Đại Trượng Trận

Chương 20




Lam Nguyệt mất một lúc mới giải quyết xong cái đám phiền phức đó và để chúng ở trong giới chỉ, nàng phải ra bên ngoài giải quyết công chuyện thôi.

Tiệp Thành là thành trì cở trung nhưng vẫn tấp nập và náo nhiệt, lâu rồi Lam Nguyệt mới thấy nhiều người như thế nhưng nàng bây giờ có việc quan trong phải làm nàng không có tiền, nàng chỉ có đan dược nên nàng đến tiệm bán đan dược.

Y Nhân Đường

Đây là một chỗ bán đan dược lớn nhất Tiệp Thành. Y Nhân Đường có ba tầng, tầng một bán các loại đan dược cấp Sơ Giai, Tầng hai Trung Giai, Tầng ba là những đan dược khác. Càng lên cao giá tiền càng cao, trong lòng nàng cũng cảm thán vô cùng.

“Vị tiểu huynh đệ này cần gì?” Lâm trưởng quỹ ôn tồn hỏi han, ông làm người mấy chục năm vừa liếc mắt đã thấy được vị thiếu niên này không tầm thường.

Nàng cười yếu ớt nhìn Lâm Trưởng quỷ “ta đến bán đan dược!”

“Được chúng ta lên lầu ba bàn việc buôn bán. Xin mời!” Lâm Trưởng quỷ cung kính nói giữ lễ nói vì dù sao luyện dược sư cũng có rất nhiều người cổ quái không thích bày vẻ ... nên ông tin vị huynh đệ này nhưng ông nghĩ chắc là vị huynh đệ này đến bán dược cho sư phụ của hắn

Tầng ba so với hai tầng kia thì có vẻ nhỏ hơn nhiều nhưng đan dược trên đây toàn là thứ tốt Lam Nguyệt trong lòng cảm kháng sự sa sỉ của đan dược nơi này không viên nào dưới 4000 tinh tệ. Nhưng mà như vậy có quá ư là mắc không nhỉ? Hèn gì Hiên Vi lão tổ lại đức cao vọng trọng như vậy khắp đại lục này cũng chỉ duy có ông là đạt đến cấp bậc Cao giai cao cấp luyện dược sư, ông lại là một Linh Tôn nữa không tôn quý mới là lạ.

“công tử mời để đan dược cần bán lên bàn!” Lâm Trưởng quỷ tươi cười nói với Lam Nguyệt

“uh” Lam Nguyệt gật đầu rồi phất tay trên bàn có vô số lọ dược làm Lâm Trưởng quỷ kinh tâm lúc nảy ông đã thấy không ổn bây giờ thì phán đoán của ông là chính xác tuy thiếu niên này không có túi càng khôn nhưng trên tay lại đeo giới chỉ không gian còn trân quý hơn cả càn khôn túi trên đại lục này người có giới chỉ không gian rất hiếm vì nó là bảo vật vô giá số lượng có hạn mà các luyện Kim sư tài giỏi mới luyện ra được, Lâm Chưởng quỹ nhìn Lam Nguyệt với cặp mắt khác hẳn ông không ngờ lai lịch của người trước mặt lại kinh tâm đến thế.

“công tử phiền ngài chờ một lát!” Lâm Trưởng quỹ nói rồi cho người mời trà Lam Nguyệt và điều động 4 lão giã đến nghiệm chứng.

Tầm 2 khắc (30 phút) sau trưởng quỷ trở lại với 4 lão giã với sắc mặt không thể tin nhìn Lam Nguyệt.

“Công tử đan dược của ngài thượng phẩm nhất phẩm đan 1600 viên, mỗi viên 350 tinh tệ, Cực Phẩm nhị phẩm đan 2340 viên, mỗi viên 1000 tinh tệ, Tiên Phẩm Tam phẩm đan 1488 viên, mỗi viên 3500 tinh tệ, Thánh Phẩm Tứ Phẩm đan 882 viên, mỗi viên 5000 tinh tệ, Thánh Phẩm Ngũ phẩm đan 672 viên, mỗi viên 10000 tinh tệ, Thánh Phẩm Lục Phẩm đan 630 viên, mỗi viên 18000 tinh tệ, Thánh Phẩm Thất Phẩm Đan 500 viên, mỗi viên 30000 tinh tệ. Tổng cộng là 45578 tử tệ. Đây là tử Tinh thẻ cất giữ tiền nếu không có việc gì thì công tử có thể nhỏ máu nhận thể ngoài công tử ra không ai có thể sử dụng được nó.” Lâm Trưởng Quỹ lau mồ hôi nói thật là làm ông phải cảm thán vị nào lại lợi hại như thế luyện chế đan dược cũng cần rất nhiều thời gian thế mà xuất ra một lần nhiều đan dược như thế có phải hay không quá khủng bố rồi. Nếu ông mà biết những đan dược này lúc ở Trái Đất Lam Nguyệt đã luyện không biết sẽ phản ứng sao nhỉ, còn có nàng chỉ mới xuất ra tới cấp thất phẩm thôi bên trong còn có trên thất phẩm nửa mà nàng ngại nhiều quá nên không xuất ra thôi.

Nếu Lam Nguyệt mà biết ở cái thành trì cở trung này việc xuất hiện đan dược thất phẩm là cở nào kinh thiên động địa thì nàng sẽ không đem ra đâu. Bởi vậy mới nói không biết cũng thảm từ đây trên đại lục sẽ lan truyền một tin tức cực kì nóng hổi truyền nhân của Thánh Dược Vương thần tái xuất bởi từ ngàn năm trước họ đã biến mất không rõ tung tích từ đó đan dược phẩm chất cao cũng mất đi và các thế lực ngấm ngầm điều tra và tìm kiếm vị truyền nhân của vị Thánh Dược Vương.

