Đại Tiểu Thư, Cô Đừng Cuồng Em Trai Nữa Được Không?

Chương 17: Emma bị hâm doạ




Ba tháng sau, Đấu Đấu được tăng lương lần đầu tiên. Hai người thường hẹn nhau đến quán mỳ để ăn mừng.

Doanh Doanh ra cửa rồi mới nhận được điện thoại Đấu Đấu phải làm tăng ca, đành chờ ở một quán bar gần đó, tiện thể “gặp lại” thằng bạn Cách Luật.

Doanh Doanh đưa hắn một cái hộp nhỏ chạm trổ cầu kỳ “Cho cậu, tiền cổ Ấn Độ đó.”

Cách Cách thích tiền, đặc biệt thích sưu tầm các loại đồng tiền. Là bạn, Doanh Doanh cũng để ý đến điều đó.

“Cám ơn nhiều!” Cách Cách hôn chụt một phát cái hộp, cất đi, nhẹ nhàng lắc lư viên đá trong ly, lé mắt nhìn sang người bên cạnh “Tiểu Doanh Doanh của tớ, gần đây cậu làm cái gì thế? Tớ hẹn cậu mà cậu cũng không thèm đến luôn.” Trong quán bar tối như vậy mà vẫn đeo kính đen, cậu ta sợ bị người khác nhận ra đến mức đó sao?

Doanh Doanh nhàn nhã uống một hớp nước chanh, lười biếng nhìn đến Cách Cách “Tất nhiên là chuyện công ty.”

“Thế á?” Cách Cách dướn dướn hàng lông mi “Thế mà tớ lại nhìn thấy cậu ở cùng với một tên đàn ông đấy?”

“Cậu thấy tận mắt à?”

“Cả hai mắt đều thấy đủ.”

“Ừ thì là cậu thấy.” Doanh Doanh xem đồng hồ. Hôm nay không biết cái quái quỷ gì để Đấu Đấu phải tăng ca, làm gián đoạn hết cả kế hoạch của người ta.

“Haizzz~ Tớ dạo này muốn tiện cho sau này phá án nên thành lập một đội thám tử. Muốn xem năng lực nhân viên, tớ bắt chúng hồ sơ lại hành động của cậu trong vòng một tuần. Không nghĩ tới chúng lại nói với tớ cậu ở với một tên đàn ông, thật là nói bừa! Nhở?”

“Cậu bớt làm mấy chuyện thiếu đạo đức đi!” Doanh Doanh bỏ kính xuống, trừng mắt liếc hắn một cái rồi lại đeo trở lại, Cách Cách liền chớp lấy trêu chọc.

“Theo cậu do tớ lập đội thám tử điều tra chuyện riêng tư người ta thiếu đạo đức hay là nhân viên của tớ thiếu đạo đức?”

“Tự đi mà xem lại mình ấy…”

Doanh Doanh lười phản ứng lại, đáng tiếc hắn càng lạnh nhạt, Cách Cách càng hăng say “Bất quá nha, Tiểu Doanh Doanh của tớ đích xác có cái loại tiềm chất làm cho người ta vừa nhìn thấy lần đầu tiên đã muốn đưa cậu về nuôi, có điều ngại thân phận cậu, không ai dám làm vậy thôi… Tớ là tớ cũng không dám.”

Doanh Doanh không lên tiếng, chỉ cười tủm tỉm uống nước chanh.

Có mấy người trẻ trẻ bước vào quán bar, ngồi xuống bên quầy, bắt đầu lớn tiếng nói chuyện phiếm.

“Này, nghe nói Lập gia mới đổi chủ tịch hả?”

“Chán anh thật! Đó là chuyện vài tháng trước rồi! Thấy bảo chủ tịch mới đẹp đến nỗi có thể kích khởi ý muốn được bảo vệ của đàn ông nha!”

“A?! Chủ tịch là một cô gái à?”

“Không không, là con trai, một anh chàng xinh đẹp cực kỳ!”

Cách Cách bắt đầu che miệng cười trộm, mà Doanh Doanh vẫn chỉ là thanh lịch ngồi uống nước, biểu hiện tốt thật! Cách Cách hào hứng xem kịch vui chuyển hẳn tâm trí sang mấy người kia. Đột nhiên một cô gái đi tới bên bàn, dữ dằn chỉ trích đám người nọ “Các người sao lại ăn no chán chê rỗi rãi quá hay sao mà chạy đến loan truyền chuyện thị phi, bóp méo sự thật như thế!”

Cách Cách hăng hái chọc chọc Doanh Doanh “Ê ê~ nhìn xem~ có người thay cậu bất bình kìa!”

Doanh Doanh vừa đảo mắt qua, lông mi khẽ giật, thốt lên “Rain?”

“Cậu quen à?”

“Thư ký của tớ, ông nội tuyển đó.”

“Khá đấy, can đảm, có tư sắc nữa!” Cách Cách sờ sờ cằm, tiếp tục hứng thú xem mấy người kia giằng co.

“Tiểu thư, bọn này nói chuyện phiếm làm cô đánh rắm à!”

“Ai cho các người truyền bá tin đồn về chủ tịch Ứng?!” Rain thật là trung thành và tận tâm, có công hộ chủ ra phết!

