Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 17-2




“Phát sinh chuyện gì? “

“Phu nhân, phát sinh chuyện gì?”

Nghe được tiếng hét, hạ nhân từ xa xa chạy tới ngày càng nhiều, mọi người đem tầm mắt hướng tới Lăng Nguyệt Vụ cầm tiểu đao đặt trên cổ tiểu cô nương, không khỏi thở hốc.

“Đó, đó, đó không phải tứ thiếu gia sao?”

Vẫn là quản gia kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nhận ra người trước mắt chính là tứ thiếu gia hôm qua được cung chủ nhận thức đem về, nhưng vì sao hắn lại đem bả đao đặt trên cổ ngũ tiểu thư, một tiểu cô nương chỉ vừa hơn ba tuổi, bộ dáng thật đáng thương, nàng cũng biết tình huống bây giờ nên sợ hãi khóc rống.

“Nương, đau đau.”

Vừa khóc vừa kêu to, Lăng Nguyệt Vụ kỳ thật cũng không muốn đem bả đao để ở trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, chỉ vì nàng rất ồn ào, nhưng hắn không muốn mở miệng nói, không tất yếu.

Ánh mắt lãnh liệt nhìn quét mắt tên quản gia đột nhiên xuất hiện, hẳn là một tên lão luyện, bằng không cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong một phút khi sự việc bắt đầu. Hàn quang đem quản gia chấn động toàn thân, cảm giác này chỉ khi cung chủ xuất hiện mới có, nhưng, cung chủ hiện tại không ở đây.

“Linh nhi ngoan, kẻ điên, ta mặc kệ ngươi là tứ thiếu gia thật hay giả, ngươi phải buông Linh nhi ra, nó còn nhỏ không hiểu chuyện ngươi không thể cầm đao hướng nó được.”

Nhị phu nhân kích động mở miệng, trong mắt nổi lên độc ác, Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy, nữ nhân trước mắt hắn đối với hắn không hề tác dụng, chỉ thấy thanh âm kia cực kỳ ồn ào, kỳ thật hắn đã sớm muốn buông ra tiểu quỷ ở trước mắt, buổi tối ngày nàng sinh ra hắn đã gặp qua nàng.

“Nương, nương, đau đau.” Đao nhỏ lạnh như băng, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân Lăng Nguyệt không chỗ nào không lạnh như băng, quản gia đứng tại chỗ cũng không biết nên như thế nào ra tay, tiểu hài tử dùng đao đùa giỡn quả thật rất nguy hiểm, vội vàng phân phó thị vệ bên cạnh tìm người cầu cứu.



“Kẻ điên, nếu không buông Linh nhi ra, cẩn thận cung chủ lấy cái mạng chó của ngươi.” Nữ nhân vô cùng lo lắng nhưng lại nói ra ác ngôn làm cho Lăng Nguyệt Vụ nghe xong rất khó chịu, tay dùng một chút lực, trên cổ tiểu cô nương liền hằn một vết máu.

“Nương, ô ô, đau đau, ô ô, ô ô ô. . . . .”

Nhìn thấy cảnh tượng ghê người đó làm cho tất cả mọi người hiện tại không khỏi run rẩy,tứ thiếu gia thật sự đúng với tin đồn, là một tên điên.

Gió lạnh đột nhiên úp về khuôn mặt của mỗi người, một bóng trắng không thấy rõ dừng ở trước mắt. Ngay sau đó là một thân ảnh màu lam nhạt dừng ở phía sau bóng trắng, ánh mắt của người mặc áo lam đột nhiên trợn to nhìn chằm chằm đao trên tay Lăng Nguyệt Vụ.

“Cung chủ, cứu cứu Linh nhi. . . . .” Nữ nhân vừa rồi vẻ mặt còn hung ác đột nhiên trở nên giống con tiểu cừu ngoan ngoãn chạy đến bên người Lăng Sương Nhược, vừa nức nở vừa dùng ống tay áo chùi nước mắt “Ô ô, cung chủ, Linh nhi sắp chết, ô ô. . . . . .”

“Câm miệng!”

Hàn âm lạnh lùng vang lên làm cho Nhị phu nhân im bặt, con ngươi màu đen thẳng nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ tay cầm đao nhỏ không một chút động tác.

“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi đang làm cái gì, cầm đao nhỏ rất nguy hiểm.” Hắn thấy được trên cổ Linh nhỉ xuất hiện một vét máu nhỏ tâm không khôi nhảy dựng, mày nhíu lại không làm cho bất cứ kẻ nào phát hiện.

Lăng Nguyệt Vụ nhàm chán hạ mí mắt, lạnh lùng thu hồi cây đao, bởi vì hắn cảm thấy không có ý nghĩa.

