Đại Tiểu Thư, Cô Đừng Cuồng Em Trai Nữa Được Không?

Chương 2: Chạm mặt




CHƯƠNG 18

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Hôm sau tin tức về webgame mới vừa được công bố, cổ phiếu Tín Đồ đêm đó tức thì tăng mạnh 8%. Bởi vì webgame trình tự đơn giản, quá trình thử nghiệm không mất nhiều thời gian, load server cũng không yêu cầu cao, cho nên Đàm Ngạn quyết định rèn sắt khi còn nóng, lập tức ra lệnh bộ phận PR tổ chức một buổi gặp mặt giữa các game thủ vào cuối tuần, thông tri các bên truyền thông đến phỏng vấn đưa tin. Vì khách mời đều là game thủ lão làng, được trực tiếp chơi thử trên quy mô nhỏ, nên đã khơi lên một làn sóng thảo luận và theo dõi trong giới game thủ. Mỗi phóng viên có mặt cũng đều được biếu năm trăm đồng, nên những ca từ khen ngợi cũng không ngừng xuất hiện. Phía bộ phận marketing thì vắt giò lên cổ làm ra các vật dụng để tuyên truyền trò chơi, mắt thấy trò chơi này rất nhanh đã có thể lên sàng.

Nhưng mà, ngày hội chơi thử game kiêm ra mắt truyền thông được công chúng chú ý cũng không đem lại cho Đàm Ngạn một ngày đẹp trời. Như mọi khi, anh đến căn hộ của Phó Lỗi, vừa cắm chiếc chìa khóa dự phòng nhặt được ngoài ý muốn vào ổ khóa, cánh cửa đã mở từ bên trong, một cô bé chỉ mặc độc chiếc sơ mi nam màu trắng đứng trước mặt anh, mái tóc đen dài ướt sũng dính ướt áo sơ mi, nửa người dưới trống không đủ khiến cho đàn ông dị tính luyến phải miên man tơ tưởng, sau đó nghe thấy giọng nói nũng nịu kia hỏi anh:

“Chú hai, chú tìm ai?”

Đàm Ngạn nghe xong thiếu chút nữa té ngã, dáng vẻ anh bây giờ không già, hơn nữa sinh nhật 31 tuổi còn tận tháng sau lận. Trừ Phó Lỗi từng kêu anh là “chú hai” ra, cho tới giờ chưa ai dám xưng hô với anh như vậy. Không cần nói, đây nhất định là trò quỷ của Phó Lỗi.

“Chú tìm Phó Lỗi.”

“Phó Lỗi? Anh Rudy, có ông chú lạ hoắc nào đến tìm kìa. Anh còn tắm à?”

Vốn là một câu nói rất bình thường, nhưng vào buổi tối hơn mười giờ, từ miệng một cô bé mười mấy tuổi, nó có vẻ rất quỷ dị.

“Thiến Thiến, ai vậy?”

Người thanh niên mấy hôm trước còn cùng anh đại chiến X hiệp trên chiếc giường cứng ngắc kia, hạ thân quấn một chiếc khăn tắm, bước ra từ trong phòng.

“Thiến Thiến, không phải chuyện của em. Sấy khô tóc, ngủ trước đi.”

“Không muốn. Ghét quá, anh Rudy, cái giường mềm mềm hồi xưa đâu rồi? Em còn lâu mới ngủ cái giường này, cứng muốn chết. Anh Rudy, anh ngủ sô pha với em được không?”

“Được, không thành vấn đề. Nhưng em phải đi sấy khô tóc trước đã, tóc ướt ngủ không tốt.”

Điệu bộ này, trong đầu Đàm Ngạn đang giúp cô bé có vẻ như 9x kia đưa ra một số thân phận khả thi. Em họ? Hình như thuần khiết quá. Bạn tình? Hình như nhỏ quá. Tóm lại trước khi biết rõ ràng mọi chuyện, một tiểu nha đầu chưa dứt sữa không đáng để anh nổi giận. Có điều đêm nay… hình như anh không thể ngủ lại rồi.

“Phó Lỗi, nếu cậu chỉ muốn tôi trả chìa khóa nhà thì không cần phải dùng mánh khóe như vậy.”

“Hả?”

“Phát sinh quan hệ với trẻ vị thành niên, trách nhiệm gần như đều quy về bên trưởng thành. Hơn nữa, thoạt nhìn còn là khách quen.”

