Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 27




Kinh thành đã đến mùa mưa, Văn Hạo Nam sau khi an bài cho Đinh Lâm thì về nhà một chuyến, hắn trước hết tìm hiểu tình cảnh Sophia hôm ấy bị bắt cóc đã.

Tình tự của La Tuệ Ninh rất xấu, Sophia là biến mất khi ở cùng với bà ta, cho nên bà ta đã đổ tất cả trách nhiệm lên người mình, nhìn thấy con trai trở về, La Tuệ Ninh chán nản nói: "Đều do mẹ không chiếu cố tốt cho Sophia."

Văn Hạo Nam vỗ vỗ mu bàn tay mẹ, nói khẽ: "Mẹ, chuyện này không liên quan tới mẹ."

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Trương Dương trước đó đã nhắc nhở mẹ, nói con ở Bắc Cảng rất nguy hiểm, mẹ đã sớm nên chú ý rồi, mẹ không nên để con tới Bắc Cảng."

Văn Hạo Nam nhíu mày: "Mẹ, chuyện của con không cần hắn quan tâm."

La Tuệ Ninh nhìn con trai một cái, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thấy giờ không phải là lúc nói chuyện này, bà ta nói khẽ: "Trương Dương cũng đang ở kinh thành, chuyện Sophia bị bắt cóc hắn là người đầu tiên phát hiện."

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, có thể kể lại tỉ mỉ tình huống phát sinh ngày đó cho con không?"

La Tuệ Ninh nói: "Đầu óc mẹ giờ loạn lắm, Lý Vĩ đi cùng hắn nên hiểu rõ hơn mẹ."

Văn Hạo Nam nhìn ra trạng thái tinh thần hiện tại của mẹ cũng không tốt, bảo bà ta về phòng nghỉ ngơi trước, hắn gọi Lý Vĩ tới, hỏi quá trình hôm ấy, Lý Vĩ kể lại từ đầu tới đuôi cho Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam nói khẽ: "Anh là nói Trương Dương là người đầu tiên phát hiện Sophia mất tích ư?"

Lý Vĩ gật đầu nói: "Chuyện này tôi cũng cảm thấy kỳ quái, lúc ấy hắn nhận được một cú điện thoại rồi lập tức muốn đi tìm Sophia, rồi sau đó thì xảy ra chuyện Sophia mất tích."

Văn Hạo Nam thầm nghĩ trong lòng, lúc ấy Phan Cường gọi điện thoại uy hiếp mình, chẳng lẽ hắn cũng gọi cho Trương Dương? Chuyện này tựa hồ không có khả năng. Sophia đối với Trương Dương mà nói thì cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, giữa Phan Cường và Trương Dương cũng tựa hồ không có giao tiếp, hắn sao có thể tìm tới Trương Dương?

Lý Vĩ nói: "Anh từ lúc nào thì biết được Sophia bị bắt cóc?"

Văn Hạo Nam nói: "Trước khi tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, Phan Cường từng gọi một cú tới uy hiếp tôi, nội dung của cuộc điện thoại này tôi cũng không nói với ai khác."

Lý Vĩ nói: "Tên bắt cóc theo lý thì cũng sẽ không gọi điện thoại cho Trương Dương."

Văn Hạo Nam gật đầu.

Lý Vĩ nói khẽ: "Trừ phi là hắn có năng lực biết trước hành vi phạm tội lần này, hoặc là hắn đã biết được nội dung của cuộc trò chuyện giữa đối phương và anh."

Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, ánh mắt của Văn Hạo Nam chiếu lên di động của mình, Lý Vĩ vươn tay rồi hiệu hắn đưa điện thoại di động cho ình, trước khi phụ trách an toàn cho Văn gia, Lý Vĩ từng là một gã đặc công ưu tú, phản giám thị phản nghe trộm chính là cường hạng của Lý Vĩ.

Di động của Văn Hạo Nam rất nhanh đã bị Lý Vĩ dỡ mở, Lý Vĩ dùng nhíp gặp một dây anten di động ra, phát hiện chỗ khác thường trong đó, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại.

Văn Hạo Nam từ vẻ mặt của Lý Vĩ đã ý thức được chuyện gì xảy ra: "Sao?"

Lý Vĩ nói: "Gần đây có ai động vào di động của anh không?" Từ cấu tạo của máy nghe trộm hắn đã nhìn ra, thiết bị này nhất định là cao thủ làm ra.

Văn Hạo Nam nhớ lại một chút, trừ Cao Liêm Minh từng mượn di động của mình gọi điện thoại ra thì không hề có người khác chạm qua vào, mà từ trên người Cao Liêm Minh, rất dễ dàng liền nghĩ tới Trương Dương, quan hệ của Cao Liêm Minh và Trương Dương là không thể nghi ngờ, hắn tới Tân Hải công tác cũng đều là nhờ Trương Dương, không ngờ thằng ôn này cam tâm làm lính hầu cho Trương Dương, giúp đỡ Trương Dương đối phó với mình, Văn Hạo Nam tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét. Trương Dương đúng là bất chấp thủ đoạn, không ngờ tìm người nghe trộm mình, điều này khiến cho cừu hận trong lòng Văn Hạo Nam đối với hắn đã đạt tới cực hạn.

