Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 14-1: Hoa diên vĩ biết ca hát




“Ngươi, Tư Đồ Thanh, ta không thể tin Tư Đồ gia các ngươi lại có một tên bại hoại như vậy.” Bạch y nhân nam tử tuy rằng không biểu hiện tức giận, nhưng lực cầm kiếm trên tay ngày càng lớn, “Đứa nhỏ kia là người vô tội, có chuyện gì không phải đều là của Lăng Lạc cung hay sao?”



“Nam Cung phó, Nam Cung gia các ngươi không phải cũng có ngươi là kẻ bại hoại sao, người trong chính phái lại gia nhập thứ yêu cung chuyên sử dụng tà ma võ công như Lăng Lạc cung, hừ, người nơi này không thấy ai làm việc tốt, đứa nhỏ này, gặp các ngươi để ý như vậy, muốn ta thả ta không thả.”

Hắc y nam nhân lại bóp bả vai nho nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, trường kiếm như màu ngân bạch ở dưới ánh trăng phát ra những tia sắc bén, hàn khí thẳng bức người, nhưng hàn quang lạnh lùng không ảnh hưởng đến Lăng Sương Nhược, ngược lại hàn khí của hắn tựa như trời đông giá rét, có lẽ tên của hắn vì như vậy mà tồn tại.

Lăng Nguyệt Vụ lại cảm gíac được căng thẳng ở bả vai, Tư Đồ Thanh sử lực đem hắn quơ ở trước mắt, hơi hơi nhíu mày, nam nhân này như thế nào còn không buông tay, xem ra người ở Lăng Lạc cung không có ý định cứu hắn, tên nam nhân mặc áo trắng tên Lăng Sương Nhược gì đó căn bản còn không liếc tới hắn một cái, vậy thì hắn phải tự cứu lấy chính mình.

Lăng Nguyệt Vụ cẩn thận đưa tay vào trong áo, nắm chặt tiểu đao, sau vài năm, tiểu đao mà hắn ngày ngày mài bén, hôm nay có thể sử dụng, anh hùng không có nơi dụng võ, nó cũng sẽ buồn bực, trong mắt nhất thời thoáng hiện máu tanh, Lăng Nguyệt Vụ đang muốn rút ra tiểu đao. . . . .

Cùng lúc đó một trận gió mạnh thẳng tắp hướng bọn họ thổi tới, Hắc y nhân bắt giữ Lăng Nguyệt Vụ cảm thấy kì quái, lực đạo trên tay đột nhiên nhỏ đi, tay cầm kiếm đột nhiên không có sức lực nào, buông xuống.

Lăng Nguyệt Vụ bé nhỏ còn chưa rút ra tiểu đao bất thình lình ngã xuống trên tảng đá, bàn tay nhỏ bé chống lên mặt đất, chưa kịp phản ứng ngay lập tức có một bóng trắng nhanh chóng vọt đến bên người hắn, ôm hắn rời đi.

“Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, ta không muốn thấy máu, có điều gì muốn giải quyết ngày khác lại đến Lăng Lạc cung tìm ta, bất cứ khi nào cũng có thể tiếp.” Thanh âm lạnh lùng vô cùng nhẹ, nhưng nếu không chú ý lại dễ dàng làm cho người ta trí mạng, hắc y nhân sau khi nghe xong trong ***g ngực trào ra một ngụm máu đen, mặc cho người khác đem ra khỏi nội viên tĩnh lặng, có lẽ hắc y nhân sẽ bị ném tới ngoài cửa.

Lăng Nguyệt Vụ bị Nam Cung Phó ôm vào trong lòng, giãy dụa muốn đi xuống, hắn vốn không thích cùng ngưởi khác có nhiều cử chỉ thân mật tiếp xúc, đặc biệt là thân thể, bởi vì trước kia là sát thủ, đương nhiên là không thể làm cho người khác đến gần mình, cho dù trước kia hắn không có cơ thể, hắn vẫn không thích bọn họ động chạm, hơn nữa trong lòng hắn tuổi cũng gần hai mươi bảy, nam nhân ôm hắn bây giờ bất quá chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà thôi.

