Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 7-1: Ám độ Trần Thương[15]




Những hạt mưa rơi "tích tắc" trong sân, từng hạt rơi lên những cành lá trúc xanh tươi được trồng trong sân nhỏ. Khung cảnh thoáng mát tươi đẹp như đang được khắc họa rõ nét. Nhưng thứ đẹp nhất lại là người đã thổi tiếng sáo hay kia, điệp khúc sâu lắng nhẹ nhàng như đi sâu vào lòng người...

Tại một góc nhỏ gần đó loáng thoáng nhìn thấy bóng hình một nam nhân đang đứng... Dưới màn đêm lại tỏ ra sự hư ảo kì lạ phát ra từ bóng dáng ấy. Tiếng sáo mới vừa được cất lên là phát ra từ người này...

Dù không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng chỉ cần tiếng sáo hắn vừa mới thổi cũng đủ làm người khác phải khen ngợi không ngừng.

Khi tiếng sáo vừa dứt thì cũng là lúc Nam Cung Hàn bế lấy Tôn Ngọc Nhi trong ngực, chậm rãi đi không tiếng động tới gần chỗ của người vừa mới thổi sáo kia. 

Mỗi bước chân của Nam Cung Hàn đều nặng nề như đang đi trên bãi đất trải đầy gai nhọn... Sự nặng nề này cũng như tâm trạng rối loạn hiện giờ của hắn, phức tạp khó mà có thể nói thành lời. 

Tôn Ngọc Nhi níu chặt tay áo của Nam Cung Hàn, tầm nhìn luôn chưa rời khỏi bóng lưng của người mặc y phục tím, chỉ còn cách mấy bước chân là có thể tới gần người này. Nên nàng đã sơ ý không nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp của Nam Cung Hàn. 

Khi Nam Cung Hàn đã sắp tới gần người đó thì bỗng đối phương lại xoay người lại, diện mạo của hắn cũng nhanh hiện rõ. 

Tóc đen xõa dài bay theo gió, diện mạo anh tuấn tao nhã, tròng mắt đen tuyền, tựa như vì sao trên trời, sáng chiếu như xuyên thấu vào lòng người khác. Lông mày không giản không nhíu, nhưng giữa hàng lông mày lại toát lên vẻ dịu dàng vô hại. Khí chất trên người thuần thiết nhẹ nhàng như vị thần tiên thoát tục. 

Tử bào tím phiêu dật trong gió đêm, tay áo dài cũng nhẹ bay theo từng cơn gió nhẹ. 

Người này nói đẹp cũng không phải mà nói xấu cũng chẳng phải! Không thể nói bất cứ câu gì để hình dung!

Hai mắt Tôn Ngọc Nhi đều thích thú mà tỏ sáng, miệng thì mở to tới mức có thể nhét cả một quả trứng gà vào!

Người này quá đẹp! 

Nam nhân tuấn tú nàng cũng đã gặp rất nhiều, nhưng loại nam nhân đủ đầy khí chất thanh cao như tiên thế này, thì đây là lần đầu tiên a!

Khác hoàn toàn với biểu tình kích động của Tôn Ngọc Nhi, Nam Cung Hàn ngược lại tỏ ra vẻ lạnh nhạt trên mặt, nhưng thật chất chỉ trong lòng hắn mới biết bản thân đang hồi hộp tới mức nào!

Dù không khẩn trương bằng khi gặp Ngọc Nhi, nhưng tuyệt đối là không phải dể dàng đối mặt trực tiếp. 

Nam Cung Ly Thiên nhìn hai người tự nhiên xuất hiện đằng sau lưng, lúc nhìn người tới là ai, sắc mặt có chút thay đổi. 

Ánh mắt hắn duy chuyển qua trên người Tôn Ngọc Nhi, sau đó rời mắt nhìn sang Nam Cung Hàn. Tia kinh ngạc thoáng xẹt qua trong mắt hắn, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình thường như trước. 