“Lời đồn cũng không phải do bọn này khởi nguồn nha!”

“Tôi mặc kệ! Các người như thế chính là lan truyền tin đồn nhảm nhí linh tinh!”

“Xì~ Vậy cô nói thử xem chủ tịch Lập gia là cái dạng gì?”

Rain đứng thẳng người, hai tay chống nạnh, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ từng chữ một với chúng “Chủ tịch Ứng nhà chúng tôi là chàng trai luôn có thể kích khởi ý muốn được bảo vệ của mọi phụ nữ!”

Toàn bộ người nghe té xỉu…

“Khụ, khụ khụ!” Doanh Doanh bị sặc nước, ở một bên ho khan dồn dập…

“Chủ tịch Ứng?” Rain tựa hồ phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc, nhưng mà kêu lên như vậy, tất cả những ai tham gia thảo luận đều quay lại nhìn đến người thanh niên đang ho…

Doanh Doanh bật dậy ném tiền trả rồi vọt ra khỏi cửa, Cách Cách chạy theo sát đằng sau.

Rain vẫn đứng buồn bực ở chỗ cũ, người vừa rồi hình như là chủ tịch Ứng thì phải? Còn người đi sau dường như là Cách luật sư! Aishhh… thôi không quản nữa!

* * *

Doanh Doanh và Cách Cách chạy ra phía sau quán bar, dọc theo hẻm nhỏ trước mặt mà đi. Cửa sau của quán bar thật sự khác xa mặt tiền ngăn nắp hoa lệ, vừa im lìm vừa tăm tối, lại còn vô số rác rưởi nữa!

“Chàng trai có thể kích khởi ý muốn được bảo vệ của mọi phư nữ, không tồi, hình dung thật không tồi, ông nội cậu tinh mắt ghê, về phải tăng lương cho cô nàng đi!”

“Cậu đi chết đi!”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đột nhiên phía trước nhay ra ba cái bóng đen chặn đường, còn vung ra lưỡi dao sáng lóe “Cướp đây!”

Cướp? Cách Cách khịt mũi cười, thong thả tháo cúc cổ tay áo sơmi.

Doanh Doanh bỏ kính xuống, cất vào túi, thản nhiên hỏi một câu “Cướp sắc hay cướp tiền?”

Ba tên cướp nhìn nhìn Doanh Doanh, giật giật mắt, đồng loạt xông lên.

Con hẻm yên tĩnh tự dưng truyền đến tiếng “Binh bốp bụp rầm”, sau một hồi loạn đả, sự bình ổn được trả lại…

“Đúng là thích chết!” Cách Cách cài lại cổ tay áo, trước khi đi còn đạp tên cướp đang nằm chết lăn chết vật dưới đất một phát.

“Ui, quần áo tớ bị rách rồi!” Doanh Doanh rất không cam tâm nhìn đến bộ quần áo Đấu Đấu mới mua cho hắn giờ có một cái lỗ hổng thật dài.

“Tớ thấy cậu mặc cái này là để tiện thôi, sao lại đau khổ thế?”

“Không giống vậy đâu…” Doanh Doanh vuốt vuốt phẳng quần áo, nói sang chuyện khác “Ế, vừa rồi tớ chỉ mới đánh một cú thôi nhé!”

“Cậu thì lợi hại rồi! Đuợc chưa?”

Cả hai tiếp tục tán gẫu, rất nhanh đi ra khỏi ngõ tối…

Ba gã ngu ngốc nằm dài trên mặt đất vẫn chưa có khí lực để mà đứng lên, chỉ có thể cay đắng tự hỏi, kiếp này làm cướp phải chăng hoàn toàn không hề hợp với chúng…

* * *

Doanh Doanh và Cách Cách vừa đi được ra đường lớn ngay lập tức đụng mặt Đấu Đấu. Doanh Doanh chỉ kịp sửng sốt một giây, rồi bắt đầu “Oa oa~” khóc rống lên, giống hệt con chim cánh cụt, lúc la lúc lắc sa vào cái ôm ấp của Đấu Đấu…

“Đấu Đấu, vừa nãy có trấn lột, may là có quý ngài đây giúp em đuổi chúng đi…”

Mặc Đấu vừa nghe thấy thế, dấy lên sợ hãi “Em không sao chứ, Doanh Doanh?”

Doanh Doanh bày vẻ đáng thương lôi ra cái ví tiền đáng yêu đáp “Không có việc gì, ví vẫn còn.”

“Anh hỏi người em có bị gì không?” Đấu Đấu lo lắng xoay xoay Doanh Doanh kiểm tra một lượt, ngoại trừ quần áo bị bẩn bị rách, thật không có gì khác nữa!

“Không sao không sao, nhưng quần áo rách rồi…”

Cách Cách trên mặt phủ kín hắc tuyến, vì cái gì Doanh Doanh có thể như vậy? Tốc độ phản ứng siêu mau lẹ, nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, nói khóc liền khóc, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi! Quả thật giống một đứa nhỏ mười tuổi!

“Ngài đây, thật cám ơn anh lắm! Xin hỏi phải xưng hô thế nào?” Đấu Đấu nói lời cảm ơn với Cách Cách.

