Đại Thúc, Tôi Muốn Anh

Chương 38




Ánh mắt Bắc Quân lạnh thấu xương, ngạo nghễ đứng nhìn nam nhân hồng y, từng bước từng bước chậm rãi tới gần hai người.

Giờ khắc này, bầu trời biến sắc, nhật nguyệt u ám.

Khí chất của hắn tựa như một thanh bảo kiếm, chém ngang qua bầu không khí tối tăm này...

Đứng ở một nơi cách đó không xa, Tiêu Tĩnh không ngờ Bắc Quân lại tức giận đến mức này, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nếu không phải Phượng Kinh Thiên mà là nàng đưa nữ nhân kia đi, có lẽ, người hiện tại phải gánh chịu lửa giận của hắn chính là nàng....

Sắc mặt Tiêu Tĩnh tái nhợt, cắn chặt môi, trái tim đau đớn như bị xé rách.

Trên đời này, chuyện thống khổ nhất chính là, nam nhân mình yêu đi yêu một nữ nhân khác không yêu hắn, hơn nữa, còn yêu sâu đậm vô cùng!

"Phượng Kinh Thiên!" Bắc Quân từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt khinh miệt, "Ngươi... không có tư cách thích nàng, bất quá, ngươi còn có chút tác dụng cho nên ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải trả giá đắt vì sự phản bội hôm nay!" Bắc Quân chậm rãi nâng tay lên, thanh âm âm trầm lạnh lẽo như gió rét thấm sâu vào đáy lòng người khác. Thời điểm hắn sắp ra tay, một thân ảnh bạch y xuất hiện, chắn phía trước Phượng Kinh Thiên... Toàn thân nữ tử tản ra hàn khí, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm đâm vào tim Bắc Quân... "Ngươi muốn bảo hộ hắn?" tim Bắc Quân đau nhói, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt. "Phải!" Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, khí thế bắt đầu lộ ra: "Neu muốn đả thương hắn, vậy... bước qua xác ta trước!" Bạch y khẽ phất, tóc đen tung bay. Thân thể Phượng Kinh Thiên cứng đờ, chăm chú nhìn nữ tử phía trước.

Có một câu này của nàng, mặc kệ hắn phải trả giá thế nào cũng đáng....

Bắc Quân siết chặt nắm đấm, sau đó... từ từ buông xuống, hắn khẽ nhắm mắt lại, sau chiếc mặt nạ là một gương mặt tái nhợt.

Cuối cùng, hắn vẫn không nỡ tổn thương nữ nhân này...

"Phượng Kinh Thiên, nể mặt nàng, ta tạm thời không giết ngươi! Lần sau, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!"

Bắc Quân mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý, hung hăng phất vạt áo, xoay người bỏ đi....

Nhìn thân ảnh cao lớn kia dần dần biến mất, con ngươi Mộ Như Nguyệt bất giác co lại.

Nàng rất rõ ràng tính cách của Bắc Quân. Nam nhân này lạnh lùng lương bạc, cuồng vọng tự đại, tàn nhẫn độc ác, không có nhân tính, vì đạt được mục đích, cho dù có diệt cả thiên hạ, hắn cũng không nhíu mày lấy một cái.

Nhưng hiện tại, hắn lại thu tay...

Vì sao?

"Khụ khụ!"

Phượng Kinh Thiên ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan yêu nghiệt trắng bệch...

"Phượng Kinh Thiên!"

Mộ Như Nguyệt cả kinh, vội vàng đỡ lấy thân thể nam nhân lung lay sắp ngã, ánh mắt có chút phức tạp: "Thật ra ngươi căn bản không cần phải làm như vậy, Bắc Quân sẽ không giết ta, ngươi..."

Thanh âm của nàng đột nhiên im bặt.

Nam nhân nắm chặt tay nàng, đôi mắt đỏ như máu lộ vẻ kích động.

Thanh âm hắn khàn khàn, mị hoặc vô hạn, nở nụ cười tươi sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.