Nam Cung Hàn đem những biểu hiện của Nam Cung Ly Thiên thu vào trong mắt, ở trong lòng bất đắc dĩ cảm thán. Sự bình tĩnh này của hắn quả nhiên vẫn không hề thay đổi. Dù bất kể là đối mặt với ai hắn cũng có thể giữ sự bình tĩnh như vậy. 

Nam Cung Ly Thiên đi tới, chợt cất tiếng gọi êm dịu dàng: "Hoàng huynh!" Ánh mắt nhu hoà hiện vài nét cười nhạt: "Lâu quá mới gặp huynh!" 

Nam Cung Hàn vẫn im lặng đứng bất động, hắn chỉ im lặng liếc nhìn Tôn Ngọc Nhi đang được hắn ôm trong ngực, không biết nghĩ gì mà cứ đăm chiêu. Ngay cả Tôn Ngọc Nhi khi nhìn hắn, cũng cảm thấy khó hiểu! Sao hắn lại im lặng thế? Cũng không lên tiếng chào hỏi người ta một tí.

Khó hiểu nhăn mày nhỏ lại, Tôn Ngọc Nhi bèn lén nhìn vị công tử áo tím đang đứng trước mặt. Nghe cách xưng hô của vị công tử này với Nam Cung Hàn, nàng nhanh hiểu ra một chút về thân phận của người này...

Nàng nghiên đầu sang một bên, tìm một góc độ hoàn hảo để nhìn kĩ thêm đối phương. 

Người này gọi Nam Cung Hàn là "Hoàng huynh." Vậy nghĩa là hắn cũng là một Vương gia! Khó chắc hắn lại có khí chất cao quý như vậy!

Nhìn sang Nam Cung Hàn rồi quay lại nhìn Nam Cung Ly Thiên cả hai người đều không nói gì, bầu không khí ngột ngạt nhanh bao trùm xung quanh. 

Phản ứng của Nam Cung Hàn dường như là không muốn nói chuyện, Tôn Ngọc Nhi nhịn không được, bèn kéo nhẹ tay áo hắn. Hắn ít ra cũng nên lên tiếng một chút chút! 

Nam Cung Hàn nhìn đôi mắt lấp lánh của người trong ngực đang nhìn hắn, lại ngước mắt trực diện với ánh mắt sâu thẳm của Nam Cung Ly Thiên, bốn mắt giao nhau, đều có thể nhìn rõ đối phương trong mắt, cũng như nhìn thấu được tâm của nhau. 

Hiểu rõ nhau như vậy, nhưng đến bây giờ quan hệ của họ là gì, Nam Cung Hàn cũng vẫn chưa biết được đáp án. Không phải bằng hữu cũng chẳng phải kẻ thù, cũng không phải huynh đệ...

Cái nhìn thâm ý của Nam Cung Hàn quá mức thẳng thừng, dù là người ít khi biểu lộ cảm xúc như Nam Cung Ly Thiên cũng phải sửng sốt vài giây. 

Tôn Ngọc Nhi vốn không để ý đến hai người kia như thế nào... Nàng chỉ cố gắng cựa quậy thân thể của mình, thân thân nhỏ bé của nàng bị Nam Cung Hàn cứ ôm chặt trong ngực, không thể cử động nên giờ tê cứng đến ê cả mông!

Nam Cung Ly Thiên còn đang thấy lạ sao Nam Cung Hàn lại không nói chuyện, lại thấy Nam Cung Hàn đang bước về phía hắn. Trên môi hắn nở nụ cười hoà nhã như thường ngày. Chỉ có điều thứ Nam Cung Hàn cho hắn không phải là một câu nói nào cả mà chỉ là cái gật đầu. 

"Hoàng huynh...?" Thái độ của Nam Cung Hàn có vẻ rất lạ, Nam Cung Ly Thiên, bèn mở lời thử hỏi. 

Tôn Ngọc Nhi đưa khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn Nam Cung Hàn, để xem hắn bị làm sao mà cứ lặng thinh thế! 

