Đại Tiêu Cục

Chương 17: Khủng khiếp !!!




Editor: Mèo coki

"Tỷ tỷ." Nhìn thấy Quân Nhược Thủy đi theo Mục Tĩnh Tuyết tới đây, trong giọng nói của Long Ngâm Phong mơ hồ lộ ra mấy phần vui sướng và áy náy. Từ lúc rời đi đã được gần ba tháng, Quân Nhược Thủy vẫn làm cho nàng cho nàng cảm thấy thân thiết và ấm áp như gió nhẹ ngày xuân phả vào mặt như cũ.

Trước mặt Quân Hiểu Phù, không, hiện tại phải gọi là Long Ngâm Phong, nàng ta mặc một bộ quan phục màu tím thêu hoa lan màu bạc, tóc đen dùng tử kim quan buộc lên, quanh thân lộ ra loại quý khí bức người. Ba tháng không thấy, hình như nàng ta lại cao thêm một chút, vóc người lại càng cao gầy thon dài, dung nhan xinh đẹp bớt đi chút ngây thơ, nhiều hơn mấy phần thành thục. Quân Nhược Thủy nhìn thẳng nàng ta, gật đầu một cái, giống như là lần đầu tiên gặp mặt, nàng cung kính chào một cái: "Thảo dân bái kiến Thế nữ."

"Tỷ tỷ ——" Long Ngâm nghe thấy, trong nháy mắt thoáng qua một chút bi thương. Quân Nhược Thủy...... Là đang trách cứ nàng sao? Nhưng mà nàng cũng chỉ do tình thế vội vã, bất đắc dĩ mà thôi.

"Thế nữ xưng hô như thế, Nhược Thủy không đảm đương nổi, kính xin Thế nữ không cần hại chết Nhược Thủy là được rồi." Quân Nhược Thủy bình thản xa cách nói, ôm tay vái một lần.

Long Ngâm Phong hơi cúi đầu, trong lòng dần dần có chút khó chịu.

"Long Hạo Vân, ta tới đây, ngươi muốn thế nào?" Quân Nhược Thủy cách cửa mà hỏi.

"Ta chỉ muốn biết ngươi có thể làm ra được chuyện gì vì Tử Bội." Giọng nói trầm trầm của Long Hạo Vân truyền ra.

"Vậy sao, vậy ta không thể để cho Vương gia thất vọng được." Quân Nhược Thủy cười khẽ, bình tĩnh thong dong, giống như tất cả mọi chuyện trước mắt đều không liên quan đến nàng: “Vương gia muốn ta làm cái gì?"

"Rất đơn giản, bảo Vũ Lâm quân rút lui." Long Hạo Vân nói.

Quân Nhược Thủy không khỏi cười ha ha: "Vương gia nói đùa sao, ngươi không khỏi quá đề cao Quân mỗ rồi. Ta có năng lực sai khiến Vũ Lâm quân sao?"

"Chắc chắn Long Ngâm Phong sẽ cho ngươi mặt mũi." Long Hạo Vân cười âm u, nói một cách chắc chắn.

Long Ngâm Phong trầm mặc không nói. Quân Nhược Thủy lại cười nhạt, không để ý mở miệng: "Vương gia, Thế nữ cũng không đồng ý. Cho nên rất xin lỗi phải khiến ngươi thất vọng rồi."

"Ngươi không quan tâm đến sống chết của Tô Tử Bội sao?" Long Hạo Vân ngạc nhiên hỏi, không tin những gì mà lỗ tai mình nghe được.

"Ta rất quan tâm. Đúng là ta rất thích hắn, chẳng qua ngươi cũng biết nam nhân xinh đẹp nhiều như mây trên bầu trời, ta cũng không phải là không có Tô Tử Bội thì không được. Huống chi nếu như Tử Bội không còn thì sản nghiệp Tô gia chính là vật trong túi của ta. Như vậy hình như ta còn được nhiều lợi ích hơn một chút. Ngược lại ta còn phải cảm tạ Vương gia đã giúp ta một việc lớn." Quân Nhược Thủy khẽ mỉm cười,  nhưng bàn tay dưới ống tay áo lại không tự chủ mà có chút run rẩy nhẹ.

"Khá lắm.” Long Hạo Vân cắn răng, nhìn về phía cánh cửa kia, sắc mặt tái xanh, phẫn hận nói: “Ngươi điên rồi." Nàng ta không ngờ thì ra Quân Nhược Thủy và nàng ta lại là cùng một loại người. Nếu như là nàng ta, nàng ta cũng sẽ có suy nghĩ giống như Quân Nhược Thủy.

