Đại Tiêu Cục

Chương 7: Chuyện gì đã xảy ra ở tiệm ăn?




Editor: TinhLinhTuyết

Thẩm gia không ngờ trong cung lại truyền đến tin tức như vậy, nhưng mà, có thể vào cung gặp mặt khuê nữ một lát cũng là chuyện vô cùng tốt. Điều này cũng gián tiếp nói rõ địa vị của nha đầu Tịch Nguyệt ở trong cung.

Một nữ nhi có thánh sủng ở trong cung là trợ lực lớn cỡ nào với người trong nhà, cho dù là người ngu ngốc như nhị thúc của Tịch Nguyệt cũng hiểu được điều này.

Hiện nay, mặc dù Thẩm gia không được tính là hiển hách phú quý cũng không thăng quan tiến tước gì, nhưng mà trong mắt người ngoài thì Thẩm gia vẫn cực kỳ khác biệt.

Thẩm phụ là một văn nhân có chút thanh cao. Nếu như nói có khát vọng với quyền thế thì cũng không sai. Nhưng lại không đến nỗi không thể không đạt được. Nếu không phải vậy thì ông cũng sẽ không một mực như thế, vẫn luôn không có bất kỳ chuyển biết tốt đẹp nào.

Có một số việc là ông thấy rõ, cũng có một số việc là thê tử của ông thấy rõ. Ông vẫn còn nhớ năm đó thê tử đã giúp ông phân tích cục diện triều đình, mặc dù thê tử đã không còn, mà Hoàng đế cũng đã lên ngôi, nhưng mà, bọn họ vẫn luôn là phụ tử. Cho tới bây giờ, có chút chính kiến về chế độ pháp luật cũng chưa chắc đã không tốt.

Hai mẹ con ngồi chung, Thẩm lão phu nhân nghe nhi tử nói xong thì gật đầu đồng ý: "Có lẽ nha đầu Tịch Nguyệt này cũng vì hôn sự của Bình Ca Nhi mà thôi. Nếu không phải vậy thì cũng chưa chắc đã muốn gặp ta vào lúc quan trọng thế này. Vậy cũng tốt, ta vào cung nói rõ tường tận với con bé, cũng coi như là có thể khiến con bé an tâm."

Thẩm phụ gật đầu: "Hiện nay phần vị của Nguyệt nha đầu cũng đang vững vàng tăng lên, mẫu thân nhất định phải nói cho con bé biết, trong cung phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi, không được lỗ mãng."

Trước đó vài ngày Trần Vũ Lan bị nhốt vào lãnh cung, bọn họ đều đã biết chuyện, thậm chí mẫu thân của Trần Vũ Lan còn tới gặp Thẩm lão phu nhân, hi vọng Tịch Nguyệt có thể giúp đỡ Vũ Lan nhiều hơn. Nhưng cho dù nhà bọn họ có năng lực truyền tin tức vào trong cung thì sao bà có thể làm như thế được chứ, cứ nhìn vào chuyện Trần Vũ Lan ở trong cung năm lần bảy lượt hãm hại Nguyệt nha đầu, đã có lòng dạ độc như rắn rết thì nên có năng lực chấp nhận hậu quả.

Nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Trần Vũ Lan làm lỡ chuyện của Tịch Nguyệt. 

Nhưng mà không cần biết như thế nào, điều này cũng gián tiếp nói rõ một vấn đề: Gần vua như gần cọp, trong hậu cung, muốn chung sống cũng không dễ. Nghĩ tới một năm ngắn ngủi này, Hiền phi, cô nương của Chu gia, cô nương của Liên gia, nhị cô nương của Bạch gia, còn có cả Trần Vũ Lan nữa, cũng không phải là từng người lần lượt biến mất trong hậu cung hay sao?

Thẩm lão phu nhân nhìn con mình: "Những lời này của con, cho dù ta không dặn dò Tịch Nguyệt thì chắc chắn con bé cũng sẽ làm rất tốt. Nha đầu này là một người sáng suốt. Nhớ ngày đó điều khiến ta thập phần lo lắng, chính là sợ con bé nhìn thấy Hoàng thượng oai hùng vĩ đại sẽ động lòng, chuyện như vậy mới chính là khó nói. Nhưng lại không ngờ, mặc kệ con bé làm gì nghĩ gì thì cũng luôn thỏa đáng. Trong kinh thành, nhà chúng ta cũng không tính là thế gia danh vọng. Mà chức quan của con cũng không phải là cực cao, như vậy xem ra, có bé có thể đi tới ngày hôm nay, cũng là hoàn toàn dựa vào bản thân."