“Ồ, đúng vậy. Anh muốn vào quan sát không? Hay cùng chơi 3P đi?”

Đàm Ngạn nắm chiếc chìa khóa trong tay, rõ ràng đã nhắc nhở bản thân không được tức giận, nhưng chỉ cần nhớ tới giọng điệu vô cùng thân thiết của Phó Lỗi với cô bé kia, lại còn luôn miệng đồng ý ngủ chung nữa! Lời đã nói ra miệng rất khó bị tư duy khống chế. Phó Lỗi trước kia là người thế nào, anh không phải không biết, anh cũng không quên lần đầu tiên gặp mặt, tình cảnh Phó Lỗi tán tỉnh nữ cấp dưới. Chỉ là trò chơi nhưng từ lúc nào đã thành thật rồi?

Trước đây trong trò chơi, luôn là vì đối phương nghiêm túc trước nên mới chán ghét rời đi, lần đầu tiên Đàm Ngạn bắt đầu kiểm điểm lại bản thân đã nhập tâm quá đáng vào trò chơi này.

Phó Lỗi ở cửa sổ nhìn chiếc xe màu đen đi càng lúc càng xa, vén màn lên, bế cô bé đã ngủ say lên chiếc giường giờ có thêm một tấm nệm mềm. Đắp kín chăn, bản thân nằm trên ghế sa lon chìm vào giấc ngủ. Cậu có một giấc mơ, trong mơ có một con bù nhìn mặc tây trang cà vạt rất cổ quái hướng về phía cậu kêu gào, nghe không rõ nó nói gì, nhưng cả người bù nhìn tỏa ra một mùi dầm chua nồng đậm, sau đó Phó Lỗi cười tỉnh, mở mắt, trời đã sáng.

“Thiến Thiến, lần này sao bỏ nhà đi vậy? May là cuối tuần, cặp sách của em còn ở nhà phải không? Ngày mai không thể cúp học đấy!”

“Còn nói cặp sách, cũng bởi vì ba em phát hiện thứ đó trong cặp em nên em mới bỏ đi.”

“Thứ đó? Thứ gì?”

“Áo mưa!”

“Ha ha, bình thường thôi. Tình dục an toàn là thường thức mọi người nên có.”

“Nhưng ba em không chịu hiểu, làm sao đây?”

“Thiến Thiến, về vấn đề này anh chỉ muốn nói với em một điều, em phải nhớ kỹ. Năm sau em đã mười tám tuổi, ý nghĩa của việc trưởng thành không chỉ là em có thể quang minh chính đại đi chơi game dạo hộp đêm, mà còn là chịu trách nhiệm cho tất cả hành vi của mình. Nếu em thấy bản thân không thể gánh chịu hậu quả của một việc nào đó thì ngàn vạn lần không được làm. Hiểu không?”

“Hiểu. Còn ba của em thì sao đây?”

“Đừng lo, xế chiều anh sẽ đi giúp em lấy cặp và quần áo. Em cứ ở đây vài ngày trước đã, chờ bọn họ bớt giận thì trở về.”

“Em biết ngay anh Rudy có cách mà!”

Cơ thể thơm mềm của cô bé dán sát vào, quả nhiên thoải mái hơn ôm đàn ông nhiều. Không đúng, cậu không có ôm tên Đàm Ngạn kia, cậu… bị ôm. Đáng ghét!

Thiến Thiến là tiểu nữ sinh Phó Lỗi quen qua bang hội game, đang trong thời kỳ dậy thì phản nghịch, không chấp nhận giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ thầy cô bạn bè, ngay từ đầu đã cầm một tấm ID giả đi theo một đám đàn ông trong bang hội cắm cọc ở quán net. Nhìn như hỗn loạn, nhưng kỳ thật con trai chơi game đều rất đơn thuần, phần lớn đều là sinh viên không có nhiều tiền, sinh hoạt phí đều gom lại ném hết vào game, không có tiền hút thuốc không có tiền uống rượu không có tiền cắn thuốc, đương nhiên cũng không có xằng bậy gì với Thiến Thiến. Có lần cha mẹ cô bé theo dõi nhỏ đến tận quán net, cuối cùng bắt tiểu nữ sinh không nghe lời về nhà chuẩn bị xử trí bằng gia pháp thì Phó Lỗi vừa vặn bắt gặp, mới ra mặt cùng cha mẹ của nhỏ nói chuyện đàng hoàng một lần. Sau lại Thiến Thiến cùng cha mẹ quy ước ba điều, cam đoan không bỏ học đến khi tốt nghiệp, không tùy tiện qua đêm bên ngoài, không đi hộp đêm quán bar, cha mẹ mới đồng ý cho cô nhỏ tiếp tục chơi game online cùng đám Phó Lỗi.