"Ha ha ha, da thịt Tô Tử Bội tươi non, có thể tắm rửa sạch rồi nấu một nồi nước để uống..., mùi vị nhất định không tệ. Ngươi nói đi? Quân Nhược Thủy." Long Hạo Vân nhếch miệng lên thành một nụ cười lạnh lùng, cực kỳ tàn nhẫn nói.

"Kính xin Vương gia chớ quên chia cho ta một chén súp." Quân Nhược Thủy không khỏi nghĩ tới Hán Sở tranh hùng, Lưu Bang bất chấp đạo lí nói một câu nói, vì vậy bây giờ trích dẫn nó thì cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Chẳng qua chỉ sợ Vương gia không có thời gian nữa rồi."

Long Ngâm Phong nghe Quân Nhược Thủy nói như vậy, mặc dù trong lòng không có lời giải và do dự, nhưng lúc này cũng trầm giọng nói: "Tam hoàng di, thứ cho Ngâm Phong bất kính. Người tới, phá cửa cho ta."

"Quân Nhược Thủy, ngươi thật sự muốn ta cắt Tô Tử Bội thành tám khúc sao?" Long Hạo Vân hoảng loạn nói.

"Đương nhiên không muốn, Tử Bội cũng là một mỹ nhân, lại tiêu hương ngọc vẫn một cách bi thảm như vậy, rất đáng tiếc. Nhưng yêu cầu của ngươi, ta thật sự không thể đáp ứng được, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là lựa chọn báo thù cho Tử Bội." Quân Nhược Thủy thở dài, ra vẻ tiếc nuối nói.

Tướng sĩ Vũ Lâm quân đã xông lên trước phá cửa. Cửa chính sơn son thật dầy bị va chạm mạnh mẽ đã bắt đầu lung lay muốn đổ.

"Tỷ tỷ, thật sự mặc kệ Tô thiếu gia sao?" Long Ngâm Phong khẽ hỏi. Nàng biết, nàng biết Quân Nhược Thủy không phải người như vậy, nếu không cũng sẽ không vì một phong thư của nàng mà long đong mệt mỏi đi tới kinh thành.

Quân Nhược Thủy không nói gì, cặp mắt ưu buồn giống như xuyên qua cánh cửa chính sơn son thật dầy, nhìn vào trong vương phủ...... Trên khuôn mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt dần dần toát ra mấy phần khẩn trương lo lắng.

Không bao lâu, cửa chính vương phủ bị sụp đổ, ngay sau đó Vũ Lâm quân cầm kiếm tiến vào, chém giết với người hầu trong vương phủ, máu tươi không ngừng chảy ra, tiếng kêu la thảm thiết, không ngừng có người ngã xuống đất không dậy nổi. Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi cảm khái, từ xưa tới nay, mỗi vương vị đều dùng vô số máu tươi và sinh mạng để đổi lấy. Cho dù máu chảy thành sông thì như thế nào, trước mặt quyền thế cũng không đáng giá nhắc tới.

Trong vương phủ, Long Hạo Vân và một mưu sĩ hoang mang sợ hãi lui về hậu viện. Lúc này nàng ta mới tin tưởng, Quân Nhược Thủy và nàng ta thật sự là cùng một loại người, đủ tàn nhẫn vô tình, chẳng qua do Quân Nhược Thủy che giấu sâu hơn, ý nghĩ kín đáo hơn.

Nhưng bây giờ, cho dù có phải dùng nhiều đệm lưng hơn nữa thì nàng ta cũng không muốn chết ở chỗ này. Địch mạnh ta yếu, nàng ta nên làm cái gì?

Cầm Âm cười nhạt, hình như tình huống trước mắt càng ngày càng thú vị. "Vương Gia, người nên nhanh chóng đổi quần áo với thị vệ, chúng ta có thể chờ đợi thời cơ, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn. Còn nữa, chúng ta phải xử lí Tô Tử Bội như thế nào?"

Long Hạo Vân vội vã bảo thị vệ bên cạnh cởi áo khoác xuống, mặc qua loa lên người, nói: "Giết hắn thì lại có lợi cho Quân Nhược Thủy, mang hắn theo cùng."

"Vương Gia, Vũ Lâm quân đông đảo, chỉ sợ không dễ dàng ra ngoài như vậy. Chờ người của mình phá vòng vây, chúng ta còn có thể thừa dịp hỗn loạn chạy trốn. Nếu như mang theo Tô Tử Bội, ngược lại là gánh nặng." Cầm Âm dùng giọng bình thản phân tích tình thế trước mắt.