Mới vừa buông đao nhỏ, đang muốn dùng tay áo lau đi máu dính trên đao, bóng trắng đột nhiên vọt đến trước mắt, bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ của hắn, tiểu cô nương bên cạnh được Lăng Sương Nhược một tay ôm vào trong lòng.

Hắn chờ chính là giờ khắc này,Lăng Nguyệt Vụ cảm giác được lực đạo trên cổ nếu hắn động đậy một chút sẽ lập tức thay đổi, rốt cuộc không còn sống chịu khổ nữa, hắn không bao giờ muốn ngửi mùi máu tươi . .thêm lần nào nữa.

Hàn khí của Lăng Sương Nhược phát ra xung quanh, hai bên lại giằng co, rất nhiều hạ nhân thấy được khung cảnh trước mắt liền nắm chặt quần áo của mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lăng Nguyệt Vụ từ từ đỏ lên, lực đạo trên cổ bắt đầu tăng.

Giết đi.

Nhưng hắn sẽ không chết trong tay người khác.

Đột nhiên nắm lấy đao nhỏ trong tay khẩn cấp đâm về phía ngực mình, đây là điều hắn phải làm, tình nguyện tự sát cũng không để người khác giết mình, đây là nguyên tắc làm sát thủ của hắn, cảm giác giống như ngày đó khi hắn chết đi. . . . . .

Giọt máu đỏ dần dần sẫm đen chảy xuống trên mặt hắn, mùi máu tươi càng ngày càng đậm đâm vào hơi thở của hắn, Lâm Tiên khoé miệng chảy máu, tay xoa lên mặt hắn.

Người ấy nói đã biết sẽ chết trong tay mình, nhưng người ấy nguyện ý được như vậy, hắn không hiểu tại sao Lâm Tiên đã biết như vậy còn không giết hắn đi, chỉ biết là nhìn thấy Lâm Tiên người đầy máu ngã vào trong lòng của mình, người ấy tựa hồ là cười rồi ngã xuống.

Chung quanh đều là người muốn thay cho Lâm Tiên báo thù, bọn họ đều giơ súng hướng vào đầu hắn, nhưng hắn là ai, làm sát thủ nhiều năm như vậy có thể nào đem bản thân mình thành tấm bảng cho người khác bắn phá, cho nên hắn tình nguyện tự sát cũng không làm cho những người đó thực hiện được.

Ngã vào bên cạnh Lâm Tiên hắn cuối cùng chỉ có một ý niệm, người sát thủ giết cuối cùng chính là bản thân mình.

Hắn đã chết, rồi tái sinh, trốn tránh mùi máu nhiều năm, hôm nay trong đầu lại có ý niệm khát máu, gặp phải tử vong hắn không sợ, hắn không bao giờ biết bản thân mình sẽ sợ hãi điều gì.

Lực trên cổ đột nhiên đánh tan, đao nhỏ trên tay cũng bị đoạt đi, thân mình bị người ôm vào thật ấm áp, Lăng Nguyệt Vụ mở đôi mắt to đen bóng, cô đơn, tịch mịch toả đầy tựa hồ không rõ thái độ của nam nhân đang ôm mình, vì sao không giết hắn.

“Muốn chết?”

Thanh âm lạnh lùng khẽ xẹt qua tai hắn, tiếng gió cũng theo bên tai xẹt qua, không biết Lăng Sương Nhược khi nào buông tiểu cô nương kia ra ngược lại ôm hắn, một đao kia không thành công đâm xuống, kiếp này lần đầu tiên giết người thất bại, hơn nữa người đầu tiên muốn giết thế nhưng lại chính là mình.

Còn sống để làm gì, bảy năm này hắn như thế nào mà chịu đựng, bảy năm này hắn sống như thế nào, tựa hồ trong bảy năm ở đây ngoại trừ Đỗ thẩm không có ai ấm áp ôm hắn. Vẫn không để ý lời nói Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ không biết hắn chờ đợi cái gì, đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai nam nhân, chậm rãi nhắm lại hai mắt, trước mắt luôn đỏ tươi một mảnh, màu đỏ chói mắt, màu đỏ chán ghét.

“Lăng Nguyệt Vụ, không được ngủ, vì cái gì muốn chết! Ta đang nói chuyện với ngươi!”

Nếu không phải nhìn ra ý đồ của đối phương, hôm nay đứa con mà hắn mới gặp mặt sẽ chết trước mặt hắn. Hắn chẳng qua chỉ muốn giáo huấn đứa nhỏ bướng bỉnh này, nhưng hắn đã sai lầm rồi, người này không phải đứa nhỏ bướng bỉnh, người này hoàn toàn không có hình dạng của tiểu hài tử nên có. Ánh mắt lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, khiêu khích không sợ chết, tác phong lớn mật.

