Đại Thúc, Tôi Muốn Anh

Chương 12: (Ký ức thời đại học 4)




Khóc hồi lâu, cuối cùng cô khóc mệt mỏi, sau đó tiếng khóc dần dần dừng lại, diễn biến thành nức nở...!!

Đường Thời nghe từng tiếng nức nở của Cố Khuynh Thành, chỉ kém không có ruột gan đứt từng khúc.

Thật lâu, Cố Khuynh Thành mới hoàn toàn ổn định lại, cô từ trong ngực Đường Thời nhẹ nhàng tránh ra, sau đó liếc mắt kẻ cầm đầu là Đường Thời khiến cô mang thai ba bào thai, tâm tình cô đột nhiên trở nên hơi không khống chế được, nước mắt lại xông tới, cô rút ra một tờ giấy, lau nước mắt, giọng nói mang theo nghẹn ngào nói: "Anh có biết hay không, em không phải mang song bào thai, em..."

Tuy nhiên "tam bào thai" quanh quẩn trong đầu Cố Khuynh Thành hồi lâu, nhưng đợi đến khi cô thật sự muốn nói ra, Cố Khuynh Thành mới phát hiện, chính mình thật đúng là cần dũng khí rất lớn, cô hung hăng hít mũi, giọng mũi nói: "Em, trong bụng em mang ba bào thai."

Lần này, đổi thành Đường Thời bỗng nhiên sửng sốt.

Có lẽ lúc mới đầu, bác sĩ trực tiếp nói cho Cố Khuynh Thành, trong bụng cô mang ba bào thai... Cố Khuynh Thành vốn nghĩ, có lẽ chính mình lúc đầu biết có ba bào thai, cô liền không giống như là không thể tiếp nhận như bây giờ, thế nhưng cô nghĩ đến một nửa, phát giác nếu như lúc đầu mình trực tiếp kiểm tra ra ba bào thai, cô vẫn không cách nào tiếp nhận.

Song bào thai, là Thượng Đế cho người lễ vật trân quý nhất.

Thế nhưng tam bào thai, cũng là tai nạn.

Ba đứa bé... Cũng không phải heo mẹ chó con, không thể nói bỏ là bỏ...

"Anh nói xem, tại sao em lại có ba bào thai... Đang êm đẹp, tại sao lại thêm thêm một đữa nữa..." Cố Khuynh Thành nói xong, nước mắt hoàn toàn không có khống chế được, lại khóc lên.

Lúc nàyĐường Thời mới hơi đảo tròng mắt, để mắt tới bụng Cố Khuynh Thành.

Tuy anh cũng cảm thấy kết quả này, có chút trùng kích, để anh cảm thấy không thể tin được, thế nhưng anh so với Cố Khuynh Thành, đã trải qua mưa to gió lớn nhiều, cho nên rất nhanh tiếp nhận hiện thực này, lập tức long lại khó chịu.

Ba bào thai... Cố Khuynh Thành lại mang thai ba bào thai... Trần Mặc Thâm đến rốt cuộc đã tu luyện bao nhiêu phúc khí, vậy mà làm cho Cố Khuynh Thành một lần sinh ra ba đứa...

Lúc đó anh nghe được cô nói có song bào thai, đã hâm mộ ghen ghét rất lâu mới tiếp nhận hiện thực này, hiện tại lại thêm một đứa bé, Đường Thời cảm thấy trái tim mình, giống như là bị người cầm dao đâm vào, vừa xót lại đau.

Phụ nữ có thai tâm tình vốn không ổn định, so sánh chập trùng, Cố Khuynh Thành mới dừa dùng hết tâm tư khóc, gần như dùng tất cả hậm hựng mà khóc lên, hiện tại rơi lệ lần nữa, không đầy một lát đã chuyển biến tốt. 

Đây đã là sự thật, dù cho cô không muốn đi tiếp nhận, cũng nhất định phải tiếp nhận sự thật, cho nên Cố Khuynh Thành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, để tâm tình mình ổn định một chút, sau đó mới mở to mắt, nhìn qua Đường Thời, đáng thương lên tiếng nói: "Đường Thời... Anh có thể đưa em quay về của hàng không?"

Cố Khuynh Thành căn bản là không để Đường Thời nói, liền nói tiếp: "Đồ dùng trẻ sơ sinh em chỉ mới mua hai phần, em vẫn phải lại đi mua thêm một phần, cho nên, anh đưa em lại cửa hàng đó, có được hay không?"

Mặc kệ Đường Thời có đau lòng cỡ nào, cuối cùng anh cũng không có cự tuyệt thỉnh cầu của Cố Khuynh Thành, bồi cô qua cửa hàng, sau đó, anh cũng cảm giác được cái gì gọi là lòng càng chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.