Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 70: Người phụ nữ thần bí




“Không thích không thích, Hãn nhi muốn đi. Tỷ tỷ cho Hãn nhi đi với.” Tạ Mịch Hãn ôm lấy đùi Tạ Ý Hinh, ngước khuôn mặt phúng phính lên chớp chớp mắt làm nũng.

Kể từ lúc Tạ Ý Hinh tỏ vẻ gần gũi với cậu lần trước, thằng bé càng lúc càng quấn nàng, ngày nào cũng lon ton lũn tũn đến Xuân Noãn Các tìm tỷ tỷ chơi. Bởi trước đây hai tỷ đệ không thân mật nên lúc đầu thằng bé còn giả vờ ngoan ngoãn, nhưng chỉ vài hôm sau là cậu bé đã lộ nguyên bản tính con nít, sống động và nghịch ngợm.

Một người cố ý nuông chiều, một người lại đầy lòng hâm mộ nên vô cùng hợp cạ với nhau.

“Đừng nghịch, đại tỷ ra ngoài có việc cần làm, con đi theo chỉ tổ vướng chân.” Văn thị rầy.

Hôm trước nàng xin tổ phụ tổ mẫu được nhận về đồ cưới của mẫu thân nàng, hai ông bà cụ đã đồng ý. Nếu tổ mẫu đã giao lại đồ cưới cho nàng thì việc nàng cần làm là phải tự mình quan tâm quản lý. Bởi vậy nàng đã xem xét giấy tờ sổ sách, ngoài những vật phẩm được lên danh sách chi tiết và để trong kho thì còn có địa khế của vài thôn trang và cửa hàng. Nàng cũng nên thị sát những nơi này để nắm vững chi tiết của từng nơi.

Vì thế, sau khi xin chỉ thị của tổ mẫu, hôm nay nàng ra ngoài lo liệu việc này. Thằng nhóc Tạ Mịch Hãn lại vô tình biết được nên mới có màn làm nũng vừa rồi kia.

Một đứa bé suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phủ thì đương nhiên sẽ không biết gì về bên ngoài, nên sau khi cân nhắc thì Tạ Ý Hinh quyết định dẫn cậu ra ngoài nhìn xem.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tạ Mịch Hãn chắc chắn sẽ là người gánh vác trách nhiệm Tạ gia sau này. Mang cậu đi ra thường xuyên để kiến thức thế giới bên ngoài thì càng tốt chứ có sao, thánh hiền chẳng đã dạy “đi một ngày đàng học một sàng khôn”* đấy thôi. Thời gian vừa qua Tạ Ý Hinh không chỉ riêng nuông chiều cậu bé, mà nàng còn tạo ra rất nhiều thẻ gỗ để dạy cậu nhận biết mặt chữ, mỗi khi thể hiện tốt thì sẽ kể một vài mẩu chuyện cổ tích cho cậu nghe.

* Nguyên văn 读万卷书不如行万里路: đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường

Những phương pháp này đều đã từng được ả Ân Từ Mặc kia sử dụng. Còn tại sao nàng lại biết được chi tiết như vậy chẳng qua là vì ở kiếp trước phương pháp dạy trẻ này đã được biên tập thành sách, và là một trong những quyển sách gối đầu giường của các thế gia vọng tộc tại Kinh thành. Những quyển sách kiểu này đã từng góp thêm danh tiếng cho Ân Từ Mặc, và cũng giúp giải trừ không ít những lời dị nghị phản đối mà các thế gia nhằm vào ả.

Dẫu rằng nàng rất ghét Ân Từ Mặc nhưng cũng không thể phủ nhận là ả rất biết cách giáo dục con cái, tiểu thế tử được ả dạy dỗ nên hiểu biết rất sớm và cũng rất thông minh. Chả trách ở kiếp trước Chu Thông Dục lúc nào cũng bắt bẻ hai đứa con của nàng, bởi có một tấm gương vĩ đại đến thế để so sánh thì những đứa trẻ bình thường làm sao so cho bằng?

