Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 83: EM KHÔNG ĐƯỢC CHẠY




“Hay cho đám ma vật chán sống! Ngay trước cửa Vĩnh Thánh Thiên Tông ta cũng là nơi cho các ngươi giương oai sao?!”Theo sau giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, một bóng người nhanh nhẹn hạ xuống. Lúc mọi người có thể nhìn rõ liền trông thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi, mặc bộ đồ màu trắng, không nhiễm một hạt bụi trần. Vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt như sương.

Lệnh chủ thấy người đó, cười âm trầm, lên tiếng: “Lạc Kiền Hoài … haha, cuối cùng cũng có người có thể hầu bổn tọa vui đùa thực sự rồi!”

Chàng trai áo trắng nghe vậy, hừ khẽ đầy khinh miệt, mắng: “Ngươi đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ, còn dám gọi thẳng tên họ của ta cơ đấy?!” Trong lúc anh ta nói chuyện, đồng thời giơ tay lên, rất nhiều điểm sáng chói lọi bắt đầu hội tụ lại, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một chuỗi vòng ngọc, cuốn thành ba vòng quanh cổ tay. Anh ta giơ tay lên, ra lệnh: “Thiên châu lạc!” Sau mệnh lệnh, chuỗi vòng kéo căng ra rồi đứt rời, hạt ngọc bay lượn vòng, tựa như mưa mà đánh về phía đám yêu ma.

Trong ánh sáng hoa lệ của những viên ngọc, tiếng yêu ma kêu rên nổi lên tứ phía nhưng lệnh chủ vẫn cười ngông cuồng như cũ. Theo sau tiếng cười của ả, ma chướng càng thêm dày đặc, phàm là đệ tử tiên tông thì đều cảm thấy nội tức đình trệ, dần dần không thể động đậy. Chàng trai áo trắng nhíu mày, lúc đang chuẩn bị ra chiêu chợt nghe thấy tiếng phượng hót véo von, xuyên thấu khói mù. Khi tiếng ngân vẫn còn vang vọng, phượng hoàng lông trắng muốt bay xuống, tựa như tuyết ào ào rơi xuống.

“Hoàng diễm.”

(~ lửa phượng hoàng)

Theo sau lời lệnh, Bạch Vũ lập tức hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt khói mù. Sau khi ma khí bị ngọn lửa đẩy lui, mọi người liền trông thấy một nhóm người đứng cách đó không xa, trang phục thuần trắng, không chút tỳ vết. Người thanh niên vừa niệm chú từ tốn tiến lên, bẩm: “Chưởng môn, ma vật rất khó đối phó, chớ nên hành động theo cảm tính.”

Chàng trai áo trắng nghe vậy, nhíu mày lại, mắng: “Dài dòng. Còn không mau trợ chiến?”

Lời này vừa dứt, mọi người đều thở ra.

Lệnh chủ thấy vậy, tiếp tục cười nói: “Được, cứ lên hết đi, hôm nay bổn tọa sẽ diệt cả Vĩnh Thánh Thiên tông!” Ả nói, cất bước lên định nghênh chiến, nhưng cơ thể lại cứng đờ vững vàng kiềm chế ả, không để ả tiến thêm một bước nào. Ả nhớ ra điều gì, quay đầu lại lạnh lùng quát: “Khúc Kiều …”

Khúc Kiều đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nghe thấy lệnh chủ gọi mình, nàng lộ vẻ âu sầu, cất tiếng nói: “Chủ thượng … giơ cao đánh khẽ …”

Nghe thấy câu nói này, lệnh chủ càng phẫn nộ hơn khiến cho ma khí xao động. Trông thấy tình thế cực kỳ căng thẳng, Dạ Điệt hiện thân, can ngăn lệnh chủ: “Chủ thượng, hiện tại vẫn chưa phải lúc nên chiến.”

“Câm miệng!” Lệnh chủ gầm lên, chẳng màng để tâm.

Dạ Điệt nhìn các đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông đứng cách đó không xa đang chuẩn bị tấn công mà không khỏi lo lắng. Trong lúc nhất thời, gã cũng bất chấp cả tôn ti, cất bước tiến lên trước, ôm lấy lệnh chủ, lập tức gia lệnh: “Băng Nghiêu! Thổ Khôi!”