Bất quá cô bé Thiến Thiến này đích thực phát triển rất được, ba vòng đầy đủ, nếu như thêm vài tuổi thì tốt rồi.

Trời lạnh làm biếng ra cửa, Phó Lỗi về nhà mang theo hai phần pizza và đồ uống, dù gì cũng đâu thể trông cậy một cô bé 9x nấu cơm chứ hở? Buổi tối thì nhường máy tính bình thường hay chơi cho Thiến Thiến, bản thân thì ôm laptop núp ở trong chăn xem xét tin tức game online hai ngày cuối tuần. Nhìn tin tức liên quan đến Tín Đồ, cậu mới nhớ tới con người không mời mà tới hôm qua, giọng điệu chua loét, vẻ mặt nhẫn nhịn, rõ ràng đã tức đến hổn hển rồi, ha ha ha, thú vị thật.

Hắn muốn hiểu lầm thì để hắn hiểu lầm đi. Hắn là cái thá gì chứ? Dựa vào gì mình phải giải thích với hắn? Lòng bàn tay là tin có lợi, mu bàn tay là tin bất lợi, chỉ cần mình động ngón tay thôi đã có thể làm điêu đứng số cổ phiếu công ty hắn quý như mạng rồi, nghĩ đến đây, Phó Lỗi không khỏi hơi nhếch khóe miệng. Dạo này luôn bị chèn ép dưới sự hung bạo của anh, Phó Lỗi đã sớm nhịn đầy một bụng lửa giận chỉ muốn đánh trả rồi. Đàm Ngạn nói không sai, muốn thắng, là vì đây là trận đấu giữa hai người. Còn muốn được nhìn thử dáng vẻ tức giận của người đàn ông kia nữa, đôi mày anh tuấn xoắn tít lại — cái khác không nói, gương mặt của Đàm Ngạn quả thật đẹp đến mức nổi giận cũng thấy xuất chúng.

“Anh Rudy, đang cười gì thế?”

“Hở?”

“Vẻ mặt anh vừa nãy cứ như tiểu nữ sinh đang yêu ấy.”

“Nha đầu thối, dám nói như thế với người tốt bụng đã chứa chấp em à! Xem anh có đét mông em không!”

“Vốn là vậy mà, con nhỏ cùng bàn với em gần đây đang tình tứ với đứa lớp bên, em thấy mặt anh với nhỏ giống lắm ấy!”

“Em đừng có chạy, anh phải tìm chổi lông gà đét mông em!”

Tiếng động rượt đuổi ầm ĩ bỗng ngừng lại, Đàm Ngạn đứng ở huyền quan, nhìn Phó Lỗi một tay cầm chổi lông gà một tay bắt lấy quần nhỏ của cô bé, chuẩn bị hạ thủ –

“Xem ra tôi lại quấy rầy rồi.”

“Chú hai! Chú hai, chú đừng đi. Anh Rudy muốn đánh con…”

Phó Lỗi nhìn thấy huyệt thái dương bên tai người kia lại giựt vài cái, ước chừng là cực giận rồi, nha đầu Thiến Thiến này thật biết thêm dầu vào lửa.

Đàm Ngạn đặt chìa khóa lên tủ giày ở huyền quan, ném lại một câu lạnh như băng rồi xoay người đi mất.

“Thiến Thiến, sao em cứ kêu người kia là chú hai thế?”

“Người trên ba mươi không phải đều kêu chú thím à?”

“Nha đầu ngốc, kêu như thế người ta bực đấy.”

“Vậy anh gọi chú ấy thế nào?”

“Nói lại thì, hình như anh cũng từng kêu hắn là chú hai.”

Phó Lỗi gượng cười gãi gãi đầu, nhớ ra trong chuyện này cậu không tư cách lên mặt với Thiến Thiến.

“Anh Rudy, ông chú đó là ai thế? Sao ổng có chìa khóa nhà anh?”

“Ừm… Là người quen.”