Đương nhiên là Thẩm phụ hiểu những điều này.

"Cũng không biết tại sao nha đầu này lại thân thiết với cữu phụ của nó như vậy. Nhưng mà, mặc dù y láu lỉnh nhưng tuyệt đối không đến mức hại mấy đứa cháu của mình, lúc trước Khuynh Thành cũng cực kỳ sùng bái huynh trưởng của mình. Có lẽ hiện nay Tịch Nguyệt ở trong cung cũng được y giúp đỡ ít nhiều, nếu không Nguyệt nha đầu cũng không đến mức đề nghị chúng ta hỏi ý kiến của cữu cữu con bé về vấn đề hôn sự của Bình Ca Nhi."

Thẩm lão phu nhân đối với chuyện Nhạc cữu cữu lạnh nhạt với mấy đứa cháu cũng có chút phê bình kín đáo, nhưng nếu y đối xử tốt với cháu của mình thì bà cũng sẽ không nhiều lời.

Thẩm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Y là kẻ quen đầu cơ trục lợi, người làm ăn vốn là như thế. Ai biết được có phải là y nhìn thấy Nguyệt nha đầu đứng vững trong hậu cung nên muốn dựa thế hay không." Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt bà cũng không tỏ vẻ chán ghét.

Thẩm phụ biết mẫu thân mình chẳng qua cũng chỉ là trổ tài miệng lưỡi, lại nghĩ tiếp, cũng là vì hiện tại bên cạnh chỉ có một mình nhi tử là ông, chứ lúc có người người thì mẫu thân sẽ quyết không làm loạn quy củ.

Thẩm phụ mỉm cười trấn an mẫu thân mình: "Mẫu thân tội gì phải nghĩ nhiều, đứa cháu gái này của người, chẳng lẽ lại để bản thân chịu thiệt sao? Nay sống trong cung đã thành thạo điêu luyện, con bé cũng có suy nghĩ của mình."

Cho dù Nhạc Khuynh Thành đã qua đời nhiều năm, nhưng Thẩm phụ vẫn một mực cung kính có thừa đối với Nhạc gia.

Tịch Nguyệt cho rằng phụ thân mình là một văn nhân từ trong cốt cách nên ông mới không thích thương nhân, nhưng lại không hiểu được, Thẩm phụ hoàn toàn là bởi vì sự lạnh nhạt của Nhạc gia nên mới như thế, nếu như đúng theo ý định ban đầu của ông thì hai nhà cũng nên qua lại thường xuyên, kết giao rất thân.

Nhưng cho dù Nhạc gia lạnh nhạt thì Thẩm phụ vẫn làm theo quy củ hằng năm tới cửa thăm hỏi vào dịp lễ tết. Trong lòng ông, cho tới bây giờ Nhạc Khuynh Thành cũng không phải chỉ đơn giản là thê tử đã chết như vậy.

......

Tịch Nguyệt sống trong cung cũng không tệ lắm, so với nửa năm trước thì hai má còn có thêm chút thịt.

Thẩm lão phu nhân thấy thế thì hài lòng gật đầu, lần này bà tiến cung một mình.

Thấy tổ mẫu nhìn lên nhìn xuống đánh giá mình, Tịch Nguyệt có chút nghịch ngợm xoay người một vòng: "Tổ mẫu thấy thế nào, giờ có thể thấy toàn diện rồi chứ?"

Thẩm lão phu nhân liếc ngang Tịch Nguyệt một cái: "Trong cung, không thể bướng bỉnh như vậy được."

Nếu như có người ngoài, tất nhiên Thẩm lão phu nhân sẽ giữ bổn phận nghiêm ngặt, dù sao bây giờ Thẩm Tịch Nguyệt cũng là phi tử của Hoàng thượng. Nhưng chỉ có hai người ở cùng nhau thì lại khác, nàng chính là tôn nữ (cháu gái) mà bà chăm sóc từ nhỏ tới lớn.

Tịch Nguyệt không cười nhạt giống thường ngày mà cười cực kỳ thoải mái: "Tổ mẫu cảm thấy Nguyệt Nhi là một người ngu xuẩn vụng về sao?"

Thẩm lão phu nhân thấy nàng như thế cũng bật cười: "Con đó! Đừng có vừa thấy ta thì đã luống cuống như vậy. Cũng đã là đại cô nương rồi, nói không chừng, đến lúc nào đó lại làm mẹ người ta nữa, không thể như thế được."

Trong khoảng thời gian này đây đã là người thứ hai nói tới chuyện đứa bé với nàng, hơn nữa, tất cả đều muốn tốt cho nàng.