"Vậy thì giết hắn." Long Hạo Vân nheo mắt lại, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tô Tử Bội mới được hai thị vệ mang tới. Việc này không quan trọng, quan trọng là nàng ta chợt nhận ra hai người thị vệ đã ngã xuống đất không dậy nổi từ lúc nào, mà Tô Tử Bội đã không cánh mà bay.

Long Hạo Vân tức giận khủng hoảng, ánh mắt hoài nghi của nàng ta quét qua mỗi người ở hiện trường.

"Vương Gia, Vũ Lâm quân đã tấn công tới đây." Lúc này, một thị vệ bị trọng thương, khắp người đầm đìa máu tươi, dùng một tay che ngực chạy tới báo cáo.

Vốn thị vệ vương phủ cũng không hơn một trăm người, lúc giao chiến, hầu hết đều chết hết. Vòng vây của Vũ Lâm quân càng ngày càng nhỏ, Long Hạo Vân giận dữ nhìn thị vệ trước mắt, quả đấm nắm chặt từ từ buông ra, trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác buồn bã, anh hùng mạt lộ, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày chết của nàng ta? Nàng ta không cam lòng, không cam lòng.

Khóe môi Cầm Âm nâng lên thành một nụ cười bỡn cợt. Từ trong tay áo lấy ra một bình nhỏ màu trắng, quay đầu nói với Long Hạo Vân: "Vương gia, sau khi vẫy Vụ Hà phấn của ta thì sẽ tạo thành sương mù dày đặc, mọi người liền thừa dịp sương mù dày đặc nhanh chóng phá vòng vây. Chúng ta phá vòng vây nhiều chỗ, phân tán sự chú ý của bọn họ, làm cho bọn họ không biết đâu là giả, đâu là thật."

"Nghe cho kỹ, mọi người phá vòng vây ở nhiều chỗ, phá vòng vây xong thì các ngươi cứ thoát ra ngoài, gặp nhau ngoài thành." Đôi tay Long Hạo Vân bỗng nhiên nắm chặt, trầm giọng ra lệnh. Không tới giây phút cuối cùng thì vẫn sẽ có cơ hội thay đổi càn khôn.

*

Khi nhìn thấy Tĩnh mang theo Tô Tử Bội từ trong sương mù dày đặc đi ra, khẩn trương treo trong lòng Quân Nhược Thủy mới chậm rãi rơi xuống. Chẳng qua dáng vẻ tiều tụy yếu ớt của Tô Tử Bội khiến cho ngực của nàng giống như bị ai đó siết chặt, hô hấp cứng lại, trong nháy mắt đau đớn lan tràn ra. Chỉ có mấy ngày, rốt cuộc là hắn đã phải chịu bao nhiêu cay đắng? Chỉ thấy y phục của hắn bẩn rách xốc xếch, tóc dài xõa rối tung, sắc mặt trắng bệch, môi thâm đen, hai mắt không có tinh thần. Trước ngực còn có một vết máu màu đỏ sậm đã khô lại.

"Bội Nhi." Giọng nói của Quân Nhược Thủy khẽ run, nhẹ nhàng vươn tay về phía Tô Tử Bội, cực kì đau lòng.

Nhưng Tô Tử Bội giống như không biết nàng, cúi đầu, đứng rất xa, thậm chí không nhìn nàng một cái.

Quân Nhược Thủy nóng nảy đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực, vỗ vỗ lưng của hắn: "Bội Nhi, ngươi chịu khổ rồi. Chúng ta trở về thôi."

Tô Tử Bội không nói lời nào, cắn thật chặt môi dưới, người cứng ngắc nhưng lại không thể khống chế được mà run rẩy dữ dội, mấy ngày bị đói cộng với thương thế khiến hắn không kiên trì nổi nữa, trước mắt tối đen, thân thể nhẹ đi sau đó mềm nhũn ngã xuống dưới đất.

Quân Nhược Thủy hoảng sợ, ôm hắn thật chặt để hắn không trượt xuống, đồng thời dùng một tay bắt mạch, cho hắn chân mày càng nhíu càng sâu. Sau đó, nàng dịu dàng ôm lấy Tô Tử Bội, không quan tâm tới giết chóc trước mắt, không để ý đến sự ngạc nhiên của Long Ngâm Phong, tự trở về phủ. Vốn tất cả những hỗn loạn này không có quan hệ gì với nàng, giờ phút này thứ quan trọng nhất trong mắt nàng chỉ có Tô Tử Bội mà thôi.

