Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 11




Thứ Hai

Ngày 22 tháng 10 năm 2012

12:05 trưa.

Đã gần một tháng tính từ hôm Holder cùng tôi chính thức trở thành một cặp. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thấy có điểm nào bất thường ở cậu khiến tôi phát điên cả. Nếu có thì chỉ là những thói quen nhỏ khiến tôi càng ngày càng say đắm cậu ấy hơn. Như cách Holder nhìn tôi chằm chằm như thể đang nghiên cứu tôi, rồi vặn quai hàm mỗi lần tức giận, hay cách cậu ấy liếm môi mỗi khi cười. Chúng thực sự khá quyến rũ. Còn chưa nói đến chiếc lúm đồng tiền nữa.

May mắn là tôi vẫn có phiên bản Holder y như cái đêm cậu trèo qua cửa sổ vào giường tôi. Kể từ hôm đó, tôi vẫn chưa thấy Holder nào cáu bẳn hay buồn bực. Thực ra, càng ở bên nhau, chúng tôi càng đồng điệu với nhau. Tôi cảm thấy như thể mình đọc được suy nghĩ của cậu ấy, cũng như cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

Khi mẹ Karen ở nhà vào cuối tuần, chúng tôi không có nhiều thời gian riêng tư bên nhau. Đa phần chúng tôi ở bên nhau tại trường hoặc hò hẹn cuối tuần ở bên ngoài. Vì một số lý do nào đó, Holder cảm thấy không đúng đắn khi vào phòng ngủ của tôi lúc mẹ Karen ở nhà và luôn viện cớ khi tôi đề nghị đến nhà cậu ấy. Vì vậy, thay vào đó, chúng tôi đi xem phim rất nhiều. Chúng tôi cũng đi chơi cùng Breckin và bạn trai mới của cậu ấy, Max.

Holder và tôi rất hạnh phúc khi bên nhau, nhưng chúng tôi lại chẳng vui vẻ được gì nhiều. Cả hai đứa tôi đều bắt đầu thấy hơi buồn bực vì không có chỗ nào tử tế để âu yếm một chút. Xe cậu ấy thì quá nhỏ, dù chúng tôi vẫn cố xoay xở được. Hình như hai đứa đều đang đếm ngược thời gian cho đến khi mẹ Karen đi khỏi thành phố vào cuối tuần sau.

***

Tôi ngồi xuống bàn cùng Breckin và Max, chờ Holder mang khay đồ ăn của hai đứa đến. Max và Breckin gặp nhau ở một triển lãm tranh địa phương cách đây hai tuần, cả hai còn không nhận ra họ học cùng trường. Tôi mừng cho Breckin vì tôi bắt đầu cảm thấy cậu ấy ngại chuyện làm kỳ đà cản mũi, dù sự thật chẳng phải như thế. Tôi thích có cậu ấy đi cùng, nhưng nếu cậu ấy có bạn trai thì mọi chuyện sẽ đơn giản và vui hơn rất nhiều.

“Thứ Bảy này cậu và Holder có bận không?” Max hỏi khi tôi ngồi xuống.

“Chắc là không. Chuyện gì thế?”

“Hôm đó có triển lãm tranh ở trung tâm thành phố, một tác phẩm của tớ được trưng bày ở đó. Tớ muốn các cậu đến.”

“Nghe hay đấy,” Holder ngồi xuống cạnh tôi. “Cậu trưng bày bức nào thế?”

Max nhún vai. “Tớ vẫn chưa biết. Tớ đang băn khoăn giữa hai bức.”

Breckin đảo mắt. “Cậu biết cần phải chọn bức nào và nó không nằm trong hai bức đó.”

Max đưa mắt sang Breckin. “Bọn mình sống ở Đông Texas. Tớ không nghĩ là tranh về chủ đề đồng tính được chấp nhận rộng rãi ở đây.”

