Đại Trượng Trận

Chương 16




“Chủ nhân, ngươi đã trở lại” Tiểu Cổ trong dạng thể tinh hồn bay lại trước mặt Lam Nguyệt vui vẻ nói.

“A chủ nhân, chủ nhân tiểu Ly nhớ người” tiếng nói trẻ thơ vang lên nhưng phương hướng không xác định, làm Lam Nguyệt thấy ấm lòng có lẽ đây là niềm an ủi duy nhất của nàng mọi người trong Nghịch Thiên Thần Chỉ luôn ủng hộ và dõi theo bước đi của nàng, à nay lại có thêm Tiểu Liên nữa.

“Tiểu Cổ mang nàng đến dược tuyền của ta” Lam Nguyệt phân phó cho tiểu Cổ rồi tự mình tiến vào Chấn Thần Chi Địa nơi cất giữ Thiên Âm thần Đỉnh.

Tòa kiến trúc rộng lớn với cách thiết kế kết hợp Á và Âu đây là tòa biệt thự rộng khoảng hơn mười ngàn km vuông mà nàng đã cất công xây dựng lúc ở trái đất. Bước đến cánh cổng có bảng cảm ứng điện từ nàng nhấn mật mà và bước vào nhà bình thường nàng sẽ lên chiếc sofa trong phòng khách để chơi nhưng hôm nay nàng thẳng tiến đến đan phòng vừa bước vào căn phòng rộng hơn 100 m với những giá sách và những chiếc kệ chất đầy đan dược mà lúc còn ở Trái Đất nàng đã luyện chế lúc đó vì nàng không tin những đan dược này lại lợi hại như thế nhưng khi luyện chế nàng mới phát hiện những đan dược này một chút cũng không tầm thường nên nàng đã dành thời gian ra luyện chế rất nhiều mục đích của nàng sẽ đem những đan dược này giúp ích cho nhân loại nhưng mong muốn của nàng còn chưa kịp thực hiện thì nàng đã đến đây rồi, âu đây cũng là duyên số chắc hẳn nàng thuộc về nơi này mà không phải là Trái Đất thân thương.

“Chủ Nhân, chủ nhân” Từ Thiên Âm Thần Đỉnh nắp dược đỉnh mở ra một ngọn lửa màu xanh tím bay lên quay quanh Lam Nguyệt ba vòng rồi chui vào cơ thể nàng.

“tiểu Ly nhi lại muốn chưng dụng tỷ nửa à? ” Lam Nguyệt buồn cười ngọn lửa này lúc nào cũng thích chui vào cơ thể nàng kí sinh hết.

“Không a, tiểu Ly muốn ăn cơ!” Tiếng nói của Tiểu Ly vang vọng trong đầu Lam Nguyệt.

“Bây giờ chưa phải lúc, tỷ còn phải lấy lại tu vi tiền kiếp” Lam Nguyệt nói rồi nhanh chóng rời khỏi toà nhà mà hướng thẳng đến nơi cất giữ Hỗn Nguyên Chi thể.

Trước mắt nàng là mười hai trụ đá trọc trời, lần lượt là Kim hệ, Thủy Hệ Mộc hệ, Hỏa hệ, Thổ hệ, Ám hệ, Băng hệ, Quang hệ, Phong hệ cùng Lôi hệ nằm trên một trụ, Sinh Hệ, Tử Hệ, Linh Hệ là ba hệ không tồn tại trên đại lục này cũng có lẽ là vì nó đã thất truyền từ rất lâu.

“Ta lấy tư cách chủ nhân Nghịch Thiên Thần Chỉ đến tiếp nhận truyền thừa Huyền Thiên”

Tiếng nói kết thúc cũng là lúc các đạo ánh sáng lần lượt đen, trắng xanh, xanh da trời, trắng, vàng, nâu, đỏ, xanh, .... lần lượt dung nhập vào cơ thể Lam Nguyệt. Khiến Lam Nguyệt bay giữa không trung, tiểu Ly bị các ánh sáng bức bay ra khỏi cơ thể Lam Nguyệt. Những Luồng sáng như có sinh mệnh chạy khắp kinh mạch Lam Nguyệt chúng từng chút một cải tạo cơ thể nàng, xung quanh nàng hình thành một quả cầu nhiều màu sắc đúng lúc này Tiểu Cổ xuất hiện và bay tới bay lui lo lắng. Lúc nảy nó cảm nhận dao động mãnh liệt phía bên này có đánh chết nó cũng không nghĩ chủ nhân liều mạng đến mức một lần mà đi tiếp nhận toàn bộ truyền thừa như thế.

Mặt khác Lam Nguyệt chỉ thấy cơ thể như không còn thuộc về mình nữa, nổi đau vô cùng tận cứ liên tục kéo đến tàn phá cơ thể nàng, kinh mạch như vỡ tung ra khí huyết dâng trào mãnh liệt nàng muôn lần sống vạn lần chết nếu so với chết chắc sẽ dễ chịu và sảng khoái hơn.