Một câu hỏi rất đơn giản và rất khó trả lời, Phó Lỗi chợt phát hiện mình không thể định nghĩa quan hệ của mình với Đàm Ngạn, là bạn bè làm ăn? Là bạn giường thì đúng hơn, nhưng bạn giường phải bên tình bên nguyện chứ. Cậu muốn thượng Đàm Ngạn, đâu muốn bị Đàm Ngạn thượng đâu. Phắc! Không biết phải giải thích với tiểu nữ sinh không hiểu chuyện thế nào đây, đành qua loa có lệ.

“Học sinh trung học, mười giờ tối rồi, đi ngủ cho anh!”

Nhưng kỳ lạ là, tối thứ hai Phó Lỗi nghe Mặc Viễn lải nhải như thường lệ xong, về nhà thì tiểu nữ sinh đã đi mất. Trên bàn để lại tờ giấy:

“Anh Rudy, cha đã đồng ý không đánh không mắng em nữa, muốn đàm phán đàng hoàng với em, cho nên em về trước đây. Cám ơn anh đã chiếu cố, anh nhất định là vì gần đây yêu đương nên mới tốt bụng chứa chấp em như vậy đúng không? PS, ông chú kia là kiểu em rất thích, có cơ hội anh giới thiệu với em nha! Người ta dạo này đang fan-gơ phúc hắc đại thúc công.”

Là sao là sao? Loạn xạ lung tung. Thật chả hiểu cái đám oắt con 9x ngày nay nữa. Điều đáng mừng duy nhất chính là Thiến Thiến giảng hòa với cha mẹ rồi, có thể ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện chứ không phải chịu chính sách đàn áp đơn phương nữa.

Lúc đổi giày, mới chú ý tới chiếc chìa khóa nằm trên tủ. Người kia, sẽ không đến nữa ư? Tuy rằng Thiến Thiến đến ở nhờ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu như vậy có thể ngăn cản cái tên không mời mà đến kia, vậy cũng có thể coi là một chuyện đại công đức. Hiệu quả vượt ngoài mong đợi của Phó Lỗi, bị kêu là chú hai không tính, còn tận mắt thấy hành vi ái muội của cậu và Thiến Thiến, chẳng khác nào bại bởi một tiểu nữ sinh mười mấy tuổi, tên họ Đàm này đã sớm hộc máu rồi nhỉ? Phó Lỗi đắc ý bật cười.

Chậm đã, tại sao phải đặc biệt vui vẻ với chuyện “Đàm Ngạn ghen” chứ?

Là vì giao hẹn quái đản giữa bọn họ, ai nổi giận trước người đó thua. Đàm Ngạn thua, vì…

“Đàm Ngạn thật sự thích mình? Không thể nào…”

Tháng mười một, từ đầu tháng tới giữa tháng không ai tới quấy rầy giấc ngủ của cậu nữa. Vừa đến mùa đông, Phó Lỗi đặc biệt bám giường. Chỉ cần một ngày Mặc Viễn không thúc giục cậu giao báo cáo quý tư, cậu có thể nằm trong chăn ngủ hai mươi giờ. Thứ đáng ghét duy nhất là gần đây hình như mộng hơi nhiều, con bù nhìn mặc tây trang cà vạt kia cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Ngay từ đầu còn mơ mơ hồ hồ không thấy rõ mặt nó, nhưng một ngày lại đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì trong mộng, gương mặt khôi hài kia đột nhiên chồng khít với gương mặt anh tuấn của Đàm Ngạn.

Phó Lỗi bị dọa toát mồ hôi lạnh. Tắm rửa xong lại bò lên giường lần nữa, cậu nghĩ mùa đông đã đến rồi, có nên tìm người sưởi giường thuận tiện trừ mộng không?

Mở ra thời gian biểu làm việc, chín giờ tối có hội nghị tài báo quý ba của Tín Đồ Trò Chơi. Cho dù không muốn nghe giọng của Đàm Ngạn nhưng công việc chung quy là công việc, không thể không nghe. Hội nghị tài báo của công ty ở thị trường Hoa Kì mở cửa cho tất cả quần chúng, nhưng chỉ có chuyên gia phân tích đại diện cho các tổ chức đầu tư mới có tư cách tham gia phần đặt câu hỏi, mà Phó Lỗi, làm chuyên gia phân tích của một công ty thứ ba nghiên cứu thị trường, đương nhiên không thể tham gia.