(thổ khôi = con rối đất)

Chỉ một thoáng sau, cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù trời. Vô số tượng đất hiện ra trong cát bụi, đánh về phía mọi người. Sau một chốc hỗn loạn đó, đám người của Cức Thiên Phủ đã biến mất không còn tăm hơi.

“Hừ …” Chàng trai áo trắng chau mày, cực kỳ không vui. Nhưng dường như anh ta cũng không có ý định truy kích mà thong thả bước trở về. Anh ta lạnh nhạt liếc nhìn các đệ tử Hỏa Thần rồi hắng giọng ra lệnh với đệ tử của mình, “Còn không mau đưa mấy đứa nửa sống nửa chết này lên núi.”

Các đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông nghe thấy vậy, sau khi thở dài một hơi liền rối rít hành động.

Trông thấy vậy, Khúc Kiều nhoẻn nụ cười tươi, lúc này mới thả lỏng được. Tinh thần lơi lỏng, ý thức cũng mơ hồ theo. Không biết từ lúc nào nàng đã chìm vào hôn mê.



Khi Khúc Kiều tỉnh lại, trời đã sáng bảnh. Ánh nắng rực rỡ khiến cho mắt nàng hoa lên, nàng mở to mắt. Sau khi đã thích ứng hơn một chút, lập tức trông thấy mình đang nằm trong một dòng nước trong veo. Kinh ngạc sợ hãi, thoáng qua rồi biến mất. Bởi vì nàng nhận ra, mình vẫn đang nằm trong lòng người đó như cũ …

Niềm vui sướng cứ thế lan tràn. Nàng mỉm cười, ngẩng đầu lên, gọi: “A Vũ.”

Mục Vũ trông thấy, vội giơ tay kéo nàng lại vào lòng. Hắn thở phào, cất lời: “Đây là Lục Hư thánh sơn của Vĩnh Thánh Thiên tông, nơi này là đỉnh Tuyết Khuyết, linh khí cực thịnh. Suối nước mát này có khả năng thúc đẩy cỏ cây sinh trưởng.”

“À, là nước suối tiên.” Khúc Kiều hiểu ngay.

“Ừ.” Mục Vũ gật đầu, cười bảo, “Nước suối này rất có ích với nàng. Trong cơ thể của ta còn có Kim Nhụy của nàng, có lẽ cũng có ích với ta. Cho nên ta mới ngâm nước cùng nàng.”

Nghe hắn nói thế, Khúc Kiều không khỏi bật cười, “Sao nghe cứ như là chăm cành hoa bị cắt vậy?”

Một câu này khiến cho lòng Mục Vũ trùng xuống. Rốt cuộc hắn cũng không để lộ tâm trạng ra mặt, chỉ cười đổi đề tài, hỏi: “Có lạnh không?”

“A …” Khúc Kiều đang định trả lời thì phát giác ra điều gì, kinh ngạc không nói nên lời.

Lạnh? … Đúng vậy, giờ vẫn là mùa đông, huống hồ còn ngâm mình trong suối, nàng phải cảm thấy lạnh mới phải nhưng dường như từ khi tỉnh lại, nàng chưa từng có cảm giác nóng lạnh. Nghĩ đến mới thấy, mới vừa rồi … nước suối chảy êm dịu, không hề chảy xiết, vậy vì sao nàng lại có thể dễ dàng trôi theo dòng nước tới vậy?

Đúng rồi, thật đúng là “cành hoa bị cắt” rồi …

Mục Vũ thấy nàng vậy, không khỏi lo lắng, hỏi: “Sao vậy?”

Khúc Kiều sực tỉnh, ngửa mặt lên, thốt: “Lạnhhh!” Chữ này nàng hơi kéo dài một chút, nghe cực kỳ đáng thương. Không để Mục Vũ kịp nhăn mày, nàng đã cười nói tiếp: “Chàng biết đó, ta sợ nhất là lạnh, hay là chàng cho ta chút dương khí đi.”

Mục Vũ bật cười, hắn ôm nàng chặt hơn một chút, ghẹo: “Muốn thì tự nàng tới lấy đi.”

Khúc Kiều cười vui vẻ, rúc vào lòng hắn cọ cọ. Sau một thoáng im lặng, nàng chần chừ cất lời: “Hai vị sư huynh của chàng không sao chứ?”