“Tôi họ Cách, Cách của phương cách (phương thức, cách thức).” Hắn thừa cơ đánh giá một lượt người thanh niên đang ôm áp tên bạn của hắn này, quả nhiên một nhân tài sáng sủa, xét vẻ bề ngoài, tuyệt đối xứng đôi với Doanh Doanh.

“Cách tiên sinh đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi mời, cám ơn anh đã giúp Doanh Doanh!” Thanh niên thật khẩn khoản làm sao! Cách Cách vừa mới bật ra “Được…”, Doanh Doanh liền toé cho hắn một ánh mắt giết người: Cậu phắn đi được rồi đấy!

Lập tức sửa lại “Được… Được anh chiếu cố quá… Mà chàng trai, đừng để cậu ta một mình ban đêm ở ngoài, cậu ta rất dễ thành mục tiêu tập kích của bọn bắt cóc đấy. Dạo này an ninh không tốt lắm đâu… Tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước.”

“Tôi biết rồi, thật lòng cám ơn anh nhiều lắm!”

Cách Cách muốn tìm một chỗ không người nào đó mà cười điên dại giật giật một phen, cuộc sống của Doanh Doanh liệu có phải rất là thú vị? Sao tự nhiên lại được xem cái trò chơi như này cơ chứ? Bất quá, có vẻ vẫn còn ý tứ sâu xa nào khác!

* * *

Đấu Đấu kinh hãi mà đưa Doanh Doanh về nhà, ở bồn tắm kiểm tra Doanh Doanh thêm một lần nữa, đau lòng phát hiện khuỷu tay hắn có một vết bầm tím.

Doanh Doanh âm thầm phỏng đoán: đại khái là lúc dùng khuỷu tay để bổ vào mặt tên cướp, đập trúng răng nanh gã thôi mà… Tên cướp khốn nạn, không có việc gì thì mọc răng nanh lớn thế để làm chi? Hại Đấu Đấu của ta phải lo lắng như vậy! Có điều, thế mới biết Đấu Đấu yêu chiều ta biết bao nhiêu…

Nghĩ nghĩ xong, Doanh Doanh hôn Đấu Đấu chút một cái “Đấu Đấu, em rất yêu anh!”

“Biết rồi! Ngày nào cũng nghe đến mấy lần…”

“Chẳng lẽ anh không thích nghe à?” Doanh Doanh trề miệng, bực bực đập đập mặt nước.

“Thích, thích lắm chứ!”

“Hehe…”

* * *

Chủ tịch Lập gia cứ như vậy duy trì cuộc sống hạnh phúc của hắn.

Buổi sáng nấu đồ ăn cho chồng yêu thân ái, Đấu Đấu trong lúc Doanh Doanh nấu nướng thì rửa mặt chải đầu, sau đó ăn sáng; thắt cravat cho Đấu Đấu là nhiệm vụ ngọt ngào mỗi ngày của Doanh Doanh. Chờ Đấu Đấu vừa ra khỏi cửa, Doanh Doanh liền lập tức chuyển điện thoại nhà vào di động của mình, mở cửa ngầm, nhanh chóng thay quần áo rồi lao xuống lái xe đến công ty.

Thời gian nghỉ trưa, Đấu Đấu gọi điện về nhà, Doanh Doanh ở văn phòng ngay ở tầng trên Đấu Đấu dùng thanh âm yêu thương tâm sự với chồng yêu; lúc tan tầm, Doanh Doanh lạm dụng chức quyền chủ tịch, về sớm nửa tiếng, lái xe về nhà, đổi quần áo, đeo tạp dề, bắt đầu nấu cơm; chờ đợi Đấu Đấu trầy trật trên chuyến xe cao điểm chậm chạp để về, Doanh Doanh luôn cười tươi mở cửa ôm một cái rồi hôn một cái nghênh đón chồng yêu công tác một ngày vất vả trở về, còn có một bàn cơm tối ngon lành.

Doanh Doanh không chính xác nơi xuất hiện “giọng nói và dáng điệu tướng mạo” của hắn ở công ty, tất cả ảnh chụp giới thiệu vắn tắt vè chủ tịch đều dùng của ông nội; hắn cũng chưa bao giờ ở công ty xuất hiện trước mặt Đấu Đấu. Đấu Đấu từng cười nói với Doanh Doanh: chủ tịch công ty bọn anh trùng tên với em, nhưng mà chủ tịch già, tóc hoa râm luôn rồi; lúc nào nhiều việc quá, Doanh Doanh toàn chờ Đấu Đấu ngủ xong rồi lén lấy máy tính xách tay dưới gầm giường ra tiếp tục làm việc, có dấu hiệu chuyển động gì đó liền giả vờ ngủ. Thế là Đấu Đấu lúc nào cũng ay áy nghi hoặc: sao Doanh Doanh nuôi mãi mà không thấy béo lên?