Nhớ tới lần trước Đàm Ngạn đã dùng cái webgame làm cho cậu nghẹn họng, còn dày vò cậu cả đêm nữa — khó chịu, rất không thích. Không thể không hỏi một câu, tốt nhất là có thể làm Đàm Ngạn á khẩu không trả lời được, chỉ có vậy mới có thể giải mối hận trong lòng. Phó Lỗi lập tức điện thoại cho Tô Dục Tu, thằng bạn thân này đã nhảy từ đầu tư mạo hiểm sang ngân hàng đầu tư, cũng là một trong những chuyên gia phân tích có tư cách tham gia hội nghị tài báo tối nay.

“Sui, lát nữa cậu giúp tôi hỏi một vấn đề.”

“Ậy? Hiếm khi thấy Phó đại chuyên gia ra tay nha, Tín Đồ Trò Chơi thú vị vậy à? Tôi không biết đấy.”

“Có giúp không?”

“Nói đi, chỉ cần không phải cậu còn thù CEO người ta cưỡng hôn cậu ở GAY bar, vấn đề nên hỏi tôi đương nhiên sẽ hỏi.”

“…”

“Cậu đúng là! Câu hỏi sắc bén như vậy á, Rudy, về sau tôi không dám so miệng lưỡi với cậu nữa đâu.”

“Nào có nào có, không dám không dám.”

“Câu hỏi tiếp theo đến từ chuyên gia phân tích Tô Dục Tu của ngân hàng XXXX.”

“Xin chào Đàm tổng. Chúc mừng Tín Đồ Trò Chơi đã đưa ra một bản báo cáo quý rất đáng để xem. Như vậy tôi có hai câu hỏi: thứ nhất, xin hỏi về trò chơi chủ chốt của quý công ty, đối mặt với hợp đồng chỉ còn nửa năm, công ty có ý định tiếp tục gia hạn hợp đồng với phía nhà sản xuất không? Thứ hai, xin hỏi về trò chơi xạ kích trị giá 40 triệu đôla quý công ty ký kết năm ngoái, có phải vì biểu hiện không mấy khả quan ở thị trường Hàn Quốc và Bắc Mĩ, cùng với tình trạng cạnh tranh gay gắt trong thể loại xạ kích của thị trường trong nước, mà công ty có ý định đóng băng trò chơi bom tấn được nhiều người mong đợi này không?”

“Câu hỏi thứ nhất, chúng tôi đã tiến hành đàm phán với phía nhà sản xuất trò chơi và đã đạt được hiệu quả, xin hãy chú ý những thông tin chính thức sắp tới từ chúng tôi. Câu hỏi thứ hai, Tín Đồ không đóng băng bất kỳ trò chơi đã được ký kết nào, trước mắt tôi chỉ có thể nói vậy thôi.”

“Nếu không đóng băng, xin hỏi Tín Đồ định khi nào bắt đầu cho thử nghiệm trò xạ kích này?”

“Tạm thời chúng tôi chưa lên kế hoạch.”

“Mọi người đều biết, thời kỳ hoàng kim của một game online là một tới hai năm sau khi được ra mắt. Nếu quý công ty cứ trì hoãn không có kế hoạch ra mắt trò chơi, vậy chẳng khác nào đang bóp chết sức sống của chính trò chơi. Xin hỏi các ngài giải thích vấn đề này thế nào?”

“Tô tiên sinh, Tín Đồ hiểu rõ quy luật tuần hoàn của thị trường, chính vì nguyên nhân như thế nên trước khi quyết định release bất cứ trò nào, chúng tôi đều phải thận trọng phân tích và nghiên cứu.”

“Nói cách khác trò chơi này không hề phù hợp với thị trường Trung Quốc, tầm nhìn lúc đó của các ngài có vấn đề à?”

“Xin lỗi, về vấn đề này, tôi tạm thời không thể trả lời.”

Chuyên gia phân tích và tầng quản lý cấp cao của một công ty đối chọi gay gắt, không phải trường hợp mới lạ gì. Tiết mục nho nhỏ này nhanh chóng bị hàng loạt câu hỏi của các chuyên gia phân tích khác cuốn trôi, bất quá hội nghị mới vừa chấm dứt, Đàm Ngạn đã nhận được một bức mail đến từ một hòm thư cá nhân.