Mặc kệ là Chu Vũ Ngưng hay là tổ mẫu, rất rõ ràng, họ nói lời này là vì muốn tốt cho nàng.

Tâm trạng Tịch Nguyệt có chút không ổn định, ngày trước nàng luôn cảm thấy không vội. Nhưng khi thấy họ đều nói như thế, trong lòng lại có vài phần do dự.

Thấy Tịch Nguyệt hơi sững sờ, lão phu nhân kéo tay nàng qua nói vài lời sâu xa: "Con đó, cũng đừng cho rằng mình còn nhỏ tuổi. Quả thật, nhìn con bây giờ chẳng qua cũng chỉ giống như một đứa bé mới lớn. Nhưng có cô nương nhà ai lại không như thế? Qua năm sau là vừa tới kỳ tuyển tú ba năm một lần, Hoàng thượng tất nhiên vẫn tiếp tục chọn người vào cung, hơn nữa những tiểu thư mới vào cung còn trẻ tuổi hơn so với con, còn xinh đẹp như hoa hơn cả con, đến lúc đó nếu như con là bị giảm thánh sủng, lại không đứa bé, vậy phải làm sao đây?"

Nhìn nha đầu này có vẻ tinh ranh nhưng trên phương diện này lại hồ đồ.

Tịch Nguyệt cắn môi suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng gật đầu: "Nguyệt Nhi sẽ chú ý, nhưng khoảng thời gian trước Nguyệt Nhi mới rơi xuống nước, thân thể vẫn còn ít hàn khí, thật sự không thích hợp mang thai vào năm nay. Đợi tới sang năm Nguyệt Nhi sẽ nắm chặt cơ hôi."

Thấy nàng chịu nghe lời khuyên, lão phu nhân rất là vui mừng.

Bà chỉ sợ Nguyệt Nhi tự có chủ kiến của mình, không để tâm lời nói của bà. Có câu: Không nghe lời dạy của người già sẽ thua thiệt trước mắt. Cổ ngữ đã nói thế. Tuổi của Nguyệt Nhi vẫn còn nhỏ, con bé không hiểu đứa bé có tầm quan trọng thế nào với nữ tử.

Gia đình bình thường còn như vậy, huống chi là chốn hoàng cung nội viện này.

"Con chịu nghe lời ta khuyên cũng đã là rất tốt rồi. Con cũng không nghĩ mà xem, nếu như con vẫn không có thai, cho dù là Thái hậu thì cũng chưa chắc sẽ đối đãi với con trước sau như một."

Tịch Nguyệt muốn phản bác, nhưng khóe môi cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không nói ra lời phản bác, không thể phủ nhận, tổ mẫu nói đúng.

"Tổ mẫu yên tâm, chuyện này đợi thân thể con tốt hơn con sẽ nắm lấy cơ hội. Tổ mẫu, lần này con mời ngài vào cung là vì chuyện của ca ca. Ngài cũng đừng chỉ lo dặn dò con, mọi việc con đều sẽ nghĩ kỹ rồi mới làm, hơn nữa, con cũng sẽ ghi nhớ lời của người. Người có thể nói cho con biết chuyện về nhị tiểu thư Mẫn gia rồi chứ?"

Thẩm lão phu nhân nhìn nét mặt Tịch Nguyệt cũng biết nàng cực kỳ quan tâm chuyện này.

Bà vỗ vỗ tay nàng trấn an.

"Nha đầu con đó! Cũng không nghĩ mà xem, Bình Ca Nhi là cháu ruột của ta, sao ta có thể không giúp nó tìm một thê tử hiền lương? Nhị cô nương Mẫn gia này tên là Vân Ảnh. Mấy năm trước đây Mẫn đại nhân đều giữ chức ở phương Nam, trước kỳ tuyển tú một năm mới được điều tới Kinh Thành. Mặc dù diện mạo của Mẫn nhị tiểu thư này không thể coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng xem như là thành thục. So với mấy nữ tử trong Kinh Thành thì có thêm vài phần  uyển chuyển hàm xúc của nữ tử Giang Nam."

"Cưới vợ nên cưới hiền, tổ mẫu có thể nói thêm một chút về tính tình của nàng ấy không?"

Thẩm lão phu nhân mỉm cười gõ nhẹ lên đầu nàng: "Con đúng là nha đầu hay nóng vội, không phải ta còn đang nói sao? Ta đang nghĩ phải nói sao để con hiểu rõ toàn diện. Con thì hay rồi, sao lại nôn nóng như vậy chứ?"

