Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 8




Thứ Sáu

Ngày 28 tháng 9 năm 2012

12:05 trưa.

Đã gần bốn tuần trôi qua. Holder không một lần đến chạy cùng tôi, cũng không một lần xin lỗi. Cậu ấy không ngồi cạnh tôi trong lớp hay trong quán ăn, không gửi cho tôi những tin nhắn dìm hàng, cũng không xuất hiện như một con người khác vào dịp cuối tuần. Điều duy nhất cậu ấy làm, ít nhất tôi nghĩ cậu làm, là gỡ những mẩu giấy nhắn rủa xả khỏi tủ đồ của tôi. Chúng luôn bị vo viên, nằm trên hành lang dưới chân tôi.

Tôi tiếp tục tồn tại, cậu ấy cũng tiếp tục tồn tại, nhưng chúng tôi không tồn tại cùng nhau. Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi đi bất kể tôi tồn tại với ai. Và những tháng ngày chắn giữa hiện tại và dịp cuối tuần bên Holder dạo ấy càng dài thêm, tôi càng chìm đắm trong mớ thắc mắc chất chồng mà tôi quá ngoan cố để cất lời.

Tôi muốn biết điều gì đã khiến Holder phản ứng như thế ngày hôm đó. Tôi muốn biết tại sao cậu ấy không đơn giản cho qua mà lại giận dữ bỏ đi như vậy. Tôi muốn biết tại sao cậu ấy không xin lỗi, vì hầu như chắc chắn tôi đã cho cậu ít nhất thêm một cơ hội. Những gì cậu ấy làm thật điên rồ, lạ lùng, và hơi độc đoán nữa, nhưng nếu đặt nó lên cán cân so với những gì tuyệt vời ở cậu, tôi biết nó không thể sánh bằng.

Breckin không còn cố gắng phân tích tình hình nữa, vì thế tôi cũng giả vờ bỏ qua. Nhưng tôi vẫn băn khoăn, điều khiến tôi mòn mỏi nhất là chuyện mọi thứ xảy ra giữa chúng tôi bắt đầu có vẻ siêu thực, tất cả tựa hồ một giấc mơ. Tôi thấy bản thân mình thường tự hỏi rằng liệu cuối tuần đó có thực sự xảy ra không, hay chỉ là một ký ức vô căn cứ khác của tôi, hoàn toàn chẳng phải thực.

Suốt cả tháng, điều thường trực hàng đầu trong tâm trí tôi hơn bất cứ điều gì khác (tôi biết nghe có vẻ rất lâm ly) là tôi chưa bao giờ được hôn Holder. Tôi muốn hôn cậu ấy đến cháy lòng cháy dạ, đến nỗi biết rằng mình sẽ không được trải nghiệm chuyện đó nữa khiến lồng ngực tôi như có một lỗ hổng sâu hoắm khổng lồ. Sự dễ chịu khi chúng tôi tương tác, cách cậu ấy chạm vào tôi thật hiển nhiên, những nụ hôn cậu ấy đặt lên tóc tôi… chúng là những mảnh nhỏ của một thứ gì đó lớn lao hơn rất nhiều. Thứ gì đó đủ lớn đến mức, dù chúng tôi chưa bao giờ hôn nhau, vẫn khiến tôi nhận ra phần nào về cậu ấy. Phần nào đó về sự tôn trọng. Cậu ấy xem chuyện đang nảy nở giữa chúng tôi như một sự sai lầm, điều đó thật đau đớn. Bởi vì tôi biết cậu ấy đã cảm nhận được. Tôi biết. Và nếu cậu ấy cũng cảm thấy như tôi, thì chắc chắn cậu ấy vẫn còn cảm thấy như thế.

