Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 21: Thế sự thay đổi khôn lường




Khi Lăng Nguyệt Vụ tỉnh lại cũng là lúc trời đã sáng, hương thảo vị nhẹ nhàng bay vào giữa hơi thở của hắn, chậm rãi mở hai mắt, thói quen dựa vào bên cạnh, nhưng bên cạnh không có cái ôm mềm mại như mọi ngày nữa, chỉ nhìn thấy một đôi mắt to đen xinh đẹp đang tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.

“Cha, nương, ca ca tỉnh, ca ca tỉnh. . . . .”

Đợi Lăng Nguyệt Vụ khó khăn ngồi dậy, đồng âm không rõ là nam hay nữ rời đi, khi hắn quay đầu lại nhìn thấy cha mẹ của người kia, tay trái dụi dụi đôi mắt có chút mê mang, nhìn thấy rõ trước mắt một nam một nữ. Tuổi của bọn họ cũng không lớn, nữ đại khái là hai ba hai bốn tuổi, nam cũng hai lăm hai sáu, so với hắn tuổi trẻ hơn.

Lăng Nguyệt Vụ không mở miệng cũng không e ngại bọn họ, hai vợ chồng nhìn thấy hắn tỉnh lại đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ nhân đột nhiên ngồi ở bên người Lăng Nguyệt Vụ, khẽ đặt tay lên bả vai nho nhỏ của hắn, cảm giác một luồng điện từ trên bả vai Lăng Nguyệt Vụ truyền tới toàn thân.

Nữ nhân ôn nhu nhìn hắn mỉm cười, lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, “Bé ngoan, ngươi rốt cục đã tỉnh, ngươi ngủ từ tối qua cho đến giữa trưa, lại đây, a di [*] nhìn xem tay ngươi, không đau đâu.”

Đối với đụng chạm của người khác Lăng Nguyệt Vụ luôn không thích, đôi mày hơi nhăn lại làm cho người ta nghĩ hắn vì đau đớn mà cảm thấy không thoải mái, nữ nhân làm dáng cầm tay Lăng Nguyệt Vụ thổi thổi, lại vuốt ve đầu của hắn, nhìn hắn nhẹ nhàng mỉm cười.

“Không đau, Địch nhi, mau gọi ca ca.” Nữ nhân vẫy vẫy tay với tiểu nam hài nãy giờ vẫn đang đứng kéo kéo tay của cha mình.

Tiểu nam hài cao hứng nhảy dựng lên đi đến bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ, kéo tay trái chưa bị thương của hắn, giơ lên trước khuôn mặt đáng yêu cười nói “Ca ca, Địch nhi cũng sẽ giúp ca ca thổi, sẽ không đau.” Tiểu nam hài nghiêng đầu nhìn Lăng Nguyệt Vụ không mở miệng nói gì, “Ca ca có phải rất đau không, vì cái gì không nói lời nào?” Đồng âm non nớt đáng yêu làm cho tâm của Lăng Nguyệt Vụ hơi xúc động.

Nâng lên tay trái bị tiểu nam hài nắm, nhéo nhéo gương mặt hồng hào đáng yêu của tiểu nam hài, thản nhiên nói ra bốn chữ, “Ca ca, không đau.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi, đến đây, bé ngoan, a di mang ngươi đi ăn cơm trưa được không?”

Nữ nhân làm bộ dáng ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ, nhưng hắn nhanh hơn một bước đi chân trần nhảy xuống giường tìm giày, làm cho nữ nhân sinh buồn. Sau đó nàng có chút tiếc nuối nhìn chồng của mình mỉm cười, đứa nhỏ này thật không giống với con của nàng.

Địch nhi không hiểu mọi người nhìn lẫn nhau vì điều gì, nhìn Lăng Nguyệt Vụ mang giày vải, cao hứng kéo tay Lăng Nguyệt Vụ đi ra ngoài, “Ca ca, nương hôm nay làm nhiều món ăn ngon cho chúng ta, ta đem chân gà ta thích nhất cho ca ca ăn được không?”

Bị tiểu nam hài có khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ lôi kéo, Lăng Nguyệt Vụ rút tay lại, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thật đáng yêu, “Ngươi ăn đi, ca không ăn.”

Hắn không thích cảm giác khi đụng vào cái gì đó béo tròn, nhưng lại thích tiểu quỷ đáng yêu này vô cùng, quan sát gương mặt nhỏ nhắn của tiểu nam hài một hồi, hắn đoán được đại khái, tiểu nam hài gọi hắn là ca ca là đúng, quá giống Lăng Sương Nhược.

“Ngươi tên là gì?”

“Ca ca, ta gọi là Địch nhi, ca ca, sau này ta có thể cùng ca ca vui chơi được không?”

Tiểu nam hài lại kéo tay của Lăng Nguyệt Vụ vừa mới rút ra, đôi mắt to đen tràn ngập khát vọng.