Sau khi gió êm sóng lặng còn lại bây giờ chỉ là một đám người cùng với một kẻ từ đầu đến cuối cũng không biểu hiện sợ hãi, tiểu nam hài này cũng không phát ra âm thanh nào, mọi người càng ngày càng khó hiểu, đứa nhỏ này làm sao tới đây, có thể là bởi vì Trung thu ham chơi cho nên đi tới cung viên này hay chăng.

“Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì, cha mẹ ngươi đâu?”

Hỏi hắn hiển nhiên không phải là Lăng Sương Nhược, mà là Bạch y nhân Nam Cung phó, lúc này Lăng Nguyệt Vụ đứng phía dưới đã ngừng dãy dụa, sau đó không biết từ nơi nào biến đến một cây quạt đặt ở trước ngực, tự cho là rất tuấn tú khí thế, thực mê người, tuy rằng sự thật là có thể mê đảo từ cụ bà tám mươi tuổi cho tới tiểu cô nương ba tuổi, nhưng không biết một người khác phái như Lăng Nguyệt Vụ thì thế nào.

Lăng Nguyệt Vụ thản nhiên nhìn quét Nam Cung phó, nếu chuyện nguy hiểm đã chấm dứt, như vậy hắn cũng không ngốc đến nỗi ở lại nơi này làm gì, rút ra bàn tay đặt ở trong ***g ngực, đáng tiếc chính là tiểu đao vẫn không có nơi nào dụng võ, thực xin lỗi nó, chỉ có thể tiếp tục mai một ở trong ngực của mình.

“Ai ai ai. . . . . .” Nam Cung Phó tựa hồ cảm thấy được mất mặt, có gương mặt hoà ái như thế nhưng lại bị một tên tiểu hài tử làm ngơ, bình thường không phải mấy đứa nhỏ của Lăng Sương Nhược nhìn thấy hắn là thích vô cùng hay sao, tiểu hài tử này chẳng lẽ ánh mắt có vấn đề, “Tiểu quỷ, vì cái gì không trả lời ta, hôm nay là lễ Trung thu tại sao lại không ở bên cạnh cha mẹ ngươi, tại sao không cùng các tiểu bằng hữu khác cùng chờ xem pháo hoa?”

Lăng Nguyệt Vụ không phải không biết mỗi lần đến lễ tết Lăng Lạc cung luôn bắn pháo hoa , nhưng ở hiện đại đã xem trăm ngàn pháo hoa hình dạng khác nhau nên cảm thấy không hứng thú, hơn nữa một người xem cũng không có ý nghĩa, chớp mắt, quay sang nhìn mặt mũi Nam Cung Phó một cái, sau đó không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, hắn xoay người định quay về sân nhỏ của mình.

Vườn nhỏ hiu quạnh ngay cả tên cũng không có, bảy năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, những gì nên rụng cũng đã rụng, người khác nói cái mới không đi cái cũ không đến, hơn nữa Lăng Nguyệt Vụ cũng không để ý những điều này, bởi vì không quan trọng, luôn luôn sống vô định, đột nhiên lại ở một chỗ ngây ngốc như thế này suốt bảy năm, xem như một kỳ tích, có lẽ thân mình của hắn cũng là một kì tích.

Thân hình nho nhỏ không lớn có thể tự mình đi được thực dễ dàng, hắn không thèm để ý ánh mắt của người khác, dù sao bọn họ thấy nhiều lần cũng không thể đến giúp gì cho mình, đối với nam nhân kêu là Lăng Sương Nhược gì đó cũng không có suy nghĩ gì, chỉ biết là sự lạnh lùng của tên kia so với hắn còn kém một chút.