Đấu Đấu thực yêu thương Doanh Doanh của hắn, chưa bao giờ kiêng kỵ ở trước mặt đồng nghiệp mà nói đến vợ yêu, cho nên tất cả đồng sự của Đấu Đấu đều biết, Đấu Đấu có vợ xinh đẹp hiền lành, ngoan ngoãnđảm đang —— đáng tiếc lại là con trai. Những người lúc đầu thành kiến, về sau thấy Đấu Đấu hết thảy vẫn bình thường, mỗi ngày đều là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc nên cũng dịu đi! Hắn còn thường lấy đồ ăn vợ hắn làm cho ra khoe nữa, mọi người liền cảm thấy đồng tính luyến ái cũng chả có gì để mà kỳ thị. Hơn nữa Mặc Đấu hay cường điệu: tôi không phải đồng tính luyến ái, con trai con gái cả thế giới tôi đều không yêu, tôi chỉ yêu mỗi Doanh Doanh của tôi.

Dần dần, nhóm đồng nghiệp đều thấy vợ Mặc Đấu may mắn lắm cơ —— hắn có thể mua được một bộ giả Tây trang Armani (1) giá một trăm nhân dân tệ, độ giống Tây trang chính tông có thể đạt tới 99,99%, chất lượng tuyệt đối hoàn mỹ. Đồng nghiệp trong nhóm đều hâm mộ. Nhưng khi Đấu Đấu hỏi Doanh Doanh địa chỉ cửa hàng đó, Doanh Doanh lại nghiêm mặt nói là do lạc đường, không nhớ rõ ở đâu đâu…

Doanh Doanh có khi còn nhặt được điện thoại loại mới ra ở trên đường, đem cho chồng yêu dùng; ở công ty bách hoá mua cái quạt điện ngẫu nhiên được trúng thưởng cái máy tính Đấu Đấu đang muốn mua; chung quy, chuyện tốt gì Doanh Doanh có được, Đấu Đấu cũng đều được lợi. Tất cả mọi người giục giã “Đưa vợ anh đến cho nhìn xem với đi!”, có điều dù Đấu Đấu nguyện ý, Doanh Doanh cũng không có khả năng ra mặt. Cho nên tới tận giờ, mọi người vẫn chưa được diện kiến “Thiên hạ đệ nhất hiền thê” trong truyền thuyết của Mặc Đấu.

Quan hệ “vợ chồng” kiểu gì cũng có những lúc cãi nhau. Đấu Đấu từ từ nhận ra tần suất vợ hắn ra ngoài du lịch là rất nhiều, dù từ ngày đầu tiên hắn đã biết Doanh Doanh thích đi du lịch, nhưng mà không thể tháng nào cũng đi chớ! Có khi một tháng còn đi ba lần, quá đáng hơn là Doanh Doanh chỉ he hé nói: Chồng yêu, em đi du lịch đây. Sau đó cả người biến mất sạch bách vài ngày luôn! —— không có cách nào mà, chủ tịch luôn phải chạy tới chạy lui, tháng này đi Canada ngắm lá phong, tháng sau đi Australia xem chuột túi, ngoài du lịch ra, thật không biết còn cách gì để cầm chân chồng yêu nữa?

Cuối cùng, Đấu Đấu lo lắng tích tụ ngày này qua tháng khác, nhịn không được nữa bùng nổ, kết quả là Doanh Doanh đi khỏi nhà một tuần, làm hại Đấu Đấu giống con ruồi không đầu lòng vòng khắp nơi tìm người. Kỳ thật Doanh Doanh cũng không phải thực muốn đi khỏi mà là tiện thể đến Tây Á thôi, ở đó mới thành lập công ty con của Lập gia…

Từ Malaysia hài lòng trở về, Doanh Doanh chui vào 2202 thay quần áo, tự biến mình thành bộ dạng tiều tuỵ, mới nhìn còn tưởng ba ngày không ăn cơm hai ngày không rửa mặt, sau đó gõ cửa 2201, vừa thấy Đấu Đấu đã khóc nấc đến thê thảm hỏi “Anh có còn giận em nữa không?”

Đấu Đấu nhìn thấy Doanh Doanh mới cảm giác cơ thể mình mới thông lại được hô hấp, đành giơ hai tay đầu hàng “Không giận, không giận, nhưng lần sau em ra ngoài phải nói cho anh biết, khi nào đi, đi đâu, khi nào về. Cũng không được trốn nhà đi nữa!”

Doanh Doanh đắc ý cầm cravat Đấu Đấu xì mũi.

Từ lần đó, Đấu Đấu từ bộ nhân sự được điều tới bộ kinh doanh, thường phải đi làm việc tham dự các loại hoạt động. Hắn lo lắng Doanh Doanh ở nhà sẽ rất cô đơn nên thường xuyên gọi điện về nhà. Thật ra, Đấu Đấu đi công tác, Doanh Doanh cũng phải ra sân bay, chuyển đổi cuộc gọi để mà nói chuyện với Đấu Đấu… Không cần phải nói, Đấu Đấu đi công tác cũng là do Doanh Doanh sắp xếp, làm thế là có thể giảm bớt “mâu thuẫn vợ chồng”.

Cứ như vậy cuộc sống tiếp diễn được hai năm.