Holder nhìn họ, hết người này đến người kia. “Ai thèm quan tâm xem những người quanh đây nghĩ cái quái gì cơ chứ?”

Max ngưng cười và cầm dĩa lên. “Bố mẹ tớ,” cậu ta nói.

“Bố mẹ biết cậu đồng tính chứ?” Tôi hỏi.

Cậu ta gật đầu. “Ừ. Dù khá hiểu và thông cảm, nhưng họ vẫn hy vọng không bạn bè nào ở nhà thờ biết được chuyện đó. Họ không muốn bị thương hại vì có một đứa con bị đày xuống Địa ngục.”

Tôi lắc đầu. “Nếu Chúa đày cậu xuống Địa ngục chỉ vì cậu yêu một ai đó thì mình không bao giờ muốn tôn thờ Người nữa.”

Breckin bật cười. “Mình cá dưới Địa ngục có bánh funnel.”

“Mấy giờ ngày thứ Bảy thế?” Holder nói. “Chúng mình sẽ đến đó, nhưng tối hôm ấy mình và Sky có kế hoạch rồi.”

“Chín giờ sẽ kết thúc,” Breckin nói.

Tôi liếc nhìn Holder. “Chúng mình có kế hoạch? Chúng mình sẽ làm gì vậy?”

Cậu toét miệng cười, vòng tay qua vai tôi, thì thầm vào tai. “Tối thứ Bảy mẹ mình sẽ đi vắng. Mình muốn cho cậu xem phòng ngủ của mình.”

Cánh tay tôi ớn lạnh, bất chợt trong đầu tôi xuất hiện những cảnh hoàn toàn không thích hợp tí nào với một quán ăn nhanh trong trường phổ thông.

“Mình không muốn biết cậu ta nói điều gì mà khiến cậu đỏ mặt đến vậy đâu,” Breckin cười ầm lên.

Holder rút tay lại, đặt lên đùi tôi. Tôi cắn một miếng bánh rồi ngẩng đầu nhìn Max. “Quy định trang phục của buổi triển lãm thứ Bảy thế nào? Mình có một chiếc váy định mặc tối hôm ấy, nhưng nó không được trang trọng cho lắm.” Holder bóp mạnh tay, tôi cười phấn khởi khi biết chính xác mình vừa khiến cậu nghĩ đến điều gì.

Max đang định trả lời thì một thằng đang ngồi ở bàn phía sau nói gì đó với Holder mà tôi không kịp chú ý. Không biết thằng đó nói gì mà Holder lập tức quay hẳn đầu lại đối diện với nó. “Mày nhắc lại được không?” Holder nói, nhìn thẳng vào nó.

Tôi không quay lại. Tôi thậm chí không muốn biết đó là ai mà có thể khiến Holder thất thường trở lại trong vòng chưa đầy hai giây.

“Có lẽ tao cần nói rõ hơn,” gã kia lớn tiếng. “Tao nói khi mày không thể đánh bọn nó chết hẳn, thì tốt hơn là mày nhập hội luôn với chúng nó, nhỉ.”

Holder không cử động ngay, rất may là như vậy. Điều đó khiến tôi có đủ thời gian ôm lấy mặt cậu, kéo sự tập trung về phía mình. “Holder,” tôi nói kiên quyết. “Mặc kệ nó. Đi mà.”

“Ừ, kệ đi,” Breckin nói. “Nó chỉ đang chọc tức cậu thôi. Mình và Max lúc nào chả gặp phải chuyện thế này, chúng mình quen rồi.”

Holder nghiến quai hàm, mũi phập phồng thở. Ánh mắt dần dịu xuống, cậu cầm tay tôi rồi từ từ quay lưng lại, không nhìn thằng kia thêm lần nào. “Mình ổn,” cậu nói, thuyết phục chính mình nhiều hơn là thuyết phục chúng tôi. “Mình ổn.”

