Đại Tình Hiệp

Chương 5




Minh Huyền trưởng lão cười ha ha nhìn cô, một hồi lâu mới nói ra điều kiện, “Người xuống trở về phàm gian thần có thể giúp người, nhưng người nhất định phải đồng ý với thần một chuyện.”

“Tôi đồng ý.”

“Thần vẫn còn chưa nói, người đã đồng ý rồi?” Minh Huyền trưởng lão vuốt râu cười hà hà.

“Chỉ cần có thể trở về phàm gian, chuyện gì tôi cũng đồng ý.” Phàm gian có quá nhiều thứ để cô quan tâm.

“Vậy thì tốt, thần muốn người làm tỳ nữ của Minh Vương.”

“Gì? Tôi… tôi làm tỳ nữ của anh ta?” Cũng không biết tại sao, nghe đến hai từ Minh Vương cô liền cảm thấy có chút sợ hãi.

“Người không cần giật mình, thần chỉ cần người kiên trì một tháng thôi, tự nhiên thần liền có thể đưa người trở về phàm gian.” Minh Huyền trưởng lão nói.

Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ, đồng ý luôn: “Được.”

Trên cung điện

Lê Ngạo nằm một cách thư thái trên ngư toạ, hiếp mắt liếc nhìn nữ tử nhỏ gầy đứng bên cạnh Minh Huyền trưởng lão.

“Minh Vương, nỳ nữ mà vi thần đã nhắc với người chính là nàng, Tô Tiểu Thiến.” Minh Huyền trưởng lão cười ha ha đẩy cô lên phía trước để y thuận tiện có thể nhìn rõ.

“Ngẩng đầu lên.” Thanh âm lạnh lẽo của Lê Ngạo vang vọng trên đại điện, làm cô giật mình run rẩy.

“Tiểu Thiến chớ sợ, y không ăn thịt người.” Minh Huyền trưởng lão cười an ủi nói.

Nghe xong, Tô Tiểu Thiến cuối cùng không tình nguyện ngẩng đầu lên, cô nhìn đôi mắt tím của y, hoảng hốt trong phút chốc, nhưng chớp mắt biến mất, ngoài ra cũng không có bất cứ phản ứng nào, mà Lê Ngạo thì tất cả chỉ có vậy, nàng ta quá bình thường, bình thường đến nỗi không có tư cách ở trong cung điện.

“Vậy, thần đem nàng giao cho người, một tháng sau, thần tới nhận người.” Minh Huyền trưởng lão cười vỗ vỗ bả vai của cô tỏ ý cổ vũ.

******

“Trưởng lão, ý của người là một tháng sau vẫn phải đưa Vương Hậu về phàm gian?” Tiểu Bạch không hiểu, tại sao đã đưa cô đến lại còn đưa cô về?

Minh Huyền trưởng lão chậm rãi nói: “Dương thọ của người ở phàm gian chưa tận, kiếp nạn cũng chưa thể kết thúc.” Cho nên, ông nhất định phải đưa cô về phàm gian.

“Vậy… Minh Vương thì làm sao?”

“Ha ha, ngươi muốn biết Minh Vương làm sao, vậy thì cố gắng đợi một tháng sau đi.” Ông cũng rất chờ mong đó!

********

Minh Giới lúc này, trăng đã từ từ nhô lên bầu trời, chiếu sáng thế giới đỏ như máu thê lương mà mỹ lệ.

Bên ôn tuyền của hậu cung, khoé miệng Lê Ngạo cong lên một tia cười đắc ý, lúc chiều y đã đuổi hết các thị nữ, lão hồ ly, ông không phải muốn nàng ta hầu hạ ta sao? Vậy thì hãy để nàng ta một minh hầu hạ đi!

“Hả… anh muốn tôi cởi quần áo cho anh?” Tô Tiểu Thiến không thể tin được đôi mắt trợn to, không phải chứ! Anh sắp tắm rửa đó nha!

“Ngươi là người hầu, ngươi không hầu hạ ta, lẽ nào bắt ta phải hầu hạ ngươi?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tô Tiểu Thiến xấu hổ xin lỗi, trong lòng lại nhủ thầm: Đồ keo kiệt không phải chỉ nói một chút thôi sao!

Y giơ ngang hai tay, cô nhón chân bắt đầu giúp y cởi y phục, từng lớp từng lớp phục trang hoa lệ bị kéo xuống, sau một lúc, y toàn thân trần trụi mỉm cười tà mị nhìn cô, với vóc dáng như thế này của y có nữ nhân nào mà không chảy nước miếng? Việc mà y cần làm là nhìn cô làm sao nhảy bổ vào trên người y.

Nhưng mà…

“Minh Vương, anh có thể vào ôn tuyền rồi đó?” Tô Tiểu Thiến tặng y một nụ cười sáng chói như ánh mặt trời.

Ha ha, may mà cô từng học y tá, tuy chưa từng vào bệnh viện làm, nhưng ít ra cũng từng ở trong trường y, bộ phận ‘nam tính’ cô sớm đã thấy qua, hơn nữa những cái đĩa phim thể loại kia dưới sự dụ dỗ của Tĩnh Nghi cũng xem qua rất nhiều, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, bây giờ may mắn lúc trước cô đã thấy qua, nếu không hôm nay sẽ thật lúng túng ngượng nghịu.

Lê Ngạo ngẩn ra một chút, lần đâu tiên có nữ nhân không nhìn thẳng thưởng thức thân thể hoàn mỹ của y, cô là đồ ngốc sao? Lê Ngạo bèn làm một tư thế ưu nhã đi vào dục trì, sau khi nằm xuống, y nói với cô, “Chà lưng cho ta.”

“Ờ.” Cô vội cầm lấy khăn chà lưng cho y, chà tới chà lui đột nhiên cô bật cười.

“Cười cái gì?” Lê Ngạo nhắm mắt không vui hỏi.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi… tôi chỉ nhớ lại dáng vẻ hồi nhỏ tôi chà lưng cho con trâu già thôi.” Khi đó con trâu già của nhà cô chuyên môn dùng để cày ruộng, mỗi lần lao động xong, khắp người đều là bùn sình, cô với ba đều giúp con trâu già chà lưng.

Cai gì? Lê Ngạo nghe xong, giật mình nhìn lại cô, chết tiệt, đem y so sánh với con trâu già?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.