Nàng nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Hàn hiện vẻ rối rắm, sau đó hắn cụp mắt xuống nhìn nàng. Tôn Ngọc Nhi nghĩ hắn định làm gì, thì hắn đã cúi đầu gần sát lỗ tai nàng, nói nhỏ. 

"Nàng nói với hắn là ta đến đây để ở nhờ một đêm."

Hai hàng lông mày Tôn Ngọc Nhi càng lúc càng nhíu chặt. Đây là ý gì? Hắn không biết nói à! Đâu phải là hắn không có miệng!

Tôn Ngọc Nhi hầm hực bĩu môi, nhưng trước vị Vương gia quái dị này, nàng phải đằng làm theo ý hắn. Nếu không thật không biết hắn sẽ làm gì nàng!

Quay sang nhìn Nam Cung Ly Thiên, nàng lặp lại câu nói của Nam Cung Hàn: "Ngài ấy nói là đến đây để ở nhờ một đêm!" 

Nói xong Tôn Ngọc Nhi mới thấy câu nói này thật quá thẳng thắng rồi! Bay vào nhà người ta mà không hề xin phép thì thôi đi, cũng không hèm chào hỏi tiếng nào thì đã kêu muốn ở nhờ một đêm! Quả nhiên là Vương gia chuyên đi thích ra lệnh!

Nam Cung Hàn nghe xong hài lòng vuốt nhẹ đầu nàng. Còn Nam Cung Ly Thiên từ biểu hiện sửng sốt chuyển sang vẻ kinh ngạc trên mặt, rồi lại gật đầu, nói:

"Chuyện này đương nhiên là được!"

Nam Cung Hàn lại tiếp tục cúi đầu, nói nhỏ bên tai Tôn Ngọc Nhi. Trong khi tiểu cô nương nào đó vừa nghe, vẻ mặt đã nhanh chóng đen lại. Trước sự an toàn, Tôn Ngọc Nhi đành truyền lời tiếp. 

"Ngài ấy nói cảm ơn!" 

Lần này Nam Cung Ly Thiên không chỉ kinh ngạc mà còn kinh sợ. 

Người này vậy mà nói cảm ơn hắn... Đây đúng là chuyện khó tin! Dù không phải là đích thân Nam Cung Hàn nói, nhưng hắn lại kêu tiểu nha đầu kia nói vậy, nghĩa là cũng coi như là chính hắn nói.

Cho dù kinh ngạc đến mức nào hắn vẫn nói chuyện ôn hoà như thường: "Nếu như huynh không chê thì cứ tự nhiên xem như là phủ của mình." 

Khi nghe Nam Cung Ly Thiên nói lời khách sáo, Nam Cung Hàn thoáng hiện vẻ trầm tư. Theo như thường lệ hắn cúi đầu xuống...

"Ngài ấy nói, đa tạ ngài, đã làm phiền ngài rồi!" Tôn Ngọc Nhi bất lực mở miệng, nói theo giọng điệu của Nam Cung Hàn: "Sẵn tiện làm phiền ngài chuẩn bị thêm hai phòng nghỉ! Ngài ấy nói vậy đó."

Nam Cung Ly Thiên mất tự nhiên sờ nhẹ mũi của mình: "Vậy để đệ dẫn đường." Hình như hoàng huynh không thích nói chuyện với hắn thì phải?

Nam Cung Hàn gật đầu, bèn đi theo sau Nam Cung Ly Thiên vào trong đại sảnh. Trong lúc đi tất cả đều im lặng. 

Khi vào đại sảnh, hắn đã kêu người chuẩn bị trà bánh mang lên. 

Ngồi yên vị trên ghế chủ trong đại sảnh rộng lớn, Nam Cung Ly Thiên cầm lên ly trà nóng, miệng nhẹ thổi nhưng lại không uống ngược đem đặt trên bàn. 