Lăng Nguyệt Vụ hơi gật đầu, hai vợ chồng kia đi theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hạnh phúc, Lăng Nguyệt Vụ không hiểu vì sao họ có thể cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ cuộc sống của người một nhà đều tựa như bọn họ sao?

Ngồi ở trước bàn cơm, Lăng Nguyệt Vụ gian nan dùng tay trái gắp thịt và rau xanh mà nữ nhân vừa gắp cho hắn, hắn kiên quyết không cho người khác đúc hắn ăn cơm, hắn chỉ có thói quen với cái ôm ấm áp của một người.

“Bé ngoan, ngươi còn chưa nói cho a di ngươi tên gì, nhưng không sao, chúng ta ăn no trước rồi nói sau, ăn no mới có sức nói chuyện, cha đứa nhỏ ngươi như thế nào cũng không nói, nhìn xem đứa nhỏ này thật ngoan.” Nữ nhân chuyển hướng nhìn chồng mình cùng đứa con, giả bộ nghiêm mặt nói với con của mình, “Địch nhi, ngươi xem lúc ca ca ăn cơm thật ngoan, ngươi nha, cũng phải bắt chước học ca ca ngoan ngoãn ăn cơm, bằng không sẽ không phát triển, lớn lên không khoẻ mạnh, sẽ không thể cùng phụ thân lên núi đánh lão hổ được đâu.”

“Nương, Địch nhi sẽ giống ca ca ăn thật nhiều.”

Địch nhi đáng yêu đem cái miệng nhỏ nhắn của mình nhét đầy cơm, trên mặt chỉ toàn hạt cơm, Lăng Nguyệt Vụ nhìn hắn trong lòng không biết nổi lên hàm xúc gì, cúi đầu ăn cơm trong bát của mình.

“Hảo, vậy thì ngươi ngoan nhất, yêu cầu Địch nhi hôm nay phải ăn sạch cơm trong bát.”

Nữ nhân mỉm cười yêu cầu con của mình, trong mắt lộ ra tình cảm yêu thương, nam nhân đứng đầu trong nhà thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ, lại thỉnh thoảng nhìn người nhà của mình nổi lên ý cười nhu hoà.

Một nhà hạnh phúc sống chung với nhau, Lăng Nguyệt Vụ xem ở trong mắt ghi tạc trong lòng, kỳ thật hắn cũng không biết đồ ăn trong miệng hắn có vị gì, chỉ nhớ là Lăng Sương Nhược tối hôm qua đúc cho hắn một ngụm canh sau đó hắn không chịu uống nữa, có lẽ hắn đã quên chính mình vì sao lại như vậy, hay như là Nhị phu nhân đã từng nói, trong mắt mọi người hắn chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ bị điên, ai lại để ý tới một tên điên, Lăng Sương Nhược bất quá cũng chỉ là đối với hắn sinh ra hứng thú nhất thời mà thôi.

Sau khi ăn cơm no, tiểu nam hài lại lôi kéo Lăng Nguyệt Vụ hỏi này nọ, còn hai vợ chồng kia thì ở trong nhà bếp rửa chén dĩa.

Lăng Nguyệt Vụ chỉ ngồi dưới đất nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu be bé đáng yêu của hắn, thỉnh thoảng nhìn hắn gật đầu, thỉnh thoảng lại lắc đầu.

“Ca ca, ngươi vì sao không nói chuyện, có phải Địch nhân làm ồn ca ca, ca ca không thích Địch nhi?”

“Địch nhi, đáng yêu, không ồn.”

Sáu chữ đơn giản làm cho gương mặt đáng yêu của Địch nhi nhăn lại, sau đó vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng Nguyệt Vụ, “Ca ca nói Địch nhi đáng yêu, không làm ồn ca ca?”

Khuôn mặt bé nhỏ khả ái hơi ngẩng lên, Lăng Nguyệt Vụ lại dùng tay đi nhéo một phen, buổi tối ngày Địch nhi sinh ra, hắn đã tận mắt chứng kiến Địch nhi bị đánh tráo, còn tưởng rằng bọn họ đã rời đi Lăng Lạc cung, không ngờ vẫn còn ở nơi này. Không biết hai vợ chồng kia nghĩ thế nào, có lẽ Lăng Sương Nhược vốn không biết bản thân mình còn có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài.

Nhưng nghĩ ngược lại, hắn có một đôi cha mẹ yêu thương hắn, cuộc sống như vậy Lăng Nguyệt Vụ muốn thế nào cũng không có được, tội gì đi phá hư, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên không thích hợp với Lăng Lạc cung vô tình, nội bộ lục đục, mà Lăng Nguyệt Vụ vẫn thích cái ôm dịu dàng kia, có tư tâm không muốn bị cướp mất.

Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên đứng lên rời đi bên người Địch nhi, hướng tới nơi phòng bếp mà hai vợ chồng kia đang rửa chén dĩa.

“Ta phải đi.”