Ngay khi Holder vừa quay mặt lại, tiếng cười ở bàn phía sau rộn khắp phòng ăn. Vai Holder căng ra, tôi bèn đặt một bàn tay lên đùi cậu, siết mạnh, buộc cậu giữ bình tĩnh.

“Tốt thôi,” thằng kia lại tiếp tục nói vọng lên từ phía sau. “Cứ để con hoang đàng ấy ngăn không cho mày bảo vệ lũ bạn mới của mình. Chắc chúng chẳng có ý nghĩa nhiều với mày như Lesslie trước đây nhỉ, nếu không cả người tao đã bị hủy hoại ngang ngửa với thằng Jake năm ngoái khi mày ‘giã’ nó một trận nhừ đòn rồi.”

Phải gắng hết sức tôi mới không nhảy chồm lên mà tự mình đá vào đít thằng đó, vì vậy tôi biết Holder hoàn toàn không còn kiềm chế được nữa. Cậu bắt đầu quay người, khuôn mặt không chút cảm xúc. Chưa bao giờ tôi thấy cậu cứng rắn đến thế - trông thật đáng sợ. Một chuyện kinh khủng sắp xảy ra, tôi không biết phải ngăn nó lại thế nào. Trước khi cậu ấy có thể nhảy qua bàn thụi cho thằng kia một cú, tôi đã làm một điều mà chính tôi cũng phải sững sờ. Tôi dùng hết sức tát vào mặt Holder. Cậu lập tức đưa tay lên má, vô cùng sửng sốt nhìn tôi. Nhưng cậu ấy đang nhìn tôi, một điều rất may.

“Ra hành lang,” tôi tỏ ra kiên quyết ngay khi Holder đã chú ý đến mình. Tôi đẩy cậu đứng dậy khỏi ghế, vẫn để hai tay trên lưng cậu mà đẩy cho đến khi cậu ấy tiến về phía cửa. Khi chúng tôi vừa bước ra ngoài, cậu tung nắm đấm lên chiếc tủ đồ gần nhất khiến tôi há hốc. Sức mạnh của cú đấm làm lõm cả một mảng lớn trên mặt tủ. Tôi thở phào vì thằng trong quán kia không phải hứng chịu cú đấm này.

Holder đang giận sôi lên. Mặt cậu đỏ bừng, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận đến thế. Cậu bắt đầu rảo bước trong hành lang rồi dừng lại nhìn chằm chằm lên cánh cửa quán ăn. Không dám chắc cậu ấy sẽ không quay lại chỗ bọn chúng, vì vậy tôi quyết định đẩy cậu đi tiếp.

“Ra xe thôi.” Tôi đẩy Holder về phía lối ra. Cậu ấy cứ để mặc tôi làm như vậy. Suốt quãng đường ra xe, cậu bực bội chẳng nói gì. Cậu ngồi vào ghế lái, còn tôi chui vào ghế bên. Cả hai cùng đóng sầm cửa xe lại. Tôi không biết liệu cậu ấy có còn định lao vào trường và làm cho xong cuộc đánh lộn đang manh nha không, nhưng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giữ cậu ấy tránh xa khỏi chỗ đó cho đến khi cơn giận qua đi.

Những gì xảy ra sau đó không hề nằm trong mong đợi của tôi. Holder vươn người khỏi ghế, kéo tôi ôm ghì vào người và bắt đầu rung lên dữ dội. Vai run lên, cậu ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi.

Cậu ấy đang khóc.

Tôi vòng tay quanh Holder, để cậu ôm lấy mình trong khi giải phóng tất cả ấm ức đang dồn nén. Cậu kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy. Tôi xoay hai chân sang hai bên người cậu ấy, rồi khẽ hôn thật lâu đầu cậu ấy, hết lần này đến lần khác. Cậu ấy gần như im lặng, chỉ có thứ âm thanh rất nhỏ bị bóp nghẹt trên vai tôi. Tôi không biết chuyện gì khiến cậu ấy suy sụp, nhưng chắc chắn đó là điều đau buồn nhất tôi từng thấy. Tôi vẫn hôn lên đầu cậu ấy, hai tay xoa xoa lưng cậu. Vài phút trôi qua cho đến khi cuối cùng cậu ấy cũng thôi thổn thức nhưng vẫn lặng lẽ ôm chặt lấy tôi.