Còn Nam Cung Hàn cũng ngồi trên ghế, chỉ có điều hắn vẫn ôm lấy cục bông nhỏ, để nàng ngồi trong lòng. 

Tôn Ngọc Nhi nhìn ly trà sứ trắng của Nam Cung Ly Thiên, chỉ là động tác đặt nhẹ ly trà hay đem lên uống cũng đều thể hiện vẻ tôn quý đầy khí chất. Nàng lại nhìn ly trà đang cầm trong tay, quyết định cầm lên thổi vài cái, rồi đặt trên bàn. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hàn. 

"Ngài thấy ta có khí chất không?" 

Câu hỏi của Tôn Ngọc Nhi, cả hai nam nhân ngồi ở đây đều nghe rõ. Nam Cung Hàn không cần suy nghĩ đã gật đầu khen: "Rất là khí chất!" 

Tôn Ngọc Nhi được khen, vui vẻ híp hai mắt lại, Nam Cung Hàn thấy nàng vui như vậy, tâm trạng hắn cũng vui theo. 

Về phần Nam Cung Ly Thiên, khi nhìn ly trà bị Tôn Ngọc Nhi đặt trên bàn, vì hơi mạnh tay mà bị nứt vài đường. Lại thấy Nam Cung Hàn lên tiếng khen, hắn đã nhanh cụp mắt lại, cười như cười. 

Nam Cung Hàn từ lúc nào đã thích khen người khác thế này? Hơn nữa đối phương lại chỉ là một cô bé... 

Nam Cung Ly Thiên ngồi một bên, không thể không lên tiếng: "Hoàng huynh! Trà đã nguội nên uống khi còn nóng."

Nam Cung Hàn liếc ly trà trên bàn vội lắc đầu. Nam Cung Ly Thiên xem như đã hiểu ý, bèn cười nhẹ. 

"Nếu huynh không thích uống trà, vậy dùng một ít bánh được không?"

Dĩa đựng một ít bánh màu vàng, nhìn rất đẹp mắt, Tôn Ngọc Nhi cầm một miếng lên đưa miệng Nam Cung Hàn. 

"Ngài ăn thử không? Cả ngày hôm nay ngài có ăn gì đâu!" Nàng nhớ từ lúc ở quán trọ thì Nam Cung Hàn chưa ăn gì hết, nên giờ hắn chắc đã đói bụng rồi. 

Nam Cung Hàn nhìn cái bánh tròn nhỏ trước miệng, cũng không để ý đến cái nhìn kinh ngạc của Nam Cung Ly Thiên, đã há miệng cắn nửa miếng bánh. 

Vị bánh quá ngọt, ăn vào trong miệng có mùi hơi béo, miệng hắn vốn đang khô, giờ lại ăn bánh ngọt nên khiến cổ họng rát, nhưng Nam Cung Hàn lại mở miệng lần nữa ăn hết miếng bánh còn lại. Đối với hắn miếng bánh này thật sự rất ngon...

Một màn này vào trong mắt Nam Cung Ly Thiên lại là một sự kinh hãi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Nam Cung Hàn bao giờ, chỉ là một miếng bánh nhỏ mà có thể khiến một người luôn cao ngạo như Nam Cung Hàn biểu hiện vui vẻ như vậy sao?

Hắn nhẹ cụp mi xuống, hỏi vấn đề nên hỏi: "Khuya thế này huynh không về vương phủ của mình mà tới chỗ của đệ, huynh có chuyện gì sao?"

Tôn Ngọc Nhi đang ăn bánh, bất giác nhìn Nam Cung Hàn, quả nhiên hắn không tự mình trả lời mà vẫn cúi xuống nói nhỏ bên tai nàng. 

Cầm ly trà trên tay, Nam Cung Ly Thiên vừa uống vừa ngước nhìn hai người đang không biết là đang làm gì, ánh mắt tỉnh lặng như mặc hồ khẽ động đang quan sát. 