“Câu hỏi thứ hai là được người khác giao phó, ngay cả truy vấn đều được chuẩn bị tốt trước đó. Về phần nhận uỷ thác của người nào, Đàm tổng hẳn đã hiểu rõ trong lòng, gần đây không hiểu sao cậu ta cứ đột ngột giật mình, cần phải có người an ủi. Đáp án của anh và dự đoán của cậu ta thật đúng là giống tám chín phần mười, hôm nay coi như tôi thay cậu ta cùng Đàm tổng diễn một màn song hoàng vậy, hân hạnh hân hạnh!” (song hoàng: người bên ngoài diễn động tác, người bên trong hát hoặc nói)

Cậu hay lắm Phó Lỗi, chủ động mời tôi. Trời lạnh sợ không có ai sưởi giường đúng không? Vậy để tôi giúp cậu “đè” mộng đi.

Phó Lỗi nằm trong chăn nghe hội nghị tài báo, sau khi hội nghị kết thúc không bao lâu đã lơ mơ ngủ. Không biết ngủ bao lâu thì bỗng dưng trên người cảm thấy lành lạnh, hóa ra chăn bị người xốc lên. Lạnh quá!

“Ai vậy?”

“Cậu nói tôi là ai?”

Ngực của nam nhân phủ lên, ấm áp khiến người ta luyến tiếc đẩy ra. Giọng nói vẫn như trong hội nghị tài báo, trầm thấp tràn ngập từ tính, có tác dụng thôi miên vô cùng tốt.

“A! Sao anh đến đây? Không phải anh trả lại chìa khóa rồi sao?”

“Vì đề phòng nhất thời bị cậu chọc tức đến mụ đầu, trước đó tôi đã đánh mười cái chìa khóa giống thế.”

“TMD đồ xỏ lá!”

Nụ hôn đặc biệt dịu dàng, tựa hồ không phải để khiêu khích *** của nhau, mà ngược lại như đang trấn an một con nhím xù gai.

“Tôi nói… Ư…”

“Gì?”

“Anh không ghen à? Chính là Thiến Thiến ấy, hai lần trước anh tới đều gặp tiểu nha đầu đó, con bé dùng phòng tắm của tôi, mặc sơmi của tôi, ngủ giường của tôi, còn…”

“Con bé chạm qua chỗ này của cậu chưa? Còn có chỗ này… chỗ này…”

“A… a, Đàm Ngạn, anh… Buông ra, đừng…”

“Phó Lỗi, cậu hi vọng tôi ghen sao?”

“Ưm… ư, chỗ đó… A!”

Hai bàn tay ấm áp chiếu cố chu toàn tất cả vùng mẫn cảm từ trên xuống dưới của Phó Lỗi, Đàm Ngạn thuận tiện trình bày tất cả nguyên nhân hậu quả liên quan đến bạn trẻ Thiến Thiến.

“Kể từ khi biết chỗ bang hội của cậu, từ nửa năm trước tôi đã cài tai mắt vào đó. Cậu là người nổi tiếng trong bang hội, việc lớn việc nhỏ việc đông việc tây có dính đến cậu đều sẽ có người định kỳ báo cáo với tôi. Cô bé kia vừa bỏ nhà đi, trong bang hội liền bắt đầu bàn tán xôn xao, tai mắt của tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua nguyên nhân ngọn nguồn và hướng đi của cô bé. Tôi nhờ cấp dưới của mình, là người quản lý thông tin đăng ký của game thủ, tra thử một chút thông tin bối cảnh, đã nhanh chóng xác định được thân phận ngoài đời của cô nhóc, cũng biết cậu chỉ là đang chăm sóc một cô em gái thôi. Vì thế tôi thay cậu đi làm công tác tư tưởng cho cha mẹ cô nhóc, chỉ qua một ngày nó đã được ba mẹ đón về. Đừng hòng nằm lên giường của cậu nữa!”

Tình dục bị kích thích, ánh mắt mơ màng, môi khẽ nhếch, Phó Lỗi bây giờ đẹp đến mức khiến Đàm Ngạn hận không thể lập tức ăn sạch sành sanh. Khi Đàm Ngạn nói tới đây, Phó Lỗi đang mặt đỏ tai hồng dưới thân anh, bỗng nhiên ngẩng đầu nở nụ cười.

“Đàm Ngạn, anh, ghen.”