“Cậu muốn nói gì về nó không?” Tôi vuốt tóc cậu ấy, thì thầm rồi lùi lại. Holder ngả đầu lên thành ghế nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe chất chứa bao đau đớn, tôi phải hôn lên chúng. Khẽ hôn lên từng bờ mi, tôi lùi lại đợi cậu lên tiếng.

“Mình đã nói dối,” Holder nói. Lời nói như nhát dao đâm vào tim tôi, tôi sợ phải nghe những điều sắp tới. “Mình đã nói với cậu mình sẽ làm lại điều đó. Mình đã nói nếu có cơ hội mình sẽ lại tẩn cho Jake một trận.” Cậu áp hai bàn tay lên má tôi, nhìn tôi đầy tuyệt vọng. “Nhưng mình sẽ không làm thế. Hắn không đáng phải chịu những gì mình đã làm, Sky ạ. Còn thằng vừa rồi? Nó là em trai Jake. Nó ghét mình vì những gì mình đã làm, nó có quyền ghét mình. Nó có quyền nói bất cứ điều gì nó muốn nói, vì mình đáng bị như vậy. Mình đáng bị như vậy. Đó là lý do duy nhất khiến mình không muốn quay lại ngôi trường này, vì mình biết bất cứ ai nói điều gì về mình ở đây thì mình cũng đáng phải nhận cả. Nhưng mình không thể để nó nói về cậu và Breckin như thế. Nó có thể nói bất cứ điều gì về mình và Les vì chúng mình đáng bị như vậy, nhưng cậu thì không.” Mắt lại nhòe đi, trông cậu ấy vô cùng đau đớn khi hai tay vẫn ôm lấy mặt tôi.

“Không sao mà, Holder. Cậu không phải bảo vệ mọi người. Cậu cũng không đáng bị như vậy. Lẽ ra năm ngoái Jake không nên nói về em gái cậu như vậy và em trai nó cũng không nên nói thế hôm nay.”

Holder lắc đầu phản đối. “Jake đã đúng. Mình biết lẽ ra nó không nên nói thế, lẽ ra mình không nên chạm một ngón tay vào nó, nhưng nó đã đúng. Những gì Les làm chẳng có gì là can đảm, cao thượng, hay dũng cảm gì hết. Thực ra, những gì em mình làm là ích kỷ. Less thậm chí còn không cố gắng để chịu đựng điều đó. Em ấy đã không nghĩ đến mình, không nghĩ đến bố mẹ. Les chỉ nghĩ đến bản thân mà chẳng mảy may quan tâm đến những người còn lại trong nhà. Mình ghét em vì điều này. Mình cực kỳ ghét Les và cảm thấy mệt mỏi vì chuyện này rồi, Sky ạ. Bởi chuyện đó khiến mình suy sụp, biến mình thành con người hiện tại mà mình không hề mong muốn. Nhưng có lẽ Les cũng không đáng bị ghét như vậy. Những gì em ấy làm có phần lỗi của mình. Lẽ ra mình nên giúp em, nhưng mình đã không làm thế. Mình đã không biết. Mình yêu thương em hơn bất cứ ai nhưng lại không hề hay biết em cảm thấy buồn chán đến thế nào.”

Tôi đưa ngón tay cái gạt nước mắt cho Holder, làm một việc duy nhất tôi có thể nghĩ ra trong lúc không biết phải nói gì. Tôi hôn cậu ấy. Tôi hôn thật mãnh liệt, cố gắng xua đi nỗi đau của cậu ấy theo cách duy nhất mình có thể làm. Chưa bao giờ tôi thấy bế tắc đến thế, vì vậy tôi không cố gắng để hiểu tận cùng cảm xúc của cậu ấy lúc này. Holder luồn tay qua tóc tôi và cũng hôn tôi thật mạnh, gần như đau đớn. Chúng tôi hôn nhau cho đến khi sự căng thẳng trong Holder từ từ lắng xuống.