"Ngài ấy nói vì không tiện nên không về vương phủ, ngoài ra sẵn tiện đến thăm ngài." Bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng nhai, nàng tiếp tục nói: "Hơn nữa đến nhờ vả ngài vài việc."

"Thì ra là vậy, mà huynh định nhờ đệ việc gì?" Nam Cung Ly Thiên nâng mắt nhìn Nam Cung Hàn, chỉ là Nam Cung Hàn muốn nhờ việc gì? Bản thân hắn cũng rất tò mò. 

Nhìn Nam Cung Hàn một hồi, Tôn Ngọc Nhi nhanh hiểu ý đưa lỗ tai sát gần, ý tứ rất rõ ràng, mau mau nói đi. Ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng sát vào trong ngực, Nam Cung Hàn cúi xuống thì thầm bên tai nàng vài câu, Tôn Ngọc Nhi vội né sang một bên, có chút mất tự nhiên sờ lỗ tai. 

Hắn nói thì nói, sao cứ thổi phù phù vào tai nàng chứ!

Sắc mặt Nam Cung Ly Thiên có vài phần ngại ngùng, vội xoay mặt đi hướng khác, hắn thấy quan hệ của tiểu nha đầu này với Nam Cung Hàn có vẻ khá thân thiết quá mức rồi. Rất nhanh sau đó hắn đã nghe thấy tiếng nói non nớt vang lên. 

"Ngài ấy nói với ngài là muốn mượn giấy trắng với mực a!"

Đứng dậy đi đến chỗ gần cái bàn gần đó, lấy từ trên bàn bút lông và tờ giấy đem tới để trên bàn kế bên Nam Cung Hàn. 

Nhận lấy bút lông từ Nam Cung Ly Thiên, Nam Cung Hàn cầm bút định chấm mực để viết thì hắn lại dừng động tác lại, hắn cúi đầu nhìn người con gái đang ngồi trong lòng đang nhìn chăm chú vào tờ giấy, bỗng hắn lấy tay che mắt nàng lại. Trước sự ngỡ ngàng của Nam Cung Ly Thiên, hắn đã viết trên giấy vài chữ. Sau đó cầm tờ giấy đưa cho Nam Cung Ly Thiên. 

Đọc những hàng chữ trên tờ giấy, sắc mặt hắn nhanh chóng biến hoá nhìn Nam Cung Hàn: "Ý của huynh là?"

Nam Cung Hàn gật đầu thay cho lời nói, bàn tay đang che mắt của Tôn Ngọc Nhi cũng buông ra. 

"Sao ngài lại che mắt ta lại?" Tôn Ngọc Nhi không vui bĩu môi. 

Nàng vốn là muốn xem Nam Cung Hàn viết gì trên tờ giấy thôi! Còn chưa được xem thì nàng đã bị Nam Cung Hàn che hết hai mắt lại rồi!

Sờ nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, Nam Cung Hàn đành tìm lý do: "Có một số thứ không tiện để nàng xem." Ngoài cách nói này ra hắn cũng không có cách giải thích cho nàng hiểu. 

Hừ nhẹ cái mũi nhỏ, Tôn Ngọc Nhi xem như không nghe thấy chỉ cúi thấp đầu nghịch lấy làn váy hồng đang mặc. 

Không xem thì không xem! 

Nam Cung Ly Thiên xếp tờ giấy ngay ngắn thành miếng giấy nhỏ rồi cất vào trong tay áo, xem như là không có chuyện gì, vẫn thản nhiên cười vô tư: "Cũng quá khuya rồi, hoàng huynh cũng nên đi nghỉ ngơi đi." 

"Đúng vậy! Cũng nên đi nghỉ thôi!" Nam Cung Hàn nhanh đứng dậy ôm lấy Tôn Ngọc Nhi cất bước theo sau Nam Cung Ly Thiên rời khỏi đại sảnh. 

Đi qua vài hành làng nhỏ trong viện, nối tiếp là đi qua đoạn đường trồng đầy vườn trúc xanh thì đã tới hậu viện lớn gần đó. 