Nhưng như vậy là y quá hồ đồ, tiểu thế tử dù có là thiên tài thì cũng là con nhà người khác, Tạ Ý Hinh cười lạnh, chẳng lẽ y còn dám mơ mộng viễn vông rằng ả họ Ân kia sẽ sinh cho y một đứa con hay sao? Mà cũng không biết Ân Từ Mặc mời ở đâu về được cao nhân để làm phụ tá mà các biện pháp giải quyết vấn đề hoàn toàn mới mẻ, thậm chí có vài phương pháp rất đơn giản mà lại thiết thực.

Văn thị rầy la cậu bé đã kéo suy nghĩ đang bay xa của Tạ Ý Hinh về lại hiện tại, cúi xuống liền thấy thằng bé mặt méo xệch, ấm ức dậm chân, “Vậy... vậy thôi, Hãn nhi nghe lời --”

“Mẫu thân, cứ cho đệ đệ đi với con. Bé trai thì đâu thể giữ ru rú suốt ngày trong hậu viện giống bé gái được, mẫu thân thấy đúng không?”

Vừa nói xong, đôi mắt vốn ủ dột của cậu bé liền sáng ngời, hai tay lại ôm chặt đùi của đại tỷ rồi ngước vẻ mặt mong đợi nhìn mẫu thân.

Mặt Văn thị đầy vẻ khó xử. Con còn quá nhỏ, vả lại hai tỷ đệ ra ngoài lần này đều không có người lớn đi cùng nên bà thật sự lo lắng.

Tạ Ý Hinh cũng từng làm mẹ nên đương nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của bà, “Mẫu thân, ngài cứ sắp xếp người làm đi theo là được. Ngài yên tâm, bọn con chỉ đi đến khu Tuyên Võ chút thôi, khoảng giờ Thân sẽ quay về.” Khu Tuyên Võ là quảng trường có an ninh tốt nhất.

Văn thị hết nhìn kế nữ lại nhìn con trai rồi bất đắc dĩ lắc đầu, “Tổ mẫu nuông chiều hai đứa quá rồi. Thôi, hôm nay hai con đi nhanh về sớm nhé, cẩn thận đừng chơi quá mà quên mất giờ giấc đấy.”

Như vậy ý là đã đồng ý, cậu bé nghe thế liền hiểu, hoan hô một tiếng rồi xoay sang ôm lấy đùi Văn thị lấy lòng, “Nương, Hãn nhi sẽ nhớ mang mứt quả về cho nương.”

Văn thị cười xỉ nhẹ vào trán cậu, “Mèo con tham ăn! Hai đứa cứ về sớm được là nương mừng rồi. Được rồi, để nương đi chuẩn bị xe ngựa.”

Chỉ lát sau xe ngựa đã sẵn sàng, Văn thị nhìn theo hai tỷ đệ lên xe ngựa chạy đi.

“Đại tẩu, tẩu nuông chiều bọn nhỏ quá đấy, mới bao lớn mà hễ muốn ra ngoài là cho đi liền vậy sao.” Quản thị đong đưa đi tới nhìn xe chở hai tỷ đệ đang ra cửa, lại nghĩ tới cô con gái nhà mình tới giờ vẫn còn bản tính nghịch ngợm, lên tiếng vẻ bất mãn.

Văn thị quay sang nhìn bà ta, thản nhiên nói, “Ta nào có cách gì, nếu Nhị đệ muội có biện pháp thì đến gặp tổ mẫu bọn chúng nêu ý kiến đi!”

Quản thị cứng họng, “Tổ mẫu bọn nhỏ cũng thật là, khoản đồ cưới lớn thế mà nói đưa thì đưa ngay, không sợ con bé chưa ráo máu đầu này tiêu xài sạch hay sao.” Nhắc đến chuyện này thì bà ta liền cảm thấy phiền muộn.

“Đó là đồ cưới của mẫu thân người ta, nếu thật sự có tiêu sạch đi nữa thì cũng có phải là chuyện của ta và đệ muội đâu.” Nói xong câu này, Văn thị phủi phủi ống tay áo chuẩn bị chạy lấy người. Bà là đương gia chủ mẫu, việc lo cả ngày còn không hết, chẳng hơi đâu mà nói chuyện phiếm với bà ta, “Ta còn vài việc trong viện phải làm, Nhị đệ muội thong thả nhé.”

Nhìn bóng lưng Văn thị rời đi, Quản thị vặn xoắn chiếc khăn trong tay, xì một tiếng khinh miệt trong lòng rồi mới lắc mông trở về sân nhà mình.