Mạch của hắn rất yếu, rõ ràng khác với trước kia, hình như sau khi trúng độc bị nội thương nghiêm trọng lại chịu thêm gió rét. Rốt cuộc là Long Hạo Vân đã làm cái gì với hắn?

Ra roi thúc ngựa trở về phủ, trước tiên Quân Nhược Thủy đặt Tô Tử Bội lên giường, sau đó trầm ngâm cởi vạt áo của hắn ra, giao cho gã sai vặt đi bốc thuốc, sau đó dặn vú già chuẩn bị  nước nóng rồi vén tay áo lên rửa sạch thân thể giúp Tô Tử Bội.

"Thiếu phu nhân, để ta đi cho." Thanh Văn ở bên cạnh khẽ nói. Ở vương triều Kim Bích, nữ tử là trời, địa vị của nam tử rất thấp. Một nữ nhân không thể rửa sạch thân thể cho nam nhân, việc này bị cho là điềm xấu, là rủi ro.

"Không cần, ngươi lui ra trước đi." Quân Nhược Thủy cười ôn hòa với hắn một tiếng, mặc dù giọng nói bình thản những lại làm cho người ta kính sợ. Thanh Văn hơi chán nản, cúi đầu chào một cái, theo lời lui ra.

Nước nóng trong thùng gỗ bốc hơi mờ mịt. Quân Nhược Thủy đưa tay thử một chút, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh.

Nàng đi tới bên giường, nhìn Tô Tử Bội đang hôn mê, khuôn mặt thon gầy trắng bệch, đôi môi đã từng đỏ tươi bây giờ lại thâm đen, hai hàng lông mi màu thon dài đen giống như cánh bướm đang nghỉ ngơi. Nàng cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn, sau đó vô cùng dịu dàng từ từ cởi y phục của Tô Tử Bội, thân thể mảnh mai thon dài mà trơn bóng của nam nhân hiện ra trước mắt. Chẳng qua trên ngực lại có một mảng bầm tím hình bàn tay vô cùng nổi bật trên da thịt trắng muốn. Có thể trước đó hắn đã trúng độc, sau đó lại trúng một chưởng này khiến nội tạng bị tổn thương, ngay sau đó độc tố xâm nhập vào phủ tạng, trúng độc cũng theo đó mà nặng thêm.

Trước mắt là mỹ nhân như ngọc, nhưng lúc này Quân Nhược Thủy một lòng lo lắng cho thương thế của hắn, không quan tâm đến cái khác. Nàng đè xuống đau lòng khó tả, lại khống chế không được mà nước mắt tràn mi. Nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tử Bội, cẩn thận bỏ hắn vào trong thùng tắm, nước không tới ngực của hắn. Trong khi khí nóng bốc lên, nàng nhẹ nhàng gội sạch mái tóc dài cho hắn, chà lau thân thể, ánh mắt dịu dàng như nước, cẩn thận giống như đang cầm bảo bối quý giá nhất trên đời. Sau khi tắm xong nàng cũng cẩn thận ôm hắn ra ngoài, dùng khăn tắm tỉ mỉ lau khô thân thể của hắn, sau đó đặt hắn ở trên giường, kéo cái mền bằng tơ lụa mềm mại qua bao kĩ người hắn.

"Cốc.. cốc… cốc." Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Thời tiết cuối Thu vốn rất lạnh, mà người Quân Nhược Thủy lại vì nước tung tóe mà ướt hơn phân nửa, lúc mở cửa gió thổi vào mặt thì không khỏi hắt hơi một cái.

"Thiếu phu nhân, thuốc đã sắc xong rồi." Thanh Văn ân cần nhìn Quân Nhược Thủy rồi lại nhìn Tô Tử Bội đang nằm trên giường một chút, nhỏ giọng nói.

Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, ý bảo Thanh Văn để chén thuốc xuống, nhẹ giọng hỏi: "Thư Ngâm đâu?"

"Hắn đang bên ngoài." Thanh Văn chỉ Thư Ngâm đang đứng một mình ở dưới ánh trăng cách đó không xa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên người của hắn, giống như một loại ngọc được mài dũa tinh xảo, quanh thân tỏa ra sắc ngọc sáng ngời, lại giống như tiên tử dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mông lung, tay áo bồng bềnh. Vốn nên là hình ảnh rất xinh đẹp, tuy nhiên nó lại khiến người ta cảm thấy ưu sầu nồng đậm quanh quẩn chung quanh hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy tràn đầy bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.