Tôi rời ra và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. “Holder, cậu hoàn toàn có quyền ghét Les vì những gì bạn ấy đã làm. Cậu cũng hoàn toàn có quyền tiếp tục yêu thương bạn ấy bất chấp chuyện đã xảy ra. Thứ duy nhất cậu không có quyền là tiếp tục đổ lỗi cho chính mình. Cậu sẽ không bao giờ hiểu tại sao bạn ấy làm thế, vì vậy cậu cần phải thôi dằn vặt mình khi không có tất cả các câu trả lời. Les đã lựa chọn điều mà bạn ấy nghĩ là tốt nhất cho bạn ấy, dù lựa chọn đó là sai. Nhưng cậu phải nhớ… bạn ấy đã chọn thế. Không phải cậu. Và cậu không thể đổ lỗi cho bản thân vì không biết những gì bạn ấy đã không nói cho cậu biết.” Tôi hôn lên trán Holder rồi lại đưa mắt nhìn. “Cậu phải dừng lại. Cậu có thể tiếp tục ghét và yêu, thậm chí đau đớn, nhưng cậu phải thôi đổ lỗi. Đổ lỗi là điều đang khiến cậu suy sụp đấy.”

Holder nhắm mắt lại rồi kéo đầu tôi ngả xuống một bên vai, trút ra một hơi run rẩy. Tôi có thể cảm thấy cậu ấy đang gật đầu, mọi cử động dần bình tĩnh lại. Cậu hôn lên đầu tôi. Chúng tôi cứ thế lặng lẽ ôm lấy nhau. Bất cứ sợi dây kết nối nào mà chúng tôi nghĩ mình có trước đó… đều không thể so sánh được với giây phút này. Dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời, giây phút này cũng đã hòa quyện từng mảnh linh hồn hai đứa vào nhau. Chúng tôi sẽ luôn như vậy. Thật dễ chịu khi biết được điều đó.

Holder nhìn tôi, nhướng một bên mày. “Sao cậu lại tát mình?”

Tôi bật cười rồi hôn lên bên má mình đã tát. Mấy dấu tay bây giờ gần như không thấy nữa, những vẫn còn ở đó. “Mình xin lỗi. Mình cần đưa cậu ra khỏi đó và mình không nghĩ ra được cách nào khác.”

Cậu ấy mỉm cười. “Hiệu quả đấy chứ. Mình không biết liệu còn ai có thể nói hay làm được gì để đưa mình ra khỏi đó. Cảm ơn cậu đã biết chính xác phải đối phó với mình như thế nào, vì đôi khi chính mình còn không biết đối phó với bản thân ra sao nữa.”

Tôi khẽ hôn cậu. “Tin mình đi. Mình không biết đối phó với cậu đâu, Holder. Chỉ là ứng biến thôi.”

Thứ Sáu

Ngày 26 tháng 10 năm 2012

3:40 chiều.

“Cậu nghĩ mấy giờ cậu sẽ về?” Tôi hỏi. Holder vòng tay ôm lấy tôi, hai đứa tựa vào xe của tôi. Chúng tôi đã không thể dành nhiều thời gian bên nhau từ buổi trưa trong xe hôm thứ Hai ấy. Ơn Chúa, thằng cố gây sự với Holder đã không nói thêm gì hết. So với sự khởi đầu đầy kịch tính thì đây là một tuần khá yên bình.