Bên kia, xe ngựa chở hai tỷ đệ Tạ Ý Hinh ra cửa rồi thẳng tiến đến khu Tuyên Võ sầm uất. Tạ Ý Hinh có hai cửa hàng đặt tại khu vực này.

Lúc đi ngang qua ngõ Đại Tinh, xe ngựa đột nhiên chao đảo, Tạ Ý Hinh không tránh được chúi nhủi ra phía trước bèn ôm Tạ Mịch Hãn vào lòng sợ cậu bị cụng đầu, sau đó xe ngựa ngừng lại.

Tạ Ý Hinh nhíu mày, đưa mắt nhìn Xuân Tuyết.

Xuân Tuyết hiểu ý, xốc mành lên vọng ra, “Phía trước có chuyện gì vậy?”

“Bẩm đại tiểu thư, đằng trước có mấy cỗ xe ngựa chắn đường, tạm thời không qua được.” Phu xe trả lời.

“Quay đầu vòng ngõ khác không được sao?” Xuân Tuyết hỏi.

“Nếu quay đầu sợ là còn mất thời gian hơn.” Phu xe tỏ vẻ khó xử.

“Có chuyện gì vậy?” Tạ Ý Hinh bên trong xe ngựa hỏi vọng ra.

Gã sai vặt ngay lúc xe ngựa dừng lại đã nhảy xuống len lỏi chạy lên phía trước, sau khi hỏi thăm nguyên nhân xong liền lập tức chạy về bẩm báo.

“Bẩm đại tiểu thư, phía trước là xe ngựa nhà họ Ân ạ.”

“Ân gia ư?” Tạ Ý Hinh nghiêm mặt.

“Vâng, nghe nói --”

Thì ra khoảng giờ Tỵ hai khắc có một người che mặt cưỡi ngựa phi nhanh dọc theo ngõ Đại Tinh. Vốn chỉ là một sự kiện nhỏ, không ngờ lúc ngựa phi ngang qua một ông lão thì ông lão này lại đột nhiên ngã quỵ xuống đất toàn thân co giật, mà người che mặt trên lưng ngựa lại mặc kệ xem như không thấy. Đúng lúc này xe ngựa nhà họ Ân đi qua thấy vậy liền ngăn cản người che mặt kia lại.

“Tiểu thư, không biết phía trước lúc nào mới thông đường, chúng ta có cần quay lại không?”

“Không cần.” Tạ Ý Hinh lắc lắc đầu, “Xuân Tuyết, em cử người lên phía trước hỏi thăm người nhà họ Ân xem có cần hỗ trợ gì không.” Xe ngựa họ ngồi có phù điêu của Tạ gia, dân thường nhìn thì không hiểu nhưng người sáng suốt sẽ biết ngay là nhà ai. Nếu các nàng tới sau lại không hỏi thăm một lời mà đã bỏ đi thì thật là đáng trách.

Giờ khắc này nàng đâu chỉ đại diện cho bản thân mình, mà còn đại diện cho cả Tạ gia.

Phía bên kia, người bịt mặt bị ngăn lại liền giật túi bạc bên hông ném xuống định bỏ đi ngay, nhưng rồi vẫn bị cản lại.

Mọi người vây xem xung quanh ào ào nhìn người này bằng ánh mắt đầy ý chỉ trích.

Người bịt mặt cau mày, vẻ cương quyết, “Nhiêu đó bạc cũng đủ xem bệnh cho lão, ta có việc gấp phải đi ngay.”

“Chậm đã!” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, Ân Từ Mặc đích thân xuống xe ngựa, mặt được che bằng chiếc mạng khá mỏng trắng muốt khiến khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện, “Bệnh tình của ông lão này đang nguy kịch, về tình về lý thì tiểu thư cũng nên chờ chẩn trị xong cho ông lão rồi hẵng đi.”

“Ta không có đụng phải lão.” Ngụ ý rằng nàng đã sẵn lòng cho bạc là đã xem như hết lòng quan tâm rồi.