Năm thứ ba, sinh nhật của Đấu Đấu, Đấu Đấu rốt cục cũng được gặp “chủ tịch” Lập gia, một ông lão phương phi, nghiêm chỉnh, năm nay đã gần bảy mươi. Lúc được triệu kiến đến văn phòng chủ tịch lòng hắn rất kích động, vì nghe nói lần này cần điều động nhân sự, có thể được thăng chức. Kết quả không ngoài sở liệu, Đấu Đấu được thăng lên quản lý, có điều vẫn chỉ là phó.

“Thế nào? Hôm nay đi với đồng nghiệp ra ngoài chúc mừng một lần chứ hả?” Chủ tịch cười tủm tỉm hỏi.

Đấu Đấu ngại ngùng cười cười trả lời “Vợ cháu đã chuẩn bị cơm tối rồi!” Còn có bánh ngọt sinh nhật thơm ngon nữa!

“Hô? Vậy à? Âu yếm ghê nhỉ?”

“Vâng!” Đấu Đấu xấu hổ gật gật đầu.

“Ha ha…” Chủ tịch sang sảng cười rộ lên.

Sau đó, Đấu Đấu vừa ra khỏi cửa, Doanh Doanh cũng từ phòng nghỉ đi ra “Cám ơn ông nội!”

“Nghịch quá đấy!” Cựu chủ tịch cũng không có biện pháp, dù sao Doanh Doanh mọi phương diện đều biểu hiện xuất sắc, vậy phương diện tình cảm này, cũng tuỳ hứng theo nó một lần, bản thân mình dù sao cũng đang chán, liền phối hợp với đứa cháu đích tôn một phen.

“Ông nội, ông thấy anh thế nào ạ?”

“Cũng không tệ lắm, nhưng hơi đáng thương.”

“Sao lại thế?!”

“Vợ mình mà không hay biết gì. Doanh Doanh à, cháu định bao giờ mới nói cho thằng bé đây?”

“Để sau đi!” Doanh Doanh rất hài lòng với hiện tại, chưa muốn thay đổi cái gì cả.

Buổi tối, Đấu Đấu bước vào cửa, mùi thức ăn lẫn Doanh Doanh xinh đẹp đều nghênh diện ùa tới!

“Chồng yêu Đấu Đấu, sinh nhật vui vẻ!”

“Cám ơn em! Hôn cái đã nào!” Đấu Đấu ôm lấy Doanh Doanh, mạnh mẽ hôn xuống! “Anh có tin vui muốn nói em nghe!”

“Tin gì vậy?” Doanh Doanh hấp háy mắt chờ mong.

Đấu Đấu ra vẻ cực kỳ, cực kỳ trịnh trọng nói “Anh được lên chức, hiện anh là phó quản lý của bộ kinh doanh!”

“Thật thế ư?!” Doanh Doanh ngơ ngác, vừa có vẻ hưng phấn lại vừa có vẻ khó tin “Em chỉ biết Đấu Đấu là tuyệt nhất! Haaaa… Không lâu nữa Đấu Đấu sẽ lên tới quản lý cho mà xem!”

“Vẫn còn, hôm nay anh mua tặng cái này cho em.”

“Hôm nay sinh nhật anh mà, sao lại mua đồ tặng em chứ?”

Đấu Đấu kéo Doanh Doanh ngồi xuống sofa, lấy ra một cái hộp nhỏ nhung tơ màu đỏ, mở ra, bên trong là một đôi nhẫn bạch kim.

“Tuy rằng chúng mình không thể đăng ký kết hôn như vợ chồng bình thường, nhưng anh vẫn thấy cái kia cũng chỉ là phù phiếm thôi, cũng không đại diện được cái gì, nếu không đã chả có ly hôn… Mà, trước giờ với anh, nhẫn chính là một hình thức…” Đấu Đấu thành thực nói, Doanh Doanh cũng chuyên chú lắng nghe. Doanh Doanh biết, Đấu Đấu trước đây cũng bởi bi kịch ly hôn dẫn đến gia đình tan nát, một mồi lửa tự thiêu ngập ngụa hoá tro hết toàn bộ. Đấu Đấu không có ai nuôi nấng, bị bắt vào cô nhi viện…

Đấu Đấu lấy một chiếc ra, cầm lấy tay trái của Doanh Doanh, bình lặng đeo vào ngón áp út “Chính là, không biết vì cái gì, thời gian càng trôi qua, anh càng muốn để lại trên người em dấu ấn của anh… Cho nên, anh đã mua, có lẽ người càng lớn tuổi lại càng tục tằn… Anh biết ở trong lòng em, thứ này cũng không thể chứng minh được em là người duy nhất anh yêu suốt kiếp này…”

“Có thể, tất nhiên là có thể!” Doanh Doanh chắc chắn là một trăm có thể ấy chứ!

Đấu Đấu nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của Doanh Doanh “Anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

“Là anh nói đấy nhé! Vô luận sau này phát sinh chuyện gì, anh cũng không thể không cần em!”

“Sao lại không cần em cho được? Lại đây, đeo cho anh!”

Doanh Doanh đeo chiếc còn lại cho Đấu Đấu, diễn ra trên sofa nhà mình, cảm giác so với đứng ở nhà thờ còn lãng mạn hơn!

Dòng chữ được khắc bên trong hai chiếc nhẫn, chính là: you are mine / i am yours.