“Chúng mình sẽ về khá muộn đấy. Các bữa tiệc Halloween thường kéo dài vài tiếng. Nhưng mai hai đứa mình sẽ gặp lại nhau. Mình sẽ đón cậu đi ăn trưa nếu cậu muốn, bọn mình sẽ ở bên nhau cả ngày cho đến giờ triển lãm tại phòng tranh.

Tôi lắc đầu. “Không được. Mai là sinh nhật chú Jack, mẹ con mình sẽ đưa chú ấy đi ăn trưa vì tối mai chú phải đi làm. Hãy đến đón mình lúc sáu giờ.”

“Vâng, thưa quý cô,” Holder nói. Cậu hôn tôi rồi mở cửa để tôi vào trong xe. Tôi vẫy tay chào trong lúc cậu ấy bước đi rồi lấy điện thoại từ trong ba lô ra. Có một tin nhắn của Six. Tôi cảm thấy rất vui. Lâu nay tôi không nhận được những tin nhắn thường nhật đúng như lời con bé đã hứa. Tôi không nghĩ mình sẽ nhớ chúng, nhưng vì cứ vài ba ngày mới nhận được một tin nhắn nên tôi cũng hơi khó chịu.

Nói với bạn trai cậu là tớ cảm ơn vì cuối cùng cậu ta cũng đã nạp thêm tiền vào điện thoại nhé. Mà cậu đã quan hệ với anh chàng ấy chưa hả? Nhớ cậu nhiều.

Tôi bật cười trước sự thẳng thắn vô tư của con bạn và nhắn tin trả lời.

Chưa, chúng mình chưa quan hệ với nhau. Nhưng chúng mình đã làm hầu hết mọi thứ khác, nên chắc cậu ấy sẽ sớm hết kiên nhẫn thôi. Hỏi lại mình sau tối mai, có thể mình sẽ có câu trả lời khác đấy. Nhớ cậu nhiều hơn.

Tôi bấm phím gửi và chăm chú nhìn vào điện thoại. Tôi thực sự chưa nghĩ đến việc mình đã sẵn sàng hay chưa cho lần đầu tiên ấy, nhưng có lẽ tôi vừa thừa nhận với bản thân rằng mình đã sẵn sàng. Không biết liệu việc Holder mời tôi đến nhà có phải cách để cậu ấy tìm ra xem tôi đã sẵn sàng chưa hay không.

Tôi cài số lùi, điện thoại lại vang lên. Tôi cầm lên, đó là tin nhắn của Holder.

Đừng đi. Mình đang trở lại xe cậu.

Tôi cho xe trở lại bãi đậu và cuộn cửa kính xuống, vừa lúc cậu ấy lại gần. “Này,” cậu ấy nói trong khi tựa mình vào ô cửa kính. Cậu tránh ánh mắt tôi, nhìn quanh chiếc xe đầy lo lắng. Tôi ghét ánh mắt khó chịu này, nó luôn có nghĩa là cậu ấy sắp nói điều gì đó mà có thể tôi không muốn nghe.

“Ừm…” Holder lại đưa mắt nhìn tôi, mặt trời chiếu thẳng vào cậu làm mọi đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt cậu trở nên rạng rỡ. Đôi mắt bừng sáng nhìn vào mắt tôi như thể không bao giờ muốn nhìn đi đâu nữa. “Cậu… ừm… cậu vừa gửi cho mình một tin nhắn mà mình chắc là cậu định gửi cho Six.”

Ôi Chúa ơi, không. Lập tức tôi chộp lấy điện thoại kiểm tra xem cậu ấy có nói thật không. Xui thay, đúng là như vậy. Quăng điện thoại xuống ghế khách, tôi ôm lấy vô lăng, vùi mặt xuống hai khuỷu tay. “Chúa ơi,” Tôi rên rỉ.

“Nhìn mình này, Sky,” Holder nói. Tôi lờ đi, đợi chờ một cái lỗ thần kỳ xuất hiện hút tôi thoát khỏi tất cả những tình huống đáng xấu hổ mà chính tôi tự đẩy mình vào. Bàn tay cậu chạm lên má tôi, kéo mặt tôi quay về phía cậu. Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành.