Thản nhiên mở miệng, trong mắt Lăng Nguyệt Vụ không có gì dao động, hắn đang nói một sự thật, hắn thật sự phải rời khỏi nơi này.

“Bé ngoan, ngươi trở về nhà sao? Muốn thúc thúc tiễn ngươi về nhà không? Một mình ngươi có còn nhớ rõ đường về nhà?”

Nữ nhân nghe được lời nói thình lình của Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy có chút lo lắng, nữ nhân đơn thuần, làm mẫu thân rồi trên người nàng tản ra một khí chất làm mẹ thật rực rỡ.

Lăng Nguyệt Vụ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng nam nhân, “Chăm sóc thật tốt đệ đệ ta, thỉnh cầu các ngươi dẫn hắn rời đi Lăng Lạc cung.”

Hai vợ chồng đều cứng đờ sững sờ tại chỗ, “Ngươi, bé ngoan, ngươi đang nói cái gì?” Nam nhân ngây ngốc mở miệng.

“Ta nói gì các ngươi đều biết, không cần phải … giả vờ nữa.”

“Chuyện của chúng ta? Ngươi có biết?”

“Địch nhi cũng không phải con ruột ngươi, dẫn hắn đi, hắn không thích hợp nơi này.” Quay đầu nhìn Địch nhi tay ôm một con tiểu bạch hổ đi lại phía bọn họ, hắn rất tinh thuần, mà bọn họ rất không sạch sẽ.

“Cha đứa nhỏ, hắn, bé ngoan. . . . .”

“Trong hai ngày này hãy đi, đi càng xa càng tốt, không cần trở về, hắn rất tinh thuần, đáp ứng ta, dẫn hắn đi.”

Hai vợ chồng nhìn nhau ngây ngốc gật đầu, nam nhân giống như đem bí mật giấu kín ba năm chậm chạp nói ra “Chúng ta vốn tính toán trong khoảng thời gian này rời đi, hiện tại chúng ta cũng sẽ sớm rời đi, tứ thiếu gia.”

Nam nhân đã biết thân phận của Lăng Nguyệt Vụ, mà Lăng Nguyệt Vụ cũng không kinh ngạc, khi ăn cơm nam nhân thỉnh thoảng hay nhìn hắn, ánh mắt kia ngoài trừ đánh giá còn có chút phòng bị, trong Lăng Lạc cung mọi người đều nói hắn là kẻ điên, cũng khó tránh có người sợ hãi.

“Ca ca, ngươi phải về sao?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái mang theo điểm không vui, trong mắt ẩn chứa nước mắt, “Ca ca, ngươi vừa rồi không phải nói là sẽ cùng chơi với Địch nhi sao?”

“Sau này sẽ có nhiều thời gian cùng chơi với Địch nhi, phải vui vẻ.”

Ngón tay ngắn nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ lau đi nước mắt của Địch nhi, xoay người định rời đi căn nhà nhỏ hẻo lánh.

“Ca ca, đợi một chút.”

Lăng Nguyệt vụ nghe tiếng, quay đầu nhìn tiểu thân ảnh ở phía sau nhoáng một cái đã chạy tới.

“Tiểu hổ, tặng cho ngươi.”

Lăng Nguyệt Vụ nhìn tiểu bạch hổ ngủ say trong lòng Địch nhi, không biết nên nhận hay không, hắn ghét nhất bị phiền toái.

“Ca ca một con, Địch nhi một con, sau này tiểu bạch hổ chính là Địch nhi, ca ca phải cùng chơi với Địch nhi.”

Không biết vì sao Địch nhi lại đặc biệt thích dính với Lăng Nguyệt Vụ mà mình chỉ mới biết không lâu, hắn còn nhỏ nên cảm thấy có người cùng chơi với mình liền vui vẻ, hắn không thích ca ca rời đi.

Địch nhi giơ tay thật lâu, nam nhân vừa định đưa tay ôm về tiểu bạch hổ, Lăng Nguyệt Vụ so với hắn nhanh hơn một bước tiếp nhận tiểu bạch hổ, đáp “Hảo.”

Lại nhìn Địch nhi khi hắn đã bị nam nhân ôm lấy, Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn bọn họ nhẹ nhàng nói, “Cám ơn, tạm biệt.”

Lăng Nguyệt Vụ không quen nhìn nước mắt, ôm tiểu bạch hổ vào lòng xoay người bỏ chạy đến nơi mà hắn quen thuộc nhất, hắn cũng muốn cái ôm kia, dù sao vẫn cảm thấy được trong cái ôm kia mới có cảm giác an toàn mà trước đây chưa từng có.

Bước chân tựa hồ trở nên nhẹ nhàng, nhịp bước cũng nhanh hơn, tâm tình cũng tốt hơn một chút, nhưng, cúi đầu nhìn tiểu bạch hổ trong tay trái, sau này có ngươi, ta có còn một mình không?

Hắn nói với ai . . . . . .Hắn không biết. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.