Nam Cung Ly Thiên dẫn Nam Cung Hàn tới trước cửa phòng xong thì đã cáo từ vội: "Hoàng huynh nên nghỉ ngơi sớm, đệ về phòng đây nếu có chuyện gì cần làm thì huynh cứ kêu hạ nhân trong viện hầu hạ." 

Như nhớ tới điều gì Nam Cung Ly Thiên chỉ tay về phía phòng bên cạnh. "Ở đây có hai phòng, huynh và tiểu cô nương này có thể mỗi người ở một phòng."

Nói xong hắn quay người đi khỏi, tử y nhẹ nhàng phiêu dật, nhìn từ xa vẫn phải cảm thán một câu thật đẹp! 

Tôn Ngọc Nhi dõi theo bóng lưng hắn đã đi xa, không khỏi tiếc nuối, nàng còn đang muốn nói chuyện thêm với vị Vương gia này mà. 

Nam Cung Hàn đẩy cửa ra rồi bước vào trong phòng, đi một vòng tỉ mỉ xem xét nội thất căn phòng này, xem xong một lượt hắn không khỏi tán thưởng mắt thẩm mĩ Nam Cung Ly Thiên

Cách trang trí phòng vùa tao nhã lại

đơn giãn, đồ vật cũng đều được sắp xếp gọn gàng đẹp mắt. Không gian ở đây cũng rất rộng rãi và thoải mái.

Đặt Tôn Ngọc Nhi trên cái ghế gần đó, tiếp theo Nam Cung Hàn quay lại đóng cửa lại. Khi cánh cửa được đóng lại phát ra tiếng cạch, Tôn Ngọc Nhi ngồi trên ghế bèn nhảy xuống chạy tới trên giường lấy cái mền trùm toàn thân lại, như sợ nàng sẽ bị dã thú ăn thịt mà tìm chỗ trốn. 

Lúc Nam Cung Hàn quay người lại đi tới thì chẳng còn thấy Tôn Ngọc Nhi trên ghế đâu nữa. Hắn chuyển tầm mắt tìm từng góc trong phòng, đến khi hắn nhìn tới cái giường thì duy chuyển bước chân đi tới. 

Thở dài ngồi xuống giường, Nam Cung Hàn giơ tay nhẹ đụng vào cái mền màu trắng đang nhô ra, người nằm bên trong bị đụng nhanh có phản ứng liền lăn vào phía trong giường, nhìn cái điểm nhỏ quấn mền đang lăn kia, bất giác hắn nở nụ.

"Nàng buồn ngủ sao?" Nhìn nàng vì sợ hắn mà trốn như vậy, hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài. Xem ra nàng vẫn còn ác cảm với hắn.

"Ta về phòng của ta, nàng ngủ đi." Tay kéo tấm màn mỏng lại, Nam Cung Hàn quay đầu nhìn Tôn Ngọc Nhi đang trốn trong mền, ngoại trừ nói nàng ngủ sớm ra cũng không nói câu gì thêm đã bèn đi ra ngoài.

Đợi khi nghe tiếng cửa đóng lại, Tôn Ngọc Nhi từ trong mền bò ra, lén lút nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn là Nam Cung Hàn không còn ở đây nữa nàng mới dám bước xuống giường đi tới cửa, dán tai nghe động tỉnh bên ngoài. 

Thứ âm thanh nàng nghe được cũng chỉ có tiếng gió với tiếng mưa rơi bên ngoài, ngoài ra không còn tiếng gì khác. Đến lúc này nàng mới yên tâm ngồi bệt xuống đất, hai tay cứ ôm lấy đầu suy nghĩ. 

Bây giờ nàng đã bị người Tôn gia xem như là cái gai trong mắt, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị loại trừ không đường sống. Giờ nàng đã không còn chỗ nào về nữa, phải tính cách để giải quyết thật tốt. 