Thời gian trôi qua đã bao lâu nàng không rõ, bên trong này cái nàng chịu đựng quá lớn khiến nàng bất tri bất giác lâm vào hôn mê nhưng nỗi đau vẫn cứ kéo dài không có ý định dừng lại.

Thời gian cứ trôi qua 18 tầng đỉnh tháp đã không ngừng chuyển biến rung động cánh cửa tầng thứ nhất và thứ hai lần lượt mở ra. Đến khi chấn động đi qua quả cầu bao lấy Lam Nguyệt cũng vỡ tung cơ thể nàng đã hòan toàn được cải tạo nảy nở hơn, da thịt càng thêm nhẫn nhụi không khác gì da em bé vừa nhìn đã muốn cắn một phát kết hợp nhung nhan yêu nghiệt mà chỉ có hai từ diễn tả hết hàm ý của nó là “Họa Quốc”.

“Chủ nhân chúc mừng người cấp bậc đã tăng thêm một bậc cuối cùng người cũng đột phá Linh Vương bước sang Linh Hoàng” Tiểu Cổ vui mừng vì lúc chủ nhân của nó ở cái nơi gọi là Trái Đất cấp bậc cứ dừng lại tại Linh Vương đỉnh phong mà không thăng được nửa. Nó thật tức lúc chủ nhân bị cái tên Dương Thành kia đánh chỉ vì chủ nhân không phòng bị chứ một nhân loại yếu ớt đó sẽ làm tổn hại được chủ nhân của nó sao, càng nghĩ càng tức cũng may chủ nhân đã trở về nếu không hắn ta sẽ bị tiểu Cổ nó đây giết không tha.

“Ta đã ở đó bao lâu?”

“không lâu a chủ nhân chỉ mới có ba tháng” tiểu Ly vui vẻ bay vào cơ thể Lam Nguyệt.

“Nga vậy tiểu Liên thì sao?”

“Chủ nhân yên tâm thương thế của nàng đã lành ta đã đưa nàng ra ngoài rồi.” Tiểu Cổ vui vẻ kể công

“Vậy nàng hiện tại ở đâu?”

“Lâm gia ở Tiệp Thành a” Tiểu Ly tiếp lời.

“Tiểu Ly chủ nhân hỏi ta mà” tiểu Cổ bực tức cực kì vì cái ngọn lửc kia dám cướp lời của nó.

“Thôi ai nói cũng thế” Lam Nguyệt đầu đầu vạch đen bỏ mặc hai kẻ kia mà đến bảo tháp.

Lam Nguyệt vào cánh cửa thứ nhất ở tầng 1 bên trong có 3 quyển sách một nói về công pháp tu luyện và vũ kị, một là về dược thảo và cách chế dược, một là sách nói về các yêu thú và khẩu quyết để lập khế ước với chúng. Nàng không cần đọc mà chữ cứ ào ào chạy vào trong đầu làm cho nàng phải cố gắng lắm mới hiểu hết được thông tin thì ra những thông tin này cũng như trước chỉ khác là có thêm một số loại dược thảo kì lạ khác cùng vũ kị. Cửa thứ hai chứa dược đỉnh, vô số lọ và phối phương đan dược từ cổ chí kim mà lúc trước nàng đã biết, cửa thứ ba càng đặc sắc vì ở đó có một bộ y phục sạch sẽ màu trắng có tên gọi Thiên tàn y (có công dụng biến ảo đổi trắng thay đen, thay đổi hình dạng), kế bên là một chiếc nhẫn gọi giới chỉ là một không gian dùng chứa đồ vật là những thứ mà lúc trước nàng không hề biết nhưng nàng cũng có xem tiểu thuyết nên ít nhiều cũng hiểu chút chút thật sự là cũng quá thú vị không ngờ cũng có một ngày nàng lại xuyên không nhỉ.

Lam Nguyệt mặc Thiên tàn y vào thì Thiên tàn y biến mất như chưa từng có nàng ý nghĩ vừa động liền biến thành một mỹ nam tuấn tú làm nàng cười thầm vì nhưng thế sẽ không ai nhận ra được nàng thế là nàng biến lại. Giới chỉ thì lấy máu nhận chủ nàng dùng tâm thức kiểm tra bên trong giới chỉ chẳng có gì chỉ toàn là một không gian rộng lớn vô hạn vật này sẽ rất có ích cho nàng đây.

Bước lên tầng thứ hai của bảo tháp làm Lam Nguyệt giật mình tầng thứ hai này gồm có không gian luyện tập nâng cao thân thủ kĩ năng chiến đấu, còn có sẵn một con mèo ba tư toàn thân trắng muốt đôi mắt màu xanh biển mê ly nhìn nàng loại mèo này là loại mà nàng thích nhất, kì lạ là nó thế nhưng lại canh giữ một quả trứng màu trắng bạc.