Tim tôi không tan nát, tôi vẫn chưa phải nhỏ một giọt nước mắt nào sau toàn bộ tình huống này. Tôi không thể đau lòng, vì may mắn thay, tôi vẫn chưa trao phần tâm hồn đó cho cậu ấy. Nhưng tôi không quá hãnh diện để thừa nhận mình cũng hơi buồn, tôi biết cần phải có thời gian vì tôi thực sự, thực sự thích cậu ấy. Vậy đấy, tôi vẫn ổn. Tôi chỉ hơi buồn, hoàn toàn bối rối, nhưng vẫn ổn.

***

“Gì thế?” Tôi hỏi Breckin, mắt nhìn xuống bàn. Cậu ta vừa đặt một hộp trước mặt tôi. Một hộp được bọc rất đẹp.

“Chỉ là một lời nhắc nhở nho nhỏ thôi.”

Tôi ngẩng lên nhìn cậu ta dò hỏi. “Nhắc nhở cái gì?”

Breckin cười, đẩy chiếc hộp lại gần tôi. “Nhắc rằng mai là sinh nhật cậu. Giờ thì mở nó đi.”

Tôi thở dài và đảo mắt, rồi đẩy nó sang một bên. “Mình đã mong là cậu quên rồi cơ đấy.”

Cậu bạn chộp lấy hộp quà và đẩy nó lại trước mặt tôi. “Mở món quà chết tiệt này ra, Sky. Mình biết cậu ghét nhận quà nhưng mình lại thích tặng quà, vì thế hãy thôi làm một cô ả sầu não đi và mở nó ra, sung sướng với nó rồi ôm mình cảm ơn mình đi.”

Tôi chùng vai xuống. Đẩy chiếc khay trống sang một bên, tôi kéo chiếc hộp lại gần mình. “Cậu bọc quà giỏi đấy,” tôi nói, gỡ chiếc nơ, xé giấy bọc một đầu hộp ra. Tôi nhìn xuống bức hình in trên thân hộp rồi nhướng mày. “Cậu tặng mình một chiếc ti vi đấy à?”

Breckin cười ngất và lắc đầu, sau đó cầm chiếc hộp lên. “Không phải ti vi, ngố ạ. Đó là một máy đọc sách điện tử.”

“Ồ,” tôi nói. Tôi chẳng biết máy đọc sách điện tử là gì, nhưng khá chắc rằng mình không được phép có một cái. Tôi chỉ việc chấp nhận nó như chấp nhận chiếc điện thoại của Six, nhưng thứ này quá to để có thể giấu trong túi quần.

“Cậu đang đùa hử?” Breckin cúi về phía tôi. “Cậu không biết máy đọc sách là gì ư?”

Tôi nhún vai. “Với mình thì nó vẫn giống một cái ti vi bé xíu thôi.”

Cậu ta cười thậm chí còn to hơn, mở hộp lôi chiếc máy ra. Cậu ta bật nó lên đưa cho tôi. “Đây là một thiết bị điện tử có thể lưu trữ nhiều sách hơn cả số sách cậu đọc suốt đời.” Cậu ta ấn một nút. Màn hình máy sáng lên, cậu ta lướt ngón tay qua đó, chạm vào mấy chỗ cho đến khi toàn màn hình sáng lên với hàng tá ảnh bìa sách nhỏ. Tôi chạm vào ảnh một bìa, màn hình thay đổi - bìa cuốn sách đã choán toàn bộ màn hình. Breckin lướt ngón tay qua, trang sách thực sự được lật giở, tôi đang nhìn chằm chằm vào chương đầu tiên.

Tôi lập tức bắt đầu lướt ngón tay qua màn hình và quan sát khi mỗi trang sách được lật giở tuần tự thật dễ dàng. Đây chắc chắn là thứ thú vị nhất trên đời tôi từng nhìn thấy. Tôi chạm vào nhiều nút khác, vào nhiều quyển sách nữa, lướt qua các chương truyện và thật thà nghĩ rằng chắc mình chẳng bao giờ có thể nhìn thấy một phát minh đẹp đẽ, thiết thực hơn.

“Ôi,” tôi thì thầm, dán mắt vào chiếc máy, hy vọng cậu ta đang không chơi một trò đùa độc ác với mình, bởi nếu cậu ta mà giằng lại chiếc máy này thì hẳn tôi sẽ chạy biến.