Biết rõ cậu gian trá đầy bụng, biết rõ nụ cười của cậu không có thiện chí, nhưng độc dược kịch liệt lúc nào cũng sẽ có vẻ ngoài tươi đẹp và mùi vị ngọt ngào, làm cho không ai có thể chống cự hấp dẫn của nó. Đàm Ngạn bằng lòng dùng thân thử độc.

Thân thể bị nam nhân hung hăng đâm xuyên qua, khoái cảm quen thuộc làm Phó Lỗi bỏ đi tất cả mặt nạ ngụy trang, cam tâm tình nguyện sa vào *** vi phạm lẽ thường, quên đi cái ôm thơm mềm của phụ nữ, chỉ nhớ rõ hơi thở nam tính mãnh liệt của người đàn ông phía trên. Người kia lại không chịu buông tha cậu dễ dàng, mỗi lần cao trào xong lại kiên nhẫn vuốt ve, lần nào cũng phải làm cậu gần đến ranh giới sụp đổ, phải khóc lóc xin tha mới đổi lấy được chiếm hữu và thỏa mãn thân tâm.

Cùng người đàn ông này làm tình, dường như có loại ảo giác cả linh hồn cũng bị rung động.

“Bà nội nó, tìm phụ nữ thì biết giặt quần áo nấu cơm, còn có thể “bắn đạn” sinh con, gặp phải tên chết bằm nhà ngươi, ông… ông, ngày mai ông phải kêu thợ đổi khóa!”

“Cậu tỉnh chưa.”

“Mắc mớ gì tới anh? Bỏ tay ra! Đừng đặt ở thắt lưng, tôi nhột… A”

“Nếu đã tự cho mình là anh trai tri tâm, vì sao không khuyên Thiến Thiến học hành cho tốt? Sang năm cô bé là thí sinh đại học rồi.”

“Anh mới là anh trai tri tâm, mắc ói quá đi!”

“Không phải tôi là chú hai à?”

“Anh đừng có vu oan tôi, Thiến Thiến nói anh là cái phúc hắc đại thúc công gì đó ấy.”

“Phụt… Cậu đừng có đánh trống lảng, nói, không nói chúng ta làm tiếp.”

“Anh!!”

“Xin hãy trả lời câu hỏi, Phó đại chuyên gia.”

“Mỗi người đều có quyền lựa chọn đường đời.”

“Cho dù con bé chọn nhầm đường sai lối?”

“Học một đại học tốt, chọn một chuyên ngành tốt, tìm một công việc tốt, gả cho một chàng trai tốt, làm một bà mẹ tốt… Có người muốn lựa chọn con đường nhân sinh được xã hội công nhận rộng rãi, cũng có người không muốn. Vì sao không thể tôn trọng lựa chọn cá nhân? Có thể không có bằng đại học, cuộc sống sau này của Thiến Thiến sẽ vất vả, nhưng nó không còn là trẻ con, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nhưng điều này không có nghĩa cuộc sống của con bé thất bại. Định nghĩa hạnh phúc của mọi người đều không giống nhau, không ai có thể biết trước những biến cố trong đời mình. Nói cách khác, hôm nay lựa chọn của Thiến Thiến trong mắt mọi người là sai, nhưng không ai có thể định nghĩa toàn bộ cuộc đời của nó. Con đường tương lai, còn phải dựa vào chính bản thân nó. Tôi chỉ là một người bạn trong game, chỉ có thể nói cho Thiến Thiến biết ngần ấy. Tôi không phải thánh nhân cũng chẳng phải thượng đế, tôi không có quyền và cũng không muốn chi phối đời nó.”

“Lý do lý trấu của người theo chủ nghĩa tự do, thế giới quan giá trị quan nhân sinh quan của cậu quả thực đã bị chó gặm.”

“Tam quan lệch lạc? Không sao, anh không phải người đầu tiên nói tôi như thế.”

“Phó Lỗi, trên đời này tại sao lại có loại người vô tâm như cậu vậy?”

“Đàm Ngạn, trên đời này tại sao lại có loại người tâm cơ trùng trùng như anh vậy?”

Được, tám lạng nửa cân. Ván này, bọn họ mỗi người thắng một phần. Còn cách một chút nữa, Đàm Ngạn và Phó Lỗi đều không nhận ra: bọn họ đều là kẻ thua của nhau trong tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.