Ít nhất Lăng Sương Nhược còn cùng người nhà ăn tết mừng năm mới, mà hắn cho tới bây giờ còn không có khái niệm ăn tết là như thế nào, dáng người nhỏ cho nên bước chân cũng nhỏ, hắn đã bảy tuổi tại sao lại giống như một hài tử bốn năm tuổi, thật sự là làm cho người ta không thể không thở dài.

Đi đến nửa đường đột nhiên thân mình Lăng Nguyệt Vụ bay lên không, một bóng người hắn không thấy rõ mặt đem hắn bế lên, vì không thể để cho mình ngã xuống nên hắn ôm lấy cổ người kia, hắn thật sự chán ghét cho người ta ôm.

Hàng lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, nhìn thẳng nam nhân đang ôm mình, người này không phải ai khác, tiểu hài tử hung hăng không đếm xỉa Đại đương gia Lăng Lạc cung Lăng Sương Nhược – người đang tản ra hàn khí lạnh lùng, trong ánh mắt để lộ ra uy hiếp nếu ai phản kháng thì phải chết, đôi mắt to đen láy của Lăng Nguyệt Vụ khẽ chớp, tựa hồ đang hỏi đối phương ôm ta làm gì, mấp máy thân hình nho nhỏ, hắn thật sự không thích người khác ôm, vẫn ra sức dùng chân đạp đạp.

“Tên.”

Thanh âm lạnh lùng giống như Thiên Sơn ở tháng mười hai rét lạnh, Lăng Nguyệt Vụ vẫn ngậm miệng không nói, vấn đề không phải hắn có nói hay không, mà là hắn mặc kệ, hơn nữa nam nhân này có chung huyết thống quan hệ với hắn, hắn càng thêm không để ý tới.

Nam nhân thoải mái lần lượt nhảy qua từng hòn non bộ, sau đó là trên cành cây rồi lại rơi xuống đất, lặp đi lặp lại vài lần, cảm giác cơ thể nhẹ bỗng, Lăng Nguyệt Vụ vẫn không nói gì, những kẻ chạy theo sau Lăng Sương Nhược đều cho rằng đứa trẻ mà cung chủ đang ôm là một đứa câm điếc, hơn nữa bọn họ cũng thật kinh ngạc, cung chủ luôn đối với nam hài không có hứng thú thế nhưng lại chủ động tiếp cận tên tiểu quỷ ngơ ngác ngây ngốc này.

Càng chạy càng xa khỏi lạc viện quạnh quẽ, đáy lòng nhẹ thở dài vì đã rời khỏi nơi im lặng kia, nhìn thấy đại sảnh phía trước chiếu sáng, kín người hết chỗ, bọn người hầu bưng một đám chén dĩa đi vào đi ra, còn có tên quản gia ăn mặc hơn bọn hạ nhân đứng chỉ trỏ, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở bàn lớn chính giữa đại sảnh, Lăng Nguyệt Vụ rất muốn chạy khỏi nơi này, thật sự rất ồn.

“Vì cái gì không nói lời nào.”

Lăng Sương Nhược lạnh lùng mở miệng, trên mặt không mỉm cười, có chút tức giận nhìn chằm chằm tiểu nam hài trong lòng, hắn trước giờ chưa từng gặp tiểu hài tử nào không sợ hãi sự lạnh lùng của hắn, ngay cả con hắn cũng phải sợ hắn vài mười phần, huống gì con của hạ nhân, đứa nhỏ này vì cớ gì mà không hề sợ hắn, hắn tò mò.

Ôm cổ của Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ không khóc không nháo cũng không cười, bình tĩnh như một bức tượng không có biểu tình, nghe nam nhân nói một câu, đáy lòng lại phân tích thái độ đối nhân xử thế của đối phương.

Bởi vì Lăng Sương Nhược tiến vào mà cả đại sảnh đột nhiên yên lặng, nguyên do mọi người đều e ngại sự lạnh lùng của Lăng Sương Nhược cùng ánh mắt sắc bén đó, hiện giờ lại ngạc nhiên vì trong lòng hắn có một tiểu nam hài.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.