“Cậu thích nó không?” Breckin hỏi đầy hãnh diện. “Mình đã tải về khoảng hơn hai trăm cuốn sách miễn phí, cậu có thể vui vẻ một thời gian rồi nhé.”

Tôi ngẩng lên nhìn cậu bạn đang cười ngoác miệng đến tận mang tai. Đặt chiếc máy xuống bàn, tôi lao về phía trước ôm chặt lấy cổ Breckin. Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi từng được nhận, tôi mỉm cười, ôm bạn thật chặt, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện mình từng kinh hãi khi nhận quà đến thế nào. Breckin ôm đáp lại, hôn lên má tôi. Khi buông cổ cậu ta ra và mở mắt, tôi vô tình liếc về phía chiếc bàn vẫn tránh nhìn suốt gần bốn tuần qua.

Holder đã quay lại trên ghế, đang nhìn hai đứa tôi. Cậu ấy đang mỉm cười. Đó không phải nụ cười giận dữ, quyến rũ hay khiến người khác rùng mình. Nó là nụ cười tràn đầy yêu mến, ngay khi nhìn thấy nó, từng đợt sóng buồn bã ào lên từ đáy lòng tôi. Tôi rời mắt khỏi cậu ấy để trở lại nhìn Breckin.

Tôi ngồi xuống, cầm chiếc máy lên. “Cậu biết đấy, Breckin. Cậu thực sự vĩ đại kinh khủng.”

Cậu bạn mỉm cười, nháy mắt với tôi. “Chính là con người Mormon trong mình đấy. Bọn mình là những người đáng ngưỡng mộ mà!”

Thứ Sáu

Ngày 28 tháng 9 năm 2012

11:50 đêm.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi mười bảy tuổi. Cuối tuần này mẹ Karen lại đi công tác ở khu chợ trời của mẹ. Bà đã cố hủy chuyến đi vì cảm thấy không hay khi vắng nhà vào sinh nhật của tôi, nhưng tôi không đồng ý. Thay vào đó, chúng tôi tổ chức sinh nhật sớm vào tối qua. Những món quà của mẹ thật tuyệt, nhưng chẳng thể sánh nổi chiếc máy đọc sách điện tử tí nào. Tôi chưa bao giờ hớn hở muốn được ở nhà một mình vào cuối tuần đến thế.

Tôi không nướng nhiều bánh như lần vừa rồi mẹ Karen đi vắng. Không phải vì tôi không thích ăn, mà vì tôi khá chắc chắn thói nghiện sách của mình đã được nâng lên một tầm cao mới. Sắp nửa đêm rồi, mắt cũng díu hết cả lại, nhưng tôi đã đọc được gần trọn hai quyển và chắc chắn phải chiến nốt quyển này. Tôi gà gật, lại giật mình tỉnh dậy cố đọc thêm một đoạn nữa. Gu đọc sách của Breckin quả không tệ chút nào, tôi hơi thất vọng vì mất đến cả tháng cậu ấy mới cho tôi biết điều đó.

Hai mí mắt từ từ khép lại, tôi cố mở chúng ra nhưng chữ nghĩa lại bắt đầu dính vào nhau trên màn hình, chẳng còn ý nghĩa gì hết. Cuối cùng, tôi tắt máy, tắt đèn, nghĩ ngợi xem ngày cuối cùng của tuổi mười bảy lẽ ra nên thú vị hơn thế này đến mức nào.

***

Mắt mở choàng, nhưng tôi không cử động. Phòng vẫn tối. Tôi vẫn nằm nguyên tư thế như lúc trước, nên tôi biết mình chỉ mới vừa thiếp đi. Tôi khẽ thở và lắng nghe âm thanh khiến mình thức dậy - âm thanh cánh cửa sổ trượt mở.