“Ừ. Đã không còn đáng ngại.” Mục Vũ đáp.

“Vậy là tốt rồi.” Khúc Kiều dứt lời, lại im lặng một lúc. Nàng chần chừ rất lâu, rốt cuộc vẫn hỏi, “Toàn Cung cô nương, cô ấy …”

Vừa mới hỏi, đã dẫn tới bầu không khí trầm lặng. Rất nhanh sau đó, Mục Vũ đã đáp lại, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Tiên tông và ma giáo đã đánh nhau nhiều năm liền, các đệ tử Hỏa Thần đã sớm không màng tới việc sống chết rồi. Có thể tử vì đạo, chính là vinh dự của chúng ta. Chắc hẳn ở dưới suối vàng, sư tỷ cũng sẽ mỉm cười.”

Mỉm cười?

Khúc Kiều hơi chống người lên, chăm chú nhìn hắn.

Mục Vũ không biết ý định của nàng là gì, chỉ cười khẽ đáp lại.

Tiếng cười này khiến cho Khúc Kiều hiểu được rất nhiều điều. Còn nhớ cách đây không lâu, Mục Vũ trúng phải thuật Mặc phệ, nguy hiểm tới tính mạng. Nàng tự nhận chuyện này là do mình nên không ngừng tự trách. Khi đó, Toàn Cung lại nói –

“Chúng ta đánh trận với ma giáo đã nhiều năm, thủ đoạn hèn hạ và lòng dạ hiểm ác kia đã sớm lãnh giáo rồi. Trên dưới Hỏa Thần giáo ta đều quyết chí cứu giúp dân chúng, trừ ma vệ đạo, đã sớm không còn nghĩ tới chuyện sống chết. Hôm nay sư đệ ta bị ma vật tổn thương, cũng có một phần là do thiếu cảnh giác, nhưng không thể vì vết thương nặng tới không trị được mà giận chó đánh mèo trách tội người khác.”

Giống y như đúc … Dù có đau khổ bi thương thì cũng che nó đi bẳng vẻ nghiêm túc hoặc nụ cười mỉm. Lẫm liệt biết nhường nào, dịu dàng biết nhường nào …

Mục Vũ thấy nàng nhìn mình đầy kinh ngạc, không khỏi thấp thỏm, hắn cụp mắt xuống, nói:”Ặc … đúng rồi, chuyện khi trước ta còn nợ nàng một lời xin lỗi. Ta biết rõ nàng không muốn tổn thương lệnh chủ, nhưng ta không thể không ra tay …”

Lời hắn còn chưa dứt, Khúc Kiều đã ngồi dậy, dang tay ôm hắn vào lòng.

Mục Vũ hơi hoảng hốt, không biết vì sao nàng lại vậy, đang định nói gì đó chợt nghe nàng than một tiếng, cực kỳ ai oán. Hắn khẩn trương, hỏi lại nàng: “Sao vậy?”

“Lạnh… nhưng mà không biết lấy dương khí làm sao nữa …” Khúc Kiều tỏ vẻ bất đắc dĩ, đáp lại như thế.

Mục Vũ nghe vậy, bật cười. Hắn im lặng, cũng không cử động gì cả, cứ lẳng lặng cho nàng ôm.

Đúng lúc này, chợt có tiếng người ho khan “khụ” một tiếng, dường như chứa đựng sự bất mãn vô cùng.

Hai người đều giật mình, vội vã tách ra. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vị chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông kia và một đệ tử đứng bên suối, hàng mày của anh ta đã sớm nhíu chặt lại.

Mục Vũ đỡ Khúc Kiều ngổi xuống rồi tự đứng lên, hành lễ: “Lạc chưởng môn.”

Khúc Kiều nghe hắn gọi vậy, nhớ trước đó lệnh chủ cũng gọi qua tên đầy đủ của vị chưởng môn này, hình là “Lạc Kiền Hoài”.

“Lạc là dòng họ tục gia của ta, đừng có suốt ngày treo bên miệng.” Lạc Kiền Hoài tức giận đáp trả, không để cho Mục Vũ kịp nhận lỗi, ánh mắt của anh ta đã chuyển sang người Khúc Kiều, “Lộn xộn cái gì đấy, không thấy đang chăm cành hoa bị cắt sao?”