Ân Từ Mặc mỉm cười, “Ta tin là vậy, nếu va đụng thì sẽ không bị giống vậy. Nhìn ông lão này rõ ràng là mắc chứng giật kinh phong, chính vì bị hoảng sợ nên mới đột nhiên phát bệnh. Vừa rồi tiểu thư phi như bay thế kia --”

Người bịt mặt nhướn mày lạnh lùng nhìn Ân Từ Mặc.

Ân Từ Mặc không sợ ánh mắt đó, tiếp tục cười nói, “Tiểu thư chắc cũng không muốn làm lớn chuyện để rồi phát sinh vài ảnh hưởng không tốt đúng không? Hơn nữa chắc đại phu cũng sắp đến rồi, chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu.”

Người bịt mặt đánh giá Ân Từ Mặc một lúc, rồi không biết nhìn thấy được gì mà ngẩn ra, “Cô là người nhà họ Ân?”

“Đúng vậy.” Ân Từ Mặc mỉm cười đáp.

“Không ngờ lão già Ân Sùng Diệc kia lại sinh được một cô con gái như cô.” Nói xong, người đó nắm cương ngựa dời sang dựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.

Hành động này xem như đồng ý cách làm của Ân Từ Mặc.

Không bao lâu sau, một gã sai vặt nhà họ Ân vừa chạy vừa túm một vị đại phu thở hổn hển quay trở lại, bắt đầu chẩn trì cho ông lão kia.

Cùng lúc đó, một nha hoàn tiến lên hạ giọng nói vài câu, Ân Từ Mặc nghe xong kinh ngạc nhìn về phía Tạ Ý Hinh.

Y thuật của đại phu do Ân gia mời đến khá tốt, chỉ lát sau là ông lão kia đã bình thường lại.

Người bịt mặt vừa thấy đã không còn chuyện gì liên quan tới mình nữa liền phóng mình lên ngựa cưỡi đi, trước khi đi còn nhìn Ân Từ Mặc, “Ta sẽ nhớ kỹ cô.”

Ân Từ Mặc mỉm cười nhìn bóng người nọ rời đi, ánh mắt sâu thẳm.

“Tiểu thư, vì sao tiểu thư lại giúp lão kia?” Nha hoàn kề cận Ân Từ Mặc nhỏ giọng hỏi. Theo ý nàng ta, người kia muốn đi thì cứ để họ đi, có đối tượng để so sánh thì mới làm nổi bật phong thái và phẩm đức tốt đẹp của tiểu thư chứ.

Ân Từ Mặc thản nhiên nhìn nàng ta mà không đáp.

Nha hoàn bị chủ tử nhìn như thế thì lạnh cả người bởi ý thức được mình vừa lắm lời, thầm mắng mình một câu rồi kính cẩn cúi đầu lẳng lặng đứng cạnh chủ tử.

Ông lão sau khi tỉnh lại liền đích thân lại đây cảm tạ, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng trong đôi mắt hổ lại ẩn ẩn ánh sáng sắc sảo. Ông lão cảm tạ và hỏi rõ thân phận xong cũng không dài dòng mà chậm rãi bước đi.

Tạ Ý Hinh xốc một góc mành lên, đăm chiêu nhìn cô gái đang cưỡi ngựa đi.

Ôn gia là một trong mười danh gia vọng tộc lớn nhất tại Kinh thành, thế hệ trước từng có gia chủ là phụ nữ, con cháu họ Ôn bất kể là trai hay gái nếu có năng lực xuất chúng hoặc có công danh thì trên quần áo đều được thêu một đóa hoa lan hình dáng độc đáo như một dấu hiệu.

Vừa rồi trên cổ tay áo người nọ có thêu một đóa hoa lan thanh lịch, màu hoa xanh mực thêu trên quần áo màu thiên thanh nên cũng khó thấy, may nhờ Tạ Ý Hinh tinh mắt chứ không thì cũng nhìn không ra. Mặc Lan, địa vị của người này tại Ôn gia cực kỳ được tôn sùng.

Phụ nữ có tiền đồ tại Ôn gia có vẻ không ít, đa số bọn họ trên các phương diện công dung ngôn hạnh đức độ đều rất mạnh, đặc biệt là cực kỳ xuất sắc về mặt quản lý nội trạch. Hầu hết các thế gia vọng tộc hoặc một ít các gia tộc xuất sắc đều muốn xin cưới con gái nhà họ Ôn về làm đương gia chủ mẫu. Những gia tộc nào đã cưới được con gái nhà họ Ôn về rồi thì hậu viện đều rất hài hòa.