Bây giờ hai mắt của Lam Nguyệt đều là tiền không phải nàng mê tiền nhưng là vì nàng không ngờ số đan dược tùy tiện luyện lúc trước giá lại đắc đến thế. Trong lòng nàng gào thét “phát tài đại phát tài! Không ngờ cũng có ngày ta thành người giàu có” điều chỉnh cảm xúc Lam Nguyệt ngước lên nhìn Lâm Trưởng quỷ.

“Được!” Lam Nguyệt sắc mặt không đổi trả lời, Lâm Trưởng quỹ liền ra hiệu một lúc sau bọn họ xuất hiện với một tấm thẻ màu tím Lam Nguyệt lấy máu nhận thẻ và thu kim tệ vào giới chỉ rồi quay bước.

“Công tử xin dừng bước có thể cho lão phu đường đột hỏi Tiên phẩm và Thánh Phẩm đan đã tuyệt tích ngàn năm không biết vị nào đã luyện chế ra!” Lão giã lên tiếng hỏi

“Xin lỗi ta đã hứa không nói ra!” Lam Nguyệt để lại lời nói và đi mất. Có ngu nàng mới nói ra bằng không nàng sẽ đủ thẳm đó.

( Ở Đây 1 tử tệ= 100 tinh tệ = 10000 kim tệ = 1000000 ngân tệ. Mặc khác thì 1 kim tệ = 100 ngân tệ, 1 ngân tệ = 100 tệ. Mỗi một kim tệ đối với người thường là sống được cả tháng trời rồi.)

Bước vào một tiệm may quần áo có tiếng.

“Ngài cần mua gì?” một phụ nữ trung niên niềm nở hỏi Lam Nguyệt bởi bà thấy nam tử này dung mạo bất phàm, y phục trên người cũng không phải hạn thường chất liệu thật tốt. Bà chủ này quả là Tinh mắt y phục trên người Lam Nguyệt là Thiên Tàn y biến hóa không tầm thường là phải rồi.

“Lấy cho ta vài bộ y phục theo kích cở của ta!”

Sau đó Lam Nguyệt thay đổi y phục bước ra bà chủ cùng khách nhân mua đồ đều kinh ngạc vì một thân hồng tinh xảo thêu chỉ bạc khoát trên một dáng người cao ngất 1m75, tóc dài đen sẫm tùy ý tung bay phía sau lưng, tóc dài quá hông giống như thác nước trút xuống. Một phần tóc được cố định bởi ngọc trâm càng thêm mê người. Mày kiếm khẽ nhíu, mâu quang trong suốt nhưng lại làm người ta trầm mê, mũi cao, môi hồng khẽ nhếch tạo một đường cong hoàn mỹ. Cả người Lam Nguyệt tựa như tiên nhân ngạo nghễ khí phách đứng nhìn tất cả. Làm cho vô số tiểu thư đỏ mặt mà cuối đầu, Lam Nguyệt cũng cảm nhận được sức quyến rũ vĩ đại của mình, cũng may nàng đang giả nam trang nếu là nữ nhân sợ làm Khuynh quốc khuynh thành.

Lam Nguyệt nói nói nhỏ với bà chủ lấy khoảng chục bộ y phục nam với màu đỏ huyết và vài bộ y phục nữ tổng cộng nàng tiêu hoảng 50 kim tệ. Bây giờ cũng quá trưa Lam Tuyết tìm một Khách đếm ở trọ vì Tiểu Cổ bảo tối nay sẽ có bảo vật nên bảo nàng tối nay đi xem hội đấu giá.

Thiên Hạ Đệ nhất lâu có 4 tầng, tầng 1,2 để khách dùng bữa tầng 3, 4 để ở trọ, vừa bước vào vô số ánh mắt phóng tới người nàng, nàng cũng lười quản. Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến.

“Khách quan ngài ở trọ hay dùng bữa?”

“Ở Trọ!”

“ở đây có phòng thường 10 ngân tệ một đêm, phòng trung 50 ngân tệ, phòng cao cấp 5 kim tệ, phòng thượng cấp 10 kim tệ không biết khách quan ở phòng nào?” Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu

“Phòng thượng cấp, đem thêm một ít nước nóng lên ta cần tắm!” Lam Tuyết lấy thẻ bài và về phòng.

Nàng cần nghĩ ngơi một chút tối còn đi xem hội đấu giá, mai còn tìm Tiểu Liên để trở và Hầu phủ nửa.

Nhưng đang lúc nàng định ngã lưng thì không biết từ đâu chui ra một tên nam nhân bay ngây vào phòng nàng. Nàng cũng không phải người tốt gì mà thích lo chuyện bao đồng nhưng thứ hắn ta trúng là Xuân Hồn loại thuốc mà nàng vô tình đọc được trong bảo điển. Vì tò mò cũng như muốn thử thực lực bản thân đã tiến triển tới mức độ nào nàng quyết định cứu hắn. Nhưng cũng từ đây mà ngày tháng bình yên của nàng sẽ hoàn toàn bị mất đi.

(Sâu: tèn tèn nam chính đó các nàng, chương sau ảnh sẽ lên sàn. Ta nghĩ đi nghĩ lại quyết định cho hai người họ gặp trước vậy như thế sẽ có kịch vui mà xem rồi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.