“Dù đó là tối mai hay năm sau, mình có thể hứa với cậu đó sẽ là buổi tối tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Cậu hãy chắc chắn sẽ đưa ra quyết định đó vì bản thân chứ không phải vì ai khác, được chứ? Mình luôn khao khát có được cậu, nhưng mình sẽ không làm thế đến khi cậu hoàn toàn chắc cậu cũng mong muốn có được mình như vậy. Ngay lúc này cậu đừng nói gì hết. Mình sẽ quay về xe và chúng ta có thể giả bộ như chưa từng có cuộc nói chuyện này. Nếu không cậu sẽ không bao giờ hết đỏ mặt.” Tựa mình vào ô cửa, Holder hôn tôi vội vã. “Cậu vô cùng dễ thương, cậu biết không? Nhưng cậu thực sự cần phải học cách sử dụng điện thoại đấy.” Cậu ấy nháy mắt rồi bước đi. Tôi tựa đầu lên lưng ghế và rủa thầm chính mình.

Tôi ghét đồ công nghệ.

***

Toàn bộ thời gian còn lại của buổi tối hôm đó, tôi gắng hết sức tống cái tin nhắn đáng hổ thẹn ấy ra khỏi đầu. Tôi giúp mẹ Karen gói ghém mọi thứ cho phiên chợ trời ngày mai rồi cuối cùng leo lên giường với chiếc máy đọc sách. Tôi vừa bật nó thì điện thoại sáng lên trên bàn.

Mình đang đi bộ đến nhà cậu đấy. Dù đã muộn và mẹ cậu đang ở nhà, nhưng mình không thể đợi đến tối mai để lại được hôn cậu. Nhớ đừng chốt cửa sổ nhé.

Đọc xong tin nhắn, tôi nhảy khỏi giường khóa cửa phòng lại, thật may mẹ Karen đã về phòng từ hai tiếng trước. Lập tức tôi đi vào phòng tắm, đánh răng gội đầu rồi tắt điện và trở lại giường. Đã quá nửa đêm. Trước đây cậu ấy chưa bao giờ ghé qua khi mẹ Karen ở nhà. Tôi cảm thấy lo, nhưng là nỗi lo lắng đầy háo hức. Tôi không thấy tội lỗi chút nào về việc cậu ấy đang trên đường đến đây - điều này cho thấy tôi đang làm điều đáng nguyền rủa. Tôi đúng là đứa con gái tồi tệ nhất.

Vài phút sau, cánh cửa sổ phòng trượt lên, tôi nghe thấy tiếng Holder leo vào. Quá háo hức, tôi chạy đến cửa sổ, vòng tay ôm lấy cổ rồi nhảy lên buộc cậu ấy phải ôm lấy tôi trong lúc tôi hôn cậu. Tay ôm chặt lấy hông tôi, cậu đi về phía giường, nhẹ nhàng thả tôi xuống.

“Chào cậu,” Holder cười tươi nói. Cậu ấy chới với ngã lên người tôi, lại đặt môi lên môi tôi. Cậu ấy cố gắng đá đôi giầy ra nhưng loay hoay mãi, bắt đầu bật cười.

“Cậu say à?” Tôi hỏi.

Cậu ấy đặt ngón tay lên môi tôi, cố gắng thôi cười nhưng không được. “Không. Ừ.”

“Say đến thế nào?”

Cậu ấy cúi đầu xuống cổ tôi, nhẹ nhàng lướt miệng dọc xương đòn tạo nên một luồng nhệt chạy xuyên cơ thể tôi. “Say đủ để muốn làm chuyện xấu với cậu, nhưng không đủ để làm thế trong lúc say,” cậu nói. “Nhưng vẫn đủ để ngày mai vẫn còn nhớ chúng nếu mình có làm thật.”