Hiện tại có thể nói con gái nhà họ Ôn là tấm gương điển hình cho người đời, và người ta xem việc cưới được con gái Ôn gia về nhà là một điều vinh dự.

Ôn gia là phái công chính, chỉ trung thành với Hoàng Đế và không hề tham dự vào chuyện đấu đá. Bởi vậy nên dù đã trải qua ba đời Hoàng Đế nhưng Ôn gia vẫn được thánh nhan cực kỳ trọng dụng, cũng là một trong những thế lực được các Hoàng tử nỗ lực lôi kéo hòng tranh thủ.

Cả đời trước nàng vẫn không hiểu vì sao Ôn gia vẫn tỏ ra khá kính trọng Ân Từ Mặc.

Ngẫm lại hẳn là lúc này Ân Từ Mặc lọt được vào mắt của Ôn gia đây, cho nên sau này mới có việc đề cử Ân Từ Mặc nhậm chức nữ quan với đương kim Hoàng Đế.

Tiếng nói Ôn gia rất có trọng lượng, đương kim Hoàng Đế sau khi truyền triệu ả ta vào cung khảo nghiệm học thức xong liền phong chức nữ quan hàng tứ phẩm.

Đây là một bước khởi đầu rất cao, hơn nữa lại luôn được làm việc sát cạnh Hoàng Đế nên vinh quang vô cùng.

Kiếp trước chính vì ả ta chiếm được cơ hội làm việc sát sườn Hoàng Đế thế này nên thông thạo tin tức hơn nhiều người khác, lại dò dẫm đoán được vài phần tâm lý của Thánh thượng nên rất nhiều sự việc đều có thể thực hiện theo đúng ý. Từ đó mới có thể đẩy Tạ gia vào tình huống càng thêm gian nan.

Đại Xương quốc xưa nay vốn vẫn có nữ quan bởi khi xưa lúc Thái tổ Quân Vô Uy đánh hạ giang sơn đã từng nhận được rất nhiều hỗ trợ từ những bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Có lần Thái tổ bị vây khốn tại Hàm Dương, trong lúc hết sức nguy cấp đã được một đội nữ quân bất chấp tính mạng cứu ra. Trong lần đào thoát sinh tử này, cả đội nữ quân đều chết hết không còn một người, khiến Thái tổ kính trọng và thương tiếc sâu sắc. Chính vì thế, vương triều Đại Xương không hề ngần ngại việc phong chức cho nữ giới, thậm chí nữ quan cũng có địa vị không thấp. Tuy nhiên, việc tuyển chọn nữ quan cực kỳ nghiêm khắc, xét trên tất cả mọi phương diện về phẩm cách tính tình tài hoa kiến thức, thiếu một thứ cũng không được, bởi vậy nên số lượng nữ quan rất thưa thớt.

Hiện tại hoàng triều Đại Xương cũng chỉ có hai vị nữ quan, và đều xuất thân từ Ôn gia. Sau này Ân Từ Mặc chính là nữ quan đầu tiên không mang họ Ôn.

“Chớ cho việc thiện nhỏ nhoi mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ nhoi mà cứ làm.” * Tạ Ý Hinh lẩm nhẩm những lời này, nét mặt đăm chiêu.

* Nguyên văn 勿以善小而不为,勿以恶小而为之 (Lưu Bị; 161-223) Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi

Nàng đã biết câu cổ ngôn này từ lâu, nhưng trước đây chỉ nghe như gió thoảng qua tai thôi chứ chưa từng ngẫm nghĩ thâm ý sâu xa trong đó.

Hôm nay thấy được toàn bộ quá trình hành xử của Ân Từ Mặc, lại nhớ lại rất nhiều sự việc ở kiếp trước, nàng đã sáng ra nhiều việc.

Chớ cho việc thiện nhỏ nhoi mà không làm. Ví dụ như trường hợp ông lão vừa nãy kia, Ân Từ Mặc chỉ cần nói một câu là có thể cứu lão, chẳng gây hại gì cho bản thân mà chỉ cần một cái nhấc tay thôi thì cớ gì không cứu? Lúc này đây, ả được ông lão cảm kích, lại lọt được vào mắt Ôn gia, còn nhận được lời ca ngợi của mọi người xung quanh, có lời quá chứ đúng không?