Tịch Nguyệt cũng nghiêm túc: "Còn không phải là con lo lắng ca ca gặp phải nữ tử xấu sao. Quả thật là diện mạo không thể nói lên tất cả. Con thấy nhiều người khuynh quốc khuynh thành nhưng lại là hoa ăn thịt người."

Hơn mười năm của kiếp trước, cộng thêm kiếp này, bao nhiêu nữ tử xinh đẹp che dấu dung nhan ác độc ở sau lưng. Thật sự đúng là nàng đã thấy quá nhiều.

Thẩm lão phu nhân thấy nàng giống như đang bùi ngùi trước quãng thời gian tiến cung thì cũng thở dài theo: "Con cứ yên tâm, Mẫn tiểu thư này là người là vô cùng tốt. Nàng ấy là người dịu dàng rộng lượng, trên phương diện xử lý việc nhà cũng là người ngay ngắn rõ ràng, nếu nàng ấy kết duyên với Bình Ca Nhi, Thẩm gia chúng ta không lỗ."

Thấy ánh mắt Tịch Nguyệt có chút nghi ngờ, Thẩm lão phu nhân giải thích: "Nhắc tới Mẫn gia, cũng coi là thư hương thế gia, Mẫn đại nhân là người cương trực công chính. Mấy năm trước đại cô nương của Mẫn gia nhất định muốn gả cho con trai của một thương hộ nhỏ, nếu như là một người tốt, bậc làm cha mẹ cũng sẽ không ngăn trở, nhưng người kia cũng không phải là lương phối, không biết làm sao Mẫn đại tiểu thư lại bị mê hoặc tâm trí, cắt tóc đoạn nghĩa. Sau đó lại rời khỏi Mẫn gia, từ đó không về nhà nữa. Mẫn phu nhân bởi vì chuyện của đại nữ nhi mà lâm trọng bệnh không dậy nổi, sau đó cũng qua đời. Chỉ lưu lại Mẫn nhị tiểu thư tự mình lo liệu việc nhà, cũng bởi vì chuyện của Mẫn đại tiểu thư, sau khi nhị tiểu thư rớt tuyển tú thì cũng không có ai tới cầu hôn. Người bên ngoài đương nhiên là sợ có một tỷ tỷ như thế thì ắt phải có một muội muội như vậy, bởi vì mấy năm nay nàng ấy chủ trì công việc trong nhà, mọi chuyện đều quyết đoán dứt khoát, nên nhiều người trong lòng không thích. Bậc làm trưởng bối, nào có ai lại thích con dâu như vậy. Nào có ai lại không hi vọng con dâu có thể nghe theo mình, chứ có ai thích con dâu tự mình đưa ra chủ ý."

"Đã như vậy, sao tổ mẫu lại chọn nàng ấy?"

Dĩ nhiên là Tịch Nguyệt hi vọng gia hòa vạn sự hưng.

"Chúng ta đã tìm khắp nơi cũng chọn được vài người cho ca ca con, nhưng mà bản thân ca ca con lại nhìn trúng Mẫn nhị tiểu thư này. Nó nói mình có chút do dự thiếu quyết đoán, mà Mẫn nhị tiểu thư này mặc dù nhìn giống như dịu dàng, nhưng lại rất có chủ ý. Có lẽ tương lai có thể giúp nó lo liệu tốt việc nhà. Phụ thân con nhìn cũng cảm thấy có thể, sau khi trải qua mấy lần suy tính, chúng ta cũng đồng ý. Mặc dù nàng ấy giỏi giang, nhưng cũng là người hiểu chuyện, hơn nữa Thẩm gia ta cũng thiếu một người như vậy. Ta đã già, An Ca Nhi còn nhỏ, mẫu thân con đương nhiên phải quan tâm nó nhiều hơn, mà bản thân bà ấy cũng không phải là người có thể lo liệu mọi chuyện ổn thỏa hòa hợp. Về phần nhị thẩm và tam thẩm của con, không nói con cũng biết. Như vậy xem ra, chẳng bằng tìm một cháu dâu giỏi giang. Giờ chỉ xem ý kiến của con là có thể cầu hôn được rồi."

Nghe tổ mẫu nói vậy, Tịch Nguyệt lại nghĩ tới, vốn dĩ nàng còn cho là ca ca thích kiểu nữ tử yếu đuối giống như hoa tầm gởi, nhưng lại không ngờ, người ca ca tự chọn, vừa khéo lại là bề ngoài dịu dàng, nhưng kì thực lại là nữ tử kiên cường.

Phải chăng chính nàng cũng hiểu rõ ca ca của mình? 

Mà ca ca năm đó đã bị Bạch Tiểu Điệp lấn lướt tới mức nào mới có thể thật sự tự tay đâm chết kẻ thù?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.