Cũng như câu nói gặp chuyện xui thì không cách nào tránh, giờ nàng đã hiểu ý nghĩa câu nói này rồi. Chuyện Tôn gia ít ra nàng còn có thể tìm cách nhưng việc gặp ma thì làm sao xử đây?

Vừa nghĩ đến chuyện này Tôn Ngọc Nhi đã thấy một trận hoảng hốt nảy sinh trong lòng, cái người nàng gặp ở quán trọ hôm ấy không biết là ma hay người? Nhưng dù là ai đi chăng nữa nàng vẫn sợ hãi không muốn nhắc đến. Lại nghĩ đến khi Nam Cung Hàn bế nàng đi, hắn không thề hỏi tại sao nàng lại ngất đi...? Hay là hắn vốn không để ý hay là hắn không muốn quan tâm đến?

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá mức kì lạ với nàng, từng chuyện một đều làm đầu óc nàng rối tung cả lên. 

Tôn Ngọc Nhi chống cằm, nhìn khắp căn phòng lại bất đắc dĩ liên tiếp thở dài.

Xem ra nàng còn phải chịu nhiều vất vả để có được bình yên đây!

Nhìn ngoài cửa sổ trời cũng đã tối đen, chợt nhớ cả ngày hôm nay nàng cũng chưa ngủ được giấc nào. Toàn thân cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.

Nhấc hai cái chân nhứt mỏi đứng lên đi tới trên giường, bản thân Tôn Ngọc Nhi như cái bong bóng xì hơi, một chút cũng không có sức lực đã nằm bẹp trên nệm.

Cảm nhận được thứ mềm mại dưới thân vừa ấm lại dễ chịu chẳng mấy chốc nàng chìm vào giấc ngủ say.

Đêm vẫn tiếp tục hạ xuống, bên ngoài cơn mưa vẫn chưa tan nhưng bên trong căn phòng nhỏ ấy vẫn có người vô tư ngủ yên giấc, nhưng bên ngoài lại có người không được thanh thản như vậy.

Nam Cung Hàn tựa vào cửa phòng, trong đêm hắn như được bao phủ lớp sương trắng tựa như sương mù dày dặc, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn về phía trước nhưng lại không biết nhìn về đâu... trong đôi mắt ấy có sự thê lương được che giấu dưới sự ngụy trang thì giờ đây lại hoàn toàn hiện rõ.

Chỉ cách một cánh cửa hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm của nàng vẫn động lại đâu đó, dù vẫn còn ngăn cách một bức tường dày khó mà có thể phá vỡ, nhưng ít ra hắn vẫn có thể thấy nàng, như vậy là quá đủ rồi...

Nam Cung Hàn thở nhẹ ra tiếng, không hiểu sao hôm nay hắn lại cảm thấy rất thỏa mãn, dù chỉ là một ít đi chăng nữa, cũng đủ bù lại khoảng thời gian hắn đã đánh mất đi cái gọi là vui vẻ này...

...

Không biết từ lúc nào trời đã sáng tinh mơ, đàn chim đậu trên cành trúc trong sân đã bắt đầu cất tiếng hót vang khắp nơi. Tia nắng khẽ chiếu qua trong sân vườn, vừa ấm áp lại vừa mát mẻ làm tinh thần người khác thật thoải mái.

Đây vốn là một buổi sáng yên bình, nhưng bên trong tòa viện lớn này gà chỉ vừa mới gáy thì đã xảy ra bi kịch...

"Rốt cuộc nàng đã đi đâu!" 

Nam Cung Hàn đứng trước cửa phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Đối diện với hắn là mấy người mặc y phục nô tài đang lo sợ cúi thấp đầu, ai nấy cũng thấp thỏm sợ hãi, nhìn vị Vương gia đáng sợ đang nổi giận này, một câu bọn họ cũng không dám nói.

"Sao không trả lời! Bổn vương hỏi là nàng đâu rồi!"