Còn về “chớ thấy việc ác nhỏ nhoi mà cứ làm”, có một số việc chúng ta có thể làm nhưng lại không làm, có làm cũng chưa chắc đã là điều tốt mà có khi lại tổn hại đến một hoặc thậm chí cả trăm người, như vậy thì đừng làm. Lời ăn tiếng nói cũng vậy, có vài lời nói hoặc không nói cũng không sao. Nói ra thì lòng sảng khoái nhưng lại tổn thương hoặc đắc tội với người khác. Ngẫm lại, những chuyện này mà ta không làm thì có đến nỗi đói cơm rách áo hay có chết được đâu. Chỉ vì được một món lợi nhỏ và nhất thời sảng khoái trước mắt mà lại đắc tội với người khác, có khi còn bêu xấu thanh danh, thì có bao nhiêu tiền bạc cũng mua không lại được.

Nàng đã hiểu ra, danh tiếng tốt đâu thể muốn là có được ngay, mà cần phải từ từ tích lũy.

Đời trước, nàng ỷ vào gia thế và nhan sắc của mình nên nào có để ý đến ba cái chuyện thanh danh này, chỉ luôn xử sự theo cảm tính. Nàng vẫn cho rằng chân thật mới là tốt nhất nên hễ nghĩ gì thì cứ nói nấy mà lại không biết cái mà nàng cho là lời nói thật lòng lại làm tổn thương và cũng phải tội với bao nhiêu người. Cho nên dẫu hiện tại nàng vẫn khinh thường việc ngụy trang, nhưng có một số lời ăn tiếng nói cần phải thay đổi cho thích hợp để đừng quá mức ngông nghênh, bởi đó sự lễ phép và tôn trọng cơ bản nhất.

Ân Từ Mặc là một kẻ rất biết kiềm chế bản thân, phải công nhận về phương diện này thì ả làm được rất tốt, câu cổ ngôn này được ả quán triệt đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống như một loại tín ngưỡng.

Cho nên kiếp trước nàng thua trong tay ả thì cũng đâu coi là quá bất ngờ đúng không? Tạ Ý Hinh cười tự giễu, xem ra nàng còn phải học hỏi rất nhiều điều nha.

“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì vậy?” Cậu bé thấy chị mình ngẩn người thì lắc lắc tay chị tò mò hỏi.

Tạ Ý Hinh cười vuốt đầu cậu, rồi dùng từ ngữ dễ hiểu để giảng cậu nghe điều mà nàng vừa hiểu ra.

Cậu bé nghe thì nghe mà cái hiểu cái không, đôi mắt mông lung.

“Giờ Hãn nhi không hiểu cũng không sao, cứ nhớ kỹ đó, sau này lớn thêm một chút sẽ hiểu.” Tạ Ý Hinh cười cười, cũng không trách móc. Rất nhiều người đều mơ mơ hồ hồ trong cách đối nhân xử thế nên chỉ lo chăm chăm nhìn vào lợi ích bản thân trước mắt, rất ít ai có thể nghĩ đến việc tính toán cho tương lai lâu dài, đi một bước tính ba bước thậm chí mười bước phía sau. Kiếp trước chẳng phải nàng cũng là kẻ giống vậy đó sao?

“Dạ, tỷ tỷ, đệ sẽ nhớ kỹ.”

Thanh danh, thanh danh, Tạ Ý Hinh cứ mãi cân nhắc về từ này, rồi đột nhiên mắt nàng sáng lên. Đúng vậy, sao nàng lại không lấy điểm này làm nơi đột phá? Tạ Ý Hinh thầm nghĩ, phải biết rằng theo đuổi hư danh là một mối họa, mà càng lún sâu thì càng dễ trở thành thảm họa. Kiếp trước, thanh danh tốt đã đưa ả lên cao mà chưa hề khiến ả gặp rắc rối gì, nhưng kiếp này thì chưa chắc đâu nhé, nhiều khi thanh danh tốt cũng rất dễ khiến người ta vướng víu chân tay khi muốn làm việc gì đó.

