Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 9-1: Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu




Lam Dụ hận người An gia phải chết,  lúc này thấy Bách Hợp sửa trị An Khánh Nguyên, sao cứu hắn chứ, chỉ cười cười:

“Tỷ tỷ đây cũng là thú vui khuê phòng hả? Không bằng chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, tránh cho chậm trễ tỷ tỷ.”

Nàng biết rõ  mà còn cố hỏi, Bách Hợp cũng không vạch trần nàng,  vừa vặn cũng không muốn thấy An Khánh Nguyên nam nhân buồn nôn này, nàng gật đầu vui vẻ đồng ý, cùng Lam Dụ vào nội thất.

“Tỷ tỷ thật sự muốn học cổ thuật?” Lam Dụ không biết như thế nào đấy, vậy mà trong đôi mắt đẹp sóng lóng lánh nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Bách Hợp cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng ngẫm lại lại không có phát giác chỗ nào khác thường, nàng rất muốn học cổ thuật, đó cũng không phải mục đích gì xấu xa, nếu muốn che dấu tai mắt người, cũng không cần nàng ta quan tâm, chỉ sợ Lam Dụ càng không hi vọng người khác biết rõ nàng biết cổ thuật đấy.

Bách Hợp thừa nhận, Lam Dụ cắn cắn môi dưới, ánh mắt kiên định: “Ta sẽ dạy tỷ tỷ!” Bách Hợp nhẹ gật đầu, định muốn đi ra bên ngoài cầm giấy bút: “Đã như vầy, muội muốn học vẽ phù chi đạo, hay chú thuật?”

“Có cả chú thuật?” Lam Dụ không có trả lời Bách Hợp mà ngược lại hơi tò mò hỏi một câu, thấy Bách Hợp lên tiếng, trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra vẻ sùng bái: “Cha ta khi còn sống sùng bái nhất chính là pháp thuật đạo thuật, nghe thấy đã may mắn, sao dám đi học? Không dối gạt tỷ tỷ, tỷ cũng nhìn ra được thân thể của ta trúng độc, chỉ sợ sống không được bao lâu, ta cũng không học những thứ kia nữa, nếu có mấy chuyện cổ quái kỳ lạ quý hiếm, tỷ tỷ nói cho ta nghe là được.”

Không có nghĩ đến thiếu nữ tâm ngoan thủ lạt vậy mà cũng có lúc trả giá không cần hồi báo, trong lòng Bách Hợp có chút sởn hết cả gai ốc đồng thời lại cảm thấy Lam Dụ đang định tính toán ác hơn. Nhưng nàng nghĩ đến thực lực hiện nay, coi như Lam Dụ muốn tính toán mình chỉ cần có thực lực nàng cũng không sợ Lam Dụ. Bởi vậy do dự một chút, liền gật đầu đồng ý.

“Tỷ tỷ không sợ ta tính toán tỷ?” Không có ngờ tới Bách Hợp vừa nghĩ như vậy thì Lam Dụ lại cười hỏi một câu tương tự , trong đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng và giãy dụa, thoạt nhìn sáng chói kinh người.

Bách Hợp  lắc đầu, cũng cười theo: “Sao muội tính toán ta chứ? Ta có cái gì tốt đáng giá muội tính toán hay sao? Ngay cả Đạo thuật muội cũng không học, muội tính kế ta như thế nào?” Nàng vừa nói xong, Lam Dụ cúi đầu loay hoay góc áo của mình, lúc ngẩng đầu lên thì bên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ. Biểu lộ vô cùng nhu thuận: “Tỷ tỷ tin ta thì ta cũng đã thỏa mãn, ta chỉ muốn đồ vật mẫu thân của ta, sẽ có người thay bà truyền thừa cũng tốt. Chỉ là tỷ tỷ, tỷ đáp ứng ta, sau khi học xong thì tỷ đi xa, An gia, An gia. An gia thật sự không thích hợp cho tỷ ở.” Nàng ý vị thâm trường nói lời này, Bách Hợp biết rõ nội tình, biết rõ lúc này nàng bảo mình đi chỉ sợ đã có ý thả mình, không khỏi có chút giật mình.

“An Khánh Nguyên. Tỷ cũng đừng để cho hắn động vào người, trên người hắn có độc, sẽ lây bệnh cho tỷ. Sẽ chết đấy, nếu lần sau hắn ta lại đến thì  tỷ tỷ nhớ rõ cầm phù dán  hắn.” Lam Dụ đến gần Bách Hợp  dặn dò một câu. Trên người nàng mang theo một cỗ  hương thơm nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi, Bách Hợp biết rõ  càng về sau cổ độc khiến nàng ta diễm như hoa đào, khuynh quốc khuynh thành, đây quả thực mạnh hơn nàng tăng giá trị thuộc tính, hơn nữa mùi thơm trên người nàng sẽ càng đậm thì đợi đến cuối cùng các nam nhân không hề giao hợp với nàng, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, người không háo sắc sẽ tự say, tâm hoảng ý loạn,  xúc động dị thường, những nữ nhân khác cũng giải cứu không được bọn hắn.

