hoàng Xuyên căn bản không có nghe thấy đối thoại của Phong Tiêu Tiêu và Phong trưởng lão, lão còn tràn ngập giữa vui sướng rốt cục đánh chết Bạch Trung Thiên, bất giác lên tiếng cười phá lên, chỉ là rất nhanh, tiếng cười kia đã im bặt, bởi vì lão im tiếng quá nhanh, làm cho một hơi thiếu chút không đi lên, khuôn mặt bị nghẹn đến mức xanh mét.

"Làm sao có thể?"

Lão đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn một màn trước mắt, thân mình đều nhịn không được run lên.

Chỉ thấy phía trước bụi bặm tán đi, vết kiếm trên đất kia rõ ràng lọt vào trong tầm mắt, nhưng mà, không có bóng dáng của Bạch Trung Thiên!

Hoàng Xuyên nhớ được mình rõ ràng đã chém trúng ông ta, vậy người đâu?

Phút chốc, một luồng khí lạnh truyền đến từ sau lưng của hắn, lão vội vàng xoay người, lại vào lúc này một bàn tay già nua xuất ra từ trong ống tay áo, l.q.đ hung hăng dừng ở phía trên ngực của lão, ‘phịch’ một tiếng, ở dưới tình huống không hề phòng bị, thân mình của lão đột nhiên bay ngược ra ngoài, rơi ở trong đám người.

"Hoàng Xuyên, chỉ bằng ngươi cũng muốn chết già? Lão tử đã nói qua, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới là Võ Đế cao cấp? Mấy ngày hôm trước lão tử đã nghĩ giết ngươi báo thù vì đồ đệ! Hiện tại ngươi cho lão tử cơ hội này, nếu lão tử lãng phí thì thật xin lỗi đồ nhi bảo bối kia của ta."

Nhìn biểu cảm tức giận kia của Bạch Trung Thiên, khóe mắt Cố Nhược Vân co rút một chút, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, đừng nhìn tính tình lão gia hỏa này nóng nảy, nhưng mà yêu thương đối với nàng lại rất rõ ràng, theo lời nói của ông mà nói, bất luận ông mắng nàng cái gì, nàng cũng phải chịu! Nhưng mà những người khác lại không thể nói nàng một chữ không! Nếu không lão gia hỏa này sẽ giống như người điên tiến lên tìm người liều mạng!

Về phần Hoàng Xuyên.......

Ngay từ đầu nàng đã không có để lão ở trong lòng, nếu muốn giải quyết lão, tùy thời đều có thể!

"Võ Đế cao cấp? Y thánh cũng đột phá đến Võ Đế cao cấp?"

Lúc này sau khi cảm nhận được thực lực của Bạch Trung Thiên, một tiếng kinh hô truyền ra từ trong đám người.

"Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị lão gia hỏa ngươi tới bước này trước," Cao Lâm đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai của Bạch Trung Thiên, vẻ mặt chân thành nói: "Xem ra bảng Phong Vân Võ Đế đại lục phải xếp lại một lần nữa."

Ở phía trước, cho dù Bạch Trung Thiên và Cao Lâm đều là Võ Đế trung cấp, nhưng nếu hai người chiến đấu, Bạch Trung Thiên vẫn kém hơn một chút, không nghĩ tới Cao Lâm vốn mạnh hơn Bạch Trung Thiên, lại bị ông đi trước một bước, tới Võ Đế cao cấp.

"Ha ha, vận khí của ta tương đối không tệ, ở trước lúc đến Dược Tông may mắn đột phá," Bạch Trung Thiên đắc ý nhíu mày, lee~lqđ chợt chuyển ánh mắt về phía Hoàng Xuyên: "Hoàng Xuyên, ngươi dùng ngoại lực mạnh mẽ đột phá thực lực, bất luận so như thế nào, đều so không bằng ta dựa vào bản thân nỗ lực sinh ra đột phá! Cho nên, ngươi muốn giết ta, chỉ sợ không có năng lực này!"

Hoàng Xuyên đi ra từ trong kinh ngạc ban đầu, ‘xuy’ cười một tiếng, tiếng cười kia tràn ngập trào phúng và khinh thường, rồi sau đó lão chậm rãi đứng lên, nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nhìn Bạch Trung Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.