Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 28: Hận thù




Tối. Biệt thự nhà họ Hoàng.

– Phong, vụ DEMONS thế nào rồi?

Giọng Tuấn Nguyên khàn khàn, vang lên cắt đứt ko gian tĩnh lặng.

– Xong.

Phong trả lời, ánh mắt lạnh tanh nhìn lướt căn phòng mờ nhoè trong ánh trăng le lói qua tấm rèm lụa đen.

Hoàng Lâm Tuấn Nguyên ngồi chiễm chệ trước bàn làm việc, gật gù. Hắn dạo này rất đau đầu do hàng loạt các bang nhóm nhỏ thi nhau làm loạn, chống lại BLACK – bang nhóm lớn mạnh nhất trong thế giới ngầm, cũng do hắn làm chủ. BLACK ngoài việc là một bang đệ nhất thế giới ngầm, còn là một công ty chuyên sản xuất vũ khí, xuất khẩu sang những nước chiến tranh, thu về lợi nhuận.

BLACK có kha khá kẻ thù. Đại đa số lũ chó má đó muốn cướp đi cái danh của BLACK, thâu tóm quyền lực trong cái ” thế giới đen ” này. Nhưng tất cả đều bị Duy Phong – cánh tay phải của hắn, dọn dẹp sạch sẽ. Hắn hài lòng.

– Vẫn tốt như mọi khi. Tiền công thế nào?

Phong liếc qua Tuấn Nguyên, ánh mắt thoáng tia chán ghét, khinh bỉ. Rồi cậu quay đi, nhìn sâu vào không gian ma mị phủ sương trăng bên ngoài cửa sổ.

– 1 tuần. Ko làm việc.

Tuấn Nguyên nhíu mày.

– Rất nhiều chuyện cần con giải quyết. 1 tuần, vậy là quá nhiều.

Phong nhún vai, thờ ơ:

– 1 tuần, hoặc tự lo.

Tuấn Nguyên mím môi giận dữ. Máu nóng bốc lên đầu, dù cho hắn đã quá quen với vẻ xấc xược ko coi ai ra j của cậu con trai này:

– Được. 1 tuần, ko hơn.

Phong im lặng, bước nhanh ra ngoài. Hắn – người mà cậu sẽ ko bao h gọi 1 tiếng “ba” đó, thật làm cậu ghê tởm đến tột độ.

Chờ cho Phong khuất sau cánh cửa gỗ to sụ, Tuấn Nguyên dựa vào chiếc ghế đằng sau, khẽ thở dài mệt mỏi. Mắt nhắm lại, dòng ký ức trong hắn lại nhức nhối.

Rất lâu về trước…

Tuấn Nguyên lúc ấy được sinh ra trong một gia đình nghèo. Hắn bấy h là một cậu bé hồn nhiên, mang vẻ điển trai lãng tử vô cùng hút hồn. Mặc cho bao trái tim thiếu nữ dành cho mình, hắn vun cả tâm hồn lẫn thể xác hiến cho một người con gái duy nhất – Thiên Huyền. Tuấn Nguyên yêu cô đến cuồng si, ra sức đeo đuổi, tán tỉnh. Thiên Huyền chẳng phải dạng lá ngọc cành vàng j, thậm chí là nghèo, nhưng cô xinh đẹp, cô cuốn hút. Đôi mắt long lanh của cô, bờ môi mọng đỏ của cô, tất cả đều làm Tuấn Nguyên say đắm.

Huyền mê mẩn vẻ điển trai và phong thái lãng tử đầy cuốn hút của Tuấn Nguyên, nhận lời làm bạn gái hắn. Chỉ sau hai năm, Tuấn Nguyên đã ngỏ lời cầu hôn Huyền. Cô đồng ý. Khi ấy, hai người mới 20.

Tuấn Nguyên và Thiên Huyền đã tạo ra một sinh linh hoàn mỹ trên từng centimet. Đó là Duy Phong. Một gia đình 3 người, bố mẹ Huyền mất sớm, nhà Tuấn Nguyên lại ko đủ sức chu cấp, đời sống vô cùng chật vật. Tuấn Nguyên ngày đêm làm việc kiếm tiền mang về cho gia đình nhỏ bé của mình. Hắn nguyện làm tất cả cho cô vợ đáng yêu của mình, dù cho có vất vả đến đâu. Ngược lại, Thiên Huyền ngày một chán nản khi ở nhà nuôi Phong, chồng thì ngày đêm biệt tăm.

Rồi chuyện j đến cũng sẽ đến. Vào một ngày, một chàng trai người lai đến tìm gia đình. Nghe đâu, anh ta là thanh mai của Huyền, sang nước ngoài du học, h mới trở về. Anh ta đẹp, anh ta giàu. Anh ta muốn, và đủ sức cho Huyền một cuộc sống tốt hơn. Tuấn Nguyên điên lên, ghen tức lồng lộn. Thiên Huyền quá chán nản với cuộc sống vất vả nghèo đói, quyết khăn gói theo anh ta ra nước ngoài định cư, bỏ lại Duy Phong.