Triệu Thiên Tài cơ hồ là tới kinh thành với Văn Hạo Nam cùng một lúc, hắn tới đây không chỉ là để tiếp tục nghe trộm Văn Hạo Nam, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là giao tư liệu sưu tập được gần đây cho Trương Dương, hắn lấy ra đại bộ phận nội dung đối thoại giữa Văn Hạo Nam và Phan Cường, thông qua xử lý âm tần hậu kỳ thì phát hiện ra một số manh mối trong đó.

Triệu Thiên Tài ở Hương Sơn biệt viện gặp được Trương Dương, hắn bỏ hành lý xuống rồi nói: "Trương Dương, tôi đã mất được ba tiếng đồng hồ rồi."

Trương Dương nói: "Anh là nói..."

Triệu Thiên Tài nói: "Có thể là thiết bị xảy ra vấn đề, cũng có thể là thiết bị nghe trộm đã bị hắn phát hiện."

Trương Dương nhíu mày, nếu là nguyên nhân sau thì Văn Hạo Nam khẳng định sẽ đoán được là mình động tay động chân trên di động của hắn, quan hệ vốn đã khẩn trương giữa bọn họ sẽ khẳng định càng xấu thêm.

Triệu Thiên Tài tới, Trương Dương đã chuẩn bị phòng cho hắn, nhanh chóng vận hành thử thiết bị, khiến hắn kinh hỉ là, lần này rất dễ dàng tìm được tín hiệu trò chuyện của Văn Hạo Nam, Triệu Thiên Tài thở phào nói: "Xem ra là chúng ta lo xa quá rồi, thiết bị nghe trộm cũng không quen khí hậu, tới kinh thành thì cũng phải thích ứng một chút mới được."

Văn Hạo Nam liên tục gọi mấy cú điện thoại, đều là điều tra chuyện của Phan Cường, trong điện thoại cũng không hề nhắc tới chuyện có liên quan tới bắt cóc,

Sau khi Triệu Thiên Tài vận hành thử thiết bị xong, thì lại lấy ra mấy đoạn ghi âm lúc trước, Trương Dương nghe rất cẩn thận, sau khi nghe xong thì hắn có chút ngạc nhiên nói: "Văn Hạo Nam không ngờ đưa Đinh Lâm tới kinh thành."

Triệu Thiên Tài nói: "Hắn chính là lấy đạo của người trả cho người, dùng phương pháp đồng dạng để đối phó với Phan Cường, hơn nữa từ nội dung mà chúng ta nghe được cho thấy, hắn tựa hồ còn hơi chiếm chủ động. Đinh Lâm mang thai, chẳng khác nào hắn nắm giữ được hai tính mạng, trong tay Phan Cường thì chỉ có một cái."

Trương Dương nói: "Chuyện này là thật là giả vẫn rất khó nói, trước đó không hề có tin tức Đinh Lâm mang thai, có lẽ chỉ là Văn Hạo Nam tung hỏa mù thôi."

Triệu Thiên Tài nói: "Hắn nếu đã tới kinh thành thì chuyện này chúng ta có cần phải nhúng tay vào nữa không?"

Trương Dương nói: "Sophia mất tích lúc tới tham quan đài triển lãm Tân Hải, chuyện này có liên quan nhất định tới tôi, tôi có trách nhiệm phải giúp tìm người."

Triệu Thiên Tài nói: "Chỉ sợ Văn Hạo Nam chưa chắc đã cảm kích."

Trương Dương nói: "Hắn không cảm kích cũng không sao cả, mấu chốt là tôi không thẹn với lòng, mẹ nuôi bởi vì chuyện này mà rất buồn bã, tôi phải chia sẻ ưu sầu với lão nhân gia."

Trên màn hình Máy tính xuất hiện mấy sóng đồ của giọng nói, Triệu Thiên Tài chỉ vào màn hình rồi nói: "Đây là biểu hiện sóng đồ giọng nói của Văn Hạo Nam, cái này là của Phan Cường, tôi đã loại bỏ sóng đồ của hai người này, sau đó thì phóng đại âm thân của bối cảnh, xuất hiện hai sóng đồ khác." Hắn phóng đại một cái trong đó, trong tạp âm mơ hồ xuất hiện tiếng xèo xèo ong ong, Trương Dương nhắm hai mắt lại một lúc rồi nói: "Hình như là tiếng của thứ gì đó."

Triệu Thiên Tài nói: "Không sai, đó chắc là tiếng trong một xưởng gia công gỗ!" Hắn dừng phát tiếng của sóng đồ này, rồi bật cái khác, mở to âm lượng, Trương Dương nghe ra tiếng này không ngờ là tiếng chuông chùa.

Trương Dương nói: "Chùa ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.