Ủa? Anh hùng sở kiến lược đồng!

(anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ, ý chỉ hai người vô tình có chung ý kiến, quan điểm)

Khúc Kiều không khỏi bật cười, vui vẻ đáp lại: “Phải đó. Nhờ có nước suối tiên này. Nếu cho thêm vào chút Vân chi cam lộ, nhất định còn chăm được tốt hơn.”

Câu trả lời này làm cho Lạc Kiền Hoài tắc nghẹn lời sắp nói, làm cho Mục Vũ cực kỳ lúng túng, càng làm cho vị đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông theo tới kia phải che miệng bật cười.

“Khúc Kiều …” Mục Vũ bất đắc dĩ quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Khúc Kiều, “Vị này là chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông…”

“Ừm.” Khúc Kiều hào sảng đáp lại, “Đa tạ chưởng môn ra tay cứu giúp.”

Lạc Kiền Hoài nhíu mi, nói: “Không cần cảm ơn. Ta không có bản lĩnh cứu cô.” Anh ta nói xong, lại nhìn về phía Mục Vũ, “Kéo dài hơi tàn như vậy, suy cho cùng thì có nghĩa lý gì?”

Mục Vũ không trả lời được, chỉ đành im lặng.

Lạc Kiền Hoài thấy hắn phản ứng như vậy, vẻ bất mãn càng hiện rõ, lời nói ra cũng càng thêm chua ngoa, “Uổng cho ngươi là đệ tử tiên tông, vậy mà lại cố chấp đối với chuyện sống chết như thế. Cho dù nàng ta có bao nhiêu ân huệ đối với các ngươi thì ngươi cũng tự rõ, không cứu được chính là không cứu được. Nước suối tiên cũng vậy, Vân chi cam lộ cũng thế, cố chấp cầu xin, được thì sao? Làm loại chuyện vô dụng thế này, chẳng qua chỉ đang lừa mình dối người mà thôi!” Dứt lời, anh ta hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Mục Vũ thấy thế, quay lại nói với Khúc Kiều: “Xin lỗi, ta đi ra ngoài một lát.” Hắn nói xong thì ôm quyền chào vị đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông kia sau đó bước nhanh đuổi theo Lạc Kiền Hoài.

Trông thấy bóng dáng họ càng lúc càng đi xa, Khúc Kiều buồn bã cười một tiếng, thở dài.

Lúc này, có người chợt cất lời: “Chưởng môn tệ phái xưa giờ vẫn nói năng bộc trực như vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm, tại hạ xin tạ lỗi thay ông ấy. Kính mong cô nương thông cảm cho.”

Khúc Kiều nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói. Người tạ lỗi kia đương nhiên chính là vị đệ tử Vĩnh Thánh Thiên tông nọ, vẻ mặt cậu ta ôn hòa, trông có vẻ dễ gần. Thấy Khúc Kiều nhìn mình, cậu ta mỉm cười, quỳ xuống bên con suối, cất lời: “Tại hạ Vân Hòa. Cô nương tên là Khúc Kiều phải không?”

“Ừ.” Khúc Kiều mỉm cười với cậu ta, gật đầu.

“Thực ra, tại hạ phụng mệnh chưởng môn đến trị thương cho cô nương …” Vân Hòa cười nói, “Nhưng vừa rồi ông ấy nói như vậy, chỉ sợ giờ cô nương sẽ không tin.”

“Ta tin mà.” Khúc Kiều cười đáp, “Chưởng môn nhà các cậu không nói sai đâu, ta đúng thực là kéo dài hơi tàn. Giờ thế này, có lẽ giống như “Hồi quang phản chiếu” mà người đời thưởng nhắc tới.”

Vân Hòa nghe vậy, cụp mắt xuống, cất lời: “Lời của cô nương không khỏi quá bi lụy rồi. Mặc dù sống chết có số nhưng cũng nên cố hết sức một lần mới phải. Huống hồ trên dưới Hỏa Thần giáo đều tận tâm tận sức bảo vệ cô nương, cô nương dễ dàng từ bỏ như vậy, há chẳng phải đã phụ lòng họ sao?”