* * *

Có được đề cử của Doanh Doanh, sau hơn nửa năm Đấu Đấu đã thành quản lý bộ kinh doanh, một năm sau nữa lại thành tổng giám đốc. Bất quá vẫn không có “chủ tịch Doanh Doanh”, hội nghị thường kỳ hàng tháng đều là do phó chủ tịch chủ trì…

Tiền lương của Đấu Đấu tăng cao, chính mình cũng có xe riêng, mỗi ngày không cần phải đón những tuyến xe muộn nữa; mà Đấu Đấu không tuân thủ quy củ thường lén về sớm chạy về nhà để làm vợ “kinh hỉ”… Nhưng như thế lại thành khổ Doanh Doanh, đi làm còn chưa tính, chiều nào cũng cứ như đi đầu thai, nếu gặp Đấu Đấu về sớm, lại là cả một chặng đường bão táp. Thế là phải mua hai cái cravat, kêu là đi dạo phố, làm hại cô nàng bán cravat cũng phải quen mặt hắn luôn…

Để nắm bắt được vị trí của Đấu Đấu, Doanh Doanh treo một cái bùa bình an trong xe hắn, kỳ thật bên trong có một cái máy định vị nho nhỏ. Có thể từ nó mà biết Đấu Đấu đang ở đâu để mà tính kế có kịp về nhà trước hắn không. Mặt khác, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của công ty trở nên nghiêm khắc, giờ giấc không còn về sớm được nữa! Đáng tiếc là Đấu Đấu vẫn kiếm ra cớ để về sớm được.

Một tình huống bình thường sẽ là, chạy về nhà trước Đấu Đấu, lúc Doanh Doanh lao ra thang máy đã phải tháo xong cravat, cởi áo khoác, ngay cả cúc áo sơmi cũng gỡ hết, may là nơi này không có ai, nếu không nhất định bị cho là điên, bại lộ luôn! Vọt vào 2202, thay quần áo “bà chủ gia đình”, vừa đeo tạp dề vừa hấp tấp sang 2201, sau đó sắp hết thức ăn mua sẵn ra, bật bếp hâm lại, thường thường bếp còn chưa nóng, chuông cửa đã vang…

Lại cuống cuồng chạy ra mở cửa, Đấu Đấu vừa bước vào đã làm một cái hôn nồng nhiệt, hôn đến khi Doanh Doanh đầu lập loè sao sáng, thiếu chút nữa là ngạt thở… Doanh Doanh chỉ có thể giải thích do mình ít vận động, lượng hô hấp không đủ…

Đấu Đấu nói, gần đây mùi vị thức ăn Doanh Doanh nấu khác biệt nhiều, hắn vẫn hoài niệm cái hương vị ban đầu hơn; trong lòng Doanh Doanh âm thầm kêu khổ, cái này dù sao cũng là đồ cao cấp mua ở khách sạn về, chọn tới chọn lui mới được đó chứ!

Mấy ngày sau, Doanh Doanh cũng chả để ý là mình lạnh nên cảm, hay là do ăn không tiêu, ngã bệnh nằm dài một chỗ. Đấu Đấu về sớm nhìn đến Doanh Doanh nằm yên trên giường không có ai chăm sóc, lòng đau như cắt, nhẹ nhàng gọi hắn dậy…

“Doanh Doanh… Doanh Doanh…”

“Ưm…?” Doanh Doanh hơi kéo chăn xuống để lộ mặt, hai má đỏ bừng bừng.

“Muốn ăn cái gì không?”

“Không…”

Đấu Đấu nghe thấy thanh âm Doanh Doanh thều thào, trong lòng khó chịu muốn chết, cứ như bị cả một cái chuỳ to tướng thô bạo đập tới tấp.

“Doanh Doanh, anh xin lỗi… Chủ tịch cũng bị ốm, anh không đi đuợc, không có cách nào về sớm để chăm sóc em…”

“Không sao, không sao… Hì hì…” Em bị ốm, anh đương nhiên là bị bắt ở lại công ty rồi!

Đấu Đấu vào bếp vo gạo nấu cháo, lúc này mới phát hiện đã lâu lắm rồi mình không nấu cơm… Doanh Doanh làm việc nhà chắc chắn rất vất vả, về sao trừ lúc làm việc, còn lại phải chú ý chăm sóc Doanh Doanh thật tốt!

Tối, Đấu Đấu ôm lấy Doanh Doanh nguyên đêm, hy vọng Doanh Doanh có thể ra nhiều mồ hôi để giảm nhiệt độ. Hắn còn buông lời thề “Nếu sáng mai nhiệt độ của em không giảm, kể cả chủ tịch công ty treo anh lên anh cũng phải đưa em đi bệnh viện!”

—— Chủ tịch mà treo anh lên, anh cũng chẳng cần mang vợ anh đi bệnh viện đâu.

May mắn sáng hôm sau thân nhiệt của Doanh Doanh đã hạ xuống chỉ còn 37°9, Đấu Đấu bị Doanh Doanh đuổi ra khỏi cửa, hắn lại nghĩ lúc nghỉ trưa tranh thủ về nhà cũng được, dù thời gian chăm được cho Doanh Doanh chỉ có hai mươi phút cũng chẳng sao. Doanh Doanh đang ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với Rain, bị Đấu Đấu xuất hiện thình lình giữa trưa làm cho hoảng sợ, thốt lên “Chồng?!” sau đó ném điện thoại đi, làm cho Rain bên kia ngơ ngác, cái gì mà chồng với chất? Chủ tịch Ứng đang làm cái gì?!