Lúc này Bách Hợp không biết tại sao Lam Dụ lại đột nhiên cải biến chủ ý, nàng hận đến mức toàn bộ An gia đều chết hết, làm sao có thể tốt với nàng, vốn Bách Hợp cảm thấy Lam Dụ lừa dối, có ngẫm lại chính mình thật sự không có gì đáng giá để nàng ta tính toán, chỉ cần sau này gần nàng thì cẩn thận một chút được. Chính mình  có võ công, có đạo thuật, tuy cổ thuật Lam Dụ thần kỳ, thế nhưng mà  kết quả xấu nhất cũng chỉ là trúng nàng cổ độc mà thôi,  nếu nàng ta muốn hại mình, thì vừa rồi không cần nhắc nhở mình đừng cho An Khánh Nguyên chạm vào.

Không biết nguyên nhân gì khiến Lam Dụ buông tha mình , nhưng  Lam Dụ là một trong những người quan trọng trong nhiệm vụ, nàng cũng không thích thiếu nợ Lam Dụ,  bởi vậy do dự một chút:

” Nếu muội không muốn học đạo thuật, như vậy sau này nếu ta có chỗ giúp được việc của muội, thì ta sẽ đáp ứng muội một cái yêu cầu.” Lam Dụ  nghe nói như thế, đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt của nàng cười cong như mặt trăng,  nhìn vô cùng đáng yêu, trong quyến rũ lộ ra mấy phần trong trẻo,  nghiêng đầu nhìn Bách Hợp mãi, như là thề: “Ta  sẽ không khách khí  đấy, nhưng kính xin tỷ tỷ không nên quên mới được!”

Bởi vì học cổ thuật  không phải hai ba ngày liền có thể học xong, hình như Lam Dụ có chút sốt ruột,  bởi vậy ngay từ đầu lại để cho  Bách Hợp học thuộc một ít tên thảo dược và côn trùng, thuận tiện mỗi ngày nàng tới còn có thể mang sách cho mình, tất cả đều liên quan tới sâu độc, Bách Hợp đều xem hết, nàng cố gắng học hết quyển thứ hai, kể từ đó Lam Dụ ít đến Bách Hợp hơn, thời gian lâu rồi hai người cũng có một loại ăn ý, hàng ngày Bách Hợp im lặng học thuộc sách cổ,  Lam Dụ cầm tới một ít quyển tiểu thuyết xem, nàng cong người nằm ở ghế Quý Phi,  nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại mang theo vài phần quạnh quẽ cùng với đáng thương.

Thời gian lâu lâu thì do dù tâm địa Bách Hợp làm bằng sắt cũng không khỏi mền mại hơn,  hơn một tháng qua nàng học thuộc rất khá, hàng ngày nàng làm nhiệm vụ buồn tẻ này thì nàng cũng không chê phiền, cứ như vậy ngày qua ngày cuộc sống cứ tái diễn, nàng đã học thuộc tất cả sách mà Lam Dụ mang tới, thuận tiện còn cầm giấy bút lặng yên sao chép vài bộ cho đến khi thấy thảo dược cũng có thể  nhận ra được, cũng biết rõ những thứ có tác dụng gì, thì Lam Dụ mới bắt đầu giáo nàng bước thứ hai.

Nói thật dưỡng cổ  không phải công việc gì khó khăn, quy tắc một cổ hay trăm cổ sẽ giống nhau, từng có một lần kinh nghiệm nuôi nấng sâu độc, chỉ cần cẩn thận chiếu cố lấy, ngay từ đầu không chết thìcàng về sau sâu độc càng ngày càng lớn mạnh, nếu lại hi vọng nó chết thì cũng không dễ dàng, Bách Hợp đã bắt đầu thí nghiệm lấy bồi nuôi sâu độc thứ hai, mỗi ngày Lam Dụ đều sang đây xem xem, thuận tiện nói chuyện với Bách Hợp vài câu.