Tôi có thể nghe thấy tiếng rèm cửa cà vào thanh treo, rồi ai đó đang trèo vào trong. Tôi biết mình nên hét lên, hay chạy ra cửa, hay nhìn quanh để tìm thứ gì đó có thể làm vũ khí. Nhưng tôi cứ nằm yên bất động vì dù là ai thì kẻ này cũng không hề cố gắng giữ im lặng khi trèo vào đây, nên chắc chỉ có thể là Holder. Tuy vậy, tim tôi vẫn đập thình thịch, mỗi cơ bắp trên cơ thể cứng lại khi chiếc giường khẽ lay động lúc cậu ấy hạ người lên nó. Holder càng tiến lại gần, tôi càng chắc chắn đó là cậu ấy, vì không ai có thể khiến cơ thể tôi phản ứng theo cách nó đang phản ứng lúc này. Tôi nhắm nghiền mắt lại, đưa hai tay lên mặt khi cảm thấy tấm chăn bị kéo ra sau lưng mình. Cực kỳ hoảng loạn, tôi không biết Holder nào đang bò lên giường mình lúc này.

Tay cậu ấy trượt xuống dưới gối tôi, tay kia vòng quanh người tôi thật chặt trong lúc tìm tay tôi. Kéo sát tôi vào ngực mình, cậu ấy đan ngón tay vào tay tôi, sau đó vùi mặt vào cổ tôi. Tôi hoàn toàn nhận thức được bản thân chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ và quần lót, nhưng chắc chắn cậu ấy không đến đây vì việc đó. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao cậu ấy lại đến, vì cậu chẳng nói tiếng nào. Holder biết tôi đang thức, bởi đúng lúc cánh tay cậu vòng qua người tôi, tôi thở hổn hển. Cậu ấy ôm tôi chặt hết mức, thỉnh thoảng lại áp môi lên tóc và hôn tôi.

Tôi tức giận với cậu ấy vì đã đến đây, nhưng còn tức giận với bản thân mình hơn vì mong muốn điều này. Dù có muốn thét vào mặt Holder và tống cổ cậu ấy ra ngoài đến mức nào, tôi vẫn ước giá như cậu ấy có thể siết tôi chặt hơn chút nữa. Tôi muốn cậu ấy khóa vòng tay lại quanh tôi rồi quăng chìa đi, vì đây là nơi cậu ấy thuộc về, tôi sợ cậu ấy sẽ lại buông tôi ra lần nữa.

Tôi ghét việc trong người cậu ấy có quá nhiều bản ngã mà tôi không hiểu, tôi thậm chí còn không biết mình có muốn cố gắng hiểu chúng nữa không. Có những phần của cậu ấy tôi rất yêu thích, có những phần tôi ghét, có những phần khiến tôi khiếp sợ, những phần khiến tôi choáng ngợp. Nhưng có một phần nơi cậu ấy chỉ khiến tôi thất vọng… đó là phần khó chấp nhận nhất của chàng trai này.

Chúng tôi nằm đó, trong yên lặng phải đến nửa tiếng, tôi không chắc nữa. Tất cả những gì tôi biết là Holder không thể buông lỏng vòng tay, cũng không hề có ý định giải thích gì. Nhưng có gì lạ đâu? Tôi sẽ chẳng thu thập được gì từ cậu ấy nếu không cất lời hỏi trước. Ngay lúc này tôi lại chẳng thích hỏi gì cả.

Holder bỏ những ngón tay tôi ra và đưa tay lên đỉnh đầu tôi. Cậu ấy áp môi lên tóc tôi, gập cánh tay đang đặt dưới gối tôi lại, giữ lấy tôi, rồi vùi mặt vào tóc. Hai cánh tay bắt đầu run lên, cậu ấy ôm tôi chặt và thiết tha đến nghẹt thở. Ngực tôi phập phồng, hai má nóng ran, điều duy nhất ngăn không cho những giọt nước mắt tràn ra mi là vì tôi đang nhắm mắt chặt đến mức chúng không thể nào thoát ra được.