Doanh Doanh bị Đấu Đấu doạ cho một trận, nhiệt độ tụt hết, cả thân toát mồ hôi lạnh, hắn nghĩ Đấu Đấu đã nhìn thấy hắn gọi điện thoại… Thật ra là chưa nhìn thấy gì; Đấu Đấu hài lòng nhìn con số trên nhiệt kế chỉ 37°3, sờ sờ trán Doanh Doanh thấy mát hơn hôm qua nhiều, nhưng lại ra rất nhiều mồ hôi…

Đấu Đấu đắp chăn lại cho Doanh Doanh, cởi quần áo hắn, dùng khăn mặt nóng hừng hực lau sạch sẽ mồ hôi trên người, thay cho hắn bộ quần áo ngủ khác, vội vã âu yếm vài cái rồi chạy về công ty.

Có khi bệnh cảm mạo cũng chịu không nổi được một phen nhiệt tình của Đấu Đấu, chạy trối chết hết, đến khi Đấu Đấu tan tầm về đến nhà, Doanh Doanh gần như đã bình phục hoàn toàn.

Bất quá, Doanh Doanh vẫn xin nghỉ ốm một tháng, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi lấy sức, thật sự là trước nay chưa từng được thoải mái nha! Đấu Đấu cũng không muốn Doanh Doanh quá mệt mỏi, thường xuyên mang Doanh Doanh ra ngoài ăn cơm, lúc rỗi rãi thì dẫn Doanh Doanh đi shopping, đến công viên. Đấu Đấu còn hay tưởng tượng về cuộc sống tương lai sau này, nói là chờ chủ tịch về hưu, bản thân mình có khi sẽ thành phó chủ tịch được! Doanh Doanh âm thầm buồn cười: chờ đến lúc em về hưu, anh cũng thành một lão xương cốt rồi!

Ngày dần trôi qua, mùa hè năm thứ năm rất nhanh khép lại, Doanh Doanh và Đấu Đấu vẫn là sinh hoạt “bình thường” như vậy!

* * *

Một hôm Đấu Đấu về nhà, phát hiện không thấy thân ái của mình đâu, gọi di động cho hắn cũng không thấy trả lời…

“Rain, ngày mai em đưa báo cáo hội nghị thường kỳ tháng này cho phó chủ tịch nhé, đem đồ thị kinh doanh tháng này giao cho quản lý Mặc, có chỗ nào khó hiểu anh đã viết hết ra rồi đó, em châm chước anh ta một chút, bây giờ anh phải ra sân bay.” Công ty con bên Malaysia gặp chuyện không hay. Công trình bất động sản mà Lập gia đầu tư xảy ra tai nạn, đè chết vài công nhân. Doanh Doanh đang cấp tốc bay đến Malaysia.

“Alo, chồng ạ em ra ngoài chơi vài ngày!” Doanh Doanh vừa kết thúc cuộc gọi với công ty liền gọi ngay về nhà.

Đấu Đấu nghe xong có điểm mất mát “Sao lại đi gấp vậy? Chờ vài ngày nữa không được à Doanh Doanh? Lương của anh sắp được phát rồi, chúng mình cùng đi được không?”

“Không nên không nên, em phải xuất phát rồi!” Doanh Doanh rất nhanh khép cửa, đi ra khỏi văn phòng.

“Thôi được rồi… Em đi đâu? Bao giờ thì về?” Mỗi lần Doanh Doanh đi ra ngoài, tâm tình của Đấu Đấu đều chùng xuống ngàn lần.

“Em đi Malaysia, bốn ngày! Em sẽ mua quà cho anh, anh muốn quà gì?”

“Anh không cần quà, chỉ cần ngày ngày gọi một cuốc về cho anh là được.”

“Ừa! Em biết rồi, thế nha!” Thang máy tới rồi!

Doanh Doanh cúp điện thoại, Đấu Đấu tựa hồ tại thời khắc câu nói cuối cùng đã nghe được tiếng chuông thang máy…

Đấu Đấu mở tủ lạnh, tuỳ tiện lục đồ. Doanh Doanh không ở đây, cái gì cũng đều khó ăn như nhau!

Đồng hồ quả lắc trên tường đong đưa một cách tẻ nhạt, báo chí đều đăng tải những tin tức nhàm chán. Quần áo hôm qua còn chưa giặt, mỳ cũng được không nấu chín… Không gian không có Doanh Doanh, thời gian lê gót có vẻ đặc biệt chậm chạp…

Rất đột nhiên, trợ lý công ty gọi điện đến.

“Quản lý Mặc, mau đến công ty đi! Chủ tịch Ứng xảy ra chuyện rồi, thang máy bị hỏng, aiiiii! Dù sao thang máy cũng hỏng rồi, chủ tịch Ứng không ra được!”

“Cái gì cơ?” Chủ tịch Ứng không phải từ mấy tháng trước sinh bệnh vẫn còn đang điều trị ở Mỹ sao?