Lời nói này, nghe có vẻ như đang khuyên lơn nhưng lại hàm chứa chút trách cứ. Khúc Kiều thoáng ngơ ngác rồi ngượng ngùng cười một tiếng, gật đầu thừa nhận: “Cũng phải…”

Vân Hòa ngước mắt lên, cười nói: “Cô nương cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần để tại hạ khám chữa bệnh cho cô nương.”

“Ừm.” Khúc Kiều đáp, “Ta có cần làm gì không?”

“Không cần đâu, cô nương cứ thế này là được.” Vân Hòa dứt lời, giơ cánh tay lên. Chỉ thấy một cánh chim hiện ra, như rẽ mây mà tới. Một con bạch phượng nhanh chóng xuất hiện, rung rung đứng trên cánh tay cậu ta. Vân Hòa khẽ mỉm cười, vung tay ra lệnh, “Thái thanh hạo vũ.”

Bạch phượng kêu một tiếng dài, giương cánh bay lên, lượn vòng quanh suối. Lông trắng mềm mại, từng cái một rơi xuống, phát ra tiếng vang khi rơi xuống mặt nước. Lông trắng chìm vào trong nước, chỉ chớp mắt đã hòa tan, tỏa ra ánh sáng êm dịu. Tia sáng ấm áp lan tỏa ra rồi nhập vào trong cơ thể Khúc Kiều.

Khúc Kiều thoáng kinh ngạc, nàng giơ tay đón lấy một cọng lông trắng, nhìn ngắm cẩn thận. Sau đó, nàng cười bảo: “Lông trắng này với Kim Nhụy của ta cũng có vài phần giống nhau. Nhưng mà thuật pháp thế này vẫn còn chưa đủ, nếu cải tiến thêm một chút nữa, có lẽ có thể có tác dụng kéo dài sinh mạng hơn.”

Nghe vậy Vân Hòa cũng thoảng ngẩn ra. Cậu ta ngẫm nghĩ một lát rồi cất tiếng, hỏi: “Nếu cô nương đã nói như thế, chắc hẳn cũng biết cách cải tiến rồi?”

Khúc Kiều nhặt cọng lông trắng kia lên, chăm chú nhìn nó rồi cười một tiếng đáp: “Ừm.”



Tác giả: Đinh đinh đinh ~~~

Các bạn ơi! Mình lại trở về!!!

Đúng như mọi người thấy đó, chương này toàn là nước …

He he he ~~~

Trong khoảng thời gian này, có lẽ vẫn còn chút rối rắm đối với câu chuyện này, mình đã nói chuyện với bạn “Nữ vương áo trắng” rất lâu, dường như vấn đề chính là ở việc “Vẫn cứ cảm thấy tình cảm nữ chính đối với nam chính không phải là tình yêu nam nữ” …………………………………………………………..

Nhưng mà, chỉ còn mấy chương nữa là kết thúc rồi mà dường như mình đã bất lực đối với vấn đề này rồi … nước mắt tuôn rơi T_T ~~~

Tóm lại, mình hy vọng mọi người có thể thông cảm nhiều hơn cho mình! Hị hị hị …

Khụ khụ, sau đó, xem hết chương này hẳn mọi người cũng đã biết vì sao sau khi Khúc Kiều mất đi mộc tủy mà lại không chết ngay. Đơn giản thì là, tình trạng Khúc Kiều bây giờ giống như cành hoa bị cắt đi vậy ~!

Phía dưới đây xin nêu cho mọi người phương pháp chăm cành hoa bị cắt, xin mời Baidu bà bà!

Cắt hoa (cut flowers): … (Lion: học bạn Khúc Kiều, nói thẳng ra là học mợ Hồ Ly, mình cũng cắt.:v)

[Na Chích: cái quỷ gì vợi! Đủ rồi đó!]

[Mục Vũ: (tốc ký ING…)]

[Khúc Kiều: thực ra cho thêm một chút aspirin cũng rất tốt … ^_^]

[Mục Vũ: …]

[Na Chích: …]

[Hồ Ly: …]

Tóm lại, chính là như vậy ~~~

Dưới đây, xì poi chương sau:

Kiến thức chính là sức mạnh! – bồi căn.

(bồi căn = chăm cây?? @@)

[Na Chích: bẩn!!!]

Hì hì, hoan nghênh mọi người tới xem! Bái bai!!! (úp vung chạy trốn …)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.