“Mở ra rồi cuối cùng cũng chờ được chủ nhân” tiểu mèo trắng nhào vào lòng Lam Nguyệt cọ cọ trong khi đó nàng hoàn toàn không biết con mèo này có thể nói chuyện nha, hay nó là Linh thú?

“Ngươi là Linh thú sao?” Lam Nguyệt xách cổ con mèo lên để mắt đối mắt với nó.

“Chủ nhân người ta là hổ vương” chú mèo mắt long lanh ủy khuất nhìn Lam Nguyệt khiến nàng cau mày, bởi vì lần đầu tiên nàng nghe nói mèo là hổ vương, nàng chỉ nghe mèo là tiểu hổ thôi.

Phát hiện ánh mắt nghi hoặc của nàng chú mèo nhỏ dường như không vui nó dãy dụa thoát khỏi tay nàng còn sẵn tiện làm tay nàng chảy máu, tiếp đó một quả cầu màu đỏ bao lấy cả nàng và con mèo.

“Lấy máu là dẫn huyết chú tương liên khế ước Thần thú thủ hộ thần uy”

Ánh sáng nhạt dần hai đạo hồng quang hướng thẳng mi tâm của nàng và chú mèo trắng.

Đây được gọi là cưỡng chế kí khế ước phải không? Lam Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nhưng trong lòng cũng cảm thấy kì quái tại sao khế ước nàng và con mèo kí lại khác với khế ước ghi trong sách ở tầng một.

Tiếp đến là ánh sáng màu chàm biểu hiện của Linh Hoàng bao lấy nàng xung quanh nàng xuất hiện hai ngôi sao màu chàm chứng thị nàng đang ở cảnh giới Linh Hoàng nhị cảnh. Đồng dạng chú mèo nhỏ cũng bị ánh sáng màu trắng bao lấy Lam Nguyệt thấy rõ nó từ một con mèo hóa hình thành một con hổ lớn chỉ là lông của nó dài và mịn hơn hổ bình thường.

“Ha ha chủ nhân ta đã thăng lại thần cấp” Hổ trắng nói

“chẳng lẽ ngươi từng là thần cấp?” Lam Nguyệt nghi hoặc nhìn con vật to xác trước mặt mà đánh giá từ trên xuống dưới.

“không chỉ thần cấp người ta từng là Linh thần thú người người tôn sùng đó” Hổ Trắng tự tin nói và trở lại hình dáng chú mèo nhỏ nhảy vào lòng Lam Nguyệt cọ cọ, nói chính xác là ăn đậu hủ.

“Vì sao ngươi lại canh chừng quả trứng đó?” Lam Nguyệt chỉ vào quả trứng tâm điểm của sự chú ý nàng dành nảy giờ.

“Nó là Thần Long Giao Mang hiệu triệu vạn Linh Thú ta là thủ hộ canh chừng nó” Mèo nhỏ lại cọ cọ

“Nhưng sau khi chủ nhân mất nó trở về quả trứng còn ta trực tiếp rớt xuống làm thánh thú, ta nghe chủ nhân đời trước nói phải dùng máu tươi chín giọt, kiên tâm chín lần vô hối vô minh mới làm nó thức tỉnh”

“Kì lạ vậy sao? Ta muốn thử xem”

Nói là làm Lam Nguyệt để mèo nhỏ qua một bên tiến về phía quả trứng, quả trứng như có sinh mệnh nó run nhẹ lên. Nhưng bên ngoài bảo tháp lại chấn động một hồi quỷ dị.

“Tiểu Cổ chủ nhân vào đó cũng lâu rồi sao người còn chưa ra?” Tiểu Ly trong hình thù đóm lửa xanh tím bay tới bay lui mà lẩm nhẩm.

“Không ổn chủ nhân hình như muốn thức tỉnh nó” Tiểu Cổ từ tinh hồn hiện thành một bé trai khoảng ba tuổi xoắn xích muốn xông vào bảo tháp.

“Di chủ nhân thức tỉnh ai?” Tiểu Ly thắc mắc không thôi nên chặn đường của tiểu Cổ.

“một kẻ rất nguy hiểm a” Tiểu Cổ cố vào bảo tháp nhưng mặc kệ thế nào cũng bị đánh văng ra nhưng nó không muốn kể đó tỉnh lại bởi vì sẽ không ai có thể áp chế được kẻ đó trừ khi là...

(Ta giả thích chút nha tu luyện giả tu luyện Linh khí chia Linh Nhân, Linh Giả, Linh sư, Đại Linh sư, Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Đế, Linh Tôn, Linh Thần lần lượt màu sắc của cấp bậc hiển thị là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, trắng, nâu, cửu sắc thần quang. Tương truyền trên đại lục này xưa này chưa ai đột phá Linh thần nhưng đó chỉ là tương truyền bởi vì nếu đột phá linh thần sẽ thành thần)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.