“Tỷ tỷ thật sự có thiên phú dưỡng cổ, nếu mẫu thân ta vẫn còn, nhìn thấy chỉ sợ sẽ hận biết tỷ tỷ quá muộn.” trong mắt Lam Dụ mang theo vài phần luyến tiếc, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bách Hợp: “Chỉ cần tỷ nhớ rõ sâu độc chi đạo, biết nuôi nấng ra sao, muốn giải cổ thì rất dễ dàng.” Biết rõ tập tính sâu độc, học thuộc sách Lam Dụ cho mình, biết rõ muốn làm thế nào dẫn xuất đến hoặc giết chết chúng cũng không phải việc khó. Bách Hợp nhẹ gật đầu, Lam Dụ gần đây kiều diễm rất nhiều, có thể thấy được mỗi ngày nàng đều là không có ngừng bước chân.

Bách Hợp do dự một chút, mặc dù biết trước mắt người này là mục tiêu nhiệm vụ của mình, có lẽ mình không cần nói quá nhiều, thế nhưng mà người không phải cỏ cây, ở chung lâu như vậy, ngay cả  một tảng đá cũng biến đổi rồi, nàng thở dài nhìn Lam Dụ, mắt của nàng càng sáng ngời đẹp đẽ, đây là  sâu độc cường đại, Nhưng đồng dạng bởi vì như thế, sâu độc càng cường đại, lực hấp dẫn các nam nhân liền càng cường, đợi đến lúc sau này mắt của nàng xanh lam hết thì lúc đó muốn dẫn xuất sâu độc ra cũng không dễ dàng.

“Lam cô nương, muội đã đã dạy cổ thuật cho ta, thì muội nên biết, tình huống hiện giờ của muội đã không thể kéo dài được nữa.” Trên mặt Lam Dụ nở nụ cười ngọt ngào,  trong ánh mắt dịu dàng: “Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng cho ta, không nói gạt tỷ, ta đã không muốn sống, nếu không là tỷ tỷ. . .”

Nàng nói đến chỗ này thì hơi dừng một chút: “Ta biết rõ, tỷ tỷ khác người An gia, tỷ tốt hơn bọn hắn nhiều, ta bí mật nói cho tỷ, toàn bộ bọn hắn sẽ chết đấy!” Trên mặt nàng lộ ra vẻ châm chọc, trong cặp mắt mang theo oán hận khắc cốt, cặp môi đỏ mọng kiều diễm cong lên hiện ra nụ cười lạnh như băng, thấy bộ dạng đó thì Bách Hợp đã biết rõ mình nói cái gì nữa cũng không có tác dụng.

“Ta mặc kệ muội muốn cho bọn hắn trả giá thật nhiều như thế nào, nhưng muội phải chuẩn bị đường lui cho mình, sau khi xong chuyện ở đây thì ta cũng sẽ rời đi.” Lưu gia cả đời bởi vì Lưu Bách Hợp không có hỗn loạn, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Lam Dụ cũng không có như là trong kịch tình cấu kết với nam nhân Lưu gia, ngược lại để cho Lưu gia tránh thoát một kiếp, kể từ đó  hai cái mục tiêu của nguyên chủ đã hoàn thành rồi, muốn cho Lam Dụ cầu chi mà không được, Bách Hợp tạm thời không thể nghĩ phương pháp gì tốt, đương nhiên cũng không muốn, nàng đã chuẩn bị sẵn lần này có khả năng không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên lúc này cũng không thất vọng lắm.

Lam Dụ cũng không kỳ quái nàng sớm đã biết kế hoạch của mình, trên mặt không có khiếp sợ nào, ngược lại có chút kinh hỉ mở to hai mắt nhìn: “Tỷ tỷ nói phải ly khai, là muốn ở cùng ta sao?”

Tạm thời Bách Hợp không có chỗ nào để đi, nghe thấy nàng ta nói thế thì không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Muội muốn định đi chỗ nào?” ánh mắt Lam Dụ lộ ra một tia phức tạp, cắn răng: “Ta không biết, ta báo thù xong, thiên hạ to lớn, tùy tiện chỗ nào đó làm nhà.” Nàng nói xong, có chút nhút nhát e lệ nhìn Bách Hợp: “Tỷ tỷ vẫn chưa trả lời ta mà.., sau này tỷ tỷ định ở cùng ta sao? Nếu là tỷ tỷ nguyện ý, Dụ Nhi cũng nguyện ý buông tha cho hết thảy, cũng tìm ra bí phương giải cổ. . .”

Nghe nói như thế, Bách Hợp cảm thấy cả người không khỏe, nàng mất trật tự run rẩy một cái, nhìn Lam Dụ thì, trong lòng phỏng đoán chắc mình hiểu sai ý, người quỳ dưới váy Lam Dụ nhiều như vậy, tuy người An gia xấu thật lòng yêu nàng ta, chắc không khả năng như nàng tưởng tượng, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng toàn thân Bách Hợp  nổi da gà, hàm hồ nói một tiếng:

” Hiện tại ta còn chưa có ý định gì, chắc đi du lịch khắp non sông mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.