Tôi không thể chịu được sự yên lặng này lâu hơn nữa. Nếu không nói ra điều muốn nói, tôi sẽ hét lên mất. Tôi biết giọng mình thấm đẫm đau khổ, tôi khó nói thành lời trong lúc cố gắng dằn nước mắt lại, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu và nói điều thành thực nhất có thể.

“Mình giận cậu lắm.”

Holder siết tôi thậm chí còn chặt hơn. Cậu kề miệng vào tai tôi, hôn lên đó. “Mình biết, Sky,” cậu ấy thì thầm. Bàn tay cậu trượt xuống dưới áo áp lên bụng tôi, kéo tôi sát vào hơn. “Mình biết.”

Giọng nói bạn khao khát được nghe trong suốt một thời gian dài có thể tác động tới trái tim của bạn thật mạnh. Tính đến bây giờ Holder mới nói năm từ, nhưng trong thời gian cậu ấy nói ra năm từ đó, tim tôi như bị xé toạc, băm vụn, sau đó lại được nhét trở lại vào ngực tôi với niềm hy vọng nó có thể đập lại.

Tôi lướt ngón tay lên bàn tay đang đặt trên bụng mình, siết nhẹ, không biết như thế có nghĩa là gì, nhưng tất cả các bộ phận trên cơ thể tôi đều muốn được chạm vào cậu ấy, ôm lấy cậu ấy, chắc chắn rằng cậu ấy đang thực sự ở đây. Tôi cần biết cậu ấy đang hiện hữu và đây không chỉ là một giấc mơ sống động.

Miệng Holder chạm đến vai tôi, cậu ấy hé môi ra, hôn tôi thật nhẹ nhàng. Cảm giác lưỡi cậu ấy lướt trên da mình ngay lập tức khiến một luồng hơi nóng chạy dọc khắp người tôi. Cơn nóng cuộn lên từ bụng rồi chạy thẳng lên hai má.

“Mình biết, cưng ạ,” cậu ấy lại thì thầm, chậm rãi khám phá xương đòn và cổ tôi bằng đôi môi. Tôi nhắm chặt hai mắt lại vì nỗi thống khổ trong giọng nói. Holder cùng những động chạm dịu dàng làm đầu óc tôi quay cuồng. Tôi với tay ra sau tóm chặt lấy tóc cậu ấy, ép cậu ấy sâu hơn vào cổ mình. Hơi thở ấm áp phả lên làn da tôi mỗi lúc lại trở nên gấp gáp hơn cùng những nụ hôn. Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển khi cậu phủ môi lên cổ tôi hết lần này đến lần khác.

Holder chống hai tay lên, khiến tôi phải nằm ngửa ra, sau đó đưa tay vén những lọn tóc đang lòa xòa trước mắt tôi. Việc thấy cậu ấy ở gần đến thế khơi lại cho tôi tất cả những cảm giác từng có với cậu… cả tích cực lẫn tiêu cực. Tôi không hiểu làm thế nào cậu ấy có thể khiến tôi cảm thấy những điều mà gần đây tôi hay cảm thấy khi nỗi buồn trong mắt cậu ấy cứ hiển hiện dường kia. Tôi không biết có phải mình đọc được suy nghĩ của cậu ấy không, hay có phải mình hiểu cậu ấy quá rõ không, nhưng ngay từ lúc này, khi ngẩng lên nhìn thẳng vào Holder, tôi biết cậu ấy cảm nhận được điều mà tôi đang cảm nhận… điều đó khiến cho hành động của cậu càng thêm khó hiểu.

“Mình biết cậu giận mình,” cậu ấy cúi xuống nhìn tôi. Ánh mắt và lời nói tràn ngập sự ăn năn, nhưng lời xin lỗi vẫn chưa thốt ra. “Mình muốn cậu giận mình, Sky ạ. Nhưng mình cần cậu muốn mình ở đây còn nhiều hơn thế.”