“Tiểu thư, Nhị tiểu thư Tạ gia đang đi về phía này.” Xuân Tuyết lên tiếng nhắc nhở.

“Tạ tiểu thư --” Ân Từ Mặc bước lại.

“Ân tiểu thư --” Tạ Ý Hinh cũng xuống khỏi xe ngựa, trên mặt cũng che mạng.

Không giống cái mạng hơi trong suốt của Ân Từ Mặc, mạng che mặt của Tạ Ý Hinh màu đỏ sậm có hoa văn chìm nên tuy mỏng nhưng lại dấu kín hình dáng khuôn mặt.

“Trùng hợp nhỉ.”

“Đúng vậy.”

Cả hai đều có cùng dáng vóc yểu điệu thu hút ánh mắt, chẳng thế mà mọi người xung quanh đều cố ý hoặc vô tình đưa mắt sang ngắm nhìn hai người đấy thôi.

Nếu so ra thì Ân Từ Mặc mặc một bộ váy trắng ngả xám có vẻ đáng chú ý hơn, bởi nó khiến ả có một khí chất xuất chúng. Thường thì một bộ y phục chỉ thuần một màu trắng sẽ khiến cho người mặc quá mức nổi bật, nhưng bộ váy màu này lại vừa đúng, càng tôn thêm diện mạo thanh lệ thoát tục nửa ẩn nửa hiện dưới cái mạng kia.

Dù sao Ân Từ Mặc cũng lớn hơn nàng hai tuổi nên dáng người và khuôn mặt đều nảy nở hơn, khiến Tạ Ý Hinh cảm tưởng mình càng trông như một quả non đầy ngây ngô.

Nàng nào biết trong mắt người khác nàng cũng chẳng kém cạnh chút nào. Một bộ y phục vàng nhạt, cái trán cao trơn mịn như hạt minh châu, đôi mắt hạnh tuyệt đẹp long lanh sinh động, khuôn mặt mờ ảo lại toát ra khí chất thanh thoát như tranh vẽ, thật sự là nhìn người thì lạnh nhạt như cúc nhưng lại vô cùng thanh nhã lịch sự.

Ân Từ Mặc hào phóng thoải mái để mặc mọi người nhìn ngó đánh giá, còn Tạ Ý Hinh chỉ hơi nhíu mày một chút rồi sau đó cũng chẳng để ý đến những ánh mắt xung quanh.

“Tạ muội muội định đi đến đâu?”

“Khu Tuyên Võ.”

“Chỗ đó khá đấy, trang sức y phục đều rất phong phú. Có cần ta dẫn đường không?”

“Như vậy thì phiền tỷ quá.” Lời nói khách sáo thôi mà, nếu tin là thật thì nàng đúng là hồ đồ.

Ân Từ Mặc gật đầu, “Vậy muội muội đi thong thả, tỷ tỷ không đi cùng.”

“Tỷ tỷ cứ tự nhiên.”

Hai người đang hàn huyên nên không biết mình đã trở thành một bức tranh trong mắt hai nam nhân ngồi trong lầu các cách đó không xa. Đứng dưới một gốc cây anh đào, các bông hoa đang nở rộ làm nền, dẫu nhìn không thấy được mặt của hai cô gái nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy đẹp đến không thể tả.

Trong phòng riêng tao nhã lịch sự, hai nam tử cực kỳ tuấn tú đang ngồi đối diện nhau.

“Mặc Thư, hai người kia là ai?” Tưởng Trí Hành mặc y phục trắng có vẻ phong lưu, hứng thú mở miệng hỏi.

Gã sai vặt tên Mặc Thư kia chỉ cần nhìn thoáng qua liền đáp, “Người hơi cao hơn là Nhị tiểu thư Ân gia, người còn lại là Đại tiểu thư Tạ gia.”

“Đúng là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh. Tần huynh, huynh thấy đúng thế không?”

Tần Hi Tòng chỉ cúi đầu uống trà, không hề trả lời.

Tưởng Trí Hành đã quen với thái độ như vậy, tự cười tự vui đi thôi.

Trước khi đi, Ân Từ Mặc quay đầu lại mịt mờ nhìn thoáng qua lầu các kia một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.