Một đám trước mắt không ai lên tiếng càng làm vẻ mặt Nam Cung Hàn càng lúc càng lạnh lẽo. Đôi tay giấu dưới tay áo đã siết chặt lại thành nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.

Sáng sớm lúc hắn tới phòng để tìm Ngọc Nhi, không ngờ lúc vào chẳng thấy ai, hắn đã hốt hoảng đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu cả!

Hắn chỉ có thể lôi ra một đám nô tài làm trong viện này để hỏi, vậy mà mấy tên này y như bị câm một chữ cũng không chịu nói ra. Thật là tức chết mà!

Hắn thật lo lắng nàng đã đi đâu chứ?

Nam Cung Ly Thiên đứng một bên khi nhìn cảnh tượng này cũng chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu, rồi lại liếc sang bọn nô tài bị dọa cho một trận cứ đứng ngơ ra, hắn không khỏi lo lắng. 

Mới thức dậy hắn đã nghe thấy tiếng quát lớn của Nam Cung Hàn, làm hắn cứ nghĩ là xảy ra chuyện gì lớn nên đã chạy đến đây xem thử. 

Không nghĩ tới Nam Cung Hàn chỉ vì không tìm thấy tiểu nha đầu đi cùng với huynh ấy, mà nổi trận lôi đình đi tìm khắp nơi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết chừng nào mới tìm ra tiểu nha đầu kia ở đâu?

"Hoàng huynh! Đệ thấy tra hỏi thế này cũng không phải là cách, hay chúng ta tìm cách khác vậy!" 

Nhìn vào gương mặt ôn nhu của Nam Cung Ly Thiên đang nói chuyện, sự tức giận trên mặt Nam Cung Hàn nhanh chóng mất đi, ngược lại còn có phài phần ngượng ngùng tránh né.

Khóe môi Nam Cung Ly Thiên chợt run lên vài cái, thái độ này của Nam Cung Hàn thật làm người khác không được tự nhiên. 

Chỉ là việc này xảy ra ở chỗ của hắn, nói gì đi nữa hắn cũng phải có trách nhiệm giải quyết. 

Nam Cung Ly Thiên nhẹ nâng môi thành nụ cười dịu dàng:

"Hay là chúng ta đi ra ngoài tìm, huynh thấy thế nào?"

Nam Cung Hàn im lặng nhìn đăm đăm vào Nam Cung Ly Thiên, nhìn đến khi Nam Cung Ly Thiên bắt đầu không thoải mái lên tiếng: "Hoàng huynh! Ý của huynh như thế nào?"

Nam Cung Hàn không suy nghĩ đã gật đầu ngay, bèn cất bước đi về phía cổng lớn. Giống như hắn không muốn ở lại để nói chuyện với Nam Cung Ly Thiên mà muốn đi mất.

Đám nô tài hết nhìn bóng dáng đi mất của Nam Cung Hàn, lại nhìn sang chủ tử nhà mình, biểu hiện đều đồng loạt khó hiểu.

Hình như thái độ Hàn Lăng vương đối với Vương gia nhà họ rất xấu hổ?

Nam Cung Ly Thiên nhẹ khoát tay ra lệnh cho đám nô tài sau lưng lui xuống, còn hắn cũng nối bước theo sau, đôi mắt như mặt hồ khẽ chuyển động như đang suy nghĩ.

Đến bây giờ hoàng huynh cũng chưa nói chuyện với hắn...?

...

Tôn Ngọc Nhi đi trên đường lớn, y phục nàng mặc trên người vừa nhăn nheo vừa dính đầy bùn đất, tóc tai thì lộn xộn, rối tung, đánh giá toàn thân thì chính là nhếch nhác đến không chịu nổi. Từ xa người đi đường cũng phải né sang hướng khác mà đi.

Thật đúng là xui xẻo! Nàng vừa đi vừa thê lương gào hét trong lòng. 

Hôm nay chắc chắn là ngày xui của nàng a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.