“Nói chung là anh đến nhanh nhanh hộ cái!”

Aish! Đằng nào vợ cũng không ở nhà, làm chuyến đến công ty cũng không sao!

Nửa tiếng sau, Đấu Đấu đến công ty, ở đại sảnh mọi người đều tụ tập trước cửa thang máy, ngoan ngoãn! Quản lý các bộ cơ hồ cũng đều đến đủ!

“Làm sao vậy?” Đấu Đấu gặp quản lý của mình cũng đang rúm ró ở đó, bèn chen lên hỏi ngọn ngành.

Trợ lý vừa thấy thủ trưởng đến, lập tức kéo hắn sang một bên nhỏ giọng nói “Thang máy hỏng, chủ tịch Ứng bị nhốt bên trong một tiếng đồng hồ rồi mà nhân viên phụ trách sửa chữa vẫn chưa thấy đến, phó chủ tịch vừa mới đập nát bét cái đồng hồ, còn đang gọi điện chửi lanh tành bành kia kìa!”

“Chủ tịch Ứng không phải ở Mỹ sao?” Đấu Đấu lấy làm khó hiểu, cái nhân vật đáng tuổi ông nội lần trước không phải chính miệng nói với hắn là đi Mỹ đó ư?

“Ai nói với anh như thế?”

“Chủ tịch Ứng đó, chính mồm ông ấy nói với tôi thế mà!”

Trợ lý hoài nghi nhìn quản lý Mặc của hắn, ngày hôm qua hắn vừa mới gặp chủ tịch Ứng xong! Không hiểu nổi! “Dù sao tất cả mọi người đến rồi thì anh cũng nên có mặt, không cần động tí là bỏ chạy về âu yếm với vợ hiền đâu! Như thế có vẻ rất là không quan tâm đến chủ tịch nha! Lúc nào có thể vuốt mông ngựa (nịnh nọt) thì cứ chộp đi! Chộp quyết đoán, chộp không do dự, chộp người xứng đáng! Tốt nhất là đừng để cho người ta tranh vỗ!”

Đấu Đấu bất đắc dĩ cười cười, bạn trợ lý thật là quỷ quái quá chứ! Có điều, Đấu Đấu cũng thực tâm lo lắng cho chủ tịch, người đã bảy mươi tuổi lại bị nhốt bên trong lâu như vậy liệu có thể bị thiếu dưỡng khí hay không?

Rất nhanh, một nhóm nhân viên nhỏ chạy tới, đằng sau còn có phó chủ tịch hùng hùng hổ hổ đi theo “Làm cái của nợ gì thế không biết! Tận bây giờ mới đến! Mất tới một tiếng đồng hồ! Các anh ngày mai cút hết cho tôi đi!”

Dù sao có người đến là tốt rồi, cửa thang máy nhanh chóng được cạy mở ra, nhưng thang máy vẫn chưa đến nơi, một nửa vẫn treo lơ lửng trên đó, người bên trong phải nhảy xuống. Mọi người đều hô gọi “Chủ tịch Ứng chủ tịch Ứng.”, ước gì mình trở thành bậc thang cho chủ tịch Ứng đi.

Đấu Đấu đứng bên ngoài đám đông, không qua được, đành đứng xa xa nhìn đến. Từ bên trong một cái áo khoác được ném ra, mọi người hơi hơi giãn chỗ ra; sau đó hạ xuống hai cái đùi, rồi sau đó nữa… Doanh Doanh… nhảy xuống! Sao lại có thể thế được?!

Doanh Doanh nhẹ nhàng tiếp đất, nhận lấy cái áo khoác Tây trang vừa ném ra… Hắn mặc áo sơmi trắng, cravat bạc, mỉm cười với mọi người vây lấy xung quanh chậm rãi bước đi. Tất cả mọi người quan tâm hỏi han:

“Chủ tịch Ứng không có việc gì chứ?”

“Chủ tịch Ứng có cần đi bệnh viện không?”

Mà Doanh Doanh cười rất dịu dàng, trả lời lặp đi lặp lại “Không sao… Không sao…” Loại biểu tình này, loại ánh mắt này, loại khí chất này… Giống như một đấng vương giả chân chính…

Chủ tịch Ứng? Nghĩ đùa giỡn gì vậy?! Hắn chỉ là một người trông giống Doanh Doanh mà thôi, mình không biết hắn, mình không biết hắn… Doanh Doanh của mình… Doanh Doanh của mình đi Malaysia… Em không có ở nơi này…

Đấu Đấu do dự mà bấm phím điện thoại gọi Doanh Doanh, ức trụ nhịp tim đập cuồng loạn trong ***g ngực, cố gắng thông suốt hơi thở, lẳng lặng nhìn người được gọi là chủ tịch Ứng kia, lẳng lặng chờ đầu dây bên kia thốt lên tiếng trả lời…

===========================================================

Chú thích:

1. Tây trang Armani

Armani là nhãn hiệu thời trang nổi tiếng do nhà thiết kế người Ý Giorgio Armani sáng lập.

Ông sinh ngày 11/07/1934 tại Piacenza, Emilia-Romagna, Ý.

Tầm Trảo Thân Thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.