Ngực tôi nặng trĩu khi nghe thấy những từ đó. Phải nỗ lực lắm tôi mới có thể hít không khí vào phổi. Tôi khẽ gật đầu, vì có thể hoàn toàn đồng ý với điều đó. Tôi cáu điên lên vì cậu ấy, nhưng tôi muốn cậu ấy ở đây vô cùng. Cậu ấy gục trán lên trán tôi, chúng tôi ôm lấy mặt nhau, nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Không biết cậu ấy có định hôn tôi không. Thậm chí không biết liệu cậu ấy có định đứng dậy bỏ đi hay không. Điều duy nhất mà tôi chắc chắn là sau giây phút này, tôi sẽ không còn như trước nữa. Tôi biết vậy, nhờ vào cách mà cậu ấy hút lấy tim tôi như một thỏi nam châm, vào sự thật rằng nếu cậu ấy còn làm tôi tổn thương thêm nữa, tôi sẽ không còn ổn chút nào. Tôi sẽ vỡ vụn.

Ngực chúng tôi cùng thở dữ dội khi yên lặng và căng thẳng mỗi lúc một dâng cao, gần như cậu ấy đang siết lấy tôi từ trong ra ngoài. Sự mãnh liệt của giây phút này khiến nước mắt tôi dâng lên, tôi hoàn toàn tê liệt bởi những cảm xúc không ngờ tới.

“Mình rất giận cậu, Holder ạ,” tôi nói với giọng run run nhưng quả quyết. “Nhưng dù có giận đến thế nào, mình cũng chưa bao giờ ngừng mong cậu ở đây bên mình, dù chỉ là một giây.”

Holder dường như mỉm cười và cau mày cùng lúc. “Ôi, Sky.” Mặt cậu ấy nhăn lại vì sự nhẹ nhõm. “Mình nhớ cậu biết bao.” Ngay lập tức, cậu ấy hạ miệng xuống áp môi lên môi tôi. Cảm giác đó đã bị kìm nén quá lâu, cả hai đều không còn chút kiên nhẫn nào nữa. Ngay lập tức, tôi hé môi để cậu ấy chiếm lấy mình bằng vị ngọt ngào của lá bạc hà và soda. Cậu ấy là tất cả những gì mà tôi từng tưởng tượng, thậm chí còn nhiều hơn thế. Nhẹ nhàng, thô ráp, chăm chút, ích kỷ. Trong nụ hôn này, tôi cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy nhiều hơn bất cứ lời nào cậu ấy từng thốt ra. Lần đầu tiên, môi chúng tôi cuối cùng cũng hòa quyện vào nhau, hay là lần thứ hai mươi, lần thứ một triệu. Chẳng quan trọng gì, vì dù là lần thứ bao nhiêu đi chăng nữa - nó cũng thật hoàn hảo. Nó thật tuyệt vời, thật hoàn mỹ, xứng đáng với tất cả những gì chúng tôi phải trải qua để đến được thời khắc này.

Môi chúng tôi quấn lấy nhau trong lúc hai cơ thể cố gắng áp lại gần nhau hơn nữa để tìm kiếm sự kết nối hoàn hảo. Holder lướt trên môi tôi thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật mạnh mẽ, tôi đáp lại từng chuyển động ấy. Tôi rên lên khe khẽ và thở mạnh hơn, cậu ấy nuốt lấy chúng bằng miệng của mình.

Chúng tôi cứ hôn, hôn bằng tất cả cách thức nào có thể, cố gắng kiềm chế hết sức không để ham muốn đi quá xa. Chúng tôi hôn cho đến khi tôi không còn cảm giác được môi mình nữa, chỉ thấy mệt lử và thậm chí không biết liệu chúng tôi có còn đang hôn nhau hay không khi cậu ấy gục vào trán tôi.

Và cứ thế hai đứa chìm vào giấc ngủ - trán tựa vào nhau, lặng lẽ quấn chặt lấy nhau, không nói thêm câu nào nữa. Thậm chí cả một lời xin lỗi cũng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.