Tôi bật cười, hoàn toàn bối rối nhưng cũng hoàn toàn phấn khích trước câu trả lời của cậu. “Có phải vì thế mà cậu đến đây không? Vì cậu đã uống?”

Holder lắc đầu. “Mình đến đây vì muốn hôn chúc cậu ngủ ngon và thật may mình đã không thể tìm được chìa khóa. Nhưng mình muốn hôn cậu kinh khủng. Tối nay mình đã rất nhớ cậu.” Cậu ấy hôn tôi, miệng cậu ấy có vị giống như nước chanh.

“Sao miệng cậu có vị như nước chanh vậy?”

Cậu ấy bật cười. “Họ chỉ có đồ uống hoa quả linh tinh thôi. Mình say vì mấy thứ rượu hoa quả linh tinh cho đám con gái. Thật đáng buồn, cũng thật không hấp dẫn, mình biết mà.”

“Này, cậu có vị rất tuyệt,” tôi nói trong lúc kéo miệng cậu về phía mình. Cậu rên rỉ áp sát vào người tôi, đẩy lưỡi sâu hơn vào miệng tôi. Khi hai cơ thể vừa quấn vào nhau trên giường thì cậu ấy đẩy ra để đứng lên, bỏ mặc tôi thở hổn hển một mình trên đệm.

“Đến lúc mình phải đi rồi,” cậu ấy nói. “Mình cảm thấy chuyện này đang dẫn tới điều mà mình quá say để thực hiện. Hẹn gặp cậu tối mai nhé.”

Tôi bật dậy ra khóa cửa sổ lại trước khi Holder có thể bỏ đi. Cậu ấy dừng bước trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực. “Hãy ở lại,” tôi nói. “Xin cậu. Hãy nằm trên giường với mình. Chúng mình có thể để gối ở giữa, mình hứa sẽ không quyến rũ cậu vì cậu đang say. Ở lại một tiếng thôi, mình chưa muốn cậu đi.”

Holder lập tức quay trở lại giường. “Được thôi,” cậu nói, quăng mình lên giường của tôi, kéo tấm chăn dưới lưng ra.

Mọi chuyện thật dễ dàng.

Tôi trở lại giường và nằm xuống bên cạnh. Không ai đặt gối ở giữa cả. Thay vào đó, tôi vòng tay ôm lấy ngực cậu và quấn chân vào chân cậu.

“Chúc cậu ngủ ngon,” cậu ấy nói trong lúc vuốt tóc tôi ra sau, hôn lên trán tôi, rồi nhắm mắt. Tôi tựa đầu lên ngực cậu lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng. Vài phút sau, cả nhịp thở và nhịp tim cùng đều lại, cậu ấy đã ngủ say. Cánh tay tôi tê cứng, tôi khẽ nâng nó khỏi người cậu và lặng lẽ quay người. Tôi vừa ngả đầu xuống gối thì cậu vòng cánh tay qua hông tôi, gác chân lên chân tôi. “Mình yêu cậu, Hope,” cậu ấy lẩm bẩm.

Ồ…

Hãy hít thở, Sky.

Chỉ hít thở thôi.

Đâu phải quá khó.

Hít thở nào.

Tôi nhắm nghiền mắt, cố gắng tự nhủ rằng không nghe thấy điều tôi nghĩ mình vừa nghe được. Nhưng Holder nói rõ như ban ngày. Thực lòng, tôi không biết điều gì khiến tôi đau đớn hơn - việc cậu ấy gọi tôi bằng tên một ai đó khác, hay việc cậu ấy nói yêu thay vì nói sống như mọi lần.

Tôi cố gắng trấn an mình để không quay lại đấm vào mặt Holder. Cậu ấy đã uống say, đang lơ mơ khi nói thế. Tôi không thể biết Hope có thực sự có ý nghĩa với cậu ấy không khi biết đâu đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng… Hope là ai? Và tại sao Holder lại yêu người đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.