Tâm Lăng Sương Nhược cho tới bây giờ chưa từng kích động như vậy, thiếu chút nữa, cũng còn kém một chút người này sẽ tự sát thành công, phí hoài bản thân mình, ý niệm nào trong đầu làm cho người này muốn chết?

Kỳ thật Lăng Nguyệt Vụ không hề chán ghét tiếp xúc của Lăng Sương Nhược, mở mắt ra nhìn thẳng Lăng Sương Nhược, mặc đối phương ôm, cũng không giãy dụa, lúc này bọn họ đứng ở chỗ buổi sáng, nơi đại sảnh, hai mặt nhìn nhau, đại sảnh im lặng quạnh vắng, chỉ có tiếng hít thở vững vàng của bọn họ.

Gương mặt gần trong gang tấc tò mò quái dị, vì sao không trực tiếp giết hắn, còn đem đao của hắn đoạt đi, Lăng Nguyệt Vụ sóng mắt lưu động khó hiểu, bộ dạng giống như chuyện vừa rồi phát sinh không liên quan đến hắn làm cho Lăng Sương Nhược cảm thấy được dở khóc dở cười.

“Chết ở trong tay người khác không bằng chết ở chính tay mình.”

Nhìn chằm chằm mặt Lăng Sương Nhược một lúc lâu, Lăng Nguyệt Vụ dùng tay nhỏ từng cầm đao kia nắm tóc Lăng Sương Nhược một phen thưởng thức, đồng thời cũng nói câu đầu tiên kể từ khi gặp Lăng Sương Nhược tới nay, đồng âm non nớt không có nửa điểm trúc trắc, không có nửa điểm không thuận, không có nửa điểm lắp bắp không rõ, chỉ có lạnh lùng thản nhiên.

Lăng Sương Nhược sau khi sửng sốt một lúc lâu mới giật mình phát hiện, những lời này là một tiểu hải tử nên nói sao.

” Ngươi có thể nói? “Âm điệu so với bình thường đề cao tám độ, nhưng rất là dễ nghe.

“Ân.” Đồng âm tiếp tục lạnh nhạt. “Vậy ngươi vì cái gì không nói lời nào, Lăng Nguyệt Vụ ngươi hôm nay cuối cùng phải cho ta một đáp án vừa lòng!” Âm điệu lại hạ trầm, đồng thời ánh mắt cũng bắt đầu trở nên lạnh thấu xương, nếu người bình thường đã sớm bị dọa đến tè ra quần, quên nói vừa rồi Linh nhi nước tiểu đã muốn ra quần.

“Vì cái gì phải nói?”

Hắn muốn nói thì nói, thời điểm không muốn nói thì sẽ không, Lăng Sương Nhược nhất thời lâm vào chán nản, cuộc đời từ đó đến nay lần đầu tiên bị người khác dồn vào thế im lặng, ngồi vào vị trí tôn kính ngày thường lót da lông của động vật, đương nhiên Lăng Nguyệt Vụ liên quan cũng ngồi xuống, chẳng qua bị hắn đặt ngồi ở trên đùi.

“Nhi tử.”

“Câm miệng, Lăng Sương Nhược, đừng gọi ta nhi tử!” Đồng âm luôn lạnh lùng thản nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách. Thực tế tuổi của hắn so với tên này còn lớn hơn, như thế nào có thể thừa nhận là con của tên này được.

“Ta là cha ngươi! Không gọi ngươi nhi tử thì gọi là gì, còn ngươi phải gọi ta là cha!”

Tìm tư thế ngồi thoải mái tựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ nâng mắt nhìn nhìn Lăng Sương Nhược, thản nhiên nói một câu, “Vậy về sau ta không nói lời nào.”

“Ngươi, thật, sự, không, gọi, ta, là, cha?” Miệng cắn răng nói ra một chữ một chữ thật mạnh.

“Lăng Sương Nhược ngươi rõ ràng không lảng tai.”

Bàn tay nhỏ bé duỗi vào trong quần áo Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy có một chút lạnh, có lẽ lý do bởi vì không ăn cơm trưa.

“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi nói rõ ràng, Không! Được! Ngủ!”

Lắc lắc thân thể nho nhỏ của tiểu quỷ, chưa từng có ai khinh thường hắn, chưa từng có ai có thể đối với hắn như vậy, đứa nhỏ này thật sự chưa trải qua việc đời, thật sự không tiếp xúc với thế giới bên ngoài sao?

Lăng Nguyệt Vụ mặt nhăn mày nhíu rút bàn tay trong lòng Lăng Sương Nhược che lại miệng đối phương “Câm miệng, ngươi thực ồn ào.”

Nội thương nghiêm trọng, toàn thân cứng ngắc bất động trừng mắt nhìn đứa nhỏ ngủ say trong lòng của mình, Lăng Sương Nhược thả lỏng bả vai, tự hỏi, hắn thật sự ồn ào sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.