Tuấn Nguyên suy sụp, đổ vỡ. Mấy tháng trời, hắn như người mất hồn, để Duy Phong cho bố mẹ chăm sóc. Mấy tháng trong đau đớn tột cùng, đã biến hắn thành kẻ ko có trái tim, trong mắt hoàn toàn mất đi tia sáng tình yêu, độc một màu đen đặc của thù hận. Hắn lao vào làm việc, điên cuồng, ko thèm quan tâm tới đứa con trai còn bé bỏng, chỉ biết kiếm tiền.

Rồi với cái đầu mưu mô và phong cách ko khoan nhượng, Tuấn Nguyên cũng đã xây dựng được một thế lực lớn mạnh. Hắn trở nên giàu có, lập ra BLACK. Tổ chức ngày càng hưng thịnh dưới sự đièu khiển của Tuấn Nguyên, nắm trong tay phần lớn thế giới ngầm. Tình yêu trong trái tim hắn đã hoàn toàn mất đi, chỉ có tiền làm chủ.

Duy Phong càng lớn càng giống mẹ. Từ đôi mắt sâu hút mê hồn màu cà phê, đến cả khuôn miệng đỏ mọng quyến rũ chết người. Phong thái lại vô cùng lãng tử, lạnh lùng y hệt Tuấn Nguyên. Cậu trở thành người trong mộng của hàng ngàn cô bé ngay từ khi còn nhỏ. Nhưng những đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy lại làm Nguyên khinh bỉ tới tột cùng. Phong làm hắn nhớ tới Huyền, con ả đã bỏ hắn mà chạy theo tiền. Bố mẹ hắn từ ngày Huyền bỏ đi thì cũng hắt hủi giọt máu của con ả ấy. Chỉ có anh trai của Nguyên, là một mực đòi giữ Duy Phong lại. Dù cho Tuấn Nguyên có muốn vứt bỏ nó, nhưng vì lòng tôn kính bắt buộc phải có dành cho anh trai, hắn ko thể làm thế. Nếu đã chẳng thể vứt bỏ nó đi, thì chi bằng lợi dụng!

Duy Phong được học võ, được dạy những kỹ năng sinh tồn. Cậu được huấn luyện để trở thành một người máu lạnh khi chỉ mới 8 tuổi. Tuấn Nguyên gieo vào đầu cậu những thứ thối nát về tình yêu, về chuyện mẹ cậu đã bỏ đi chỉ vì tiền như thế nào. Phong dần trở nên căm ghét mẹ mình, cậu cũng ko còn tin vào tình yêu nữa. Phong ko có ý kiến j khi trải qua những khoá huấn luyện cực hình, vì Tuấn Nguyên đã nói rằng: ” Chỉ có hai loại người trên thế giới, đó là giẫm đạp và bị giẫm đạp. ”

Duy Phong dần khẳng định vị trí của mìng trong BLACK. Với cái đầu nhanh nhạy và sắc bén, cộng với thân thủ tốt ko kém j sát thủ, cậu trở thành cánh tay phải của Tuấn Nguyên. Phong cũng đã giúp Nguyên xử lí rất nhiều vụ sự quan trọng. Hắn thì vì khuôn mặt cậu mà hầu như ko quan tâm j mấy đến đứa con trai duy nhất này, chỉ lao vào khuếch trương quyền lực, làm giàu.

Cứ thế, ngôi nhà giàu có nơi Duy Phong lớn lên bao h cũng bao trùm một màu lạnh lẽo. Cậu lớn lên trong tình thương của gia đình anh trai Tuấn Nguyên. Anh em ruột, nhưng một người thì ấm áp như ánh nắng, yêu thương Phong thật lòng, người còn lại – cũng là người sinh ra cậu – lại là một con quỷ ko có trái tim.

12h30 đêm.

Duy Phong nằm trên giường, trằn trọc. Cậu ko ngủ được.

Trong thâm tâm, cậu thấy ghê tởm chính người ba ruột của mình. Bàn tay cậu đã nhuốm máu quá nhiều kẻ thù, đến nỗi cậu phải tự hỏi, vì sao Tuấn Nguyên lại có thể gây thù chuốc oán với nhiều người đến thế. Cậu bao năm qua phục vụ hắn cũng chỉ vì nể tình người bác của mình. Vợ chồng nhà họ luôn là người thực sự quan tâm cậu trong cái gia đình thối nát này. À, còn một người nữa, nhưng cô ấy ko có ở đây.

Phong nhớ về Hải Băng. Môi cậu khẽ cười. Cô gái ấy thực sự là vô cùng thú vị. Ko hề giả tạo và làm cậu kinh tởm như những đứa con gái khác. Hoặc có thể là do, cậu hầu như rất ít khi thấy cô gái ấy biểu lộ cảm xúc trên mặt. Nét lạnh băng vô cảm lúc nào cũng túc trực trên gương mặt thuần khiết ấy phần nào làm cậu nhớ đến bản thân.

Sáng nay, Phong buộc phải công nhận đó là lần đầu tiên cậu gần gũi con gái đến vậy. Mọi đường nét trên cơ thể Băng, từ đôi mắt khói trong veo, làn môi mọng đỏ, đến cả hương thơm mềm mại từ tóc cô, tất cả đều cuốn hút đến kỳ lạ.

Phong khẽ nhắm mắt lại, nhưng cậu ko ngủ. Cứ thế trằn trọc đến gần sáng, rồi thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.